What's new

[Phượt bộ]TPHCM - Vũng Tàu: Nơi Bước chân vẫn còn

Ngày thứ 1

Trong 1 lần tình cờ nghe tin có ông thầy trong trường tổ chức 1 chuyến đi bộ từ tphcm ra vũng tàu. PHải nói là lúc đó vô cùng hứng thú nhưng vì chi phí quá cao nên đợt đó ko tham dự đc. Dặn lòng chờ ông thầy tổ chức lại thì sẽ tham gia. Cơ mà chờ tới khi nào mới được, thế là nhân dịp trường cho nghỉ hè 1 tuần tôi quyết định thực hiện cuộc hành trình, đi bộ TPHCM - Vũng Tàu. Khá là chóng vắng, cũng ko chuẩn bị gì nhiều, kịp coi sơ qua cái bản đồ thông qua gg map, cũng ko biết địa chỉ nhà nghỉ thế nào, ko biết là mấy ngày sẽ xong, cũng ko hình dung nó sẽ cực khổ ra sao, chỉ mang 1 niềm tin mãnh liệt với đôi chân ta có thể đi khắp thế giới. Như bao hành trình trước, hành trang là 1 cái túi ngủ, cái máy ảnh D200 và kits, 2 cái đèn pin, 1 con dao, quần áo, thuốc men, 1 đôi dép lào, 1 đôi giày thượng đình, và 1 số đồ dùng cá nhân, ngót nghét cũng hơn 10kg. Sáng đó tôi lên đường


Lên đường thôi

Trước khi lên đường thì ghé tạt qua gặp mấy người bạn thân để bàn giao công việc tại Nhà Thờ Đức Bà. Trong người hình thành nên 2 hệ tư tưởng, 1 là ở nhà chơi bời, nói chuyện với mọi người, vui lắm chắc chắn vậy. 2 là đi hành xác. Thế mà lại chọn 2 đấy, bị khùng thật rồi, vừa đi tôi vừa chửi ko ngừng.

Từ quận 1 vòng qua cầu thủ thiêm, nhìn lại cái ồn ào tấp nập thành phố lần cuối tôi 1 mình bon bon trên những cánh đồng bát ngát quận 2, mệt thì ngồi nghỉ, ngắm những con rắn mối, thằn lằn, kiến, bọ này nọ. Sau rồi lại vác balo lên đường. Cuộc đời kẻ lang thang thật cô đơn, đôi khi cũng tủi thân đấy, nhưng biết sao được, đó là cái giá phải trả cho sự tự do. Tôi cố gắng ko đi theo đường cái, mà đi sâu vào các con hẻm, những cái ô trong bản đồ. Quận 2 thì đó là những mảnh đất đầy cỏ lau, những ô vuông nối nhau san sát, những ngôi nhà rải rác, biệt thự, chùa chiền.. khung cảnh thật thanh bình, cuộc sống người dân êm ả, đó là những thứ tôi muốn cảm nhận, thay vì cái khói bụi, tiếng còi xe trên con đường lớn Đồng Văn Cống. Tới giữa trưa, trời nắng oi ả, mặt đường như bốc khói, trên đó là đầy sỏi dăm, từng cái từng cái như cứa vào chân. Phải nói là giày Thượng Đình ko phù hợp cho những chuyến đi bộ đường dài, đế quá mỏng, như cảm giác đc hết tất cả những gì mình dẫm lên, bao nhiêu hỉ nộ ái ố ở đó mà ra. Cứ mãi thong thả rong chơi, ko cần biết thời gian và không gian thế nào, tôi ghé vào 1 ngôi chùa để ngồi nghỉ, đó là 1 khoảng không tĩnh, với tiếng lách cách lao xao của chuông gió đầu cửa, với những cơn gió nhẹ đủng đỉnh lướt qua, thi thoảng có vài người bán ve chai đạp xe ngang qua tạo nên 1 không gian yên bình đến lạ. Mê mẩn và yêu nơi này mất rồi, dần thiếp đi lúc nào ko biết.


2 phút thành thơi ở những cánh đồng quận 2


Rời phà cát lái tôi đặt chân lên mảnh đất nhơn trạch đầy nắng gió và bụi, đồng hồ đã điểm 1h trưa, ngẩng lên nhìn trời là màu xanh ngọc bích thắm đẵm sự tự do, rêu rao những lời ca của Trịnh vừa đi vừa ngắm cảnh 2 bên đường, mệt thì nghỉ, khát thì ngồi uống nước, đói thì lấy Oreo ra gặm, cuộc đời kẻ du mục tư do lang bạt hạnh phúc tới bất ngờ. Nghĩ lại giờ này có lẽ mình đang ngủ trưa, trên cái nệm Kim Đan dày cả tấc, thích nhỉ.. Giật mình trở lại thực tại, ta đang ở nơi này, cơ hồ và mông lung. "Tại sao ta lại ở nơi này?" Đến bây giờ vẫn ko thể trả lời câu hỏi đó, tại sao ta phải đi, trong khi ta có thể ở nhà. Tại sao ta phải hành xác trong khi ta có thể ở lại gặp những người thương yêu. Lúc đó tôi cho đó là số phận, vì nó là vậy thì mình phải vậy. Nhưng câu trả lời ko nằm hoàn toàn trong chuyến đi, mà sau khi chuyến đi bạn sẽ thấy vì sao bạn thực hiện nó, liệu có đáng?

Trên đường gặp rất nhiều những người tốt, những người cho quá giang, đơn cử là bác xe ôm, anh công nhân, chú công nông. hay chăng có luôn cả anh taxi. Trên con đường Quách Thị Trang hướng về các khu công nghiệp thì có 1 anh taxi lúc sáng chở khách ra Sài Gòn và chiều anh quay về Nhơn Trạch cũng thấy mình đang lầm lũi. Chắc là thấy cũng tội nên anh dừng lại có nhã ý chở free. Mặc dù cũng thèm lắm, lúc đó đang mệt muốn chết, đầu thì bưng bưng, chân thì căng cơ đi cà nhắc, các ngón cũng bắt đầu phồng rộp. Nhưng nếu muốn đi xe tôi đã đi xe từ trước, mục đích của chuyến này là đi bộ. Cần phải kiên định với lý tưởng của mình. "Cám ơn anh, mình thích đi bộ hơn, muốn giảm cân ấy mà", giải thích vậy cho nhanh :))
Lầm lũi mãi cũng tới được ngã ba đi Bò Cạp Vàng, quá đắm đuối và thấm nhuần những gì mình đang thực hiện, cứ cách 100m thì nghỉ, rồi tiếp tục đi, chân mỏi nhừ, vai thì như muốn oằn xuống vì vác balo quá nặng, nhưng chỉ là nỗi đau thể xác, đang lo là tối nay có thể sẽ phải ngủ ngoài đường vì Nhơn Trạch ko có nhiều nhà nghỉ, chùa chiền để nương thân. Thật may là tầm 6h tới được Phú Thạnh có 1 nhà nghỉ khá lớn, tôi quyết định dừng chân và thở phào cho ngày đầu tiên cũng ko quá tệ.


đón ánh nắng lúc về chiều

Trước cửa nhà nghỉ có 1 đám nhóc đang chơi đùa, sau này mới biết được tên tụi nó, con Mi, thằng Bo, và cu Bin, trong đó con bé Mi thì tính tình như con trai nhưng rất dễ thương và hiểu chuyện, thằng Bo còn nhỏ nhưng rất nghịch và hay cười, còn nhóc Bin thì đôi khi làm tôi bực mình nhưng nói chung thì trẻ con là vậy mà, tất cả gộp lại thành 1 đội khá ăn ý. Trong đó thì tớ làm đầu sỏ, người kế là con Mi với nhiệm vụ quản thúc 2 đứa kia. Sau một hồi chụp hình cho kẹo (có thói quen hay mang theo kẹo để dụ con nít). Đứa nào chả thích kẹo, cộng thêm cái máy ảnh thì tớ có khá nhiều lợi thế rồi. Thêm vào là các kỹ năng khi tiếp xúc với trẻ con mà tớ học được từ các tổ chức xã hội và quan trọng nhất là đôi khi tớ cũng như 1 thằng con nít vậy, chẳng có lý do gì lại không có được những câu chuyện từ nó.


Thằng nhỏ Bo và cu Bin (áo xanh)


Thêm con bé Mi đằng sau :)


Trước khi chia tay chụp hình lưu niệm cùng tụi nhỏ

Nhớ là tối đó rất vui, sau khi chơi bời đã đời với tụi nhỏ, và cuộc chia tay bịn rịn tôi quay về nhà nghỉ để dưỡng sức ngày mai đi tiếp. Lấy Oreo ra chấm với cá xốt cà, bình thường thì phải ghê ghê nhưng mà sao ngon đến lạ. Ngồi coi tivi, chỉ có 2 kênh Đồng nai và Tphcm thôi, ở nhà chẳng bao giờ động vậy mà hôm nay sao hay đến thế. Sau rồi ngồi dán salonpas chi chít toàn thân, chân, vai và lưng, tím bầm cả rồi, nhưng vẫn thấy vui vui các cậu ạ. Hình như vui vì vừa vượt qua cái gì đó, phải là vượt qua chính bản thân mình ko? Trên đường đã bao lần muốn bỏ cuộc, trên đường có rất nhiều lần chỉ muốn chấp nhận lời ngỏ ý quá giang, trên đường đã bao lần chỉ muốn ngủ 1 giấc thật dài và như ko bao giờ dậy.. nhưng chân vẫn cứ thế mà bước đi, vững chãi kiên định với lý tưởng của mình, để rồi cuối ngày ta tự hào vì điều đó, tự hào chính bản thân mình. Đơn giản thế thôi, 30km đầu tiên thật tuyệt vời
 
Nỗi sợ.
Theo bạn thì nó là gì?
Có 1 lần tôi nghe từ 1 số ý kiến. Thật ra nó là một chất gây nghiện, nó làm con người ta đê mê, chìm đắm và để rồi họ sống không thể thiếu nó. Trong những lúc sợ hãi họ cảm thấy họ chính là bản thân mình, chạm đc vào cái tôi bản thể ẩn sâu trong đáy lòng họ, và đó là những khoảnh khắc tuyệt vời nhất trong cuộc đời. Thèm muốn, họ tiếp tục lên đường tìm cho mình những thử thách mới, đối mặt với nó, vượt qua và hả hê cùng những chiến tích đã qua. Cuộc đời của kẻ lệ thuộc vào nỗi sợ nó cứ thế tiếp diễn, để đến khi nhìn lại, mệt mỏi và chán chường, rồi cũng có lúc yên vị, họ tìm cho mình sự viên mãn, để lại cho quá khứ 1 tuổi trẻ vẫy vùng, đắm hết mình cùng những đam mê nông nổi. Lồng ngực rộn ràng, họ tự hào biết mấy.
Hình như tôi cũng đang dần thành một tín đồ. Những chuyến đi, những con đường, những khoảnh khắc.. nỗi sợ đều mang cho tôi những hương vị đặc biệt. Nó cứ như một cô gái vậy, quyến rũ nhưng cũng khiến dễ làm con người sụp đổ. Đã lỡ yêu thì chỉ nghĩ về nó trong từng khoảnh khắc mà thôi.
Còn nhớ cái cảm giác sau khi vượt qua nỗi sợ hôm đó. Chẳng có gì. Đơn giản bởi vì nó đã qua, cái thực sự đáng giá là cái đang diễn ra và cái thứ vô hình mà nó đang dần ngấm vào con người bạn. Ngấm chứ, hay còn dư âm tôi cũng không biết chắc, chẳng biết chắc được gì, chỉ biết tôi đang sống, và tôi đã qua, nó đã và đang khác dần đi

Buổi sáng hôm đó là ngày đẹp nhất, con đường đầy hoa, mặt đường không một gơn sỏi, bầu trời không có một gợn nắng. Tôi mang trong mình với niềm hớn hở của một đứa trẻ thèm kẹo, đi bon bon, thèm cái mùi của biển, đưa bàn tay lên hứng từng lọn gió mặn chát, biển gần tới rồi, cố lên, chưa bao giờ tao yêu mày đến vậy, hoặc giả có là ghét, thì đó cũng là thứ nhất trần đời. Tôi đi theo con đường 3/2 cứ nghĩ như dài vô tận, đi qua biết bao nhiêu những cái cây ven đường, những vết lằn đỏ trắng, nhưng con lươn báo hiệu, con đường đẹp đấy, nhưng sao chán ngán, cứ đều đều vô vị. Lúc đó tôi ước gì bầu trời xám xịt trên kia đầy những ánh nắng táp thẳng vào mặt, nheo mắt nhíu màu mà cảm hết cái vị ran rát của nó. Phải chi mà xung quanh đường là những cánh đồng lúa trải về thẳng chân trời để mỗi khi ngồi nghỉ tôi lại được cớ mơ mộng viển vông, phải chi đâu đó có 1 bà lão đi chợ sớm, còng lưng mà cặm cũi khiến cho kẻ xa xứ đc thỏa ước nương theo.. Phải chi mà được như thế nhỉ.Nó làm tôi liên tưởng tới cuộc đời. Có đôi khi tôi cũng muốn có việc làm tốt nào đó, bàn giấy sổ sách, xung quanh là bức tường, tiền nhiều lương cao, nhưng thật sự đó có phải là điều tôi muốn. Cái tôi muốn là đam mê của mình, sống cùng nó, thở cùng nó và đi cùng nó đến hết cuộc đời. Để rồi bây giờ khi nhìn cái con đường như những bức tường bao quanh mà không còn chút hứng thú, chỉ còn cái trách nhiệm hoàn thành chuyến đi là thôi thúc cho tôi. Lầm lũi mãi, cự nự mãi, thở dài mãi tôi cũng hết đc 2/3 chặng đường. Ngồi dừng lại quán nước mía ven đường, làm quen cùng cô chủ quán tốt bụng. Hình như ai nghe tôi đi bộ tới đây cũng đều tốt bụng thì phải, họ trìu mến hơn, dễ thương hơn. Có lẽ tôi cũng vậy thôi, đi chuyến này tôi gặp cho mình rất nhiều người tốt, những tấm lòng rộng mở, nó là dành cho tôi và tôi đón nhận nó với sự cảm thông cao nhất. Tôi biết ơn họ, thấm nhuần họ và cũng sẽ tiếp nối họ. Nếu sau này có gặp 1 người cũng đi bộ thế này thì chắc chắn tôi cũng làm như họ, cái tốt đc tiếp nối, tình yêu được nhân lên, thế giới sẽ tràn đầy tiếng cười trong sự cảm thông và chia sẻ. 1 thế giới hoàn mỹ



Nestea giữ đường quốc lộ


Dọc trên cong đường Thùy Vân, cuối cùng cũng nhìn thấy biển. Ngồi 1 mình thẫn thờ ngắm biển, ngắm người người tấp nập đi ngang qua, con bé nghịch cát, bà bán cá viên, những bác thợ chụp ảnh, những cặp tình nhân... rất nhiều. Sao thấy trống vắng quá, hụt hẫng và tiêu điều. Tôi dạo 1 vòng khoảng 5 phút, chụp hình, rồi xách balo đi về. Cũng tính ở lại lâu lâu nhưng khi tới đây rồi chỉ muốn về, đơn giản là đã hết mục tiêu có ở lại cũng chẳng làm gì. Nhớ nhà, nhớ bữa ăn gia đình, nhớ bạn bè, nhớ thằng nhỏ hàng xóm, nhớ nhiều lắm. Cái suy nghĩ nếu bây giờ bắt xe về thì khoảng 2 tiếng sau sẽ có mặt ở Sài Gòn khiến tôi không kiềm chế được.


Đời tôi nhỏ bé trước những khát khao chìm trong nỗi đau




Nhờ bác chụp hình dạo chụp cho 1 pô. Bác ấy có vẻ chạnh lòng, rồi bla bla gì về nghề nghiệp. Tớ ko muốn nghe lắm. Cái tớ muốn là 1 tấm hình


Thế là kết thúc chuyến đi, chống vắng như 1 nốt nhạc lạc điệu, có là sao, tôi chẳng muốn là 1 bản nhạc nào cả, cái tôi muốn là tôi đã đánh đàn. Bây giờ đang trên chuyến xe Phương Nam tiến thẳng về Sài Gòn, yên vị trong 1 góc nào đó, nhìn ra ngoài cửa sổ thấy con đường mình mới đi hôm nào. Bất chợt tôi thấy đc hình ảnh của mình, 1 thằng đàn ông với cây gậy làm bạn đường, cái balo nặng trĩu, cái túi ngủ lủng lẳng, và trên ngực là lá cờ đỏ sao vàng. Lầm lũi, cô đơn nhưng tràn đầy niềm tin vào mục đích của mình. Nói về mục đích. Nhiều người hỏi tôi đi làm gì? tại sao không đi xe máy? ai bắt ép à? xe bị sao à? nhiều lắm, dọc đường hầu như ai cũng hỏi. Nói ra thì cũng chẳng dài dòng, đơn giản vì tôi thích, thế là đi. Thế thôi. Mà trả lời vậy nhiều người lại nói mình khùng, mình điên này nọ. Mệt mỏi, đi để giảm cân chú ạ, bác ạ, chị ạ.. Thế là xong chuyện.

Cũng lại đề cập tới vấn đề mục đích. Trước chuyến đi tôi hi vọng mình sẽ có những trải nghiệm thật sự. Bình thường đi xe hơi ta sẽ ko cảm nhận đc gì nhiều, thay vào là họ đi xe máy, nhưng cũng còn nhiều hạn chế trong việc tiếp nhận những cảm xúc, thế là có người đề ra xe đạp, nhưng mấy ai nghĩ là đi bộ, trong khi nó là con đường ngắn nhất để ta có thể hòa nhịp vào cuộc sống, với thiên nhiên và với cả thế giới. Tôi muốn cho mình trải nghiệm cái cảm giác đấy. Và tôi đã có. Tuyệt vời hơn là tôi lại có thêm những giá trị vô hình, cái mà tôi ko biết trước, nhưng sau chuyến đi tôi cảm nhận đc rất sâu sắc. Đó là 1 cái gì đó cao hơn, sâu hơn. Nhìn tất cả với sự thấu hiểu, của 1 cái nhìn xuống, tự tin và khinh khỉnh. Còn cái gì đáng giá hơn để đánh đổi


Vừa đi vừa rêu rao. Chuyến xe thả tôi ở đường Võ Thị Sáu khúc Lê Văn Tám, mặc dù có thể bắt chuyến bus 18 về Bến Thành rồi đi bộ tầm 1km là tới nhà, nhưng sẵn đà quen chân tôi cuốc bộ thẳng về nhà. Cảm giác thật khác lạ, như xa quê hương lâu ngày mới trở lại, mọi thứ cứ nhưlâu lắm rồi. Tôi đi không nghỉ chút nào, lèo 1 cái đã tới nhà thờ đức bà, đúng ở nơi mà tôi đã từ biệt bạn bè lúc lên đường, cố gắng tìm lại những dấu ấn kỷ niệm xưa, chụp choẹt 1 chút, hít thở 1 chút, rồi tiến thẳng về nhà, nhớ nhà lắm rồi. Về nhà là có ngay ly nước bưởi mát lạnh mẹ mới ép, mới thật đã, thật sảng khoái làm sao. Khác hẳn những ngày hôm trước, cái gì cũng phải tự mình lo, từ cái dép, cái thuốc, cái nước uống, cái ăn dọc đường. Về nhà là chẳng lo cái gì, cứ như bước từ thế giới này qua thế giới khác vậy.


trên đường về gặp bà lão. Ở đây những người bán hàng rong ko thích chụp hình :(


Kết thúc chuyến đi nhìn lại nó cứ ngỡ như giấc mơ, thoáng qua nhưng mát mẻ. Biết rằng cuộc vui nào rồi sẽ có lúc tàn, cảm giác có lúc rồi cũng sẽ phai nhạt, những kỷ niệm, những thời khắc cũng sẽ dần lãng quên. Cuộc đời thật ác nghiệt. Nhưng nó là vậy, ta sống ở trong nó ta bắt buộc phải là vậy. Trên đời không có gì là hoàn mỹ, tất cả đều là khiếm khuyết, nhưng trên hết ta biết buông bỏ và hướng về phía trước.

Thật ra đi bộ 100km cũng ko phải cái gì ghê gớm, quan trọng là bạn dám làm hay ko, dám thức dậy sớm và dám ra khỏi nhà để bứt khỏi cuộc sống thường nhật hay không. Tôi hay phải đấu tranh với nó lắm, nhất là những lúc đi 1 mình.
Đừng bao giờ bỏ cuộc, ngay cả trong ý nghĩ. Khi đi tôi thường hay tưởng tượng vui rằng, hay mình sẽ bỏ cuộc nhỉ, bắt xe bus về ngay luôn, thế thì sẽ sướng lắm. Rồi cười hì hì. Có 1 lần, đoạn Long Sơn bác xe ôm nói. "Con lên xe bác chở, ai biết con lên xe đâu mà lo". Con ko lo ai biết, chính bản thân con biết là quá đủ rồi, nó khiến ta trở thành 1 thứ gì đó khác, rất khác
100 km, nếu là dễ ợt nếu bạn đi trong 100 ngày, 1 ngày 1km. Quan trọng là ở thời gian, nó là cốt lõi của vấn đề. Bạn sống đến 100 tuổi nhưng hời hợt, chẳng khác gì bạn chết ỉu hơn 1 người sống 50 nhưng biết quý trọng thời gian.
Trên đời còn rất nhiều người tốt, nếu bạn thấy họ xấu, chẳng qua bạn chưa thật sự lại đủ gần
Cười đi, đừng ngại. Nhìn thẳng vào mắt họ mà nở nụ cười. Đời có bao lâu mà hững hờ..
 
Last edited:

Ảnh bạn chụp rất tuyệt!

Bạn viết rất hay, đoạn này như thám tử Shinichi Kudo vậy. Tiếp nhé.

Thank you ^^

Thiệt là khâm phục ý chí của bạn, hình chụp cũng đẹp lắm

Thank bạn nhé :)

Thật ngưỡng mộ quá! Xưa tớ chỉ bái phục một cụ khoảng 60 tuổi, tuần nào cũng đạp xe đạp đi Vũng Tàu. Chắc sau này có thêm bạn tiếp bước anh hùng quá!

Tớ cũng khoái xe đạp lắm. Tiết kiệm xăng và cơ động. Sự kết hợp hoàn hảo giữa xe máy và đi bộ :))

Ý chí của bạn thì đáng khâm phục ... nhưng sự chuẩn bị cho cái sự lội bộ ... bộ đội ấy thì thực không ổn chút nào . Đi bộ đường xa cái quan trọng nhất là đôi giày hoặc đôi dép ... bởi vậy trước khi muốn lội bộ thì điều tiên quyết bạn phải có một dôi giày hoặc dép đủ tốt để đi xa , chứ còn khi đã để phồng chân lền rồi thì ... hehe đau lắm . Bạn cố lết hết 100km dấy quả là hehe đáng phục .

Hehe mình ... ko giỏi giang gì cả chẳng qua là 4 năm lội bộ ở các cánh rừng Kampuchia nên đành phải có kinh nghiệm về cái sự lội bộ này .

thật ra mình lần đâu đi bộ vậy, kinh nghiệm ko nhiều. Đúng là khi đụng chuyện rồi mới vỡ lẽ nhiều điều :)


Đang chờ note anh lội vô đây thấy cái này, thích quớ :D. Em cũng thích cái tấm mà bác Phongk chọn ấy, mẩn mê cái hành trình của anh quá, nhưng em không dám đi 1 mình như anh đâu :). chúc mừng anh đã về nhà an toàn và viết hồi ức cho cả nhà đọc, cái chân lành chưa anh??(c)

Thank em nhé, sau 2 tuần thì chân anh ko còn vết tích gì nữa rồi :)). Cứ đi đi em, như Huyền Chíp đó, 1 mình cũng tới bến luôn ^^

Thật đáng hâm mộ! Nhìn cái chân te tua mà thấy thương, chắc cái đôi dép lào đi xong về cũng mòn gót luôn.
Uh, em nó bây giờ mòn gần hết rồi, nhưng vẫn còn đi đc :)

Cho mình gửi lời ngưỡng mộ tới bạn nhé. Khâm phục bạn thật. chúc chuyến đi bình an và thành công nhé

CÁm ơn bạn

up tiếp đi anh ơi, hấp dẫn quá

Cam ơn bạn nhé
 
Ngày thứ 2


Mặt trời cũng lên cao, và cái nắng ngày một gay gắt táp thẳng vào mặt đưa tôi về thực tại. Bao nhiêu khó khăn ngày càng chất chồng, cái chân thì đau và phồng rộp vì đôi giày . Cái quai balo thì bắt đầu bục ra, nó mà đứt thật thì thảm họa. Thêm nữa là cái kính cận bị bể 1 bên mắt, thế là tôi trở thành độc nhãn. Đường thì cứ mịt mù, hết xe tải, xe ben, xe chở hàng phóng vùn vụt mang theo cả tá bụi, chân thì như hàng ngàn vết kim chích vào, đau ko nói lên lời, trong cái nhòa đi của mồ hôi thấm vào mắt, tôi lại tự hỏi liệu có đáng không?

"Đời người chỉ sống có một lần. Phải sống sao cho khỏi xót xa, ân hận vì những năm tháng đã sống hoài, sống phí, cho khỏi hổ thẹn vì dĩ vãng ti tiện và hèn đớn của mình.."
Lúc đó câu nói của Pavel trong Thép Đã Tôi Thế Đấy cứ văng vẳng như tiếp thêm sức mạnh. Nếu bây giờ bỏ cuộc thì ta vẫn mãi chỉ là kẻ thất bại, chỉ khi bước lên tiến tới chiến thắng ta mới thật sự trưởng thành. Bỏ lại qua bao nỗi đau thể xác, những cơn nhụt chí tính thần, tôi tìm cách giải quyết những vấn đề tồn đọng. Nếu không làm cho chân bớt đau thì không thể nào đi đc nữa, lúc đầu thì nhét cỏ vào đế giày, tình hình cũng ko khả quan. Sau đó nhét khăn giấy vào, đi đc tầm 1km thì cũng ko thể tiếp tục, đế cao su dọc đường lượm đc cũng cắt vào và nhét vào hi vọng khá khẩm hơn. Mọi cách đều thất bại. Chỉ khi thay giày bằng dép lào thì mọi thứ dường như được giải quyết, dép khô thoáng, ko gò bó, ko bị cạ cựa vào da, cảm giác như vừa chết đi sống lại, tôi băng băng không ngừng nghỉ. Chính đôi dép 15k/2 đôi này gắn bó với tôi suốt cuộc hành trình, sau này có mua thêm 1 đôi cao su nữa nhưng chỉ đi đc một đoạn thì cũng quay lại với cái dép lào quen thuộc kia. Chưa bao giờ yêu nó đến vậy


cứu tinh dép lào

.
Không biết Bác có dự định chuyến đi bộ nào nữa không, nếu có thì trước khi đi bác chuẩn bị một bao Kotex thật dày, lót vào đế giày đi thì bá cháy, không lo lắng bác ạ. Hành quân 35kg thì toàn phải làm thế chứ không thì không đi nổi bác à .
Cũng rất khâm phục Bác, chúc bác có nhiều sức khỏe
 
Hôm nay là ngày đầu tiên em vào diễn đàn và đây là bài viết đầu tiên mà em đọc. Em chỉ muốn nói là em rất thích cách anh viết nhật kí như thế, hình chụp cũng rất đẹp. Qua đây, em cũng biết thêm rằng có thể phượt bằng cách đi bô :D. Em cũng muốn có 1 chuyến đi như vậy giống anh lắm. Ắt hẳn cảm giác khi nhìn thấy biển VT rất tuyệt anh nhỉ :)
 
Sàigòn - Vũng Tàu: thật gần nếu vi vu trên một con ngựa sắt nhưng lại quá xa với những bước chân âm thầm dẫu đầy nhiệt huyết! Thật tuyệt vời đó bạn trẻ ơi, chắc chắn rằng sau chuyến đi thì bạn sẽ ngộ ra nhiều điều thú vị... và cũng chắc chắn rằng bạn sẽ cảm nhận ra không có điều gì đẹp nhất bằng cách 'Vượt qua chính mình'.
Rất thú vị khi xem hành trình của bạn.
 
Mình xin trích vào Du lịch, GO! nhé - chắc những bạn khác ở đó xem sẽ rất thú vị đây.
Nhân tiện hỏi điều này: Hình ảnh trước khi post bao giờ mình cũng tối ưu và nén lại: dung lượng đã khá nhỏ rồi. Vậy nhưng xem hình của bạn, khỗ khá lớn nhưng dung lượng bé teo - bạn nén ảnh bằng thứ gì thần sầu vậy nhỉ?
 
Mình xin trích vào Du lịch, GO! nhé - chắc những bạn khác ở đó xem sẽ rất thú vị đây.
Nhân tiện hỏi điều này: Hình ảnh trước khi post bao giờ mình cũng tối ưu và nén lại: dung lượng đã khá nhỏ rồi. Vậy nhưng xem hình của bạn, khỗ khá lớn nhưng dung lượng bé teo - bạn nén ảnh bằng thứ gì thần sầu vậy nhỉ?

Anh Dũng ơi! hình nầy được chụp bằng Nikon D200 theo thông tin exif file gốc chưa qua chình sữa bằng phần mềm khác, anh Dũng có thể nén file bằng Photosoft tỉ lệ nén tối đa lên đến 1/10 không làm giảm chất lượng ảnh.
 
Sàigòn - Vũng Tàu: thật gần nếu vi vu trên một con ngựa sắt nhưng lại quá xa với những bước chân âm thầm dẫu đầy nhiệt huyết! Thật tuyệt vời đó bạn trẻ ơi, chắc chắn rằng sau chuyến đi thì bạn sẽ ngộ ra nhiều điều thú vị... và cũng chắc chắn rằng bạn sẽ cảm nhận ra không có điều gì đẹp nhất bằng cách 'Vượt qua chính mình'.
Rất thú vị khi xem hành trình của bạn.

Mình xin trích vào Du lịch, GO! nhé - chắc những bạn khác ở đó xem sẽ rất thú vị đây.
Nhân tiện hỏi điều này: Hình ảnh trước khi post bao giờ mình cũng tối ưu và nén lại: dung lượng đã khá nhỏ rồi. Vậy nhưng xem hình của bạn, khỗ khá lớn nhưng dung lượng bé teo - bạn nén ảnh bằng thứ gì thần sầu vậy nhỉ?

Cứ thoải mái nha bạn. Nhưng mình góp ý thế này. Hình bạn để hơi nhiều, có nhiều hình ko phải mình chụp nữa. Để vậy layout text hơi khó đọc vì mắt phải điều tiết lên xuống, cám xúc đọc cũng bị ảnh hưởng ko liền mạch :)

Anh Dũng ơi! hình nầy được chụp bằng Nikon D200 theo thông tin exif file gốc chưa qua chình sữa bằng phần mềm khác, anh Dũng có thể nén file bằng Photosoft tỉ lệ nén tối đa lên đến 1/10 không làm giảm chất lượng ảnh.

Thank bạn. Hình này mình chụp từ D200 đã qua chỉnh sửa bằng lightroom
 
Cười đi, đừng ngại. Nhìn thẳng vào mắt họ mà nở nụ cười. Đời có bao lâu mà hững hờ..

Thật sự yêu thích câu này. Cám ơn bạn đã có những bài viết thật hay.
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
59,147
Bài viết
1,173,965
Members
191,971
Latest member
ykubecom
Back
Top