What's new

[Chia sẻ] Nhật Bản đắt mà không đắt

Tháng 8 là tháng mà nước Nhật có nhiều ngày nghỉ trong năm nên các hoạt động kinh doanh cũng ảnh hưởng đến phần nào đến các nền kinh tế. Công ty tôi cũng bị ảnh hưởng phần nào nên những ngày trong tháng 8 thay nhau tụ tập, hội hè và đi chơi vì công việc cũng giảm bớt đi sau 11 tháng chạy vắt giò lên cổ từ 8h00 đến tận 20 -21h từ thứ 2 đến thứ 6. Thảnh thơi mà, sao ta không lướt nét để kiếm chuyện đi đâu đó cho nó giải khây sau mấy tháng trời bán lưng cho ghế, bán mặt cho máy tính, bán bạn bè trên bàn nhậu...., rút lại bí kíp mua vé thì thấy thằng Asia Air đang giảm giá chuyến KL - Osaka có 250usd khứ hồi nên thẳng tay mua luôn mà không cần đắn đo suy nghĩ cho cái ví tiền, giàu mà, làm hoài không có cơi hội nên book luôn sợ gì. Đến khi thanh toán thẻ xong thì mới chợt nhận ra Visa của Japan là 1 trong những Visa khó xin nhất thế giới....

Kệ cha nó, xin không được Visa thì đi chổ khác chứ đâu phải không có chổ đi, nào là India, Nepal, Srilanka...còn quá trời nơi đến mà, lo chi cho nó mệt cái đầu. Cái việc quan trọng nhất là làm sau xin nghỉ 15 ngày để đi chơi với thằng sếp có cái đường băng rộng hơn sân bay LCCT của Malay nữa....mà lo gì, đến tận cuối tháng 4 năm sau mới đi mà, cứ lo chi...kệ tới đâu hay tới đó.

Ngày tháng trôi qua, lại cắm đầu lao vào nguồn công việc và nhiều lần suy sụp vì làm việc quá sức...và rồi được công ty cho đi bảo trì lại hệ thống sau 12 ngày nằm viện, thằng sếp bảo, mày cố gắng giữ gìn sức khỏe đi, nếu quá tải thì tao tuyển thêm người vô, chứ mày ngã quỵ như thế không tốt cho mày đâu, khi nào mày về thì mày nên đi đâu đó để relax rồi hãy đi làm tiếp. Nhớ lại cái vé mua hồi tháng 8, nên giả vờ với thằng sếp luôn:

- Àh!!!!! mà tao nghỉ phép khoảng 10 hay nữa tháng có được không?
- Tao nghĩ là được, vì mày có tới 17 ngày phép lận mà, nên mày được quyền đó.
- Vậy hả!!! để tao coi....nếu được thì tao sẽ kiếm chổ nào đi đâu cho giải khây.
- Ủa mà, tao thấy nước Japan của mày đẹp lắm, tao đi qua đó du lịch chắc ok lắm hả mậy?
- Ừ, nước tao đẹp nhưng mắc lắm, ít có đứa nào nghèo nghèo mà dám qua đó du lịch lắm, mà tao cho rằng mày xin visa rấtt khó vì mày là người Việt Nam.
- Ý mày nói tụi tao nghèo chứ gì, ừh thì tao nghèo, nhưng tao đi qua nước giàu như mày chơi cho nó máu.
- Ừh!!!!! mày đi đi, nếu xin visa không được thì để tao gọi cho Công ty mẹ làm giấy bảo lãnh cho mày.
- Ôi tao cám ơn mày nha Nhật ghẻ....

Ngày tháng lại trôi qua, rồi đến tết Tây, tết Ta cũng lượn lờ qua Malay, Myanmar cho đỡ ghiền chứ cấm đầu làm hoài chắc bị khìn khìn nữa quá.

Đến giữa tháng 3 thì chuẩn bị xin Visa thì lại gặp trục trặc vì công ty mẹ thông báo rằng nếu đi công tác thì làm bảo lãnh, còn đi du lịch thì không vì sợ qua nước nó bỏ trốn thì bỏ bu luôn ( Việt Nam là một trong số nước trốn lại nhiều nhất ở Japan nên mình bị vạ lây)...Cái vụ này đuối à!!!!! giờ này nó thông báo kiểu này thì làm sao trở tay cho kịp. Nhiều lúc quăng từ 500 ra với nó vì nó hứa mà không thực hiện được lời hứa, thấy nó cũng tội vì nó xin lỗi rối rít vì không giúp được.

Tự thân lo lấy bản thân, gọi điện thoại cho nhà Mỳ, vì 2 vợ chồng hắn mới qua Nhật hồi tháng 10 theo diện xin Visa du lịch. Chạy qua TNT thì em nhân viên nói rằng, em xin lỗi anh tháng vừa rồi chính phủ Nhật làm căng quá nên giờ bên em tạm thời ngưng lại cái dịch vụ đấy rồi, chắc khoảng tháng 6 anh quay lại xem sao. Thất thiểu ra về vì cái vé đi là 28/4 mà nó kêu tháng 6 quay lại. Không lẽ mất 250 đô là à.....lương thì ít mà tự nhiên mất như vầy đâu có được.

Gọi điện thoại cho người thân là giải pháp cuối cùng của trận đấu ( Thật chất là không muốn gia đình biết vì đi quá nhiều, nghe đi nữa thì bị càm ràm chứ không có gì). Đành gọi cho bà chị sống ở Osaka để làm bảo lãnh nên cuối cùng cũng có cái visa trong tay trước ngày lên đường 4 ngày. Về công ty khoe với thằng sếp, tao có visa rồi nè.....nó trợn con mắt lên có vẻ không hài lòng vì mình nghỉ đến 15 ngày nhưng vẫn tỏ ra vui vẻ vì mang ngoại tệ vào nước nó, và đến để thấy nước nó giàu có và hiện đại như thế nào... mày lầm rồi kcu, tao qua nước mày theo diện siêu tiết kiệm nhé, đừng hòng moi được tiền tao. Tranh thử chạy qua lại TNT để mua cái JR Pass để tiép kiệm, mua loại thẻ 7 ngày nên mất hết 28.000 Yên, tương đương 350usd.

Nữa đêm book thêm chặn khứ hồi SG - KL hết 110 USD và liên hệ đứa bạn người Malay sau vài tháng không gặp mặt. Ai dè nó bảo, mày qua nhà tao ở đi, khỏi tốn tiền khách sạn ở KL chi vì nhà tao cũng ở ngay trung tâm KL mà.

Nội ngoại ơ!!!.....mình có mơ không vậy, được ở nhà người Malay chính gốc, được ăn bằng tay, không cầm đủa đâu nhá ( ăn tay phải chứ không ăn tay trái nhé :)), được ăn những thức ăn của người Malay.....Mình có ở khách sạn 5 sao cũng không bằng ngủ 1 đêm ở nhà bạn mình, ăn ở nhà hàng ngon nhất cũng không bằng ăn ở nhà bạn mình.

attachment.php


Ăn uống no nê xong 2 đứa dắt nhau vào khu của người Malay để shopping thêm mấy thứ lặt vặt như đôi giày Clarks để đi bộ, mua thêm cái filter xịn CPL nữa coi như mất cha nó hết 400usd tại LK Sogo này. Mèn đét ơi, chổ này nó khuyến mãi từ 50 - 70% lận, chứ không phải 20 - 30% như ở mấy trung tâm thương mại khác đâu.

attachment.php


Nhìn cảnh bà con họ đổ xô mua sắm thế này thì mình cũng xuống tay thêm 100usd cho 3 cái áo và 1 cái quần.

attachment.php


Tối đó mình ngồi hầu chuyện với ba mẹ nó đến tận 1h sáng cũng vì cái tật tài lanh mang cafe Trung Nguyên và cái phin ra pha để mời họ nếm thử, pha thêm trà Thái Nguyên nữa, họ cứ hít hà...miết nên mình không nỡ cáo lui để ngày mai lên đường. Đã vậy 2 thằng lâu ngày không gặp nhau nên vừa nằm vừa 8 đủ thứ chuyện trên đời, từ cái chuyện đi bụi, chụp hình, trai gái....đến lúc 2 thằng khò hồi nào không hay, mà chỉ chợt giật mình thức dậy khi mẹ bạn ấy lay 2 đứa dậy ăn sáng để kịp ra sân bay LCCT để bay chuyến 7h45 sáng.
Tội nghiệp thằng bạn mình, nó láy xe đưa mình ra sân bay dù mình từ chối vì muốn đi taxi để nó ở nhà nó ngủ tiếp, mà nó không chịu nên thôi thì lên xe 2 đứa tung tăng tiếp, mình liền lôi cái CD nhạc Jazz của Trần Mạnh Tuấn cho nó nghe, mặc dù nó không hiểu gì nhưng nó có vẻ thích lắm, nên tặng luôn bạn ấy tại sân bay để mình chuẩn bị hành trình.
 
Tks bác chủ topic nhiều, xem xong topic của bác e sẽ thêm vào lịch trình giữa tháng 11 này sẽ là 2 ngày ở Shirikawa-go & Tayama.
 
Tôi thì không theo bất cứ một đạo nào và cũng không ngần ngại bước vào Chùa Chiền, Nhà Thờ, Thánh Đài....và đương nhiên khi bước vào các nơi đó tôi luôn tôn trọng các tín ngưỡng của họ.

Lang thang dạo quanh ngôi chùa thì tôi phát hiện ra có nhiều điều bí hiểm mà tôi chưa biết và cũng không có đủ thời gian để tìm hiểu, nên tạm thời chụp nó trước đã rồi đợi về Việt Nam sẽ hỏi lại mấy thằng Nhật.

attachment.php


attachment.php


Đi riết rồi cái bụng của 2 thằng cũng biểu tình, sau một hồi lượng tới lượng lui để đến cái quán quen thuộc của thàng bạn thì nó đông như quân Mông nên phải ngồi chờ, 2 thằng quyết định đổi quán để thử một loại cooktail được pha trộn rượu và soda. Cái tửu lượng nhà em thì uống ít lắm, khoảng chừng 5 -7 chai beer là say bí tỉ luôn, bữa nào vui vui làm được 10 chai, còn bữa nai mới uống 2 chai pha thì cái mặt em nó tưng tưng rồi.

attachment.php


2 thằng quyết định kêu thêm 1 chai nữa và chia đều cho chẳng tiền mỗi đứa hết 1500Y bao gồm tiền bia rượu, thức ăn cho cử trưa. Mà uống cửng cửng lên giữa trưa nắng thì hay muốn đi câu cá, ở VN là thả cần mọi lúc mọi nơi luôn, còn ở đây mà thả cần thì vô trạm ngồi chơi liền, nên tụi em nín dữ lắm để vào các shopping mall để giải quyết bầu tâm sự.

Và đương nhiên thằng bạn em nó giải quyết cơn say bằng cách mua thẻ chơi bóng chày hết 200Y để giải quyết tinh thần, nhà em cũng đâu thua kém gì, cũng chơi, và quất loạn xạ luôn, cũng trúng được 1 trái banh sau 20 cú đánh

attachment.php


Mà công nhận đánh banh mau ra mồ hôi nên nhanh chóng khoẻ ngay, 2 thằng kéo nhau đi xuống tháp truyền hình cao nhất Tokyo để ngó 1 cái. Nó bảo là nó cũng chưa đến đây lần nào vì không có thời gian đi.

attachment.php


Để leo lên tháp ngắm toàn cảnh Tokyo thì phải đăng ký trước, mà nhìn dòng người xếp hàng thì biết bao giờ đến lượt mình nên 2 thằng quyết định không leo lên mà chỉ đi dọc theo tháp để ngắm ngía.

attachment.php


Thành thật mà nói thì tôi không thích nét hiện đại của các thành phố, mà chỉ thích những nơi còn thiên nhiên hoang dã nên những chổ này rất mau chán và 2 thằng nhanh chóng nhảy lên xe bus để đi tiếp

attachment.php
 
Chúng tôi quyết định đến bảo tàng Tokyo để tìm hiểu văn hóa, lịch sử của Nhật. Tôi hơi choáng ngợp vì nó quá lớn so với các bảo tàng ở các nước tôi từng đi và được trưng bày khá đẹp, nó tái hiện lại nền văn hóa của Nhật từ thời cổ chí kim cho đến ngày nay. Tôi khá hài lòng với 600Y cho vé vào cổng

attachment.php


Tại đây có tiết mục biểu diễn văn nghệ vào các ngày cuối tuần

attachment.php


Chúng tôi theo hướng chỉ dẫn và bắt đầu từ tầng 6 cho đến tầng 3, có nhiều cái tôi không hiểu lắm nhưng cũng chứ muốn tìm hiểu trong lúc này vì nếu muốn tìm hiểu tôi phải mất khá nhiều thời gian, nhưng nói chung cuộc sống ngày xưa của người dân Nhật cơ bản là giống dân Việt của mình, cũng cày cấy, cũng đầy tớ, cũng quân dịch, cũng cái cuốc, cái cày....

attachment.php


Và nét đặc trưng là những ngôi nhà theo nét đặc trưng của Nhật đã gây ấn tượng và điểm nhấn cho toàn bộ Bảo Tàng

attachment.php


Tôi liền hỏi thằng bạn, sao tao không thấy nó nói về các võ sĩ Sumo, đấy cũng là nét đặc trưng văn hóa của người Nhật mà. Nó bảo rằng: Mày muốn xem Sumo thật không? tao dẫn mày đi, kế bên nè. Thế là 2 thằng hí hoáy đi xuống và nhìn sang đối diện là nhà thi đấu của các võ sĩ Sumo

attachment.php


Nhìn đồng hồ nên 2 thằng chạy như điên vì sắp hết giờ mở cửa, chúng tôi chạy đến nơi cũng vừa lúc cánh cửa khép lại cho trận đấu cuối cùng của ngày. 2 thằng nhìn nhau tiếc rẽ vì không được xem, nhưng cũng không sao, nó vẫn còn đó, tôi vẫn còn có cơ hội để vào mà, không xem đánh thực tế thì xem ở ti vi cũng được, nhưng chúng tôi cũng hốt được cú chót khi bắt gặp cậu Sumo bại trận đi về và trên trán vẫn còn in đậm dấu

attachment.php


Thằng bạn tôi có vẻ mệt nên nó bảo tôi rằng tôi có thể tự đi tham quan vì nó cần về nghỉ ngơi để ngày mai đi làm và cũng là ngày mà nó phải suy nghĩ làm thế nào để nộp đơn xin nghỉ việc .....
 
Cậu bạn tôi đang làm việc tại nhà xuất bản của Tokyo gần 15 năm, anh ta cảm thấy công việc của mình khá nhàm chán và cứ thế lặp đi lặp lại và không có gì giúp ích cho xã hội. Sau thời gian làm việc và đi cũng kha khá một số nước cũng như tiết kiệm được 1 ít cho bản thân và vốn tiếng Anh khá, nên bạn tôi quyết định nộp đơn xin nghỉ để đi du lịch vòng quanh thế giới khoảng 1 đến 2 năm, sau đó sẽ trở về Nhật để mở trường mẫu giáo và dạy cho trẻ em các môn truyền thống của Nhật, bạn ấy nhận thấy rằng trẻ em Nhật ngày nay đã mất gần hết các nền văn hóa mà thay vào đó là tai nghe nhạc, tay cầm đồ chơi điện tử....

Khi tôi viết entry này thì bạn tôi đang ở Katmandu và chuẩn bị hành trình thử thách Everest sau nhiều tháng bôn ba ở China, Việt Nam, Cambodia, Malaysia, Sing, Thái, India...

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

2 thằng tôi kéo nhau đi ăn tối và sau khi ăn tối xong tôi sẽ quyết định đi tiếp hay về

attachment.php


Tôi không quên lấy lại địa chỉ nơi đây vì nó khá ngon và giá tương đối chập nhận và bạn phải đăng ký đợi vì có khá nhiều khách đang chờ đến lượt

attachment.php


Một buổi tối đơn giản, nhẹ nhàng nhưng rất cầu kỳ trong trang trí đã tô thêm nétddejp ẩm thực của người dân Nhật, và chi phí cũng hết 1050Y cho phần ăn này. Sau khi ăn xong thì bụng no, mắt căng, chân mỏi nên tôi quyết định đi về theo và cũng không quên mua thêm 2 lon beers Ashahi về nhấp nháp buổi tối để sáng mai chúng tôi chia tay nhau mỗi đứa một con đường.

Vừa nhấp nháp beer, vừa xếp đồ vào Bali để sáng mai trở lại nhà thằng bạn tôi ngủ thêm 1 đêm nữa và tôi chợp mắt hồi nào không hay và sáng ra tôi lại bị thằng bạn tôi complaint vì tội cưa hết mấy chục ha rừng cửa Tokyo....

Mỗi đứa 1 hướng tàu, và không quên nhắn nhau giữ liên lạc cho đến ngày nay và tôi không quên cám ơn và chúc nó thành công trong hướng đi mà nó quyết định.

attachment.php


Tôi trở về khách sạn nơi bạn tôi đang ở và tôi tiếp tục hành trình đơn độc cho chính mình.
 
Like mạnh anh à :D em rất là khoái đi Nhật và đặc biệt ngưỡng mộ văn hóa xứ hoa anh đào, vì vậy nên mặc dù rất muốn đi cũng kềm lòng lại, đơi học tiếng Nhật bập bẹ vừa đủ xài thì đi để tận hưởng hết cái hay :D trong khi đó thì tập đi phượt mấy nước xung quanh VN cái đã ;)
Post tiếp đi sư huynh để em nhìn đỡ ghiền
 
Kitanomaru có phải là yoyogi pảk không bác tichuot, em cũng có mấy cái hình chụp ở yoyogi park giống vậy nè: một bên rượu Nhật, 1 bên rượu Tây
xm0m07.jpg


291dspg.jpg
 
Last edited:
Không phải đâu bạn. Kitanomaru Park nằm ở khu Chiyoda cơ, chỗ có đền Yasukuni ấy (Gần ga Kudansita).
Theo tớ đây là chỗ ngắm hoa anh đào đẹp nhất Tokyo. Haiz
 
yasukuni em cũng có lết qua, rồi qua cái khu bảo tàng j đó nữa bên kia đường. nhìn hình bạn up thì thấy giống Yoyogi coen nhỡ, em chưa đi Kita-nomaru, để cuối tuần rãnh cuốc bộ xuống đó xem sao.
 
Tôi tranh thủ rời khách sạn của bạn tôi để kịp chạy đến chợ cá Tsukiji, nơi được cho là chợ cá biển lớn nhất thế giới. Nếu đến thật sớm thì tôi sẽ chứng kiến được cuộc trả giá của các thương lái như thế nào, những con cá ngừ to, tươi rói như thế nào....nhưng cái tội ham hố ngủ nướng đã đánh mất hết cơ hội chứng kiến cuộc trao đổi, mua bán. Tuy hơi giận mình 1 chút nhưng tôi cũng vớt vát mấy tấm hình để về khè thiên hạ là mình đến đây rồi

attachment.php


Mỗi lần tôi nhớ tới cái cảnh đi chợ là tôi cảm thấy mệt vì cái mùi hôi tanh tại khu vực cá tôm ở xứ mình, nhưng tại đây, tôi không hề có cảm giác ấy, chợ cá mà không tanh.

attachment.php


Người ta bảo đi ăn Sushi, Sashimi thì mới được ăn cá ngon, cá tươi. Thật ra, để những thứ ấy tới được nhà hàng, quán ăn thì nó đã trải qua 1 quá trình khá dài và lằng nhằng trong những lớp nước đá. Còn ở đây, tôi chứng kiến tận mắt từ đầu đến cuối trong cuộc giải phẫu con cá ngừ to lớn trên trăm cân.

attachment.php


Phần đầu cá được cắt lìa ra vì nó không có nhiều giá trị lắm, họ sẽ lọc lại những phần có giá trị như phần thịt ở mang cá, mắt cá... còn phần thân thì được cắt ra cẩn thận và chỉ có người già và có kinh nghiệm mới được phép cầm dao cắt con cá ra.

attachment.php


Khi cắt ra từng phần thì các anh chàng này cắt tỉa tỉ mỉ từng lát cát và đóng gói 1 cách cẩn thận trước khi cho vào thùng đóng đi

attachment.php



attachment.php


Đương nhiên những phần vụn thì họ lại đóng gói lại và bán tại chổ cho các nhà bán lẻ hay các nhà hàng địa phương.

attachment.php
 
Tại chợ cá này, tôi vô tình gặp 1 người Việt Nam làm thuê trong chợ cá, anh ta đã gần 50 tuổi và làm việc trong chợ cá này gần 20 năm. Anh ta rất vui khi gặp được người đồng hương và anh dẫn tôi đi lòng vòng chợ và giới thiệu đủ thứ hết từ cái máy làm nước đá, từ con dao cắt cá, tuỳ theo loại dao mà sử dụng cho từng công đoạn bla bla bla.. và anh cũng mời tôi thử món sushi tại chợ.

Tôi định chụp lại tấm hình kỷ niệm nhưng anh ngại vì bảo rằng khi chụp hình thì quần áo phải tươm tất chứ ăn mặc không tươm tất thì không đẹp. Nên tôi chỉ dám chụp lén mà thôi.

attachment.php


Dọc chợ tôi còn phát hiện nhiều loài cá lạ, và nhiều loài ốc lạ từ biển cả

attachment.php


attachment.php


Mặt trời cũng đã lên cao, chợ cũng tan dần và tôi lại 1 mình lang thang, thong thả trên các con đường ở phố Roppongi.

attachment.php


Chân dài như thế này nên tôi phải đuổi theo suốt 1 đoạn đường dài.

attachment.php
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
55,676
Bài viết
1,171,168
Members
192,353
Latest member
buyverifiedwised
Back
Top