What's new

Những chuyện phượt dị bản ở Tây Bắc

Mọi chuyện ly kì đều xảy ra ban đêm, còn em đêm mắt quáng gà ko đi đâu đc. Tiếc quá, chưa bao giờ gặp đc 1 chuyện giống zậy, 50% thôi cũng mãn nguyện lắm rồi
 
Chuyện Phượt dị bản của Sơn TT

Thôi thì đã hết dị bản của Linh và Windy, em copy right chuyện dị bản của Tể tướng SơnTT vậy

Một ngày ở Lóng Luông
by Tể tướng modified by LinHEvil

3166649766_29864046a7_o.jpg


Tể tướng sinh ra và lớn lên ở chốn Kinh Kỳ, ngày ngày ngoài việc lâm triều ở Avatar với các quan ra thì chả có việc quái gì làm. Tể tướng cũng thuộc diện "lý lịch ko rõ ràng" bất chợt đc làm tể tướng thế thôi, cho nên vẫn quan hệ khăn khít với giới giang hồ thảo khấu. Tụ bạ quanh mình toàn quan Nghệ thuật, ra sức đì đọt bọn quan văn quan võ... đặc biệt không thích nô tì xấu.

Ngày qua tháng lại, chỉ rặt làm 4 việc chính: Cởi quần - đánh răng - Lâm triều ( ở Avatar) - cởi quần - đánh răng - ngủ - cởi quần - đánh răng...... Thấm thoắt hơn 35 năm trôi qua, thấy râu dài ra, tóc ngắn lại... bỗng dưng trào nước mắt tiếc tuổi thanh xuân.

Một hôm đang buổi chầu sớm, Tể tướng chợt vỗ đùi đánh đét bảo: Năm nay tao phải sống tốt hơn năm ngoái, phải cố gắng để có 2 qyuển lịch. Mà muốn có hai quyển lịch tao phải đi chụp ảnh Mộc Châu,... kô thể kém thằng Nguyen được

Nói là làm, Tể tướng và vài cận thần khăn gói lên đường. Quanh người dắt đầy vũ khí, kim tiêm, bcs, máy ảnh, lens.... và rất nhiều mỹ kim...

Rời thành đô lên núi, không khí lạnh buốt. Tể tướng vừa ngà ngật vừa nhớ chỗ ngồi êm ái ở avatar. Cứ thần người nghĩ chuyện: Tắm - Không tắm- tắm... xong rồi nghĩ đến đoạn tụt hết quần ra... tể tướng lại chẹp lưỡi thôi, thà ở bẩn còn hơn...

Nghe giang hồ đồn đại.. sáng phải dậy sớm... cỡ 5h, phải chịu khó mới có ảnh đẹp :)) cỡ như TT dậy thế đếch nào được từ 5h... mà biết chụp cái gì vào lúc đấy... nhỉ...cứ thầm thầm nghĩBiết là sẽ không thể và chả để làm gì... dậy vào giờ ấy... nhưng mấy đứa cũng ăn uống qua loa, xem sơ đống ảnh chụp trong ngày và rúc vào chăn. Ngủ.

Sáng hôm sau TT và các quan Nghệ thuật lên xe

Quan Zippo mắt nhắm mắt mở lái xe, TT và Quan Huygo thì láo liên nhìn bên đường tìm cái bản gọi là Loongluong... chỉ sợ trượt thì lại lười quay lại... đang đi, nhìn bên phải thấy 1 cái bản dưới thung lũng, thấp thấp... lại nhớ lời một anh bạn là tay máy kì cựu về chụp Mộc châu hoa mận, hoa cải dặn... là thích chỗ nào dừng chỗ đấy... Tể tướng quên bố địa vị TT của mình vẫy đuôi rối rít bảo Quan Zippo rẽ vào, đi sâu vào bản...

Đang đi, Quan Huygo rú lên, ôi, em nhìn thấy mấy đứa trẻ con bình dân đang chơi, quay lại quay lại... quay thì quay, nhưng phải đi tìm chỗ đỗ xe đã chứ...
Đi 1 lát, Zippo táp xe vào bên trái đường, sát một cái cổng gì đấy, vì trong đấy thấy có nhiều lắm trẻ con đang chơi đu quay, bập bênh...
Xuống xe, đi vào, Zippo ngửa mặt lên đọc cái biển... hổn hển, Bẩm TT đây là Loongluong rồi à :))
Giời ạ, tưởng dư lào, hóa ra là dư lày... Hố hố hố!!! TT bất giác ngửa cổ cười 1 tràng dài... Bất chợt hiểu ra rằng Nghệ thuật suy cho cùng chỉ là ánh trăng lừa dối

Đi, chụp, choạch... Nhưng cuộc phiêu lưu mới chỉ bắt đầu ôi

3162297553_c7199c3882_o.jpg


- To be continue -
 
Một ngày ở Lóng Luông
by Tể tướng modified by LinHEvil

3163596426_df1ca51c22_o.jpg


*** TT nhất định ko chịu làm con gà đen mờ nhạt kia ngày ngày mổ mấy tấm streetlife đen trắng. Nhất định TT phải trổ mã trong nghệ thuật như con gà trống oai vệ sặc sỡ, nhất định roài... phải làm bọn gà mái mắt lác mắt lác lác mắt...

Dẫu nhận ra rằng nghệ thuật là ánh trăng lừa dối nhưng chẳng nhẽ Tể tướng chịu ra về trắng tay,. Như vậy Giang hồ há sẽ coi TT là 1 con gà hay sao? Vì vậy TT xắn tay áo làm nghệ thuật cho ra nhẽ.

Nắng bắt đầu lên, một ngày tưởng như đã kết thúc từ khi mới bắt đầu với những niềm vui bình dị của những người thợ ảnh chuyên cần :) ( Câu này copy nguyên văn của TT và người biên tập thực sự ko hiểu rõ lắm ý nghĩa)

Tể Tướng xoạc chân còng lưng cũng chụp được cũng kha khá ảnh...TT và quần thần đi sâu vào bản, môi nở những nụ cười thân thiện làm hàng... mắt lấc lơ lấc láo tìm cảnh, tìm người....

Lóng luông tuy ko như trong tranh nhưng vẫn đẹp, đẹp kiểu vùng cao. Có máng lợn có con gà, có trẻ em dân tộc mặc áo thổ cẩm chạy nhắng dưới nắng nhẹ. Về căn bản nó khác hẳn thủ đô gió ngàn của Tể tướng. Lòng cũng trào dâng một cảm xúc khe khẽ, nhè nhẹ, du dương.

Tể tướng ra sức chụp, chụp xong lại gọi Quan Zippo và quan Nippon ra đọ ảnh, nhận thấy phần lớn là ảnh giống nhau... và giống của những người khác đã từng chụp nơi này... nên Tể tướng thấy các Quan chụp cái nào giống mình và đẹp hơn mình đều bắt xóa đi cả...

Buổi sáng dịu dàng hiếm có của cuộc đời một Tể tướng tưởng chừng không thể hoàn hảo hơn mặc dù hai bắp chân èo uột lâu lâu mới đi bộ của TT đã đôi chút rã rời, TT bèn nghĩ cách bắt hai Quan làm kiệu để kiệu mình đi dạo, đặng chụp ảnh từ cao xuống chắc chắn góc cạnh sẽ đẹp hơn nhiều. May thay ước nguyện chưa thành thì cả toán người đã đến trước một ngôi nhà, có người đàn bà với nụ cười phúc hậu....

3167025018_457037763a_o.jpg


Nụ cười của người phụ nữ vùng cao rạng rỡ hơn cả nắng. Cái mắt híp, gò má đỏ hồng của nắng của bếp lửa... sức sống như nhựa cây mùa xuân làm Tể tướng không khỏi chạnh lòng nghĩ về đám nô tì ở nhà. Cũng định lần sau đổ hết bọn nô tì lên đây đun bếp cho má hồng môi thắm.

Cảnh vật nhuốm thêm màu trù phú khi 1 em bé Mông địu em đi đi lại lại trước sân nhà, tay cầm một tỏi gà, gặm đến trơ xương

3167051928_c8ea5c15ae_o.jpg


Sự trù phú này liệu có một phần đóng góp nhờ sự lãnh đạo của tể tướng chăng? Ông đưa tay lên vuốt râu, mắt mơ màng...

Tưởng như sự hứng khỏi và niềm vui sẽ kéo dài bất tận với nắng đã lên, với nụ cười con trẻ và... tỏi gà... khi có một người đàn ông từ trong nhà bước ra mời cả đoàn vào uống rượu...Do vi hành nên TT không mặc mũ áo cân đai nên cũng xuề xòa như dân thường nên người đàn ông cũng ko nghi lễ gì rườm rà. Thân thiện như cái bắt tay chặt cứng của người vùng cao vậy thôi

Quan Zippo thì ngại, vì sợ an ninh khó đảm bảo cho TT khi đã bước vào địa phận của công dân. TT thì tham cái bếp lửa đang cháy đỏ trong nhà...lại nghĩ, mình vi hành, khó ai nhận ra... bèn đồng ý... vui vẻ nở một nụ cười như hoa và nhận lời...

Quan Zippo vào nhà trước kiểm tra an ninh, TT thong thả mở túi lấy con ống xoáy nòng 16 - 35 thay vào để chuẩn bị tác nghiệp trong nhà... Hố hố hố, đôi khi những chuyện đơn giản... cũng chỉ là một ước mơ thôi...

Độ chừng 5 phút sau, TT lấy dáng vẻ bình dân hết mức bước vào nhà, bước vào căn bếp bập bùng lửa hồng ấm cúng... với những hình ảnh đầy mơ ước của những tay săn ảnh...

Người đàn ông ban nãy mặt lạnh như tiền chỉ TT lên nhà trên...TT bụng đã hơi cáu nhưng cũng rảo bước lên nhà

ở đấy

Quan Zippo đang ngồi, nhăn nhó, co quắp, nụ cười lãng tử méo xệch trông như mếu ...
Xung quanh khoảng 7, 8 chú thổ dân H'Mông mặt mũi đỏ phừng phừng vì rượu...
Xung quanh là những ánh mắt giễu cợt và hằn học...
Xung quanh là...
Xung quanh là...
 
Một ngày ở Lóng Luông ( tiếp)

Một ngày ở Lóng Luông
by Tể tướng modified by LinHEvil

Thời gian là một thứ vật chất rất chi là vô hình. Đôi khi ngàn năm trôi qua trong một cái chớp mắt. Đôi khi một cái chớp mắt lại kéo dài ngàn năm đằng đẵng.

Tôi không biết bạn đọc Amei, GATO cái gì, nhưng nếu bạn GATO với cuộc đời của một tể tướng thì có lẽ bạn GATO hơi sớm.

Là vì một khi đã là TT, bạn phải khác. Cho dù bản chất bạn là người nhút nhát, bạn cũng phải ưỡn ngực ngẩng cao đầu. Cho dù bạn lãng mạn yêu văn thơ, bạn cũng phải ra lệnh chém đầu hàng trăm thi sĩ. Cho dù bạn nhỏ nhẹ dịu dãng bạn cũng luôn phải hét ra lửa.

Là Tể tướng gian khổ như thế, giống như đeo chiếc mặt nạ tuồng, người giỏi thì không bao giờ để tấm rèm sân khấu rơi xuống không đúng lúc...ko để ai xem đc lúc mặt nạ rơi ra. Nhưng một tể tướng bất cẩn như Tê Giác Tể Tướng thì đôi khi cũng bị bọn giang hồ phát giác những lúc mà cả mặt nạ lẫn quần tuồng tụt xuống... Thôi thì cái âu cũng là cái liễn

Nói dông dài hơi nhiều, tôi xin đưa các bạn quay lại câu chuyện của Tể Tướng khi ở Lóng Luông.

3170165540_a7fe905f42_o.jpg


Ở những nơi mà trẻ con từ bé đã biết cầm dao đùa nghịch thế này thì nên cẩn thận và hết sức lễ phép, khôn khéo với người lớn ( cho dù bạn là ai)

...số là, khi nhìn thấy Quan Zippo thân hình vặn vẹo một cách đáng kinh ngạc, trong tay lại chưa có chén rượu mời nào...Dao kiếm hàng họ đã bị tước bỏ gom vào một góc. Vây quanh quan là những khuôn mặt đỏ gay, hơi rượu nồng nặc cả gian phòng tranh tối tranh sáng... chén đĩa, xương xẩu chen lấn ngổn ngang... y như dân Kinh Kỳ ngày giành cúp vô địch đua ngựa cướp rượu dạo nọ...

Giống như trên sân khấu Tuồng, biết là diễn sai vai nhưng cái chân vẫn cứ múa vô thức trên sân khấu, gian phòng rộng chừng 5 bước chân mà tưởng chừng như dài vô tận, không khí bất chợt đắc quánh, chỉ nghe tiếng nước bọt trôi qua hầu TT kêu đánh ực.

Tiếng ai đó khê nồng vọng ra từ một góc tối trong nhà, đập vào tai tự như tiếng sét làm mặt nạ tuồng rớt xuống nhà cái bộp...( thường ngày chỉ có TT mới làm ra sấm sét mà thôi, lúc này TT cảm thấy mình chả khác gì thằng quan văn thích làm thơ trước khi bị TT đem ra xử trảm)

- Giấy tờ tùy thân của anh đâu???
- Ơ, "em" tưởng các anh mời em vào uống rượu mừng năm mới...

Vặn vẹo, với ánh mắt đằm thắm đầy chia sẻ và ngưỡng mộ, TT líu lo cất tiếng trả lời và ngồi nhẹ xuống bên mép của cái chiếu bẩn thỉu trải dưới nền nhà...

Một tiếng hừ khẽ, lạnh băng vang lên khô khốc...
Tiếng Quan Zippo trả lời từ xó nhà nào đó nghe yếu như đôi cánh ruồi đập khẽ... như tiếng vọng ai oán và uất ức của tù nhân sắp đến ngày thi hành án chém...
- Dạ, giấy tờ bọn em đặt ở điếm quan rồi ạ...
- Điếm nào?
- Dạ, là Điếm Hương Xưa ở Mọc Châu ạ...

Nhưng chắc cái thái độ thân thiện của đám người này có vẻ cách này... không ổn lắm...
Với chiếc túi đựng máy ảnh bên sườn, vui vẻ trả lời dường như phát hiện ra điều gì hệ trọng và sung sướng lắm... TT ỏn ẻn...

- A, em thì có giấy tờ đây...

Mồm nói tay mở túi rút cái Đăng Ký Kết Hôn hai tay kính cẩn đem cho gã đàn ông có dáng là trùm ngồi đối diện, lễ nghi thành kính quả thật chỉ kém so với chư hầu đem đồ cống nạp cho Hoàng Để chỉ một teo một tẹo...

TT vốn đi đâu cũng mang theo ĐKKH hòng lôi ra ngắm những lúc suýt ngã lòng nay lôi ra như một cứu cánh. Lòng TT thầm hy vọng cái ảnh bà vợ cả hùng dũng oai vệ mắt hổ mũi rồng...trên tờ Đăng ký kết hôn và mình so ro gầy yếu sẽ làm tên trùm sò bất hãi run sợ vì bà vợ hay ít ra có tác động dương tính vào tình thương với những người cùng là cánh đàn ông...

TT thật là vớ vẩn và ngây thơ, liếc qua một cái gã bỏ tọt cái giấy ĐKKH vào túi áo... mắt gã liếc nhìn TT một cách kẻ cả và trịch thượng như bao nhiêu kẻ có quyền hành đối với người chịu sự tác động của cái quyền hành đó...( hắn nghĩ hắn chính là TT phu nhân chắc)

Gã lè nhè cất giọng, kẻ cả và giảng giải...
- Tôi là, phụ trách quan Kế Hoạch Sinh Sản.... đây giấy của tôi đây... các anh là... thế này... thế nọ... các anh có biết...

Tóm lại là một tràng đầy những lời giáo huấn và đe dọa của một kẻ đang nắm quyền sinh quyền sát trong tay.
TT mồm thì dạ ran, gương mặt toát lên vẻ nịnh hót thành kính... bụng thì tự lẩm bẩm... à, tưởng là cái đ. gì, chứ dạng này ông cũng chém nhiều rồi...

Tưởng là thí cho cái giấy ĐKKH là thoát, về xin lỗi mụ vợ sau đang định bấm Quan Zippo dzọt lẹ...

Thì gã đàn ông quyền lực đó, sau khi tóp tép nhai xong một miếng thịt gà, tợp thêm chén rượu lại bắt đầu lên giọng ra giảng và cú lấn tới bắt TT để lại một cây gươm và một khẩu xoáy nòng... rồi sáng thứ 2 đem giấy lên làm việc với Quan Triệt Sản...

Quan Zippo và cả TT lại tua lại bài ca về tình thương mến sự thông cảm mà điểm nhấn là sự thiếu hiểu biết của bản thân về luật và lệ ở vùng sâu vùng xa...

Thời gian cứ thế trôi đi, sau này ra xem lại đồng hồ thì thấy cũng chưa đầy 1 giờ đồng hồ trong cái căn nhà chết tiệt ấy, chứ lúc ấy thì thấy lâu ơi là lâu, cứ như là dài mãi đến vô tận ấy...
Quan Zippo tuy hàng ngày bị TT cấm làm thơ hay ca hát nhưng vẫn lộ nguyên hình là một quả ca sĩ đại tài, hắn đã ca đến lần thứ 3 cùng 1 bài ca ấy, tuy vậy hòa âm phối khí đã chuyển sang thể loại... đám ma... (tất nhiên là sau khi cố gắng gọi điện thoại cho người thân... mà không được vì đếch có sóng - Điện thoại ở đây là đàm thoại bằng dây điện và sóng thì không phải sóng biển, phức tạp lắm lần sau em giải thích)

Lũ trai bên cạnh sau khi nốc thêm rượu cũng đã lại nhao nhao hăm dọa và rao giảng...
Nào là... vào bản này... không biết điều là chết không ai biết... rồi thì đủ cả...
Nghe kinh lắm...
Thú thật là mình sợ mấy thằng này nó hứng lên, cầm cái máy ảnh đập bốp phát vào cột nhà thì... hờ, hòa cả làng...


X( Chiếc mặt nạ sau khi rơi xuống hình như đâu đó đã hóa thành tro. Giờ tể tướng ngồi đó, trơ ra như một phu xe lạc lối đêm giao thừa...bị giang hồ tụt quần đòi đánh
 
Chuyện dị bản

Lại nói thêm một chút ngoài lề về các Dị bản Tây Bắc.

Mỗi một vùng miền là một đặc trưng văn hóa. Các chuyện dị bản có phần thực phần hư nhưng nó không phải là những câu chuyện phê phán, chủ yếu là chuyện phiếm... đọc để cười, đọc để biết đọc để vui thì nhặt, dở thì tránh...

Mỗi một người đi, dù bạn là tiều phu, mượn được con ngựa thích quá thì chạy lên rừng. Hay bạn là dân buôn rượu, cất xong mẻ rượu thì lặc lè lên núi ghé đâu mời đó, uống đến say ngất cung thang quay về xuôi tay trắng ko bán được xu rượu nào. Hay bạn là Tể Tướng, một hôm nổi hứng đi vi hành.... Tất tần tật, tuốt tuồn tuột... bạn bình đẳng ở quyền được đi, và quyền đc trải nghiệm. Cho dù đó là loại trải nghiệm nào đi nữa

Là Tể Tướng, bị xin đểu cũng là một dị bản hay. Để lúc về xuôi, ngồi kiệu... TT sẽ thấm thía cái cảm giác sắp bị xử trảm. Bị cầm cái tỏi gà lăng vào mặt, bị cái giọng uy quyền khen khét nhét vào tai. Như thế TT đôi phần thấu hiểu tâm tư các Quan Văn, các quan Thơ... mà tỉ lệ chém đầu sẽ giảm đi đôi chút...

Mặt nạ rơi rồi, TT ko còn là người chơi quay mà giờ ông là con quay... mặc cho một lũ say xoay vần bóp nặn

3166977396_7d60175c4a.jpg

... Lại nói sau một hồi nghe quan Zippo ca hát

Tể Tướng mệt quá ngồi thừ ra, nghĩ đến mấy bài sớ vừa đọc được gần đây, nào là hai mõ làng bị bảo vệ kho thóc đánh trọng thương... nào là... mõ của Bộ Nhiếp ảnh... bị vứt máy ảnh xuống sông... vv.. và vv..

Vãi cả linh hồn, mồ hôi bắt đầu toát ra, nhiều chỗ, nhưng khó chịu nhất là chỗ... ý...
Lại buồn đái nữa...
Tự dưng chả hiểu sao TT lại nhớ đến chuyện "Vợ chồng A Phủ..."
Bây giờ mà Quan Zippo bị trói giật cánh khuỷu nằm lăn ở góc bếp... trong khi bọn thống lý Pá Tra ngồi chè chén và uống rượu 3 ngày 3 đêm thì bỏ mẹ...

Định bảo Quan Zippo thôi, vứt mẹ cái máy ảnh cùng mớ dao kiếm ở đấy rồi tuần sau mang quân lên lấy... chả hiểu sao... cái định lại không thành. Tể Tướng đứng dậy, í muốn đi đường vòng, nên mò vào bếp... chỗ đấy có lão chủ nhà đang ngồi hút thuốc lào và xung quanh bếp nhìn rất quây quần và ấm cúng là hai người đàn bà và mấy đứa trẻ...

Quyết định dở thêm bài tâm lý chiến...Nhờ có bài này mà Bố vợ TT, ko những gả con gái cho mà còn cất nhắc ông lên làm TT/

Ngồi ghé vào bên cạnh một người đàn bà, rút một điếu thuốc ra châm lửa, hút và bắt đầu ca ngợi sự nhanh nhẹn và đáng yêu của mấy đứa trẻ... Họ hỏi mình chụp ảnh làm gì... vv... và vv...
TT nói về bếp lửa hồng ấm cúng, về không khí gia đinh chan hòa của cuộc sống nông thôn...
Tóm lại, nghe xúc động phết...
Một người đàn bà cười mỉm rồi nói...

- Muốn có bếp thì phải có tiền mua củi chớ...

Tí sặc, thôi, xong, biết mẹ nó rồi... tưởng gì...
Vừa lúc đấy môt gã thanh niên quay vào bếp, chắc là tìm TT, nhìn thấy mình đang ngồi đấy ung dung hút thuốc, gã nói gì đấy với người đàn ông bằng tiếng thổ dân, TT chả hiểu...
Nói xong, gã định quay lên nhà, mình gọi với...

- Anh ơi...( Giọng nghe ngọt như cây mía mới chém ngang thân đem vùi vào bếp lửa giờ ứa mật

Gã quay lại hỏi...
- Có chuyện gì? ( Giọng như hòn đá ném xuống hố phân nghe đánh bẹt rồi mất dạng)

TT trả lời
- Hay thôi, anh cho bọn em nộp phạt, rồi để bọn em về...
Gã đáp...
- Bây h không có biên lai thu tiền phạt. Thế anh định bao nhiêu... cứ nói chuyện với ông chủ rồi nhờ ống ý lên nói giúp...

Đèo mẹ, ngay giữa ngã tư Giảng võ đất Kinh Kỳ ( lúc còn chưa có giấy ĐKKH), có lần TT cũng rơi mặt nạ. Lúc ấy có thằng Quan Bọ ngựa thuộc bộ Hình Sự rình chụp ảnh nhằm bôi xấu con rể tương lai với Nhạc Phụ... vậy mà TT còn đưa đươc tiền đút lót thì ở trong cái xó bếp này... việc đó là việc TT có thể làm tốt nhất.

Vừa lúc đó Quan Zippo chắc cũng mỏi mồm quá, né xuống bếp... Nghe qua, hiểu ngay tình hình... Bảo...
- Thôi, bọn em gửi anh 500 lượng , anh lên nhà xin hộ...

Gã đàn ông mặt giãn ra, nhưng vẫn không chịu...
- Ít da thì cũng phẩy 1 chiệu lượng... thì tôi lên tôi nói cho... Các anh biết dồi đấy... Hoàng thượng từng bảo, dân tộc Việt nam là một...


Biết rồi, ai chả biết là một. TT nghĩ thầm, ờ, một triệu lượng thì một triệu... khác đếch gì nhau... Nhưng vẫn tần ngần chưa dám móc vàng ra... vì... hố hố hố, túi vàng TT cầm đi to quá, rút ra sợ có khi không ra được khỏi cái nhà ý luôn...
Quan Zippo hiểu ngay, moi moi một lát được 5 túi nhỏ nặng trịch ( thả nào hôm nay trông nó to con khác thường). quan Zippo vội... đưa cho gã đàn ông...
Gã ý lên nhà, một lát Quan Zippo lên theo...
Rồi tiếng cụng ly, tiếng ca ngợi nhau ầm ĩ và thân mật cất lên...
Rồi Quan Zippo mặt đỏ như mặt trời... chạy xuống...
Đi...

Và chúng mình đi
Đi ra khỏi nơi tồi tệ ấy.
Đi về nhà.
Về Kinh Kỳ, nơi có sóng điện thoại ( nhắc lại sóng ko phải sóng biển và người ta hội thoại bằng dây điện) và có thể gọi quân lính trợ giúp khi có khó khăn.
Nghệ với chả thuật.
Kinh bỏ mẹ đi được.

Tể tướng nhường Nghệ thuật cho đứa khác. Đứa nào nhào vô thì nhào vô...

3163408902_bfcb8788c2.jpg

Đúng là ngày buồn của người này là ngày vui của người khác. Mấy em gái Mông nhăt được chiếc quần Tuồng ướt sũng của Tể Tướng vứt lại ngoài bờ rào... tranh nhau nhặt về làm cùi giẻ bắc nồi

3184950302_d8b3e904a4_o.jpg
Quan Zippo bị phế truất cho về quê nuôi ngan, đào ao vì đã để TT một phen dầm dề, mới lị để Zippo bô bô với người đời về những giây phút trần trụi giữa sự thật của TT thì còn gì là oai vệ nữa...

Nghệ thuật! suy cho cùng vẫn chỉ là ánh trăng lừa dối
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
36,681
Bài viết
1,135,129
Members
192,380
Latest member
camhuong007
Back
Top