What's new

Recycle Bin - Nơi xả mọi nỗi bực tức

Thấy dzai độc hành thì mắt sáng long lanh, có khi còn í ới gọi anh ơi nhập đoàn với tụi em, rồi trầm trồ. Thấy mình thì xì xầm "con gái con đứa gì mà gấu thế" "con này chắc cũng thuộc loại không ra gì mới đi thế". Trong khi các bạn ấy được xế qua những con đường khó đi, được dắt lên tận đỉnh đồi, được 3 4 cái máy ảnh cùng chĩa vào; mình thì ôm tim kêu cố lên để nhích từng tí một trên con dốc toàn đá dăm, hạ đường huyết giữa đường không bóc nổi kẹo phải dốc ngược túi đường vào miệng, ngã phải tự đứng dậy, không ai chụp ảnh cho, lạc đường giữa chỗ vắng phải đánh liều xác định hướng bằng niềm tin. Tủi thân không tả nổi.
Đều là đi thôi mà, đi là đi sao con người ta cứ phải ôm khư khư cái định kiến riêng của mình để đánh giá nhau như thế. Cũng may các bạn đánh giá mình bao nhiêu thì người dân những nơi mình đi qua lại đối tốt với mình bấy nhiêu, vì có lẽ họ hiểu.
 
Thấy dzai độc hành thì mắt sáng long lanh, có khi còn í ới gọi anh ơi nhập đoàn với tụi em, rồi trầm trồ. Thấy mình thì xì xầm "con gái con đứa gì mà gấu thế" "con này chắc cũng thuộc loại không ra gì mới đi thế". Trong khi các bạn ấy được xế qua những con đường khó đi, được dắt lên tận đỉnh đồi, được 3 4 cái máy ảnh cùng chĩa vào; mình thì ôm tim kêu cố lên để nhích từng tí một trên con dốc toàn đá dăm, hạ đường huyết giữa đường không bóc nổi kẹo phải dốc ngược túi đường vào miệng, ngã phải tự đứng dậy, không ai chụp ảnh cho, lạc đường giữa chỗ vắng phải đánh liều xác định hướng bằng niềm tin. Tủi thân không tả nổi.
Đều là đi thôi mà, đi là đi sao con người ta cứ phải ôm khư khư cái định kiến riêng của mình để đánh giá nhau như thế. Cũng may các bạn đánh giá mình bao nhiêu thì người dân những nơi mình đi qua lại đối tốt với mình bấy nhiêu, vì có lẽ họ hiểu.

Uầy bác giống em. Em có sở thích đi du hí một mình, không ràng buộc, không gò bó. Thích đi đâu thì đi, đến đâu thì đến, cứ mặc cho cảm hứng vậy. Nhiều khi cũng hơi tủi tí nhưng cái đam mê thì vẫn không bỏ được. Mình cá tính quá nên các bác khác hay ý kiến, kệ vậy.

Á á, nhiều nơi chưa được đi quá đi :(( Năm nay phải bố trí đi thêm chứ thế này thì làm sao mà làm trọn vòng đất Việt được đây :-<
 
Mie...cty gì mà mệt thiệt...nản...
...
...AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA....Mệt quá má ơi...hu hu huhu...
...Nhức đầu quá nhaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa....
 
Mie...làm việc kiểu gì như shit... Nói cứ oang oang...ngồi chung phòng mà đếch quan tâm đến ai...nói cứ như thằng bên kia bị điếc vậy... Nghe nhức cái đầu.... Nói tiếng Anh như gà mổ...Mà có giỏi gì cho cam, từ Head trở về Staff...giải quyết vde thì như shit...Nói ra là ko bit đếch gì... Cứ loanh quanh loanh quanh... Nói chung thì cũng hiểu sao mà vẫn vậy... Haizzzzz.... Cũng may ko chung bộ phận, ko là cmnr...
 
Mình thì mới bị các bạn ấy nhìn thôi, thậm chí là còn bị....nhiều bạn (dân tộc Kinh) chú ý khi 2 đứa con gái lỉnh kỉnh đồ đèo nhau!
Cũng may, là chả biết họ nói gì, nghĩ gì! Nên, kệ xác những cái nhìn thôi!

Thấy dzai độc hành thì mắt sáng long lanh, có khi còn í ới gọi anh ơi nhập đoàn với tụi em, rồi trầm trồ. Thấy mình thì xì xầm "con gái con đứa gì mà gấu thế" "con này chắc cũng thuộc loại không ra gì mới đi thế". Trong khi các bạn ấy được xế qua những con đường khó đi, được dắt lên tận đỉnh đồi, được 3 4 cái máy ảnh cùng chĩa vào; mình thì ôm tim kêu cố lên để nhích từng tí một trên con dốc toàn đá dăm, hạ đường huyết giữa đường không bóc nổi kẹo phải dốc ngược túi đường vào miệng, ngã phải tự đứng dậy, không ai chụp ảnh cho, lạc đường giữa chỗ vắng phải đánh liều xác định hướng bằng niềm tin. Tủi thân không tả nổi.
Đều là đi thôi mà, đi là đi sao con người ta cứ phải ôm khư khư cái định kiến riêng của mình để đánh giá nhau như thế. Cũng may các bạn đánh giá mình bao nhiêu thì người dân những nơi mình đi qua lại đối tốt với mình bấy nhiêu, vì có lẽ họ hiểu.
 
Thấy dzai độc hành thì mắt sáng long lanh, có khi còn í ới gọi anh ơi nhập đoàn với tụi em, rồi trầm trồ. Thấy mình thì xì xầm "con gái con đứa gì mà gấu thế" "con này chắc cũng thuộc loại không ra gì mới đi thế". Trong khi các bạn ấy được xế qua những con đường khó đi, được dắt lên tận đỉnh đồi, được 3 4 cái máy ảnh cùng chĩa vào; mình thì ôm tim kêu cố lên để nhích từng tí một trên con dốc toàn đá dăm, hạ đường huyết giữa đường không bóc nổi kẹo phải dốc ngược túi đường vào miệng, ngã phải tự đứng dậy, không ai chụp ảnh cho, lạc đường giữa chỗ vắng phải đánh liều xác định hướng bằng niềm tin. Tủi thân không tả nổi.
Đều là đi thôi mà, đi là đi sao con người ta cứ phải ôm khư khư cái định kiến riêng của mình để đánh giá nhau như thế. Cũng may các bạn đánh giá mình bao nhiêu thì người dân những nơi mình đi qua lại đối tốt với mình bấy nhiêu, vì có lẽ họ hiểu.
Hi hi, những cô gái mạnh mẽ, chỉ tự làm những gì mình muốn, không nhờ vả, ko dựa dẫm,... vì sợ tổn thương, vì sợ bị từ chối ^^
(Có lẽ không phải tâm trạng của Canival, chỉ là liên hệ tới cảm giác của mình trên những hành trình như bạn ^^)
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
59,318
Bài viết
1,175,157
Members
192,043
Latest member
sugarrushonline
Back
Top