What's new

[Chia sẻ] Quảng Trị - Cồn cỏ

Tháng sáu sau rất nhiều lần rủ rê, chúng tôi quyết định đi một chuyến Quảng trị và điểm đến đầu tiên là Cồn cỏ. Mặc dù đã qua lại rất nhiều lần nhưng tôi chưa bao giờ dừng lại ở Quảng trị dù chỉ là để ăn cơm. Quảng trị vẫn rất nghèo, Đông hà sắp được lên TP và chúng tôi cũng muốn thưởng thức cái nắng miền Trung tháng sáu (gió Lào) ra sao

Trong những trang sách từ khi học phổ thông, Quảng trị là mảnh đất mà bất cứ địa danh nào cũng là địa danh lịch sử: Cồn Tiên dốc Miếu, Cửa Tùng, cửa Việt, Gio linh, Bến Hải, Hiền Lương và đặc biệt Là Cồn cỏ với hình ảnh anh hùng Thấi Văn A trên ngọn cây theo dõi máy bay Mỹ, có con cá đua, có con cua đá

6h tối, 4 thằng chúng tôi lên xe Hoàng long đi Quảng trị, xe dừng ở Ninh bình ăn cơm. "Cỗ Hoàng long" nói chung là bình thường và không thể chấp nhận bỏ thói quen hàng ngày là nhậu chiều nên chúng tôi cũng phải gọi thêm đĩa thịt dê tái và mấy chai Hà nội cho phấn khởi. Lâu không đi xe đêm nên chẳng ai trong chúng tôi ngủ được(quan điểm của tôi là đi chơi là ko ngủ, ngủ thì về nhà mà ngủ) nên nửa chai LaVie cafe mua ở Ninh bình đắt khách quá. Khi mọi người trên xe thiu thiu ngủ thì tôi lên ghế phụ tán phét với tài xế và tranh thủ hút thuốc luôn (cái này là ưu việt nhất của HL!). Đến khoáng 12h xe đến Diễn châu thì trục trặc. Đèn Alarm báo liên tục. Sau hơn 1 tiếng hổi thảo giữa 2 tài, gọi điện về trung tâm, cuối cùng họ quyết định đổ thêm ít nhớt. Xe tiếp tục chạy được 30km thì đèn lại tiếp tục báo. Sau khi kiểm tra hơi, dầu tài xế tiếp tục chạy mặc cho đèn alarm kêu. Chắc họ để đến Đà nẵng (hub của họ) sửa một thể.

Ấn tượng nhất trong chuyến đi đêm là cảnh sát giao thông từ Thanh Hóa trở vào làm việc rất tích cực. Đêm hôm mà các anh vẫn trực ko bỏ chốt. Các xe tải chở quá tải đều được kiểm tra (các bác đường bộ yên tâm nhé, tải trong lưu thông trên đường được ưu tiên hàng đầu) nhưng thời buổi kinh tế thị trường lại gia nhập WTO rồi nên sau khi kiểm tra qua loa, thu một vài "tờ giấy" gì đó là xe lại lên đường để đảm bảo giao hàng đúng hẹn. Ấn tượng thứ hai là phố Voi. Chúng tôi ở Hải phẹt chẳng lạ gì Đồ sơn mà còn thấy sự công khai ở phố "đèn pin này". Các em gái bán đèn pin này ra tận mép đường mời chào và nhiều em tôi đoán mới chỉ 15,16 vì tôi thấy các em vẫn chưa là thiếu nữ (màn hình siêu phẳng). Hỏi các bác tài mới biêt thậm chí có em mới 13,14 và đa số ở miền núi phía Tây Nghệ An, Hà tĩnh (sao trước anh Luơng quốc Dũng ko vào đây công tác thường xuyên nhỉ?). Giá cả cũng khá mềm 80k/fast food (rẻ hơn Đồ sơn rùi)

Đến Đồng Hới đã 5h15, xe chạy chậm do quả dừng ở Diễn châu nên chắc chúng tôi sẽ đến Đông Hà muộn (hẹn với anh em ở trong đó là 6h30 đến nơi). "Liên hệ tình cảm" với lái xe là ABC nọ kia, khen anh tài chạy tốt, hỏi kinh nghiệm lên dốc xuống đèo ... và đề nghị anh speed up để đến Đông Hà nhanh. Anh tài chẳng nói chẳng rằng nhưng tôi nhìn đồng hộ thấy kim ngấp nghe 120km/h. Alo cho bọn ở Đông hà, 6h45 hội ngộ ở bờ Bắc cầu Hiền luơng. Sau khi t/s qua taxi 7 chỗ (9 người chưa tính lái xe) đi khoảng 20p chúng tôi đã có mặt ở Cửa tùng chuẩn bị đi Cồn cỏ - hòn đảo anh hùng
 
Ra Cồn Cỏ là vui rồi. Lính tráng ngoài đó quý người lắm.

Thêm chút là cây bàng vuông còn có ở nhiều nơi nữa ngoài Cồn Cỏ và Trường Sa.
 
Vì chưa tìm được ảnh nên các bác tạm ăn chay nhé. Em cũng áy náy lắm.
-----------------------------------------------------------------------
Tối hôm đó có một bữa nhậu theo kiểu lính đảo. Bốn cái chiếu trải ra ở lầu Nghinh phong (tên bọn mình tự đặt), gió quá trời là gió. Một nồi cua đá hấp muối được mang ra (cực may luôn). Tại sao tôi nói là may vì cua đá ở Cồn cỏ là nổi tiếng nhưng không phải bao giờ cũng có. Thực ra cua đá không sống ở biển mà sông trong các núi đá. Bình thường thì không thể tìm được cua đá vì chúng chui sâu ở những khe đá không bắt được, chỉ hôm nào trời mưa hôm trước thì hôm sau chúng mới chui ra và lúc đó thì nhiều vô số kể. Có anh bạn hứa với vợ mang cua đá về đã vỡ mộng và cả chuyến đi chỉ cầu trời mưa!!!Cua đá ở Cồn cỏ khá to, thân bằng cỡ bao thuốc lá (to hơn ở cù lao Chàm) và rất ngon. Đặc biệt của cua đá là rất nhiều gạch (gạch chứ không phải trứng nhé) thơm và ngậy. Rượu được uống bằng một ly duy nhất quay vòng. Sau cua là khô mực và khô cá. Vui nhất là lúc bốc rồi là đến màn hát giao lưu. Chúng tôi mới phát hiện ra là thuộc kha khá bài mà 20-30 năm trước hay hát trên Đài tiếng nói Việt nam. Có anh Biên phong còn hát được cả dân ca của các dân tộc, tiếng Lào nguên bản nữa. Sau khi nhậu lại quay về nhà ăn để ăn cơm.

Thực sự là bữa ăn của lính đảo quá xôm. Chả cá, cá rán, rau xào, canh cua thứ nào cũng nhiều chỉ tội cay và chế biến không được đẹp mắt. Ngoài Bắc thì chỉ nấu canh cua với rau đay, mùng tơi hoặc muống thêm tí mướp nhưng ở Quảng trị thì là tất cả các loại rau (hôm sau tôi về Đông hà ăn cũng như thế)

Sau một ngày khá mệt chúng tôi lăn luôn ra sân ngủ với cái gió khủng khiếp của đảo. Sáng dậy còn mỗi một mình vì anh em không chịu nổi đã vào phòng nằm hết.
Nghe cua đá mà phát thèm,
Hôm đi núi Dinh, mình và mấy anh em cũng lần mò đêm hôm bắt được nhõn có 42 chú cua đá. Nó không to bằng bao thuốc lá đâu, cũng nhỏ hơn cua Cù lao chàm một chút nhưng có màu đỏ rực. Số cua đó được chia đôi, nấu được hai nồi canh cua với thứ gạch đỏ như gạch non. Có lẽ là ăn một lần rồi chả ai quên được nồi canh cua tiến vua đó cả, bởi vì ngay chân núi Dinh, họ thu mua thứ cua này với giá 1$ 1 con.
Kiểu này lại phải thử cua Cồn Cỏ mất thôi.
 
Giả sử em ra Cồn cỏ thì mua quà gì là hợp lý các bác nhỉ? Chả lẽ lại vác mấy chai Lúa mới?
 
Ngày thứ hai ở đảo dậy vào lúc 4h30 sáng. Quả thật chưa bao giờ dậy sớm như thế nhưng trời đã sáng rồi và vì ngủ ngoài trời nên bị chói mắt. Thế mà trên bến tàu các ngư dân đã chuẩn bị lưới thuyền từ bao giờ. Thấy các chú lính dậy sớm tập thể dục mà thèm. Nhìn họ ai cũng phong trần, cơ bắp cuồn cuộn. Chắc ra đảo 1 tháng khỏi qua Fitness Club.

Đi đánh răng rửa mặt được "súc miệng" ngay một trận mắng của chú công an. Mình quen đánh răng rửa mặt xong đổ nước đi thì chú ấy mắng la sao không để nước tưới rau. Quả thực có ai nói với mình đâu mà cái bể hơm 100 khối nước hết làm sao được. Mình cười xí xóa và hứa lúc nào tắm sẽ để dành nước cho chú ấy.

Bất ngờ tiếp theo trong buổi sáng là lúc ăn sáng. Toàn bộ chỗ cá bọn mình câu hôm trước đã được anh nuôi nấu thành một nồi cháo cá đúng kiểu Quảng trị (cay xé). Không phải nói là cá cháo vì cá nhiều hơn cháo. Cá không ngon lắm và tanh mặc dù rất nhiều ớt và hạt tiêu nhưng là thành quả của anh em nên đánh 2 bát to ngon lành.

Chương trình hôm nay là đi thăm đảo và mò ốc. Hơn 7h đã đi mò ốc, nắng chưa lên nhiều nên được hơn nửa tiếng mọi người đã phải lên vì lạnh, răng va lập cập. Nướng mấy con ốc lên không có gia vị cũng chẳng ăn được. Lang thang trên đảo, trèo lên hải đăng xem cảnh biển thấy nhiều thuyền đánh cá quá. Biển miền Trung được thiên nhiên ưu đãi nhiều hải sản nhưng vì mọi người đánh cá bằng lưới quét nên bây giờ gần bờ cá cũng cạn kiệt. Phải ra rất xa mới có cá mà thu mua giá cũng rẻ nên đời sống ngư dân vẫn còn vất vả. Hàng năm ông Trời còn khuyến mại thêm mấy trận bão nữa. Chỗ lầu nghinh phong trược đây bộ đội làm một chiếc nhà gỗ rất đẹp để làm CLB, năm ngoái bão cũng mượn đỡ còn mấy cái cọc.

Lang thang đến gần 10h thì thấy đói (ăn sáng từ 5h30) nên qyết đinh đi thăm dân cư. Chẳng là các hộ dân ra đảo ngoài việc tăng gia còn thêm việc bán quán. Bia, thuốc lá, nước ngọt, mì tôm là chủ đạo. Tôi và mấy anh em quyết định bồi dưỡng bằng bát mì tôm. Hình như mì tôm bán ở đảo là loại đặc biệt nên ngon khủng khiếp. Ngồi quán một lúc thì mới biết trên đảo có hai lực lượng vũ trang. Một là biên phòng và hai là lính lục quân (QK4). Ngoài ra còn có công nhân xây dựng đang xây trạm điện. Nói thêm về điện ngoài đảo. Đảo chỉ có điện từ 6h đến 9h tối do một máy phát duy nhất chạy băngd Diesel, chủ yếu để mọi người sạc điện thoại và xem TV. Ngoài đảo sóng yếu nên máy nhanh hết pin (Viettel, Vina thì OK, Mobi chập chờn, Sfone thì chết hẳn). Quạt điện ở đảo không cần vì gió nhà làm được. Sắp tới sau khi xây xong trạm điện đảo sẽ có điện từ chiều đến đêm.

Đang ngồi chơi thì có mấy con gà của nhà chủ nuôi chạy qua ngứa mắt quá. thế là mọi người quyết đinh bắt giết và đền chủ quán sau. Tiền đền là 150k/con cỡ 1,2kg. Mời mấy anh lính ra, chủ nhà cũng luộc, lòng xào rau và nước dùng ăn cơm. Hôm ấy chắc đảo thiếu bia vì chúng tôi làm đến 4 thùng Huda. Ngật ngưỡng về chỗ ngủ nghe phong phanh chiều bộ đội sẽ giết dê chiêu đãi. Ngủ trưa với giấc mơ về một bát tiết canh nhiều hạt tiêu và không thiếu chanh.
 
Dạo này bận quá cũng chiu khó lên đọc bài của mọi người nhưng chẳng thêm được dòng nào với lại công tác liên miên không có nhiều thời gian post nốt. Thêm vào lại cái vụ ảnh chưa lấy lại được nên bài mà không có ảnh nó cứ thế nào ấy như kiểu ăn cơm mà không có ớt ấy
----------------------------------------------------------------------
Chiều hôm đó mới chợp mắt để trốn mấy người trên đảo vì sợ họ đòi đánh do uống hết bia tôi đã nghe tiếng "be be" ở đằng sau nhà. Mình cũng có họ hàng với con này nên nghe tiếng nó thính lắm.

Bộ đội thịt một con dê để đãi anh em ra thăm đảo (cảm động quá). Hôm trước lúc ra đảo mấy anh em Quảng Trị cũng chuẩn bị mấy cân kỳ giông (loại giống ở Ninh Thuận, Bình thuận ấy). Kỳ giông ướp đá cũng được triển khai luôn chiều hôm ấy. Ngủ dậy thấy mấy anh lính làm con dê nhoay nhoáy chắc nghĩ chẳng giúp được việc gì nên cầm cần lang thang ra cầu tầu. Đúng là "lúc thì chẳng có ai, lúc thì cả giai lẫn chồng" nên hôm ấy chắc tôi là vô địch thế giới về câu cá nhanh. Cứ thả cần xuống là 30s-60s đã có con mắc câu mà toàn cá to. Về sau là cá nhỏ quá là gỡ lại thả xuống biển.

Đến hơn 4 giờ chúng tôi đã có nửa xô cá đầy và quay về doanh trại để tắm rửa. Xô cá này về sau chúng tối không được thưởng thức vì tối hôm đó ăn thịt dê và kỳ giông còn hôm sau đi sớm. Đến 6h lênh tổng tiến công được ban ra. Kế hoạch tác chiến của bộ đội là chia để đánh nên mỗi anh em chúng tôi được ngồi một bà và được chăm sóc đặc biệt của cả bàn. Sau mấy mà đồng khởi, rót Cao bằng, uống Bắc cạn là đến màn sầu riêng, đồng tuế, đồng hương, đồng khói. Cũng may đợt này đi cũng toàn anh em chẳng ra gì nhưng riêng ăn và uống là không làm mất lòng ai nên chiến cũng tương đối ổn. Rượu là ngoài mấy chai Wishky mang ra làm quà còn lại là Bàu đá. Tổng kết là thêm có 27 chai Bàu đá lọai nửa lít cho 22 người, bị thương khoảng 10 bộ đội còn anh em thì trong tình trạng bị sức ép của bom mìn nên cưỡi mây đạp gió hết lượt.

Kỳ giông được chế biến mỗi món nướng muối ớt, ăn rất ngọt. Dê ngoài tiết canh, hấp, xương hầm có một món cực đặc biệt tên gọi là Cà leng. Lòng dê đắng nấu lên sền sêt (tôi không hỏi gia vị) và cực cay. Các chú bộ đôin nói là nấu kiểu dân tộc. Anh bên cạnh quý tôi nhất nên múc cho nửa bát và kết quả là tôi phải uống cỡ 8 ly liền và mất hơn 30' mới giải quyết xong. Nó có vị đặc biệt nhưng cay khủng khiếp. ăn một miếng uống thêm chén rượu là toát hết mồ hôi như tắm mặc dù Cồn cỏ không thiếu gió. Nhậu xong các chú bộ đội vẫn bắt ăn cơm (chắc họ quen thế rồi). Sau đó là màn hát Karaoke trên đảo. Số là có một quán trên đảo có bộ Karaoke vi tính (duy nhất) chạy được cả bằng ắc qui nên hôm đó chúng tôi đặt trước. 20 người (đa số là say tít) trong căn phòng cỡ 8 mét vuông hát với nhau mà tôi chẳng nhớ tôi hát bài gì. Có anh bạn đi ra bãi biển làm quận công vấp chân ngã xuống bãi rồi ngủ luôn đến lúc tôi gọi điện mới quay vào. Hôm đó mạnh ai người ấy về, tiện đâu ngủ đấy và chẳng biết, chẳng nhớ gì hết. Nhưng mà vui vì lính đảo xa nhà chỉ cần hết mình với nhau là được. Các anh cũng không được nhậu nhẹt thế này vì kỷ luật nhưng hôm đó có vài anh đã tâm sự với tôi về bạn gái, người yêu cả ước mơ đi học sau khi ra quân. Mặc dù say nhưng chúng tôi cũng hiểu và rất trân trọng họ. Chúng tôi đã trao đổi cho nhau số điện thoại và hẹn gặp lại khi có dịp. Rất nhớ Cồn cỏ!!!
 
Cồn Cỏ - Quảng Trị

Em đang dự định đi chơi đảo cồn cỏ ở Quảng trị , nhưng không rõ, để ra đó cần các thủ tục hành chính thế nào, mong các bác giúp đỡ. Chân thành cảm ơn!
 
Bọn mình cũng đi Cồn Cỏ vào đúng ngày 1/5, thuê tàu hơi khó vì tụi mình đi ở Cửa Việt. Mình có hỏi 1 chú cảng cá, họ cho thuê tàu của huyện đảo, giá 4.000k có giấy tờ và giấy phép hẳn hoi, tàu đó dành cho 30 người, đoàn mình có 13 tên nếu bạn đi cùng dịp đó thì nhập hội cùng nhóm mình luôn thể. Mình chỉ đi Cồn Cỏ trong ngày thôi.
 
Mình nghe nói có tàu cho đi 7 người đó, với số lượng người như thế, bạn có thể thuê tàu của dân biển, chỉ thấy bảo không an toàn cho lắm, bạn có thể hỏi các khách sạn tại Cửa Tùng, vì ở đó cho thuê thuyền bé đó.
 
Từ bé đến giờ vẫn chưa được đi Cồn Cỏ, sao bác này sướng thế. Trong tâm trí em bây giờ ấn tượng về Cồn Cỏ là con cua đá bé xíu ba em mang về cho sau đợt công tác ngoài đảo, chắc đợt này về nhà xin đi mới được >"<,tiện thể có anh lính nào ....(do bác kia PR lính hiền :">)
 
Last edited by a moderator:

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
55,681
Bài viết
1,171,069
Members
192,340
Latest member
xjjrc
Back
Top