What's new

[Chia sẻ] Nhật Bản đắt mà không đắt

Tháng 8 là tháng mà nước Nhật có nhiều ngày nghỉ trong năm nên các hoạt động kinh doanh cũng ảnh hưởng đến phần nào đến các nền kinh tế. Công ty tôi cũng bị ảnh hưởng phần nào nên những ngày trong tháng 8 thay nhau tụ tập, hội hè và đi chơi vì công việc cũng giảm bớt đi sau 11 tháng chạy vắt giò lên cổ từ 8h00 đến tận 20 -21h từ thứ 2 đến thứ 6. Thảnh thơi mà, sao ta không lướt nét để kiếm chuyện đi đâu đó cho nó giải khây sau mấy tháng trời bán lưng cho ghế, bán mặt cho máy tính, bán bạn bè trên bàn nhậu...., rút lại bí kíp mua vé thì thấy thằng Asia Air đang giảm giá chuyến KL - Osaka có 250usd khứ hồi nên thẳng tay mua luôn mà không cần đắn đo suy nghĩ cho cái ví tiền, giàu mà, làm hoài không có cơi hội nên book luôn sợ gì. Đến khi thanh toán thẻ xong thì mới chợt nhận ra Visa của Japan là 1 trong những Visa khó xin nhất thế giới....

Kệ cha nó, xin không được Visa thì đi chổ khác chứ đâu phải không có chổ đi, nào là India, Nepal, Srilanka...còn quá trời nơi đến mà, lo chi cho nó mệt cái đầu. Cái việc quan trọng nhất là làm sau xin nghỉ 15 ngày để đi chơi với thằng sếp có cái đường băng rộng hơn sân bay LCCT của Malay nữa....mà lo gì, đến tận cuối tháng 4 năm sau mới đi mà, cứ lo chi...kệ tới đâu hay tới đó.

Ngày tháng trôi qua, lại cắm đầu lao vào nguồn công việc và nhiều lần suy sụp vì làm việc quá sức...và rồi được công ty cho đi bảo trì lại hệ thống sau 12 ngày nằm viện, thằng sếp bảo, mày cố gắng giữ gìn sức khỏe đi, nếu quá tải thì tao tuyển thêm người vô, chứ mày ngã quỵ như thế không tốt cho mày đâu, khi nào mày về thì mày nên đi đâu đó để relax rồi hãy đi làm tiếp. Nhớ lại cái vé mua hồi tháng 8, nên giả vờ với thằng sếp luôn:

- Àh!!!!! mà tao nghỉ phép khoảng 10 hay nữa tháng có được không?
- Tao nghĩ là được, vì mày có tới 17 ngày phép lận mà, nên mày được quyền đó.
- Vậy hả!!! để tao coi....nếu được thì tao sẽ kiếm chổ nào đi đâu cho giải khây.
- Ủa mà, tao thấy nước Japan của mày đẹp lắm, tao đi qua đó du lịch chắc ok lắm hả mậy?
- Ừ, nước tao đẹp nhưng mắc lắm, ít có đứa nào nghèo nghèo mà dám qua đó du lịch lắm, mà tao cho rằng mày xin visa rấtt khó vì mày là người Việt Nam.
- Ý mày nói tụi tao nghèo chứ gì, ừh thì tao nghèo, nhưng tao đi qua nước giàu như mày chơi cho nó máu.
- Ừh!!!!! mày đi đi, nếu xin visa không được thì để tao gọi cho Công ty mẹ làm giấy bảo lãnh cho mày.
- Ôi tao cám ơn mày nha Nhật ghẻ....

Ngày tháng lại trôi qua, rồi đến tết Tây, tết Ta cũng lượn lờ qua Malay, Myanmar cho đỡ ghiền chứ cấm đầu làm hoài chắc bị khìn khìn nữa quá.

Đến giữa tháng 3 thì chuẩn bị xin Visa thì lại gặp trục trặc vì công ty mẹ thông báo rằng nếu đi công tác thì làm bảo lãnh, còn đi du lịch thì không vì sợ qua nước nó bỏ trốn thì bỏ bu luôn ( Việt Nam là một trong số nước trốn lại nhiều nhất ở Japan nên mình bị vạ lây)...Cái vụ này đuối à!!!!! giờ này nó thông báo kiểu này thì làm sao trở tay cho kịp. Nhiều lúc quăng từ 500 ra với nó vì nó hứa mà không thực hiện được lời hứa, thấy nó cũng tội vì nó xin lỗi rối rít vì không giúp được.

Tự thân lo lấy bản thân, gọi điện thoại cho nhà Mỳ, vì 2 vợ chồng hắn mới qua Nhật hồi tháng 10 theo diện xin Visa du lịch. Chạy qua TNT thì em nhân viên nói rằng, em xin lỗi anh tháng vừa rồi chính phủ Nhật làm căng quá nên giờ bên em tạm thời ngưng lại cái dịch vụ đấy rồi, chắc khoảng tháng 6 anh quay lại xem sao. Thất thiểu ra về vì cái vé đi là 28/4 mà nó kêu tháng 6 quay lại. Không lẽ mất 250 đô là à.....lương thì ít mà tự nhiên mất như vầy đâu có được.

Gọi điện thoại cho người thân là giải pháp cuối cùng của trận đấu ( Thật chất là không muốn gia đình biết vì đi quá nhiều, nghe đi nữa thì bị càm ràm chứ không có gì). Đành gọi cho bà chị sống ở Osaka để làm bảo lãnh nên cuối cùng cũng có cái visa trong tay trước ngày lên đường 4 ngày. Về công ty khoe với thằng sếp, tao có visa rồi nè.....nó trợn con mắt lên có vẻ không hài lòng vì mình nghỉ đến 15 ngày nhưng vẫn tỏ ra vui vẻ vì mang ngoại tệ vào nước nó, và đến để thấy nước nó giàu có và hiện đại như thế nào... mày lầm rồi kcu, tao qua nước mày theo diện siêu tiết kiệm nhé, đừng hòng moi được tiền tao. Tranh thử chạy qua lại TNT để mua cái JR Pass để tiép kiệm, mua loại thẻ 7 ngày nên mất hết 28.000 Yên, tương đương 350usd.

Nữa đêm book thêm chặn khứ hồi SG - KL hết 110 USD và liên hệ đứa bạn người Malay sau vài tháng không gặp mặt. Ai dè nó bảo, mày qua nhà tao ở đi, khỏi tốn tiền khách sạn ở KL chi vì nhà tao cũng ở ngay trung tâm KL mà.

Nội ngoại ơ!!!.....mình có mơ không vậy, được ở nhà người Malay chính gốc, được ăn bằng tay, không cầm đủa đâu nhá ( ăn tay phải chứ không ăn tay trái nhé :)), được ăn những thức ăn của người Malay.....Mình có ở khách sạn 5 sao cũng không bằng ngủ 1 đêm ở nhà bạn mình, ăn ở nhà hàng ngon nhất cũng không bằng ăn ở nhà bạn mình.

attachment.php


Ăn uống no nê xong 2 đứa dắt nhau vào khu của người Malay để shopping thêm mấy thứ lặt vặt như đôi giày Clarks để đi bộ, mua thêm cái filter xịn CPL nữa coi như mất cha nó hết 400usd tại LK Sogo này. Mèn đét ơi, chổ này nó khuyến mãi từ 50 - 70% lận, chứ không phải 20 - 30% như ở mấy trung tâm thương mại khác đâu.

attachment.php


Nhìn cảnh bà con họ đổ xô mua sắm thế này thì mình cũng xuống tay thêm 100usd cho 3 cái áo và 1 cái quần.

attachment.php


Tối đó mình ngồi hầu chuyện với ba mẹ nó đến tận 1h sáng cũng vì cái tật tài lanh mang cafe Trung Nguyên và cái phin ra pha để mời họ nếm thử, pha thêm trà Thái Nguyên nữa, họ cứ hít hà...miết nên mình không nỡ cáo lui để ngày mai lên đường. Đã vậy 2 thằng lâu ngày không gặp nhau nên vừa nằm vừa 8 đủ thứ chuyện trên đời, từ cái chuyện đi bụi, chụp hình, trai gái....đến lúc 2 thằng khò hồi nào không hay, mà chỉ chợt giật mình thức dậy khi mẹ bạn ấy lay 2 đứa dậy ăn sáng để kịp ra sân bay LCCT để bay chuyến 7h45 sáng.
Tội nghiệp thằng bạn mình, nó láy xe đưa mình ra sân bay dù mình từ chối vì muốn đi taxi để nó ở nhà nó ngủ tiếp, mà nó không chịu nên thôi thì lên xe 2 đứa tung tăng tiếp, mình liền lôi cái CD nhạc Jazz của Trần Mạnh Tuấn cho nó nghe, mặc dù nó không hiểu gì nhưng nó có vẻ thích lắm, nên tặng luôn bạn ấy tại sân bay để mình chuẩn bị hành trình.
 
Ngắm những ngôi nhà có kiến trúc đặc biệt này, từng nhà, từng ngỏ hẻm, từng đám hoa tulip được trang trí quanh nhà, và những bông hoa Anh đào đã tô đậm thêm nét đẹp tự nhiên

attachment.php


attachment.php


Sự pha trộn giữa hiện đại và cổ kính nhưng không làm mất đi nét đẹp của Shirakawa go

attachment.php


Đừng quên leo lên đỉnh đồi để ngắm toàn bộ ngôi làng

attachment.php


Và những lúc may mắn chúng ta vẫn ngắm được những đống tuyết đang dần dần tan chảy...

attachment.php


Đương nhiên là tôi không quên đến đây để cầu may mắn và bình an đến tất cả người thân và bạn bè của tôi.

attachment.php
 
Rất vui khi được đóng góp với bạn tichuot:

Shirakawa go được xem như 1 ngôi làng kiểu mẫu của nông thôn Nhật Bản với kiểu nhà chóp nhọn (để chống tuyết đóng vào mùa đông) kết cấu 3 tầng là khung gỗ, sàn vách gỗ, phía dưới là bếp, gian tiếp khách , làm việc, tầng 2 là phòng ngủ, gian thờ tự, tầng 3 là nhà kho nơi chứa thực phẩm thóc lúa và nông cụ, mái nhà được lợp bằng những bó rơm, công việc tu bổ nhà cửa 1 hoạt động cộng đồng, coi như đấy cũnglaf1 ngày hội gắn kết truyển thống của cả làng. Ngày nay Shirakawa go cũng đối mặt với nhiều thách thức như đô thị hóa/ bảo tồn, tăng dân cư và ô nhiễm
hình ảnh về làng Shirakawa
1/ làng nhìn từ View Point trên đỉnh đồi
IMGP4491.JPG

2/ điểm này đây :
IMGP4669.JPG


Tôi may mắn được đến vào mùa lúa chín nên cảnh quan khá là đẹp:
3/ Địa điểm này có thể coi như 1 photo point tiêu biểu khi đến Shirakawa nên được rất nhiều du khách chụp ảnh
IMGP4648.JPG


4/ trên bờ
IMGP4709.JPG


5/dưới nước ( không biết là cá gì và không biết người ta có ăn không) riêng mình chỉ thấy con này nấu lẩu là tuyệt
IMGP4680.JPG


6/ cũng như nhiều vùng nông thôn khác, canh tác nông nghiệp không chỉ là lúa mà còn có hoa màu:
IMGP4683.JPG


7/ Không khí yên bình đặc trưng của vùng nông thôn:
Takayama%2520-%2520Shikawago%2520Village%252013.jpg


típ nhỏ :
Là làng du lịch nên thứ gì nó cũng đắt, 1 bữa ăn trưa thấp nhất cũng 900 yên (gọi là bữa ăn trưa, thật ra cũng chỉ là tô mỳ bình thường). Do đó giải pháp tốt nhất cho các bạn phượt là chịu khó đi bộ đến gần cuối làng sẽ có 1 siêu thị nhỏ bán đủ loại. Claymore chọn phương án góp gạo với 1 bạn Cambodia cũng đoàn là mua 1 gói bánh mỳ gối, 1 kẹp thịt Jambon, 1 gói cheese slide (chính hiệu Hida-Takayama), 2 cây Boa-rô (ở Nhật ăn boa-rô thay hành thì phải, mà boa-rô nhật cay và hăng không thua gì hành, chỉ có to hơn) mỗi người 1 lon nước ( hoặc sữa tươi chai tùy thích) và kiếm gốc cây ven suối nào đấy ngồi đánh chén, xong có thể ngã lưng xuống cỏ làm 1 giấc, khỏe, no và tổng thiệt hại chỉ khoảng 1000 yên cho 2 người, quá rẻ phải không các bạn (thật ra vẫn còn dư bánh mỳ và jambon cho buổi xế)
 
Cá chép họ nuôi ở mương nước là có công dụng môi trường: đây là một thứ dụng cụ đo kiểm tra chất lượng nước thải từ nhà ra có đủ sạch hay không. Hình như dân Nhật họ không bao giờ ăn thứ không bán ở siêu thị :)
 
@ Danngoc: Anh đã từng đến Nhật rồi mà bỏ qua chổ này thì thật là một thiếu sót lớn. Hay anh quay lại đi, em dự tính năm sau quay lại và sẽ đến đây và vùng Sapporo. Đã hơn 3 năm rồi anh em mình không gặp nhau kể từ bữa nhậu với lãnh đạo vntuyen anh nhỉ.
@ Claymore: Bạn thật là may mắn khi đi vào thời điểm đẹp thứ 2 của Shirakawa go và có những shot hình quá đẹp. Mùa đẹp nhất là mùa tuyết rơi vào đầu tháng 4.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Tôi không may mắn được ngắm tuyết rơi, không đúng vào mùa lúa chín....nhưng tôi lại đúng vào dịp hoa anh đào nở đầy một góc sân nhà, cũng an ủi người lữ khách đường xa...

attachment.php


attachment.php


Một chút se lạnh của băng tuyết còn vương vấn chưa tan

attachment.php


attachment.php


Và chút yên bình thanh thản trên vùng đồng quê nổi tiếng

attachment.php
.

Ngồi 1 mình, lang thang 1 mình, ăn một mình và ngủ 1 mình nhưng tôi vẫn không thấy cô đơn vì xung quanh tôi đầy rẫy những tiếng cười, tiếng nô đùa của trẻ con, tiếng yêu thương của những đôi bạn trẻ, tiếng côn trùng âm ỉ bên tai...

attachment.php


Đương nhiên, tôi không phải là thần thánh nên trái tim tôi cũng xao động khi nhìn thấy những cặp tình nhân tay trong tay, trao nhau những nụ hôn nồng thắm hay chỉ là những đôi mắt âu yếm đầy yêu thương trao cho nhau...nhưng tôi chợt lắng mình và tự mĩn cười và hài lòng những gì mình chọn.
 
Xem hình ngôi làng cổ Shirakawa go của hai bạn Tichuot và Claymore xong lại muốn thay đổi hành trình cho năm sau, thêm địa danh này vào. Thích mấy nơi này hơn hẳn chốn phồn hoa đô thị ồn ào :))
 
Lặng lẽ rời Shirakawa go trong chiều mưa tí tách, chuyến xe cuối cùng đã đưa tôi trở lại Takayama mà trong lòng vẫn còn bao tiếc nuối khi chưa được ngủ lại trong ngôi nhà cổ này. Âu đó cũng là cái cớ mà tôi còn trở lại nơi này, một nơi mà tôi không phải suy nghĩ gì, đắn đo chuyện cơm áo gạo tiền, không phải đắn đo khi ăn món rau núi thật xanh tươi, món cá suối thật ngọt và những ly cream lạnh ngắt và ngọt lịm tận đáy lòng.

attachment.php


Về tới Takayama khi chiều tắt nắng chỉ còn lại những tiếng mưa lất phất, tôi ngồi chờ gần 30p để đợi đến lượt ăn bát mì nóng hỏi và ly beer Hida đã xoá tan mọi mệt mõi đau nhức sau 1 ngày lội bộ.

attachment.php


Đêm nay tôi ngủ thật sớm, thật say để sớm mai thức dậy dạo quanh Takayama lần cuối cho hành trình. Phố cổ vẫn đắm chìm trong giấc ngủ, chỉ có những kẻ lang thang.

attachment.php


Cuộc sống thật thanh bình

attachment.php


attachment.php


attachment.php
 
Phiên họp chợ đã bắt đầu với những shop thủ công dựng lên bởi chính chủ

attachment.php


Họ bán những thứ mà họ trồng được và đạt chỉ tiêu an toàn thực phẩm

attachment.php


Tôi làm gì với những củ cải trắng, to và ngọt ngào này đây. Thèm lắm món thịt kho củ cải mà ngày xưa Má tôi thường nấu cho cả gia đình..

attachment.php


Thèm lắm nồi lẩu nấm.

attachment.php


Rồi chợ cũng đông dần lên, cũng là lúc tôi rời xa Takayama.

attachment.php


Tạm biệt Takayama, hẹn một ngày không xa.

attachment.php


Tôi lại dùng JR Pass để đổi vé tàu về Nagoya và book luôn Shikansen về Tokyo ngay trong hôm đó ( đương nhiên là miễn phí nhé) vì tôi có hẹn với mấy đứa bạn ở Tokyo chiều hôm đó.

attachment.php
 
Những cảnh vật và khí hậu ở Takayama là cho kẻ độc hành không muốn rời xa, nó mãi vấn vương và níu kéo tâm hồn. Nhưng cuộc vui nào cũng có những câu nói không vui, tiệc nào cũng phải tàn và cung đường nào cũng phải khép lại.

attachment.php


Cảnh vật và cập tình nhân kia càng làm cho kẻ độc hành cao chạy xa bay hơn, ở lại làm chi cho vương vấn mối tơ lòng. Thả hồn trên con tàu Hida và đến Nagoya hồi nào không hay, khi tất cả hảnh khách đều xuống hết và nghe loa phát thanh cứ lập đi lập lại Nagoya desu, thì tôi mới luống cuống chạy ra khỏi tàu. Nhìn đồng hồ vẫn còn sớm chán vì chuyến tàu Nagoya đến Tokyo mà tôi đã book trước bằng Shikansen còn tới 40p nữa mới khởi hành.

Gọi điện thoại cho đứa bạn người Nhật để tám với nó, nhưng tôi vẫn không thông báo với nó là tôi đang ở Nagoya, vì hôm nay là ngày nghỉ lễ nên nó đã có kế hoạch riêng từ trước và tôi cũng không muốn làm phiền nó. Vậy mà tôi còn hứa là mai mốt qua Nhật sẽ đi nhậu cùng nó.

attachment.php


Tạm biệt Nagoya, tôi lên tàu để đến Tokyo, nơi mà tôi có hẹn với đứa bạn để được ở nhờ.

Tôi đứng quan sát bạn hướng dẫn tàu hơn 30p đồng hồ, bạn ấy cứ lập đi, lập lại và liên tục hướng dẫn hết con tàu này đến con tàu khác và cứ 5p là 1 chuyến Shikansen đến và đi. Nói thật, tôi yêu các bạn lái tàu và hướng dẫn tàu này rồi.

attachment.php


Tôi xuống tại ga Shinagawa để đổi tàu về Akasaka và tôi gặp rắc rối tại lối ra Akasaka khi không biết địa chỉ của bạn tôi, nó chỉ nói tôi rằng nó ở khách sạn tính từ ga đến khoảng 5p đi bộ, vì tinh rằng điện thoại còn pin nên cũng không ngại gì. Dò google và hỏi thăm vài người nhưng họ không biết khách sạn đó, còn pin điện thoại cũng hết nên không nói chuyện được với nó.

Tôi liền nhờ sự giúp đở của một người Nhật bằng cách nhờ họ gọi giúp dùm tôi khi tôi đưa số điện thoại, đương nhiên là tôi không còn sự lựa chọn nào hết nên phải nhờ họ giúp, và trước khi tôi nhờ họ thì tôi cũng làm 1 tràn văn hoá xin lỗi vì đã làm phiền, đang nói chuyện với họ và họ bấm số điện thoại của bạn tôi, nhưng may mắn nhất là bấm số chưa xong thì tôi đã thấy thằng bạn trời thần của tôi đang đi ra ga để kiếm tôi vì thấy tôi trễ hẹn 20p.

Tôi cảm ơn họ rối rít và cũng xin lỗi rối rích theo phong cách samurai ( xin lỗi là tôi cũng ít nhiều bị ảnh hưởng văn hoá) và chúng tôi trở về nhà bạn tôi.

Tôi không ngờ nó lại ở 1 nơi rất sang trọng, một khu nhà ở cho giới văn phòng cao cấp, 1 phòng khách sạn 3 giường ngủ, có bếp riêng, ti vi , tủ lạnh to đùng và nó được công ty tài trợ hoàn toàn và được bảo vệ nghiêm ngặt.

attachment.php


Tối đến nó rủ tôi lang thang chợ điện tử lớn nhất thế giới để xem và mua gì được thì mua tại khu Akihabara

attachment.php


Và không quên ghé những trung tâm điện máy sầm uất nhất chỉ để ngắm nhìn và chặt lưỡi bỏ đi vì mắc quá

attachment.php


Và không quên ra khu đèn đỏ Akiba tìm hương vị Tokyo

attachment.php
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
36,673
Bài viết
1,135,002
Members
192,357
Latest member
pvausashop765654
Back
Top