What's new

[Chia sẻ] Na Hang - Ba Bể - Bản Giốc: tường thuật từ hành trình

Ngày 21/4 - một buổi chiều nắng chói chang

13h30, khách ở cafe Tonkin (Lý Thường Kiệt) có dịp nhìn thấy những kẻ trông không ra người, chẳng ra ngợm bước vào [do trang phục]. Chỉ kịp nhấm nháp nửa ly cafe, chúng vội vã lên đường. Đồng hồ chỉ 13h45, trời nắng và khá oi bức. Mục tiêu của chặng 1 là tới thị xã Tuyên Quang trước 18h tối.

Đã nhiều lần qua Tuyên Quang, nhưng đây mới là lần đầu tiên chúng tôi rẽ vào bến Bình Ca. Con đường dẫn vào di tích lịch sử này cứ gọi là... thôi rồi là xấu. Cũng hơi hụt hẫng tí, vì bến Bình Ca bây giờ thành bến tàu cát - xe công nông, cảnh vật tan hoang, không còn cái chất thơ mộng như trong câu thơ ngày nào.

16h30, ngước nhìn hướng tây, thấy mặt trời đỏ rực đang từ từ chìm về phía sau dãy núi. Chợt nhớ trên cung đường Sơn Dương - TX Tuyên Quang có một đoạn bám sát bờ sông Lô cảnh rất đẹp, lũ chúng tôi liền hết ga hết số chạy đua với sự xoay vần của vũ trụ, mong kịp chứng kiến cảnh mặt trời hắt bóng xuống dòng sông. Nhưng có vẻ trời không chiều lòng người, mặt trời đã đi ngủ khi chúng tôi tới nơi, chỉ kịp nhìn thấy thế này:

4540994676_de93a70107_o.jpg


Lúc này là 22h30, một cơn dông với mưa to, gió lớn bất chợt ùa tới. Mưa ướt đẫm khung cửa kính khách sạn. Chắc chỉ đêm nay, mưa sẽ về tới HN.

Ngủ đã nhé, hẹn Na Hang vào trưa ngày mai.
 
Hôm trước từ Cao Bằng về Bắc Kạn, làm trận đua xe với dân bản địa vui phết. Bạn Dejavu mà ngồi sau xe mình lúc đó thì cứ gọi là dùng 10 chiếc bỉm cùng lúc vẫn thấy ướt mông :D

Nhắc lại bến Bình Ca, chuyện khôi hài ra trò: Trên cái biển ven đường quốc lộ chỉ dẫn vào bến, thông tin về khoảng cách bị thiếu 1 dấu ",", thế là 2,5km bị đọc thành 25km. Bà con ở đây bảo, khối người đi qua không chịu ghé bến, chỉ vì chỉ biển dẫn sai (xa gấp 10 lần).

Nhưng có ghé vào cũng chỉ thấy cảnh sắc còn được thế này thôi:

4560675936_e7e3c6f430_o.jpg
 
Mùa này nhìn thác ít nước nhỉ. Góp vui vài cái ảnh khi mùa nước to, cũng chụp ở vị trí này. (Để sang được và leo lên được đến đó thì phải ướt hết người).

Bác Chitto ơi em đang muốn đi thác này mà ko biết tháng mấy thì mới có nước to như thế ạ?
 
Bài đã lên báo mới được phép post lên diễn đàn, một cách cảm nhận dưới góc độ kinh tế học về Ba Bể.

Dong thuyền trên hồ Ba Bể


Bài: N.L.B
Ảnh: Rongdat

“Ai hãy làm thinh chớ nói nhiều/ Để nghe dưới đáy nước hồ reo…” – giả như Hàn Mặc Tử có dịp thả bước phong trần tới Ba Bể thì chắc rằng người sẽ dành cho nơi đây những áng thơ đẹp như đã cảm tác ở Đà Lạt. Dẫu rằng không được “nghe tơ liễu run trong gió”, thì những tiếng đời lăn rất vội cũng xin dừng bước sau lưng, để lữ khách được đắm mình vào trời-mây-non-nước Ba Bể mênh mang.

Ứng xử với rủi ro: phòng thủ hay tấn công?

Cứ theo quan điểm của đại đa số các nhà triết học thì con người có khả năng nhận thức được thế giới khách quan, nhưng có một từ vô cùng đơn giản mà cả hiền triết lẫn quần chúng đều phải trả học phí không rẻ để nhận thức được nó, đó là chữ “ngờ”. Khi chọn cung đường từ Chiêm Hoá (Tuyên Quang) qua Chợ Đồn (Bắc Kạn) để vào khu vực hồ Ba Bể, chúng tôi có dịp ôn lại bài học về những tình huống không thể ngờ tới, vốn tưởng như đã thuộc lòng qua mỗi chuyến đi.

Từ thị trấn Vĩnh Lộc của huyện Chiêm Hoá, chúng tôi chạy xe máy theo đường tỉnh lộ 176, còn cách trung tâm huyện Na Hang khoảng 26km thì bắt gặp lối rẽ bên phía tay phải, biển chỉ dẫn rất rành mạch: Bắc Kạn. Ba lữ khách cùng hai chiếc xe gắn máy liền chọn lối đi này (vì chuyến thuyền máy cuối cùng trong ngày chở khách từ Na Hang lên Ba Bể đã xuất bến trước đó ít lâu), mà không thể lường trước được rằng có hai con đèo khủng khiếp đang chờ đợi phía trước.

Kéo Mác, con đèo thứ nhất thử thách gót phiêu du bằng những đoạn “ổ voi” nối ổ gà, đá cục xen đá tảng, đường sống trâu đan gờ đất hẹp,… Hai chiếc xe máy – vốn không được thiết kế cho đua xe địa hình – lần mò từng mét đường, mà mỗi km đi qua được coi là một chiến tích nho nhỏ. Gần tới thị trấn huyện lị Chợ Đồn, chúng tôi đứng trước lựa chọn: đi thẳng, cung đường dài hơn nhưng dễ đi; hoặc rẽ trái, đường ngắn hơn nhưng khó đi. Người bản địa cảnh báo “đường tắt rất khó đi”, kẻ dẫn đường động viên đồng đội: “Con đường khó nhất thì chúng ta đã đi qua”. Nào ngờ, trời đã sinh Chu Du tất sẽ sinh Gia Cát Lượng, chúng tôi lao vào thử thách còn gian nan hơn, khi con đèo thứ hai – người ta gọi là đèo Kéo Điểm – ngoài việc nối tiếp gian truân không thua kém Kéo Mác, lại còn bày ra những đoạn dốc 10% có lẻ. Tuân thủ nguyên tắc leo dốc số nào thì xuống dốc số đó, nhưng hai con ngựa sắt có vẻ vẫn muốn lồng lên, mặc cho hệ thống phanh tay và phanh chân thi nhau làm việc. Lầm lũi hồi lâu, đoàn cũng thoát khỏi con đường không thể gọi là đường. Ra tới con đường mới trải nhựa rất đẹp, chỉ còn cách Ba Bể 22km, chúng tôi đã có thể chạy 60km/h trong cảm giác thấm thía bài học phòng thủ rủi ro bao giờ cũng tốt hơn là đương đầu với nó.

Nguyên tắc của đàm phán: “Win – win”

Vượt qua hai con đèo gian truân, thêm 10km của tuyến đường vành đai hồ, chúng tôi đến được khu nhà khách hồ Ba Bể khi trời đã tối hẳn. Kế hoạch thả thuyền trong đêm trên hồ lập tức nhận được sự truy cản rất nhiệt tình của nhân viên nhà khách, bởi lý do đơn giản: “Chưa từng thấy ai đi thuê và cho thuê thuyền chạy trên hồ lúc nửa đêm”. Chưa có tiền lệ? Không sao, tiền lệ cũng cần có khởi đầu, chúng tôi liên lạc với người lái thuyền để khởi đầu tiền lệ đó. Nói chuyện với con người dễ hơn “đàm phán” với Kéo Mác – Kéo Điểm, vẫn theo nguyên tắc “hai bên cùng có lợi”, kết quả là chúng tôi được lên thuyền lúc 22h30, còn người lái thuyền có lẽ đang hỉ hả rằng sau khoảng 2 tiếng nữa sẽ được trả thù lao gần gấp đôi thông thường.

Ba Bể trong một đêm bị cắt điện, trời không trăng sao, đem lại cho lữ khách những trải nghiệm không dễ gặp lần thứ hai. Thuyền chúng tôi ra tới một đảo nhỏ trong lòng hồ rồi tắt máy, buộc neo vào cành cây, lững lờ mặc cho gió và nước vờn quanh. Dưới ánh đèn pin vàng vọt, vài vỉ cá hồ nướng được bày ra, cả khách lẫn người lái thuyền chuyền nhau chai rượu nhỏ để cùng chia sẻ vị của không gian, thời gian thấm vào vị giác. Xen giữa tiếng cười nói râm ran, những câu chuyện không đầu không cuối, là đôi chút khoảng lặng – là khi không ai trong chúng tôi nói gì, để nghe tiếng sóng nước như vuốt ve vào mạn thuyền, để hơi rùng mình trong làn gió hồ thoảng thôi, mà nhiều hơi nước, để những suy tính và mệt nhọc chìm vào màn đêm thăm thẳm.

Đa dạng hoá danh mục đầu tư

Không bỏ tất cả trứng vào một giỏ - các nhà lý luận kinh doanh nói vậy, các nhà thực hành kinh doanh nghĩ vậy, và anh lái thuyền Đồng Văn Du của chúng tôi cũng làm vậy. Nhắc tới người lái thuyền là bởi buổi sáng ngày hôm sau chúng tôi mới bước vào mục đích chính của chuyến đi: dong thuyền trên hồ Ba Bể.

Mặt trời, sau giấc ngủ ngoan trong màn đêm, từ từ ló mình sau rặng núi, vén tấm màn mây chờn vờn, chào ngày mới tinh khôi bằng từng vạt nắng xuyên qua tầng sương giăng giăng mặt hồ. Tinh khôi lắm, vì trời đất vừa được cơn mưa đêm gột rửa. Thuyền chúng tôi rẽ nước như thể đang vạch một đường trên khối ngọc bích khổng lồ. Khẽ chạm tay lên mặt nước, sẽ hơi giật mình vì tê lạnh, nhưng chỉ cần sâu hơn độ nửa ngón tay, đã thấy hơi ấm ùa vào da thịt. Cuối xuân, nhưng vẫn còn nhiều bụi cây xanh mơn mởn mọc sát mặt hồ soi bóng xuống làn nước. Thấp thoáng dưới tán cây, chiếc thuyền độc mộc hờ hững buông mái chèo nằm chờ chủ nhân, sẵn sàng chở người trên thuyền tiếp tục hành trình mưu sinh của ngày mới, như thế hệ trước của nó ở một nơi không xa lắm đã từng chở người trên thuyền đi vào thi ca từ mấy mươi năm trước: “Có nhớ dáng người trên độc mộc / Trôi dòng nước lũ hoa đong đưa”.

Bản Cám không nằm trên hành trình động Puông – thác Đầu Đẳng – Ao Tiên, nhưng chúng tôi vẫn ghé vào để thăm nhà người lái thuyền, anh Du. Bản toạ lạc ở một hòn đảo nhỏ trong lòng hồ, vài nếp nhà nằm kề nhau sau những thửa ruộng lúa sắp vào xuân thì. Không còn dáng nhà sàn, không còn những bộ áo cánh hoặc áo dài 5 thân màu đen đặc trưng, nhưng bếp lửa mà vợ anh Du mới nhóm lên ở gian nhà trong vẫn giúp chúng tôi vớt lại ý niệm về đời sống của người Tày, làm ấm lòng khách đường xa. Ở gian nhà ngoài, anh Du rót mời chúng tôi mấy ly rượu ngô men lá do anh tự cất. Rượu mềm môi cho câu chuyện thêm nồng ấm. Tôi thống kê được “danh mục đầu tư” của anh Du gồm: lái thuyền chở khách du lịch, làm ruộng, chài lưới trên khu vực lòng hồ. Cơ cấu danh mục này đảm bảo cho gia đình anh có đủ lương thực, thực phẩm phục vụ đời sống, và cũng có tích luỹ. Câu chuyện giữa lữ khách và người lái thuyền miên man từ chuyện xưa đến chuyện nay, còn tôi, đăm chiêu nhìn vào chiếc TV đen trắng hiệu National Perfection Ultra-X, sản phẩm của hai thập kỷ trước vẫn đảm bảo công năng phục vụ gia đình anh Du khi điện áp yếu, mà tự vấn rằng mình có “thi vị hoá sự nghèo khổ”, hay là đang nuối tiếc các giá trị văn hoá cứ lẩn khuất dần sau những ứng dụng của văn minh…

(Tạp chí Doanh Nhân)
 
Hố hố, nghe mấy cái title nhỏ của bạn NLB mà choáng váng hết cả đầu. May mà các đoạn văn đều mềm mại, văn phong uyển chuyển, ko giật đùng đùng như mấy cái title. :p

Góp vui 1 bài về Cao bằng nhé. Thú thực đến Thác Bản Giốc, chỉ thấy chan chứa niềm xót thương đất Việt mà thôi... :p

Nước cứ chảy, cỏ cứ mọc, lúa cứ tốt, gió cứ rì rào và những con trâu cứ đủng đà đủng đỉnh trên bãi cỏ, còn con người thì ngỡ ngàng trước sự trong trẻo của thiên nhiên.
Codet

Suốt chặng đường từ Hà Nội tới Cao Bằng, tiếng hát ở nơi nào đó trong tiềm thức cứ ngân vang:
“Khi trở lại Cao Bằng, con đường tươi màu nắng
Tiếng chim hót trên cao, giữa rừng già im vắng
Khi trở lại Cao Bằng, làng bản mờ trong sương
Vẫn ngọt ngào tiếng hát của người đi làm nương”

Cao Bằng hẳn là đẹp lắm để người nhạc sỹ sáng tác lên những câu ca trong trẻo như vậy. Chuyến đi của chúng tôi mang tâm thế của những người trẻ tìm về một vùng biên cương của Tổ Quốc, thế nên câu hát cứ mãi ngân nga trong suốt cuộc hành trình.

Thác Bản Giốc hùng vĩ
Chuyến xe tốc hành xuất phát từ Mỹ Đình (Hà Nội) tới thị xã Cao Bằng lúc 10 giờ đêm. Thị trấn vùng biên tĩnh lặng, những ngọn đèn vàng ven đường và sự vắng vẻ làm cho không gian như trùng lại.
Buổi sáng, sau khi đi loanh quanh thị xã và thưởng thức món phở chua và bánh cuốn - hai đặc sản nổi tiếng của Cao Bằng, chúng tôi còn kịp thưởng thức café nhâm nhi với hạt dẻ tại quán café Phố cũ. Theo lịch trình, thác Bản Giốc cách đây khoảng 100 km nữa, đoạn đường sẽ chia làm hai chặng mà đoạn nghỉ chân sẽ là thị trấn Trùng Khánh.

Con đường nho nhỏ, hai bên là những cánh đồng lúa đã gặt xong chỉ còn lại gốc rạ trong màu nắng vàng.

IMG_5158.jpg

Đúng là buồn như đồng lúa gặt xong...


Quả là tạo hóa đã ban tặng cho Cao Bằng một vùng nước non kỳ vĩ. Thác Bản Giốc bao gồm hai cụm thác nằm gần nhau. Thác chính xinh xắn như một tiểu thư với 3 tầng nước tạo thành 3 bậc thềm rồi chảy xuôi mượt mà xuống dòng sông Quây Sơn. Thác kề bên trông “khỏe” hơn với các nhánh chảy xối xả thẳng từ trên xuống, hùng dũng như một chàng trai khỏe mạnh. Bao quanh Thác Bản Giốc là những ruộng lúa của người dân Việt Nam. Hẳn vào mùa lúa chín, sắc vàng xanh của lúa sẽ kết hợp với những dòng nước trắng xóa cùng với ánh xanh của núi, thêm chút cầu vồng nữa, Thác Bản Giốc đẹp như trong mơ.

Theo tư liệu của Sở Địa chất Đông Dương, “Thác Bản Giốc được coi là vùng đẹp nhất của Tonkin, nếu không vì xa xôi và phương tiện lưu thông khó khăn, nó rất xứng đáng để du khách đến thăm viếng với những hang động, những cây cầu chữ Z bắc lên những tảng đá băng qua sông, và nhất là ngọn thác hùng vĩ, gọi là thác bậc thềm có tên là Tu Tong”.

Đi qua những tán cây to, những cây cầu nho nhỏ bằng gỗ, qua những cánh đồng, rồi sẽ đến gần chân thác Bản Giốc. Ở đây, trâu bò đang ung dung gặm cỏ. Cảnh vật thật thanh bình. Nước cứ chảy, cỏ cứ mọc, lúa cứ tốt, gió cứ rì rào, và trâu bò cứ đủng đà đủng đỉnh, còn con người thì ngỡ ngàng trước sự trong trẻo của thiên nhiên đang bày ra trước mắt. Chẳng chần chờ gì nữa, tôi cũng như mọi người bỗng nhiên dạt dào cảm xúc của cảnh đẹp quê hương đất nước, nơi mà tinh thần dân tộc dâng cao. Mây xanh trên cao, bên phải là tiếng nước rền rĩ âm ỉ, bên trái là đồng lúa, còn tôi cứ ngỡ thấy rất sung sướng vì mình đã đến đây, đến xứ sở “gạo trắng, nước trong”, đến một vùng biên của Tổ quốc với tình yêu quê hương dâng tràn.

DSCN0815.jpg


Đội quân hùng hậu quá. Có 3 mạng thôi.


Việt Nam sở hữu một nửa thác chính và toàn bộ thác phụ, phía Trung Quốc sở hữu một nửa thác chính. Cả hai nước có chung một dòng sông - dòng sông Quây Sơn xanh trong văn vắt nằm giữa hai tấm cột mốc 836 (1) phía Trung Quốc, 836 (2) phía Việt Nam. Tuy nhiên có một điều: Phía bên Trung Quốc lúc nào cũng tấp nập khách du lịch với thuyền bè quy mô hoành tráng cùng hệ thống nhà hơn phía Việt Nam (vẫn còn đang rất vắng vẻ với các dịch vụ chưa phát triển). Hy vọng với sự đầu tư tốt, Thác Bản Giốc sẽ thu hút được nhiều khách du lịch hơn nữa.


IMG_5178.jpg


Bên Tung Của đông vui tấp nập. Hừm.

IMG_5205.jpg


Bên mình than ôi!



Và “thả một bè lau”… Chiếc bè của người đàn ông dân tộc Tày đưa chúng tôi trôi chầm chậm trên sông. Tôi ngồi ôm gối mà ngắm sông, ngắm thác, ngắm núi… rồi chạy ra ngoài đầu bè, giơ tay tưởng như chạm được vào khối nước đang ào ạt chảy từ trên đỉnh núi xuống. Tôi cũng không hiểu làm sao, những câu thơ của Nguyễn Đình Thi như dội về giữa đất trời Cao Bằng: “Trời xanh đây là của chúng ta, núi rừng đây là của chúng ta…”

Chợ vùng biên
Sau khi rời Thác Bản Giốc với nhiều tâm trạng, cảm xúc, cuộc hành trình lại tiếp tục tới chợ biên giới cách trạm biên phòng Bản Giốc khoảng 2km. Chợ nằm dưới chân núi Lũng Niếc, cách bản Muông không xa, do người Trung Quốc và cả người dân tộc của ta bán hàng. Các gian hàng san sát nhau, người qua lại hai bên đều được lưu hành tự do không phải kiểm soát giấy tờ gì cả. Phía Trung Quốc bán chủ yếu các đồ mỹ nghệ, nhựa, cả đồ chơi trẻ em. Phía Việt Nam cũng có đồ thủ công của người dân tộc, nhưng đặc biệt là bán rất nhiều loại thuốc lá lạ, ít thấy, và nước hoa. Gần như đây là hai mặt hàng chính của các gian hàng Việt Nam.

IMG_5244.jpg


Rất nhiều ng TQ chụp ảnh tại Cột mốc biên giới.


Chợ Biên giới khá sôi nổi, tôi đang ngẩn ngơ đi xem hàng hóa bỗng có một người vỗ vai rồi chỉ lên chiếc mũ lưỡi trai có hình cờ đỏ sao vàng Việt Nam. Anh ra hiệu hỏi mũ tôi đang đội mua ở đâu. Tôi trả lời rằng không phải tôi mua ở chợ biên giới này mà mua ở thủ đô Hà Nội. Anh ta cười gật đầu nhưng trên khuôn mặt tỏ vẻ tiếc nuối. Tôi nhờ một người bạn biết tiếng Trung lại trao đổi với anh, tỏ ý sẽ tặng lại chiếc mũ Việt Nam này. Anh cười rất tươi và bảo: “Tôi là người Nội Mông, tôi rất thích Việt Nam”. Người đàn ông nói nhỏ với vợ điều gì đó và cô vợ rút chiếc kẹp tóc lấp lánh màu tím tặng lại chúng tôi. Đội chiếc mũ Việt Nam lên đầu, hai vợ chồng tươi cười chào tạm biệt.

IMG_5256.jpg

Ng đàn ông Nội Mông ngỏ lời xin chiếc mũ Việt Nam.


Điểm nhấn đặc biệt ở chợ biên giới này là ở phía đầu chợ vẫn còn tấm bia cột mốc 53 có từ đời nhà Thanh. Tấm bia cổ, ngả màu theo thời gian thu hút rất nhiều khách từ hai nước tới chụp ảnh kỷ niệm.



Trời đã xế chiều, chúng tôi phải rời khỏi đây để về cho kịp. Chào Thác Bản Giốc, chào Cao Bằng. Bài hát “Trở lại Cao Bằng” của nhạc sỹ Tân Huyền lại theo chúng tôi suốt trên con đường về: “Vượt dốc và vượt đèo/ Đường gập ghềnh cheo leo/ Ra biên giới tiền tiêu, càng yêu đời chiến sĩ/ Bao tháng ngày không nghỉ/ Bảo vệ đất quê hương/ Giữ Cao Bằng yêu thương/ Giữ Cao Bằng yêu thương”…

Bài & ảnh: codet
 
Last edited:
Đẹp quá, lại nổi lên thú tính muốn đi rồi các bạn à. Các bạn đã đi cung này cho tớ ít kinh nghiệm: đi, ăn, ngủ và nghỉ với các bạn..
 
Ối giời ơi! Hai bác NLB và Codet đi về còn viết bài kiếm nhuận bút nữa........ Kiểu này thì từ những chuyến lượt phượt tới phải bắt hai bác này đóng góp thêm tí ti gọi là ... nhể.

Mà nhà cháu chắc cũng bắt chước viết kiếm nhuận bút thôi... dưng mà viết để tự mình trả nhuận bút cho mình chứ có ma báo với tạp chí nào trả đâu hix hix
 
Đẹp quá, lại nổi lên thú tính muốn đi rồi các bạn à. Các bạn đã đi cung này cho tớ ít kinh nghiệm: đi, ăn, ngủ và nghỉ với các bạn..

Cung đường này nhiều người trên diễn đàn đã đi lắm, bạn vào ô tìm kiếm ("Hỏi phượt") để tổng hợp thông tin nhé!

Đúng như bạn Codet nói, đến Bản Giốc ngắm được bao nhiêu thì cũng xót bấy nhiêu. Những cái thế này chỉ là vặt vãnh:

4661267823_622ea1312f_b.jpg
 
Vừa có dịp trở lại Ba Bể, chẳng biết kể gì nữa, show ảnh vậy, toàn độc mộc.

4683887377_e240b1828a_b.jpg


4683887527_c572806307_b.jpg


4683887677_c11c6f7ff2_b.jpg


4684518306_b48d387d8a_b.jpg


4683887983_5a16798fbe_b.jpg


4684518672_679d4cf27c_b.jpg


Độc mộc ở Ba Bể sắp đi vào huyền thoại rồi, phần lớn đã thành củi nằm vạ vật ven bờ, số ít còn tiêu dao trên hồ. Đã xuất hiện thế hệ độc mộc công nghiệp, đóng bằng kim loại =))
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
55,681
Bài viết
1,171,069
Members
192,340
Latest member
xjjrc
Back
Top