What's new

Nó đã đi như thế

minhmio

Phượt tiên
Hôm nay, một ngày cuối tháng 7, trong lúc chờ lương, Mio nó mới ngồi thẫn thờ nhớ về những chuyến đi của nó trước đây. Có những chuyến nó đi trước khi gia nhập đại gia đình Phuot.com, và sau khi nó vào nhà phượt thì nó lại tiếp tục đi. Những chuyến đi sau này của nó cũng vẫn đầy ngẫu hứng như trước kia nhưng lại được tổ chức một cách bài bản hơn nhờ những kiến thức nó thu lượm được từ các anh chị em đi trước. Nó thích thú cực kỳ! Nó đang dần thực hiện ước mơ nhỏ bé từ xa xưa của nó là: ĐƯỢC ĐI KHẮP NƠI.

Và nó bắt đầu hồi tưởng...
 
Hôm nay, một ngày cuối tháng 7, trong lúc chờ lương, Mio nó mới ngồi thẫn thờ nhớ về những chuyến đi của nó trước đây. Có những chuyến nó đi trước khi gia nhập đại gia đình Phuot.com, và sau khi nó vào nhà phượt thì nó lại tiếp tục đi. Những chuyến đi sau này của nó cũng vẫn đầy ngẫu hứng như trước kia nhưng lại được tổ chức một cách bài bản hơn nhờ những kiến thức nó thu lượm được từ các anh chị em đi trước. Nó thích thú cực kỳ! Nó đang dần thực hiện ước mơ nhỏ bé từ xa xưa của nó là: ĐƯỢC ĐI KHẮP NƠI.

Và nó bắt đầu hồi tưởng...

Bắt đầu một câu chuyện giống như việc pha một phin cafe: đã xong công đoạn đổ một ít nước sôi đợi cho cafe ngấm rồi nở ra. Rót tiếp nước sôi đi bạn Mio ơi :D
 
Đổ nước vào bình - Cắm phích điện - Tranh thủ lúc chờ nước sôi mở phuot.com - A, nước sôi rồi này, rót tiếp vào phin cà phê đê.

Từng giọt, từng giọt đen tuyền óng ánh rơi xuống và tan ra….
Em tiếp ạ.

----------------

Mầm mống phượt

Từ khi nó còn là một mầm sống nhỏ xíu trong bụng mẹ, nó đã được đi xa rồi. Mẹ nó là giáo viên từ Bắc vào xứ Bạc Liêu dạy học. Năm 86 mẹ dẫn anh trai của nó và nó đang nằm ngoan trong bụng về quê ngoại. Ôi chao, cái thời buổi tàu xe còn khó khăn ấy, nó cũng đã được kinh qua (mặc dù nó chằng biết cái mô tê chi cả, :D). Năm 87, nó chui ra khỏi bụng mẹ rất dễ dàng vì nó nhỏ xíu à, tay chân thì như quả chuối cau (mẹ vẫn hay kể lại như thế ^^). Và hiện tại bây giờ nó cũng như chuối cau thôi, :D.

Tuổi thơ trôi qua mà nó vẫn chưa biết thế nào là chạy đồng, nhảy mương, lội ao và nhiều trò vui khác. Đơn giản vì năm nó 2 tuổi, anh nó chết đuối, mẹ nó vì quá đỗi đau buồn nên phải chuyển đi nơi khác. Nơi tiếp theo mà nó đến là phố biển Vũng Tàu. Mẹ nó bị mất dạy. Nhà hồi đó nghèo, ba mẹ phải nai lưng ra làm đủ thứ nghề để sống. Nó còn quá bé để biết được sự khó khăn mà nhà mình đang phải trải qua. Nó chẳng biết gì. Nó chỉ thích nhất khi được mẹ cho ngồi vào giỏ xe đạp, chở đến chỗ làm của mẹ. Phải công nhận nhỏ có lợi thật đấy, được ngồi trong giỏ xe đạp mấy năm mà cái giỏ không bị hư. Nắng, gió, sương xứ biển khiến tóc nó vàng hoe, da nó nâu bóng và ít khi bệnh tật.

Là phượt nhí ư?

Chuyến phượt đầu đời của nó là năm lớp 1. Ba chuẩn bị cơm trưa vào cặp lồng rồi sai nó mang cho mẹ đang làm cá chỉ vàng cách đó gần cây số. Quay về ngày xưa, một buổi trưa nắng chang chang, trên con đường vắng, có một đứa bé gái nhỏ xíu, tay xách cặp lồng cơm nặng trịch so với nó và miệt mài bước đi. Nó đấy, Mio đấy các bác ạ. Nó thấp chủm, tay xách cặp lồng cơm mà cứ nghe lẹt xẹt, thì ra là do đáy cặp lồng cứ lê lết chạm vào mặt đường. Cũng may là cặp lồng bằng kim loại, chứ mà cứ xách bịch nilon thử xem đến nơi còn hột cơm nào không.

Cứ một mình nó bước đi trên đường, mãi rồi cũng tới nơi. Trong lúc chờ mẹ ăn cơm, nó lại chạy lăng xăng hết chỗ này đến chỗ khác, tò mò ngắm nghía đủ thứ. Rồi lại một mình, nó xách cặp lồng đã hết cơm về nhà. Nó vui vẻ chạy vào khoe ba là nó đã đi như thế nào. Cũng chẳng nhớ hồi đó ba có khen, có xoa đầu nó hay không nữa, ^^.

.....
 
@death: cám ơn bác đã có lời. Giả như hồi ức của em được dựng thành phim thì em cũng không biết đào đâu ra một đứa giống em hồi đó nữa. Tóc vàng hoe, da nâu bóng, xách cặp lồng cơm lẹt xẹt đi trên con đường trưa nắng ngập đầu...

Em mới từ Trà Vinh về hôm chủ nhật, giờ người cứ ngầy ngật thế nào í, không biết có triệu chứng sốt xuất huyết không nữa. Ôi trời ơiiiiii, hắttttt xìiiiiii hơiii

Em viết tiếp ạ
----------------------------

3 tiếng & 3 cây số

Mặc dù đầu không có hai xoáy nhưng nó lại là đứa lì lợm có tiếng của khu phố. Mẹ hồi đó dữ lắm cơ, không hiền như bây giờ đâu. Mẹ ưa dùng cành phi lao làm “Đả cầu bổng”, lúc nào trong nhà cũng sẵn mấy cây. Lớp 2, một buổi chiều đi học về, nó vô tình làm vỡ cái gương soi. Mãi tới giờ nó cũng không hiểu tại sao mẹ lại đánh nó nhiều như vậy, chỉ có một chiếc gương thôi mà. Đau, rất đau nhưng nó không khóc. Nó ức! Giọt nước cuối cùng đã làm tràn ly: “Mày cút ra khỏi nhà ngay!”

Không van xin, cũng chẳng gào khóc như mấy đứa nhỏ khác hay làm mỗi khi bị đánh, nó lẳng lặng đi vào trong nhà. Nó kiếm cái bịch nilon to nhất có trong nhà, bước tới tủ quần áo. Ah, nó có hẳn một ngăn để đựng đồ cơ nhá. Tự động nó gom hết tất tần tật quần áo mà nó có vào bịch. Được hẳn một bịch to cơ đấy. Không tiền, và cũng chẳng biết đi đâu, nó kéo lê túi đồ ra đường rồi đi thẳng. Hình như nó có chảy nước mắt thì phải, vì mẹ nó đuổi nó đi mà. Nó biết đi đâu chứ?

Nó cố gắng tìm xem nơi nào nó có thể đi được. Nó nghĩ ngay đến trường mẫu giáo mà nó đã học. Ờ nhỉ, ở đó có ông bảo vệ già mù nói chuyện rất vui. Hồi đi học nó cũng hay nói chuyện với ông mà, chắc ông sẽ cho nó ở nhờ. Ơ mà hỏng rồi, ông bảo vệ nghỉ lâu rồi mà, nó nhớ mang máng mẹ nó nói như thế. Lại tiếp tục đi thôi.

À nhớ rồi, nhà mình có bác người quen ở gần nhà cô giáo dạy lớp 1. Bác hiền lắm, chắc bác sẽ cho mình ở thôi. Mẹ có chở nó qua nhà bác chơi rồi nên nó vẫn còn nhớ đường. Thế nên, trên con đường tối do thiếu đèn cao áp, một cái bóng nhỏ kéo lê cái bóng to của bịch quần áo rẽ phải vào khu đường đất đầy cỏ lau và mương nước. Trời tối thui. Nó cố gắng đi qua cây cầu dừa bắc ngang con mương. Giả như lúc đó nó trượt chân thì sao nhỉ? Thì sẽ phải uống một bụng nước hay chết đuối luôn rồi cũng không biết chừng.

Căn nhà nhỏ vẫn còn sáng đèn, nó mạnh dạn bước vào. Bác nhận ra nó, hỏi thăm đầu đuôi thế nào. Nó trả lời nhát gừng. Nó khát và đói nữa, từ chiều đến giờ mới chỉ được ăn roi nên bụng cứ đánh lô tô miết thôi. Bác cho nó ăn, uống và bảo nó cứ ngồi chơi tự nhiên.

Nó tha thẩn ngồi chơi trên chiếc chõng tre ngoài sân của bác, nghĩ đến cảnh nó không bị mẹ đánh nữa mà nó thấy sao thích quá. Có người tới, nó nhìn ra sân, đang tính báo cho bác thì nó nhận ra ba nó đang đứng đó, trước mặt nó. Ba không nói gì hết, cho nó và bịch quần áo to đùng lên xe đạp. Ba cảm ơn bác rồi chở nó về lại nhà. Mẹ nó đã chờ ở sân nhà từ lúc nào…

Vậy là cái quá khứ của nó đã được đóng dấu một con stamp to oạch: biết đi bụi
7 tuổi, nhỏ xíu, 1 bịch quần áo to hơn người, không tiền, không biết đích đến, 3 cây số, và 3 tiếng đồng hồ.
 
Hihi đọc hồi ức của bạn hay quá,y như mình hồi bé,cũng dạt nhà đi bụi,nhưng trước khi đi thường hay viết thư.lúc sáng bố mẹ đi làm là mình đi,nhưng đến chiều chẳng biết đi đâu làm gì lại về nhà khi bố mẹ chưa về,bức thư chẳng ai đọc,mình lại đốt,hồi bé cung 3,4 lần như thế mỗi khi bị bố mẹ mắng,theo cách nghĩ của mình là bị oan ức,nhưng giờ lớn rồi nghĩ lại còn oan ức gì nữa chứ.bố mẹ mắng chẳng bao giờ là sai cả.
 
Ối giời ơi, người cứ ngầy ngật kiểu muốn ngủ gật trên cành quất thế này thì thật :T. Đầu cứ ong ong, mắt thì mỏi, thiếu mỗi cái ca hứng nước mũi chảy ra nữa là đủ bộ cúm. Phát chán! Thế mà cứ phải lượn ra, lượn vào nhà Phượt mới tài chứ.

Hôm nay mình viết tiếp về gì nhở? À, kể chuyện cái nốt ruồi và xe Min khờ vậy.

--------------------

Nốt ruồi là đầu câu chuyện

Nó hay nói chuyện phiếm với bạn bè rằng lúc mẹ sinh nó thì cái mỏ nó ra trước, chân ra thứ nhì, rồi mới đến các bộ phận còn lại. Lúc mới sinh thì đứa nhóc nào thịt chả thơm, ^^, mẹ chạy ù ra ngoài tí tẹo, bỏ nó bù lăn bù lóc trên giường mà quên không đậy lồng bàn. Ngửi thấy mùi thơm nên đám ruồi bay tới. Chúng xăm soi, nhìn ngó hồi lâu rồi tán phét với nhau:
- Ơ chúng mày ạ, nhìn con bé này giống nải chuối cau nhờ.
- Ừ, giống phết.
Bla bla bla... Thậm chí có con ruồi mải nhìn nó quá, mắc ị mà không dám bỏ đi vì sợ mất chỗ. Khỉ thật, thế là chân nó có một vết s..h..i..t của ruồi. Cái thứ này bây giờ được người ta hay gọi hoa mỹ là nôt ruồi í các bác ạ. Nhờ vết tích ấy, giờ đời nó gắn liền với câu "Chân có nốt ruồi cứ phượt vô tư" :T

6 tuổi đi xe Minks

Bản chất của nó là vậy, cứ thấy cái gì hay hay, đèm đẹp là nổi máu ngay. Thế nào cũng phải lượn lờ qua một tí. Tết năm 93, mẹ cho nó về quê ngoại ăn tết. Nó được đi xe Minks về nhà bà ngoại cơ nhá. Chú xe ôm mặc đồ vét lịch sự, chạy xe Minks cứ nổ bành bạch, thật là sướng cái lỗ tai. Chú bo cua trên con đường đắp đất vàng vàng, ngay khúc cua có một cái mương nước khá sâu. Chẳng hiểu thế nào, chú té oạch một phát. Và lẽ dĩ nhiên, mẹ con nó cũng té luôn. Hên thế, không ai lăn xuống cái mương ấy, nếu không thì giờ này nó cũng chẳng ngồi ở đây mà gõ những dòng này. Cuộc đời nó lại được đóng thêm cái tem nữa, cũng to đùng đoàng: được đi và được té xe Minks từ rất sớm.
 
Chị, em ấn tượng cảnh chị vác bao nilông to vét quần áo te rẹt lôi xènh xệch bỏ đi...Chắc mẹ chị giận lắm mới không níu lại í !
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
55,671
Bài viết
1,170,995
Members
192,330
Latest member
sangtenxe
Back
Top