Chào cả nhà!
Lâu quá không chém gió với cả nhà, mới làm một chuyến Nha Trang - Đà Lạt về nên post bài cho anh em chém chơi.
Tình hình là doan_vip đã giao lưu với hội phượt Nha Trang, còn hội phượt Đà Lạt thì bận quá nên chưa giao lưu được, hẹn dịp khác.Lên đến cao nguyên Langbiang ở Đà Lạt giao lưu với mấy em dân tộc K'ho giờ xác ở Đà Nẵng mà hồn ở K'ho rồi.Hix. Tạm thời doan_vip sẽ viết cảm nhận sau khi bị hớp hồn ở K'ho vậy.Còn hình ảnh và bài viết về chuyến đi xin phép được post sau
Và như thế tôi đã yêu "em" !
Tiếng cồng chiêng ngân vang giữa đại ngàn Trường Sơn, tiếng nói cười khúc khích, tiếng ngọn lửa tí tách...hòa cùng điệu múa của cô sơn nữ Langbiang đã làm cho kẻ lãng du đi lạc trong ánh mắt em. Bên chóe rượu cần, kẻ lãng du đã bị ánh mắt của cô sơn nữ mê hoặc. Anh vít cần, vị cay của rượu hay cái nóng của lửa hay cái nhìn của em đã khiến cho trái tim của kẻ lãng du trơ nên ấm áp trong tiết trời se lạnh của Tây Nguyên.
Ta nhớ lắm! Nhớ lắm tiếng cồng chiêng, nhớ lắm chóe rượu cần, nhớ lắm ánh lửa bập bùng, nhớ lắm điệu múa hoang dại...và nhớ lắm nụ cười của cô sơn nữ làm say đắm lòng người.
Ta yêu "em" nhưng không phải là em! Ta tự hỏi "em là ai?" Ta có một thứ tình yêu vô hình không thể tả được. Ta yêu những con đường đèo dốc liên miên, ta say sưa muốn ôm mây mù vào lòng, ta khờ khạo trước núi rừng hùng vĩ. Ta yêu màu trắng toát của những con thác, ta yêu những tảng đá nằm trơ trọi, sừng sững giữa núi rừng, ta yêu cái tiết trời se lạnh của núi rừng Tây Nguyên...Yêu lắm
Có những lúc ta lang thang một mình giữa đại ngàn để tìm một thứ tình yêu mà chỉ ta mới có thể cảm nhận được để rồi được đứng trên đỉnh núi và hét thật lớn "thiên nhiên ơi, ta yêu người". Một thứ tình yêu lạ, lạ lắm...
Và chỉ như thế tôi đã yêu "em"!