Bài đã đăng:
Hoàng hôn trên cung đèo cổ tích
Sự cô đơn của lãng tử
Cái cảm giác man mác, lành lạnh khi trời vào thu dễ làm nỗi nhớ về những cung đường cồn cào hơn, da diết hơn và cũng khó khỏa lấp hơn. Những xúc cảm cứ đong đầy theo ngày tháng trên những dặm đường gió bụi. Ở đó có mùi mồi hôi quện vào bụi đường trong gió, quẩn trong tiếng thở và cả mảnh hồn lãng tử lỡ gửi trọn tiếng yêu thương.
4 Cực, 1 Đỉnh, 2 Ngã ba biên giới... và những người bạn.
Cô đơn và yêu thương!
Cuộc đời là những chuyến đi. Dù muốn hay không muốn thì khi đủ lớn, bạn vẫn phải chọn và bước đi hành trình của mình. Hành trình đó có thể là sự trải nghiệm hoặc là cuộc kiếm tìm bản ngã của bạn. Hoặc có thể là đi tìm sự cô đơn của con tim mình. Bạn đi như một bản năng - đi vốn dĩ là một bản năng - trải nghiệm hay hiểu biết đôi lúc chỉ là phụ. Đi chỉ để đi thôi.
Những kết nối bè bạn trên hành trình cho bạn nhiều hứng khởi và động đậy của trí tưởng tượng về hành trình kế tiếp. Họ như tấm gương phản chiếu khao khát của chính bạn. Họ cũng như bạn, đi tìm chính mình hết từ nỗi cô đơn này đến nỗi cô đơn khác.
Từ cô đơn giữa hoàng hôn vịnh biển; sóng xô, cát trắng, trăng mon men một phía bầu trời, vị mặn thì chát chứa trong gió. Bạn chạm vào bầu trời bằng tiếng thở rất khẽ, ngỡ mình là một sao băng vụt qua phía cùng của sao chổi. Ở đó có những điều ước say sưa của trái tim trẻ tuổi. Những điều ước mang thật nhiều hy vọng và thất vọng ái tình.
Mên mang mũi đất cực Nam
Bạn ở giữa một hẻm vực khổng lồ. Nơi mà trước kia hàng ngàn năm đã có một cuộc kiến tạo ngoạn mục, bẻ gãy hoàn toàn dòng sông. Dòng sông đang chảy băng băng trên cao nguyên bỗng tuột thẳng xuống từ một vách cao sừng sững. Nước tuôn trắng xóa, bạn chỉ là một chấm nhỏ giữa muôn trùng nước và đá. Phía dưới kia là ngổn ngang những bể nát, đá tảng to như những tòa nhà. Chúng như miếng bọt biển bị nhuộm màu, rồi bở vụn sau hàng năm phong hóa, như bỗng động đậy chuyển mình khi đến mùa lễ hội. Nơi những truyện cổ từ thủa tạo thiên tạo vật đến những hòn đá kể lại câu chuyện của mình.
Từ sự cô đơn giữa rừng già một đêm mưa đến bực mình - đôi giày cuối cùng đã ướt sũng. Ánh sáng duy nhất trên ngọn nến cứ chực tắt, để kéo bạn làm bạn với đêm, với những tiếng mưa ồ ồ trên ngàn lá. Mọi thứ im bặt trong mưa. Nước tràn trên mái lều xổ xuống khe như muốn cuốn đi hết. Bạn như một hột nước giữa đại ngàn, sẵn sàng hòa dòng hòa xuôi nhịp.
Một thời nhuộm máu biên cương cực Tây.
Những linh hồn ấy mãi còn canh giữ cho miền biên viễn bình yên
Hoàng hôn trên cung đèo cổ tích
Sự cô đơn của lãng tử
Cái cảm giác man mác, lành lạnh khi trời vào thu dễ làm nỗi nhớ về những cung đường cồn cào hơn, da diết hơn và cũng khó khỏa lấp hơn. Những xúc cảm cứ đong đầy theo ngày tháng trên những dặm đường gió bụi. Ở đó có mùi mồi hôi quện vào bụi đường trong gió, quẩn trong tiếng thở và cả mảnh hồn lãng tử lỡ gửi trọn tiếng yêu thương.
4 Cực, 1 Đỉnh, 2 Ngã ba biên giới... và những người bạn.
Cô đơn và yêu thương!
Cuộc đời là những chuyến đi. Dù muốn hay không muốn thì khi đủ lớn, bạn vẫn phải chọn và bước đi hành trình của mình. Hành trình đó có thể là sự trải nghiệm hoặc là cuộc kiếm tìm bản ngã của bạn. Hoặc có thể là đi tìm sự cô đơn của con tim mình. Bạn đi như một bản năng - đi vốn dĩ là một bản năng - trải nghiệm hay hiểu biết đôi lúc chỉ là phụ. Đi chỉ để đi thôi.
Những kết nối bè bạn trên hành trình cho bạn nhiều hứng khởi và động đậy của trí tưởng tượng về hành trình kế tiếp. Họ như tấm gương phản chiếu khao khát của chính bạn. Họ cũng như bạn, đi tìm chính mình hết từ nỗi cô đơn này đến nỗi cô đơn khác.
Từ cô đơn giữa hoàng hôn vịnh biển; sóng xô, cát trắng, trăng mon men một phía bầu trời, vị mặn thì chát chứa trong gió. Bạn chạm vào bầu trời bằng tiếng thở rất khẽ, ngỡ mình là một sao băng vụt qua phía cùng của sao chổi. Ở đó có những điều ước say sưa của trái tim trẻ tuổi. Những điều ước mang thật nhiều hy vọng và thất vọng ái tình.
Mên mang mũi đất cực Nam
Bạn ở giữa một hẻm vực khổng lồ. Nơi mà trước kia hàng ngàn năm đã có một cuộc kiến tạo ngoạn mục, bẻ gãy hoàn toàn dòng sông. Dòng sông đang chảy băng băng trên cao nguyên bỗng tuột thẳng xuống từ một vách cao sừng sững. Nước tuôn trắng xóa, bạn chỉ là một chấm nhỏ giữa muôn trùng nước và đá. Phía dưới kia là ngổn ngang những bể nát, đá tảng to như những tòa nhà. Chúng như miếng bọt biển bị nhuộm màu, rồi bở vụn sau hàng năm phong hóa, như bỗng động đậy chuyển mình khi đến mùa lễ hội. Nơi những truyện cổ từ thủa tạo thiên tạo vật đến những hòn đá kể lại câu chuyện của mình.
Từ sự cô đơn giữa rừng già một đêm mưa đến bực mình - đôi giày cuối cùng đã ướt sũng. Ánh sáng duy nhất trên ngọn nến cứ chực tắt, để kéo bạn làm bạn với đêm, với những tiếng mưa ồ ồ trên ngàn lá. Mọi thứ im bặt trong mưa. Nước tràn trên mái lều xổ xuống khe như muốn cuốn đi hết. Bạn như một hột nước giữa đại ngàn, sẵn sàng hòa dòng hòa xuôi nhịp.
Một thời nhuộm máu biên cương cực Tây.
Những linh hồn ấy mãi còn canh giữ cho miền biên viễn bình yên