nuocmatcasau
Phượt thủ
Bạn đã từng quen ai đó, một thời gian ngắn thôi, rồi người đó biến mất trong mắt bạn như một cơn gió và sau đó vì mệt mỏi với mấy suy nghĩ vẩn vơ đó trong đầu, bạn tìm cách làm cho mình bận rộn, như kiếm thật nhiều việc để choán hết cái thời gian biểu của mình, hoặc đi giúp đỡ càng nhiều người càng tốt... đối với tôi là phượt, chỉ lên đường với một tâm trạng nặng nề, một chút ngần ngừ với cái dự báo thời tiết " ngày nắng, chiều và đêm có mưa rào và dông vài nơi" , một thằng bạn cùng chung cảnh ngộ với những câu than buồn hằng ngày trên mạng, một con xe đã theo chân hằng ngày đến trường h vẫn nâng bước đường phượt, và một hy vọng rũ bỏ "cơn gió" ấy ra khỏi tâm trí .
"Meo loi choi:
t đang chán
Bạn
mợ bh sao t cũng buồn khác gì m đâu
Bạn
thôi mai ở nhà chú làm t mất hứng rồi
ở nhà ôm guitar
Meo Loi Choi
mày , hâh, lại tự kỉ
thôi
t nói rồi
là vòng q2- q7 40km đạp cho nó dãn chân yêu đời
t có khác éo j mày đâu
mỗi lần t cầm guitar mà t hát dc 1 bài nới
có nghĩa
trog lòng có suy nghĩ
Bạn
thôi ở nhà m nhắc tói làm t bùn quá ko muốn đi nữa rồi
Meo Loi Choi
nhắc j
Bạn
tuần sau t7,cn đi VT đó
Meo Loi Choi
mày coi cái dự báo thời tiết rồi tít
Bạn
tuần sau mưa cũng đi
Meo Loi Choi
chắc chưa
mày nói thế là mai đi lun đấy
Bạn
chắc
Meo Loi Choi
ô , thế à
dù đêm trc' mưa đã đời à
ồ dc,
h t chạy qua ghế gỗ lấy đồ vá
mai đi
Bạn
@@! éo mẹ thằng dở hơi
chốt lại mai đi nhưng đi lun 2 ngày ok
Meo Loi Choi
ờ
mai đi "
Quyết định đi chỉ vỏn vẹn trong mấy dòng tin nhắn fb đó thôi, nhưng đã thành hiện thực của 2 ngày trời với nhiều hơn những trải nghiệm. Ngày trước mình nôn nóng để về khoe số km một ngày mình đạp được , rồi sau đó mình lại đi để khoe những chỗ này chỗ kia mình moi móc được , sau này thì chuyến phượt gói gọn trong những con người mình gặp được, vì cơ bản, chỗ này chỗ kia bao năm nó vẫn thế, đẹp thì rất đẹp, nhưng con người mau chán, có j "tĩnh" mà níu chân mình lâu đâu, con người lại khác, con người luôn thay đổi , và mỗi lần đi, mình lại muốn ghé lại, để xem họ thay đôi thế nào, tốt xấu ra sao.
Chuyến đi này đặc biệt không hướng ngoại mà hướng nội, giữa những cái giằng xé tùm lum trong tâm trạng rối bời, quên hay nhớ, nhớ hay quên, làm gì là đúng , làm gì là sai, chả biết, chỉ hy vọng khi những vòng xe đã quay, đôi mắt đã hướng nhìn về phía trước cảm nhận sự mênh mông của đất trời, thì tâm hồn có thể nhẹ bẫng như một sự giải thoát, mua ít đồ ăn vặt, nạp nước, và khăn gói lên đường.
Mấy hôm đi học toàn dậy trễ, chả biết sao mỗi lần đi chơi là mình dậy chuẩn như một cái đồng hồ báo thức, hẹn đồng hồ 5h mà 4h45 đã mở choàng mắt ra , lo lắng với tay quờ quạng con điện thoại xem mấy h mà nó báo thức ma mình chả biết dậy, "tít", thê mới biết mình dậy khi nó còn chưa kịp mở mồm, thế là lồm cồm bò dậy, đợt này rút kinh nghiệm , không vác nhiều nữa. lục đục kéo xe ra thì thằng bạn đã chờ sẵn ở ngoài , trời vẫn còn nhá nhem tối, móc máy ảnh ra chụp cái xe của thằng bạn, lúc bật lên coi lại thấy ánh đèn xe xẹt qua ảnh như mấy tia lửa mới hun từ trong lò ra còn sáng hỏn. Nó cặm cụi chằng lại đồ, mình chỉ đợi nó ngẩng mặt lên là leo lên xe đi luôn, hôm này buồn quá !
Trời từ 5h sáng rất nhanh, trời tối om như mực mà leo lên xe đạp phóc chút xíu lên trên trung tâm đã thấy như ai lau hết cái màu mực tàu đó đi và trả lại bầu trời sáng trong, hôm nay trời trong veo, hì, chạy qua bên Mụ mông mỏng lấy đồ nghề, cơ mà nhấc máy lên đã nhận được giọng ngái ngủ, hôm qua lại có trận cầu đinh nên hôm nay hơi khó dậy
Cái bản mẹt của chủ quán bị mình vồ vào trong máy ảnh Đăng lên không biết có bị kí đầu không nữa, vì cơ bản là hiện h khổ chủ đang ở... trên núi
Khi đồ nghề đã có trong tay, yên tâm cầm lái ta chạy ào ào chạy trên con đường Hoàng Sa ngày nào , buổi sáng không thể thiếu bóng dáng người đi chạy bộ, tập thể dục, thậm chí... câu cá. ôi muôn trùng hoạt động buổi sáng của con người tập trung ráo ở đây, cũng hay vì mấy năm trước con kênh bốc mùi phát sợ còn đường sá thì lèm nhèm lầy lội, giờ nó là hiện thân cho bộ mặt đổi mới của thành phố và cũng là cảm hứng của một chuyến phượt-bộ sắp tới của mình Vâng đồ đạc lỉnh kỉnh em để trước yên cho dễ quản
Có thể nói trong những chuyến đi phượt cho tới giờ đã đi thì chuyến này Bầu trời buổi sáng là đẹp nhất, đẹp kinh khủng , đẹp kinh dị và nếu có máy ngon thì mình mới thỏa được khao khát truyền tải lại cái cảm xúc ngỡ ngàng vì vẻ đẹp ấy. Đi ngang qua cây cầu mình vẫn đi mà nghe tiếng thằng bạn nói với lại : dừng lại chụp hình. thế là tiện tay móc máy ra ghi lại cái khoảng khắc ngái ngủ của bầu trời với cái mặt tèm lem mây trắng mây đen da trời xanh thẳm loang lổ ánh mặt trời ấp ủ lên màu mỡ gà vàng vọt, cảnh vật xa gần rõ ràng, xa thì sương phủ một sớm sám xỉn nhạt nhào như ảnh thiếu tương phản trong khi càng gần mình thì cảnh lại càng tươi hơn. Nhưng nói thật, chả gì sánh được bầu trời hôm đó. ẢO !!
Cả hai đứa cặm cụi đạp, mình thì phóng 25km/h trong khi thằng bạn cứ nói vọng lên : đi từ từ khởi động thôi. Gì chứ mình biết tận dụng 3 tiếng buổi sáng sớm và gần tối là thời gian mình đi hăng nhất có thể vì trời khi đó khá mát mẻ so với cả ngày. nhưng có bạn đồng hành thì mình cũng phải me sức nó mà đi, đi chung phải back-up giúp đỡ nhau là vậy.
Leo cái cầu Thủ Thiêm, những vòng xoay đều, thằng bạn đạp bên chia sẻ, sau cái cầu Rạch Miễu đợt trước đã đi, thể lực lên nhiều, ý chí cũng thế nên bây giờ nhìn mấy cái cầu cũng không cảm thấy khiếp đảm như xưa, thê mới biết, con người ta trưởng thành cả về thể chất lẫn tinh thần sau mỗi chuyến đi
Và thật sự không ngoa khi nói ngày hôm đó trời quá đẹp, mọi thứ, từ cảnh vật cho đến không gian, cái mùi ẩm ẩm của sương, và chút âm áp khó với tới của những tia nắng, không, chùm nắng hòa vào với cái lãng đãng trôi phiêu của mây. giữa cái nền mơ mộng ấy nổi lên mấy tòa nhà cao tầng vuông vắn và màu sắc như mấy chiếc bánh kẹp bơ mà mình vẫn thường ăn, buổi sáng chỉ thèm ăn nên nhìn đâu cũng thấy đồ ăn.
Đó mới chỉ là ngước nhìn về phí mặt trời thôi, đừng quên bỏ lại sau lưng thành phố bám bụi toàn sương là sương, cái thành phố còn ngái ngủ trong khi con người đã tập thể dục ào ào, tựa như một ng con gái đang cuộn mình trong chiếc chăn ấm áp màu xám, mình thích ngắm sương ôm thành phố như ngắm con gái đang ngủ ấy
Nếu bạn đã một lần ấn tượng với cái Central Park ở NewYork. một chút liên tưởng cũng đủ thấy Sài Gòn của mình có thua kém gì xứ người, cũng là cây cối , tuy lùn , nhưng mang phong vị quê hương mình chứ không cao lớn xa lạ như nước họ.
Đường chân trời chỉ thấy ở vùng biển phải không ? chưa chắc, với đồng cỏ dài đều tăm tắp, nếu có thể lấy tay xóa bớt đi cái gồ ghề chen chúc của mấy ngôi nhà phía xa xa, thì đường chân trơilaf giáp ranh giữa cỏ . và . trời mà thôi
Cây cầu ngắn tũn, nhìn cứng cỏi với mấy cái xà sắt dài dài, lưng cầu có mấy tấm sắt rằn làm xe mình đi qua mà cảm giác như điện rung ở hai tay, chả thua gì máy mát xa cả mà qua cầu thì nhớ ngắm mấy cái rạch nhỏ với mấy cái ghe chở đầy dừa, dừa cạn có mà dừa nước cũng có luôn.
"Meo loi choi:
t đang chán
Bạn
mợ bh sao t cũng buồn khác gì m đâu
Bạn
thôi mai ở nhà chú làm t mất hứng rồi
ở nhà ôm guitar
Meo Loi Choi
mày , hâh, lại tự kỉ
thôi
t nói rồi
là vòng q2- q7 40km đạp cho nó dãn chân yêu đời
t có khác éo j mày đâu
mỗi lần t cầm guitar mà t hát dc 1 bài nới
có nghĩa
trog lòng có suy nghĩ
Bạn
thôi ở nhà m nhắc tói làm t bùn quá ko muốn đi nữa rồi
Meo Loi Choi
nhắc j
Bạn
tuần sau t7,cn đi VT đó
Meo Loi Choi
mày coi cái dự báo thời tiết rồi tít
Bạn
tuần sau mưa cũng đi
Meo Loi Choi
chắc chưa
mày nói thế là mai đi lun đấy
Bạn
chắc
Meo Loi Choi
ô , thế à
dù đêm trc' mưa đã đời à
ồ dc,
h t chạy qua ghế gỗ lấy đồ vá
mai đi
Bạn
@@! éo mẹ thằng dở hơi
chốt lại mai đi nhưng đi lun 2 ngày ok
Meo Loi Choi
ờ
mai đi "
Quyết định đi chỉ vỏn vẹn trong mấy dòng tin nhắn fb đó thôi, nhưng đã thành hiện thực của 2 ngày trời với nhiều hơn những trải nghiệm. Ngày trước mình nôn nóng để về khoe số km một ngày mình đạp được , rồi sau đó mình lại đi để khoe những chỗ này chỗ kia mình moi móc được , sau này thì chuyến phượt gói gọn trong những con người mình gặp được, vì cơ bản, chỗ này chỗ kia bao năm nó vẫn thế, đẹp thì rất đẹp, nhưng con người mau chán, có j "tĩnh" mà níu chân mình lâu đâu, con người lại khác, con người luôn thay đổi , và mỗi lần đi, mình lại muốn ghé lại, để xem họ thay đôi thế nào, tốt xấu ra sao.
Chuyến đi này đặc biệt không hướng ngoại mà hướng nội, giữa những cái giằng xé tùm lum trong tâm trạng rối bời, quên hay nhớ, nhớ hay quên, làm gì là đúng , làm gì là sai, chả biết, chỉ hy vọng khi những vòng xe đã quay, đôi mắt đã hướng nhìn về phía trước cảm nhận sự mênh mông của đất trời, thì tâm hồn có thể nhẹ bẫng như một sự giải thoát, mua ít đồ ăn vặt, nạp nước, và khăn gói lên đường.
Mấy hôm đi học toàn dậy trễ, chả biết sao mỗi lần đi chơi là mình dậy chuẩn như một cái đồng hồ báo thức, hẹn đồng hồ 5h mà 4h45 đã mở choàng mắt ra , lo lắng với tay quờ quạng con điện thoại xem mấy h mà nó báo thức ma mình chả biết dậy, "tít", thê mới biết mình dậy khi nó còn chưa kịp mở mồm, thế là lồm cồm bò dậy, đợt này rút kinh nghiệm , không vác nhiều nữa. lục đục kéo xe ra thì thằng bạn đã chờ sẵn ở ngoài , trời vẫn còn nhá nhem tối, móc máy ảnh ra chụp cái xe của thằng bạn, lúc bật lên coi lại thấy ánh đèn xe xẹt qua ảnh như mấy tia lửa mới hun từ trong lò ra còn sáng hỏn. Nó cặm cụi chằng lại đồ, mình chỉ đợi nó ngẩng mặt lên là leo lên xe đi luôn, hôm này buồn quá !
Trời từ 5h sáng rất nhanh, trời tối om như mực mà leo lên xe đạp phóc chút xíu lên trên trung tâm đã thấy như ai lau hết cái màu mực tàu đó đi và trả lại bầu trời sáng trong, hôm nay trời trong veo, hì, chạy qua bên Mụ mông mỏng lấy đồ nghề, cơ mà nhấc máy lên đã nhận được giọng ngái ngủ, hôm qua lại có trận cầu đinh nên hôm nay hơi khó dậy
Cái bản mẹt của chủ quán bị mình vồ vào trong máy ảnh Đăng lên không biết có bị kí đầu không nữa, vì cơ bản là hiện h khổ chủ đang ở... trên núi
Khi đồ nghề đã có trong tay, yên tâm cầm lái ta chạy ào ào chạy trên con đường Hoàng Sa ngày nào , buổi sáng không thể thiếu bóng dáng người đi chạy bộ, tập thể dục, thậm chí... câu cá. ôi muôn trùng hoạt động buổi sáng của con người tập trung ráo ở đây, cũng hay vì mấy năm trước con kênh bốc mùi phát sợ còn đường sá thì lèm nhèm lầy lội, giờ nó là hiện thân cho bộ mặt đổi mới của thành phố và cũng là cảm hứng của một chuyến phượt-bộ sắp tới của mình Vâng đồ đạc lỉnh kỉnh em để trước yên cho dễ quản
Có thể nói trong những chuyến đi phượt cho tới giờ đã đi thì chuyến này Bầu trời buổi sáng là đẹp nhất, đẹp kinh khủng , đẹp kinh dị và nếu có máy ngon thì mình mới thỏa được khao khát truyền tải lại cái cảm xúc ngỡ ngàng vì vẻ đẹp ấy. Đi ngang qua cây cầu mình vẫn đi mà nghe tiếng thằng bạn nói với lại : dừng lại chụp hình. thế là tiện tay móc máy ra ghi lại cái khoảng khắc ngái ngủ của bầu trời với cái mặt tèm lem mây trắng mây đen da trời xanh thẳm loang lổ ánh mặt trời ấp ủ lên màu mỡ gà vàng vọt, cảnh vật xa gần rõ ràng, xa thì sương phủ một sớm sám xỉn nhạt nhào như ảnh thiếu tương phản trong khi càng gần mình thì cảnh lại càng tươi hơn. Nhưng nói thật, chả gì sánh được bầu trời hôm đó. ẢO !!
Cả hai đứa cặm cụi đạp, mình thì phóng 25km/h trong khi thằng bạn cứ nói vọng lên : đi từ từ khởi động thôi. Gì chứ mình biết tận dụng 3 tiếng buổi sáng sớm và gần tối là thời gian mình đi hăng nhất có thể vì trời khi đó khá mát mẻ so với cả ngày. nhưng có bạn đồng hành thì mình cũng phải me sức nó mà đi, đi chung phải back-up giúp đỡ nhau là vậy.
Leo cái cầu Thủ Thiêm, những vòng xoay đều, thằng bạn đạp bên chia sẻ, sau cái cầu Rạch Miễu đợt trước đã đi, thể lực lên nhiều, ý chí cũng thế nên bây giờ nhìn mấy cái cầu cũng không cảm thấy khiếp đảm như xưa, thê mới biết, con người ta trưởng thành cả về thể chất lẫn tinh thần sau mỗi chuyến đi
Và thật sự không ngoa khi nói ngày hôm đó trời quá đẹp, mọi thứ, từ cảnh vật cho đến không gian, cái mùi ẩm ẩm của sương, và chút âm áp khó với tới của những tia nắng, không, chùm nắng hòa vào với cái lãng đãng trôi phiêu của mây. giữa cái nền mơ mộng ấy nổi lên mấy tòa nhà cao tầng vuông vắn và màu sắc như mấy chiếc bánh kẹp bơ mà mình vẫn thường ăn, buổi sáng chỉ thèm ăn nên nhìn đâu cũng thấy đồ ăn.
Đó mới chỉ là ngước nhìn về phí mặt trời thôi, đừng quên bỏ lại sau lưng thành phố bám bụi toàn sương là sương, cái thành phố còn ngái ngủ trong khi con người đã tập thể dục ào ào, tựa như một ng con gái đang cuộn mình trong chiếc chăn ấm áp màu xám, mình thích ngắm sương ôm thành phố như ngắm con gái đang ngủ ấy
Nếu bạn đã một lần ấn tượng với cái Central Park ở NewYork. một chút liên tưởng cũng đủ thấy Sài Gòn của mình có thua kém gì xứ người, cũng là cây cối , tuy lùn , nhưng mang phong vị quê hương mình chứ không cao lớn xa lạ như nước họ.
Đường chân trời chỉ thấy ở vùng biển phải không ? chưa chắc, với đồng cỏ dài đều tăm tắp, nếu có thể lấy tay xóa bớt đi cái gồ ghề chen chúc của mấy ngôi nhà phía xa xa, thì đường chân trơilaf giáp ranh giữa cỏ . và . trời mà thôi
Cây cầu ngắn tũn, nhìn cứng cỏi với mấy cái xà sắt dài dài, lưng cầu có mấy tấm sắt rằn làm xe mình đi qua mà cảm giác như điện rung ở hai tay, chả thua gì máy mát xa cả mà qua cầu thì nhớ ngắm mấy cái rạch nhỏ với mấy cái ghe chở đầy dừa, dừa cạn có mà dừa nước cũng có luôn.