What's new

Những nèo đường Hà Giang [post lại]

Cổng chính nhà Vương
IMG_0109.jpg

Những cây thông hàng trăm năm tuổi 2 bên
IMG_0112.jpg


IMG_0117.jpg

Phía bên trong
IMG_0120.jpg

Rất nhiều căn phòng dùng cho các chức năng khác nhau
IMG_0122.jpg
 
Tôi vẫn biết tên Cường sẽ rất lạ lẫm với người dân ở đây, nhưng việc ghi nhớ những cái tên vẫn là điều thú vị với tôi, tôi không có người bạn đường am hiểu về văn hóa, tôi không có thói quen đọc tài liệu về vùng đất tôi sẽ khám phá..vì tôi sợ nếu tôi đọc, tôi sẽ không àh lên ngạc nhiên thú vị khi tôi nghe một câu chuyện, một sự tích nào đó….Tôi vẫn giữ thói quen không đọc tài liệu một phần là do các quyết định đều mang tính ngẫu hứng nên tôi không có thời gian tìm hiểu…nhưng điều đó không ảnh hưởng gì nhiều đến chuyến đi của tôi.

5h chiều, tôi đến thị trấn Đồng Văn, điều hạnh phúc nhất đối với tôi lúc này là cần một bữa ăn ngon, một bồn nước nóng…tôi đã quá mệt sau một ngày ngồi trên xe máy với tổng quãng đường khoảng 170km, tôi cần nghỉ ngơi…tôi tìm một nhà nghỉ gần trung tâm, cả thị trấn mất điện nhưng rất may vẫn còn đủ nước nóng cho tôi…6h, tôi lang thang ra sân vận động trung tâm, gọi một đĩa thịt nướng và một trai bia…trời bắt đầu mưa nhẹ và lạnh hơn..thị trấn nào ở trên này cũng vậy, xung quanh là những ngọn núi mờ ảo trong mây với một trục đường chính duy nhất…Cảm giác ngồi đó một mình thật bình yên…sự bình yên giả tạo..tôi còn quá nhiều việc phải làm và nhiều điều phải suy tính…chỉ là tôi cần một khoảnh khắc, một khoảnh khắc kéo dài khoảng vài ngày, để giúp tôi lấy lại sự cân bằng, để tôi lại có được sự hăng say, đam mê…

Sân vận động Đồng Văn
IMG_0139.jpg

Một góc Đồng Văn
IMG_0141.jpg

Đường vào phố cổ
IMG_0143.jpg
 
Tôi ngồi ở quán café trong phố cổ Đồng văn suốt tối vì ngoài chỗ đó ra, chẳng còn chỗ nào để đi, đó là một căn nhà 2 tầng được xây thô bằng gạch nung, mỗi bước đi lê tầng 2, sàn nhà bằng gỗ rung lên và tôi chỉ sợ nó sẽ đổ sụp xuống, ngồi nhà đã quá cũ kỹ…Ngồi trên tầng 2 và nhìn mây giăng giăng trước mặt, không khí giống Đà Lạt rất nhiều…

Tối về phòng ngủ, tôi gọi điện về nhà và thèm nghe giọng nói của con…và tôi chỉ thấy tiếng chuông điện thoại đổ dài…không ai nghe máy cả…

Buổi sáng tôi lang thang một lúc quanh chợ
IMG_0148.jpg


IMG_0149.jpg


IMG_0150.jpg

Quán cafe tôi ngồi đêm qua
IMG_0152.jpg


IMG_0156.jpg


IMG_0159.jpg
 
Ngày thứ 3 (thứ 2-4/5/2010)

Tiếng điện thoại từ rất sớm đánh thức tôi dậy, cô giúp việc báo Khánh Linh ốm và gọi đòi ba…Tôi không biết phải làm như nào, tôi đang ở rất xa, tôi đang cầm xe máy của bạn tôi và cần phải trả nó…Sau khi biết con gái chỉ ốm nhẹ, tôi quyết định tiếp tục lên đường..Tôi tự biện hộ rằng tôi yêu con theo cách riêng của mình, điều đó đã an ủi tôi phần nào trong những ngày sau đó..tôi biết, rất nhiều khi tôi sống ích kỷ khi tôi bỏ mặc vợ con lang thang hang cùng ngõ hẻm của cái đất nước này để thỏa mãn những ý thích của cá nhân mình…nhưng tôi cũng sẽ cảm thấy mình chết dần chết mòn nếu bắt tôi ngồi yên một chỗ, làm những công việc nhàm chán vô vị. Tất nhiên với những ai thấy việc ngồi yên một chỗ hay ở nhà là một điều bình thường thì không thể chia sẻ cảm giác bồn chồn, háo hức trước mỗi chuyến đi xa.

Buổi tối khi ở Đồng Văn quá buồn tẻ, tôi đã nảy ra ý định đi tiếp sang Mèo Vạc chỉ cách đó 25km, nhưng khi được hỏi, một số người đã khuyên tôi không nên đi vào lúc 10h đêm, trời thì mưa nặng hạt…Và hôm sau, tôi đã hiểu tại sao họ khuyên tôi như vậy, và tôi thấy thật may mắn khi tôi nghe theo lời khuyên của họ…Cánh lái xe nói rằng tôi thật may mắn khi đi trong thời tiết như thế này vì tôi sẽ không thể thấy hết tất cả sự nguy hiểm của đường đi nơi đây: trời mưa nặng hạt và mây dày đặc, tôi chỉ nhìn được khoảng 15 m trước mặt, một bên là vách đá, một bên là một khối màu trắng đục của mây mà tôi chắc chắn đó là vực sâu thăm thẳm..Họ mô tả cho tôi về vực sâu ở sông Nho Quế, tôi dùng mình nghĩ đến nó…..Còn tôi, tôi không cảm thấy đây là điều may mắn…tôi muốn nhìn và đối mặt với tất cả khó khăn và nguy hiểm của chuyến đi này…Nếu không, tôi đã chọn một bãi biển thanh bình nào đó hơn là một nơi như thế này, nơi tôi đã gặp rất nhiều khó khăn với cặp kính của mình trong thời tiết chết tiệt này…Tôi mất khoảng gần 2 giờ đồng hồ để trải qua đoạn đường dài 25km này, tôi đã hiểu sự vĩ đại để làm lên con đường này…và tôi đã hiểu tại sao họ gọi đó là con đường Hạnh phúc…Riêng dốc Mã Pì Lèng, công nhân đã treo mình 11 tháng để mở đường…

IMG_0160.jpg



IMG_0168.jpg

Những cô gái đi xuyên màn mây
IMG_0169.jpg
 
Last edited:
Thị trấn Mèo Vạc sầm uất hơn rất nhiều so với Đồng Văn và được xây dựng trong một thung lũng rộng và trù phú…tôi không dừng lại mà tiếp tục đi lên Khâu Vai với đoạn đường khoảng 20km nữa, đường khó đi tương tự như từ Đồng Văn sang Mèo Vạc…Chuyến đi này không may mắn khi chỉ còn khoảng một tuần nữa là đến chợ Tình Khâu Vai, năm nay nghe đồn sẽ tổ chức to do năm ngoái không tổ chức…”may mà mình éo tham gia, chứ không ông làm cho láo loạn hết cả lên ấy chứ”…

Tôi ước tính có khoảng một trăm hộ dân sinh sống ở đó, trường học và trụ sở hành chính khá khang trang…khi vào tôi đã có ý định nghỉ lại một đêm ở cái nơi heo hút này, nhưng tôi không thể tìm được chỗ ăn và chỗ nghỉ nên tôi phải quay ngược ra Mèo Vạc, chỉ có chút thời gian trò chuyện với thầy cô giáo ở đây, họ dường như thèm được nhìn thấy và nói chuyện với người dưới xuôi thì phải, đấy là do tôi cảm nhận vậy trong cái cách họ hồ hởi đón tiếp một vị khách xa lạ với bộ quần áo mưa nhếch nhác…Tôi cảm giác vui vui khi nghe giọng lũ trẻ học đếm vang vang giữa núi rừng tĩnh mịch, tôi xua tay để lũ trẻ đừng để ý đến tôi khi tôi chụp ảnh chúng…Cũng có những chiếc xe sang trọng chắc của một đoàn quan chức của tỉnh xuống làm gì đó, những người phụ nữ trong những bộ quần áo sạch sẽ tinh tươm, tôi đã nghe bạn bè kiểm toán kể quá nhiều về tiêu cực nên tôi không muốn để ý thêm làm gì…Tôi chỉ chợt nghĩ, nếu như mình là một trong những người dân tộc nơi đây, mình sẽ làm thế nào để thoát ra khỏi hoàn cảnh này?

Trường Khâu Vai
IMG_0170.jpg

Cô giáo
IMG_0171.jpg


IMG_0172.jpg


Xung quanh Khâu Vai
IMG_0181.jpg


IMG_0182.jpg


IMG_0183.jpg
 
Last edited:
Trên đường quay trở về, tôi đi nhanh hơn do đã quen đường, những gương mặt trẻ em thoáng qua mờ ảo trước mặt tôi, điều ấn tượng đọng lại trên gương mặt đó là đôi má ứng hồng lên vì lạnh và độ ẩm cao, tôi còn gặp hai đứa trẻ người mông lai Tây, chắc đó là sản phẩm của mấy thằng Tây vô trách nhiệm, tôi thầm nguyền rủa. Qua một trường học đúng vào giờ tan học, rất nhiều đứa trẻ mặc bộ quần áo màu đen đặc trưng của người mông đứng co ro trong cái lạnh khoảng 15 độ, trời đang mưa, có lẽ chúng đợi cho trời tạnh để về nhà và chúng cố đứng sát vào nhau để truyền hơi ấm cho nhau. TÔI TỰ NHỦ, MỘT NGÀY NÀO ĐÓ TÔI SẼ TRỞ LẠI ĐÂY…

Sẽ chẳng còn ngạc nhiên thêm nữa nếu bắt gặp trên đường đi cảnh một đứa trẻ chỉ khoảng bằng cu Khánh nhà tôi (5 tuổi) tay dắt một con bò, hai con khác đi trước….và đằng sau là cô em gái bé hơn khoảng 2 tuổi…Tôi phải dừng lại để chắc chắn rằng đúng là hai đứa trẻ còn rất bé thôi, ăn mặc nhem nhuốc, đi chân đất và tóc hơi hoe vàng do cái nắng cao nguyên đá thiêu đốt, đang chăn mấy con bò một cách thành thục, …Hiển nhiên, tôi liên tưởng đến các con tôi, cũng tầm tuổi đó…Tất nhiên, sau chuyến đi về, tôi sẽ không bắt lũ nhóc nhà tôi học cách chăn các con bò, bởi bản thân việc chăn bò không có ý nghĩa gì nhiều…Chỉ là tôi đang so sánh, nơi đây đang quay quắt vì đói nghèo, nắng khát và dốt nát....thì có thể tôi đang tiêu sài hoang phí cho các sở thích của mình, tôi lo cho xe hết xăng, chiếc vợt tennis chưa căng được dây, hay các điều ngớ ngẩn khác….Tôi lại chợt nhớ lại ý tưởng về việc thành lập một quỹ học bổng của công ty khi tôi và vợ đi lễ ở chùa Láng, lúc tôi trông thấy lũ trẻ ngồi vẽ thanh bình trong một buổi sáng chủ nhật đẹp trời…”Tất cả lũ trẻ xứng đáng được hưởng điều đó?”- Tôi nhớ đã hỏi vợ câu hỏi đó…

Trên đường quay ra, tôi bị tắc một lúc vì những chiếc xe tải này
IMG_0187.jpg
 
Tôi quay trở lại Mèo vạc và nghỉ trưa tại đó, tôi dở bản đồ để xem lại đường đi và hỏi lại đường, vì trên đường về tôi sẽ đi một đường khác, tôi đã không dám đi về qua xã Du Già vì đường đất rất tệ…nên tôi chọn đường quay lại Yên Minh để về thị xã Hà Giang.

Đám ma một người mông…

Ra khỏi mèo vạc, tôi bắt gặp một đám đông người mông đang tụ tập ăn uống, tôi dừng xe bên đường và tiến vào, tôi mỉm cười chào họ…sau một hồi nói chuyện, tôi biết họ đang tổ chức đám ma, tôi tiến vào phòng khách, một căn nhà bê tông cấp 4 sát bên đường, bên trong rất nhiều người đang ngồi tụ tập ăn uống, một người đàn ông trung niên dẫn tôi đi tiếp vào bên trong gian bếp…gian bếp làm bằng tre nứa và lớp lá cọ với đúng như những gì tôi đã xem trên tivi, tối và thấp, mùi bốc lên đặc trưng khó chịu.

Mọi người đang ăn thắng cố, và tôi cũng thứ một chút
IMG_0191.jpg
 
Bóng đèn điện không đủ soi rõ cả căn bếp ẩm thấp và xộc lên mùi hôi đặc trưng, góc phải ở cuối căn bên là một bếp lò lớn, bên trên đặt một chiếc chảo to đường kính khoảng 1m, là cái dùng để nấu món thắng cố cho tất cả khoảng 100 người mông đang tập trung ăn uống ở đây. Bên trên bếp lửa là một gác xép xếp đầy ngô và một số loại lương thực khác…Cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt tôi là cảnh một toán thanh niên, đàn ông đang tập trung ngồi gấp vàng tiền mã để cúng cho người chết…mọi người đang cười nói rất vui vẻ…một người đàn ông khoảng 40 tuổi tiến về phía tôi, hai tay cầm lấy tay tôi và quỳ xuống…tôi rất ngạc nhiên nhưng hiểu rằng đó là hành động cảm ơn tôi đã ghé thăm đám ma của bố anh ta…Tôi đã nói chuyện nhiều với họ, họ đã tổ chức 3 ngày rồi và sau khi ăn uống xong, họ sẽ đưa người chết đi mai táng…tôi hỏi họ đã cúng ma chưa và xác người chết để ở đâu?. Một người đàn ông chỉ cho tôi thấy xác chết ở ngay sau lưng tôi, rất gần, mà tôi mải dùng chiếc máy ảnh của mình quay lại quang cảnh này nên tôi không để ý…Một luồng không khí lạnh chạy dọc sống lưng tôi, tôi cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, họ chỉ cho tôi những vật sẽ chôn cùng với người chết, tôi cứ nghĩ rằng họ sẽ vạch lớp vải niệm để cho tôi xem mặt người chết…và đến lúc họ mời tôi uống rượu, thứ rượu dùng để rửa mặt cho người chết, tôi đã không còn đủ cam đảm và từ chồi bằng cách nói rằng tôi phải đi xe máy….Và tất nhiên, tôi từ bỏ luôn ý định đi cùng họ ra chỗ chôn người chết vì sợ phải uống chén rượu kia…Tôi chào họ và đi ra ngoài, tôi ngồi xuống cùng với đám thanh niên đang ăn thắng cố và mén mèn ngoài đường, đồ ăn được để trong những chiếc chậu nhựa mà chúng ta vẫn dùng để làm rất nhiều việc…tôi có thể ăn ngay món mèn mén vì tôi biết nó làm như thế nào và làm từ cái gì, còn thắng cố…không hiểu sao lúc đó tôi chỉ do dự khoảng 5 giây để đồng ý dùng thử món thắng cố khi họ dúi vào tay tôi chiếc thìa….Lúc đó tôi chỉ nghĩ, nếu như sợ bẩn, tôi đã không có mặt ở đây, giữa những con người thân thiện và mến khách, trung thực đến ngây ngô này….

IMG_0192.jpg


IMG_0193.jpg
 
Trên đường về, thời tiết trở nên tuyệt đẹp, nắng và gió đã làm tôi dễ chịu rất nhiều so với buổi sáng….5h chiều, tôi dừng lại ở một thảm cỏ bên đường, ngồi nhìn xuống thũng lũng phía dưới, ruộng bậc thang chỉ một màu xanh mát của lúa non mới cấy…lắng nghe tất cả âm thanh thuần khiết nhất của núi rừng, thấy mặt trời đang thấp dần phía sau những lùm cây….và tôi nghĩ về tất cả những điều tồi tệ vừa qua, việc ở công ty, việc gia đình…tôi đã không quá mất nhiều thời gian để quyết định việc của công ty vì tôi không bán sức lao động của mình để lấy mười mấy triệu cộng thêm sự mệt mỏi, bực bội…

-30 tuổi, đến lúc tôi nói rằng mọi việc tồi tệ thế là đủ và cần phải kết thúc;
-30 tuổi, tôi vẫn nghĩ rằng tôi có thể làm ở một nơi vừa kiếm được tiền, nhưng vẫn mang lại cho tôi sự thỏa mái
-30 tuổi, đã đến lúc phải thay đổi và tìm một con đường mới…
-30 tuổi, tôi cần một người hiểu, chia sẻ và thông cảm cho tôi hơn là người chỉ biết chỉ trích hay dạy tôi phải cư xử như thế nào, dạy tôi phải làm gì…..Có thể đúng, có thể sai…nhưng bản thân tôi có niềm tin mãnh liệt vào cái mình làm, cách làm của mình….

Và tôi cứ muốn ngồi ở đó mãi…

IMG_0196.jpg


IMG_0202.jpg


IMG_0207.jpg


IMG_0211.jpg


IMG_0213.jpg

Bọn nhóc không quen với người lạ
IMG_0214.jpg
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
55,669
Bài viết
1,171,085
Members
192,337
Latest member
inhopcartong
Back
Top