What's new

The way to freedom!

...Và rồi tôi lại bận rộn với rất nhiều việc...và tôi lãng quên các cảm xúc của một chuyến đi dài sau khi viết hết cung đường Xuyên Việt [https://www.phuot.vn/threads/17124-...ên-64-tỉnh-thành-thân-yêu-của-Tổ-quốc]....Tôi vẫn chạy trên đường với các tỉnh quanh Hà Nội, nhưng lần này chỉ thuần túy công việc, cho đến hôm nay, tôi thấy mình kiệt sức và mệt mỏi. Mới chỉ hôm qua thôi tôi còn tràn đầy sức lực và có thể làm được rất nhiều việc, còn hôm nay, thân thể này như không còn của tôi nữa. Tôi nằm còng queo trong khách sạn, tôi lắng nghe âm thanh ngoài kia..ngoài kia là sự yên lặng...Tôi bật dậy, lấy xe ra khỏi khách sạn và lang thang ở cái thành phố mới phát triển này, 12h đêm, đèn rực sáng và đường thì vắng hoe..Thi thoáng có những chiếc xe máy của những người đi làm về muộn vội vã phóng qua. Chỉ có tôi là bình thản để cảm nhận được gần nhất sự cô đơn này, nó gần gũi và trần trụi đến mức tôi dường như đang đưa tay ra và nắm lấy nó...Tôi trở về khách sạn, mệt mỏi hơn..Tôi nằm xuống và thiếp đi...

Giấc mơ này là thật, nó xảy ra cách đây 2-3 tháng gì đó: " Tôi mơ thấy mình đang phóng trên chiếc xe yêu quý của mình và dừng lại ở một ngôi chùa miền Nam Thái Lan, với tất cả nét đặc trưng thường thấy, màu vàng của những chiếc áo của nhà sư và màu vàng của những ngôi chùa phủ đầy giấc mơ của tôi"...Tôi bật dậy, tỉnh khỏi giấc mơ, mở máy tính và viết nó trên facebook của mình..."Tôi bị ám ảnh tới mức như thế sao?"..Ám ảnh bởi những chuyến đi tới những vùng đất huyền bí, gặp gỡ những con người thú vị...và hơn hết, tôi đi để tìm lại chính bản thân mình, thoát ra khỏi cuộc sống nhàm chán..Tìm sự tự do và bình yên cho tâm hồn.
 
Last edited:
Xe qua cửa khẩu bên phía Campuchia và Việt Nam thì chẳng có ma nào hỏi, cứ vào làm thủ tục cho người qua, rồi rắt xe qua, không cần làm thủ tục cho xe qua...

DSC_0363.jpg

Cái nhà này dành cho người đi đường nghỉ mệt, làm bằng gỗ, sạch sẽ và mát mẻ. Ở Việt Nam chắc chỉ được một bữa sẽ thành củi đun của một nhà nào đó:)
DSC_0382.jpg

Quán ăn dọc đường
DSC_0386.jpg

Đang lớ ngớ hỏi đường thì bị nguyên một xô nước ướt toàn thân, để nguyên cái bộ dạng này chạy từ ChaiChongXao lên Bangkok
 
Khi dời khỏi cừa khẩu vài chục km, tôi dừng lại đổ xăng. Tôi chỉ có một ít tiền bath lúc đổi ở cửa khẩu và tôi chỉ còn USD, và tôi đã không tiền bath để trả tiền xăng. Tôi đã vô cùng ngạc nhiên, bên Cam tôi có thể sử dụng một cách thuận tiện bằng đồng USD, còn tại cây xăng này, cô gái bán xăng nhất định không nhận USD. Lúc đó tôi chỉ nghĩ, ở cái vùng xa xôi cách thủ đô Bangkok vài trăm km này, có thể họ không quen với việc tiêu USD...Đúng lúc đó, một người đàn ông lái chiếc xe bán tải đã đến và trả số tiền thiếu còn lại cho tôi (tính ra tiền Việt khoảng 200k gì đó) cùng nụ cười thân thiện. Còn tôi, tôi chỉ biết cảm vì bất ngờ...

Gần trưa, tôi dừng lại nghỉ tại một quán ăn dọc đường. Quán làm bằng gỗ rất đẹp và sạch sẽ, tôi gọi món bánh canh nấu với thịt vịt và một lon coca. Đến lúc trả tiền, lại diễn ra tình trạng tương tự như ở cây xăng. Cô gái bán hàng, chắp 2 tay trước ngực và nói "Never mind", cùng một nụ cười. Tôi cố gắng dúi tiền vào tay họ...Lúc này tôi thực sự mới biết rằng, tôi không thể tiêu USD ở đây. Có lẽ mọi cái thay đổi sau cuộc khủng hoảng tài chính Châu Á năm 1997...Những sự kiện sau này, tôi mới thấy Thái Land đang quản lý ngoại tệ rất tốt. Hoặc như Campuchia, tôi đi cách đây 4 năm, vẫn 1 tỷ giá cũ: 1USD=4.000Ria được áp dụng cho đến thời điểm bây giờ...Tôi nghĩ đến Việt Nam, đồng Việt Nam đang mất giá từng ngày, thu nhập của người dân đang ngày càng giảm sút. Người bạn tôi nói, nếu VND tăng lên 23.000VND/1USD, kinh tế Việt Nam sẽ rơi vào khủng hoảng, tôi cũng chẳng nghi ngờ điều đó là mấy....

Đây là lần thứ 2, tôi được người Thái Lan giúp đỡ về mặt tiền bạc, dù nó rất nhỏ, nhưng nó ý nghĩa với tôi.
 
Tôi đến Bang Phli, một thành phố cách Bangkok khoảng 15km. Tôi quyết định rẽ vào thành phố này để đổi tiền vì lúc đó đã là 3h pm. Tôi đến ngân hàng ASIAM bank trong BIgC để đổi tiền, các nhân viên ở đây mặc đồng phục nền màu tím, hoa trắng rất đẹp. Và tôi lại tiếp tục gặp khó khăn với việc đổi tiền khi các nhân viên ở đây nhất định bắt tôi phải đưa ra tên, địa chỉ, điện thoại của khách sạn cùng với hộ chiếu, sau khi họ confirm với khách sạn thì họ mới cho tôi đổi tiền. Tệ thật, tôi lại phải dài dòng trình bày các rắc rối của tôi: tôi vừa đến, tôi chưa biết bất cứ một khách sạn nào cả...và tôi cần tiền để đi tiếp. Họ vẫn cười một cách ân cần...Nhưng vẫn không thay đổi quyết định....

Tất cả mọi người, cả nhân viên và người dân đến rút tiền đều ồ lên khi tôi nói, tôi chạy xe máy từ Việt Nam, một đất nước xa lạ đối với họ như Thái Land đối với tôi....Tôi đành phải ra khỏi đó mà không được việc gì, tôi không có bath để mua tấm bản đồ thành phố Bangkok. Tôi vừa đi vừa hỏi và đôi khi gặp khá nhiều khó khăn khi không gặp được người nói tiếng Anh...
 
Đường Bangkok làm tôi phát rồ với tầng tầng lớp lớ hệ thống cầu vượt, skytrain, u-turn...Việc tự đi bằng xe máy ở đây quả là vấn đề lớn. Tôi mất 1,5h cho đoạn đường 15km từ Bang Phli đến Bangkok...Tôi lang thang tìm cái nhà nghỉ, tôi cố gắng tìm cái nhà nghỉ rẻ tiền thôi vì việc ngủ đối với tôi không quan trọng, ở VN hay bên Cam, tôi chỉ mất 5$/đêm là có một giấc ngủ ngon lành. Nhưng Bangkok lại khác, tôi không có thông tin, không người quen...tôi đến khu phố dành cho dân du lịch và ở cái guesthouse tên là Honey, có bar, phòng đẹp nhưng giá thì khá chát đối với túi tiền của tôi...Nhưng tôi ko có nhiều lựa chọn, bản đồ ko có, chưa có tiền bath nên tôi đành ở đó...Họ giữ hộ chiếu của tôi và yêu cầu thanh toán tiền hàng ngày...Cô lễ tân đang học đại học ở Bangkok, nói tiếng Anh cực đỉnh (có lẽ so với tôi thì ai nói tiếng anh cũng khớ cả:), đã chỉ cho tôi vài địa điểm tham quan ở Bangkok....Có cái chợ khá hay nhưng lại họp vào cuối tuần, thế là kế hoạch sáng hôm sau tôi đi thăm quan bảo tàng Bangkok...

Sáng hôm sau, tôi đi đổi tiền, hôm đó là ngày nghỉ đầu tiên trong 3 ngày lễ té nước của họ, nhưng Ngân hàng vẫn làm việc. Đây chính là thông tin khiến tôi phải ngủ một đêm ở ngoài cây xăng. Vì tôi thấy ngày lễ ngân hàng vẫn làm việc, tôi nghĩ ngày hôm sau cũng vậy....Trả tiền khách sạn, tiền ăn, rồi mua cây Guitar đã ngốn gần hết số tiền Bath tôi đổi được...

Khi tôi dời Bangkok trong sáng ngày thứ 3 ở Thailand, tôi định bụng sẽ đổi tiền ở một ngân hàng trên đường tôi đi...Tôi vào một siêu thị 7-11, một dạng siêu thị bán lẻ kiểu BigC...Ngân hàng vẫn làm việc, nhưng họ cũng nhất quyết ko đổi vì không có tỷ giá quy đổi cho ngày hôm đó (vì Hội sở nghỉ làm việc nên ko có tỷ giá). Tôi nói rằng họ có thể dụng tỷ giá của ngày hôm trước...và tôi vẫn thất bại trước cách quản lý ngoại tệ của người Thái dù tôi có nói rằng đêm nay tôi có thể phải ngủ ngoài trời và nhịn đói.
 
Thêm một chút thông tin về 7-11: thuật ngữ này suất hiện năm 1999, gắn liền với tên tuổi của Carlos Ghosn, người lên lãnh đạo Nissan năm 1999, người đến công sở vào lúc 7h sáng và chỉ ra về lúc 11h đêm.

Nó cũng xuất hiện trong bài hát nổi tiếng của Led Zippelin "Since I've been loving you[video=youtube;Bkjv9SscotY]http://www.youtube.com/watch?v=Bkjv9SscotY[/video]"....

Hãy nhắm mắt lại, tắt điện đi và cảm nhận Jimmy Page chơi bản nhạc này, tiếng guitar nói được nhiều điều hơn câu tự sự "Working from 7 to 11 every night"........
 
JIU SỜ LỊP HIA (YOU SLEEP HERE)...Một anh chàng pede nói với tôi như vậy!

Nong Khai cách BangKok hơn 600km, đường thì khỏi nói: đẹp và an toàn vì gần như ít chỗ rẽ ngang...Buổi trưa tôi dừng lại trong một siêu thị cạnh cây xăng, đổ đầy xăng và dùng những đồng bath cuối cùng để mua 3 ổ bánh mì, một cốc cafe lớn. Cốc cafe sẽ giữ tôi tỉnh tảo cả ngày. Tôi mang cafe và bánh mình ra ngồi ở một chiếc ghế gỗ, dưới một tán cây...Vừa ăn vừa ngắm nhìn mọi người ướt át, nhún nhảy theo các điệu nhạc, áo vào siêu thị mua đầy đồ ăn, đổ đầy xăng và tiếp tục lên xe đến những thì trấn gần đó,...Tôi nghĩ tới việc lôi chiếc đàn guitar ra và ngồi ở cửa siêu thị....Thú thực, tôi đã sẵn sàng làm điều đó!

Tôi tiếp tục dong duổi với hy vọng, tôi đến NongKhai mà không bị hết xăng. Khi cách NongKhai 100km, tôi mệt và xăng có lẽ cũng sắp hết..Tôi dừng lại bên ngoài vìa hè, trước cửa ngân hàng ASIAM, lúc đó đã khoảng 7h tối. Một nhóm thanh niên đang ngồi uống bia bên vỉa hè, theo thói quen như bao người khác khi thấy người lạ đến, họ nhìn tôi. Tôi tiền đến phía họ để hỏi xem liệu cái ngân hàng này ngày mai có làm việc hay không....Điều tệ hại nhất, trong đám thanh niên đó, chỉ có một đồng chi Pede nói tiếng Anh kha khá. Tôi còn lựa chọn nào khác?. Nhưng thú thực, lúc đó tôi không có một cảm giác đề phòng gì cả, lúc đó, tôi thấy anh/cố ấy cũng bình thường như bao người khác...Chỉ đến khi, cô ta chỉ xuống vỉa hè và nói "jiu sờ lịp hia"...tôi mới thấy lạnh hết cả sống lưng....Nói chuyện một lúc, 1 trong số thanh niên đó rút trong túi ra 60 bath đưa cho tôi, tôi thấy đó là phần lớn số tiền cậu ta có...Tôi vui vẻ nhận số tiền này, tôi biết có thể không bao giờ tôi trả lại được, hoặc anh ta cũng không bao giờ mong muốn ta trả lại khi quyết định làm điều đó...Nó quá ý nghĩa với tôi lúc này. Tôi đổ hết tiền xăng với số tiền đó, ăn ổ bánh mì còn lại và ngủ một đêm ở cây xăng, trên chiếc bàn ăn sạch sẽ, có quạt treo tưởng để đuổi muỗi....
 
Khi kể lại cho bạn bè tôi chuyện này, họ nói đùa "You must sell something:))" kaka....để có số tiền trên...Câu chuyện về anh chàng pede làm tôi nhớ lại câu chuyện khi tôi ngồi trong bar ở Guesthouse lúc ở Bangkok...Tôi vẫn thích uống một chai beer vào mỗi buổi chiều hoặc tối. Tôi đó, tôi đang ngồi trên ghế ở quầy bar, tôi thấy một cô gái cực kỳ xinh xắn bước vào.Tôi nhìn cô ấy, cô ấy nhìn lại tôi. Tôi xấu hổ quay đi theo thói quen khi nhìn thấy bất cứ một người phụ nữ xinh đẹp nào.

Và tôi thầm nguyền rủa sự giáo dục khắt khe của bố mẹ tôi khi còn nhỏ!

Cô ta tiến lại phía tôi, chúng tôi nói chuyện....bla bla.....
-She: You wanna have some fun?
-I: ực..
.........
-She: Chocola or banana? (I know she means smell of comdom)
-I: Ực...both!
-She: What's about next shot?
-I: Chilipeper!
-She: Ặc!!! And next?
-I: Chilipeper!Chilipeper!Chilipeper!Chilipeper!:))))))
 
Ở Thái Land, tôi đã được giúp đỡ rất nhiều...Rõ ràng tôi dời khỏi đất nước này với một ghi nhớ: "I'm Thailand man"-đây câu nói của cậu thanh niên cho tôi 60 bath, cậu ta chỉ vào ngực và nói với vẻ tự hào...Và tôi học cách để tự hào về dân tộc mình như thế!
 
MỘT SỐ HÌNH ẢNH KHÁC VỀ THÁI LAN
DSC_0533.jpg

Một góc BangKok nhìn từ trên cầu
DSC_0515.jpg

Mọi người đến lễ chùa
DSC_0488.jpg

Cung điện hoàng gia hay sao ý:)
DSC_0487.jpg

DSC_0493.jpg
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
59,349
Bài viết
1,175,331
Members
192,061
Latest member
sunwinrepublican
Back
Top