Re: Trải nghiệm cung đường Trường Sơn Đông, nhiều cung bậc cảm xúc.
Anh bạn lững thững chống gậy đi bộ tới hỏi tôi:
- Anh tính sao bây giờ?
- Bỏ xe lại, 2 anh em mình đi bộ đến ngã 3 kiếm chỗ nghỉ ngơi ăn uống, mai quay lại chứ sao. Tôi trả lời.
Từ đây đến ngã 3 chỉ còn khoảng hơn 1km nữa thôi nên phương án đi bộ tiếp đến ngã 3 hy vọng gặp dân để có chỗ nghỉ ngơi lấy sức là tốt nhất. Anh bạn thống nhất phương án này rồi tiếp tục đi tới như chẳng có gì diễn rq.
Trong khi tôi loay hoay lựa chọn những vật dụng cần thiết mang theo như võng, áo mưa, đèn pin thì anh bạn tranh thủ bứt lên phía trước, tôi hiểu bạn tôi đang tranh thủ thời gian chạy đua để làm sao tới được nhà dân trước khi trời tối.
Lúc này tôi mới thấm cái khát, cái đói, cái mệt làm đôi chân bước đi nặng nề, rồi lại phải bò, phải trèo lên những thân cây nằm ngang đường nên đã mệt lại càng mệt hơn. Cái mũ bảo hiểm trên đầu lúc này sao nó nặng vậy, cái túi đeo sau lưng nó vướng víu làm sao khi mỗi lần bị cành cây níu kéo. Vượt qua mấy chục mét đường cây rừng nằm ngổn ngang tôi phải ngồi lại lấy sưc nhìn anh bạn vẫn bền bỉ đi bộ đều đều đã cách xa vài trăm mét và khuất khỏi tầm nhìn của tôi.
Hết cây to nằm ngang đường lại đến đoạn đường bị chắn hết mặt đường bởi những những cây do chặt, phát quang xếp cao ngang tầm mắt, kéo dài cả chục mét chờ khô trước khi đốt. Giả sử chướng ngại là những cây lớn kia được cưa máy dọn dẹp thì đến đoạn này không biết làm sao cho xe qua được đây, chắc phải dùng tới máy ủi. Đứng tần ngần tìm cách vượt qua, chui thì không được rồi, vòng xuống dưới thung lũng hoặc vòng lên trên núi để tránh cũng không khả thi vì sườn núi quá dốc. Không biết anh bạn vượt bằng cách nào vì không thấy có dấu hiệu nào chứng tỏ anh ấy đi vòng tránh. Thầm nghĩ liệu có thể nào anh ấy bị trượt xuống vực không? Tôi hú tôi gọi không thấy tiếng anh bạn trả lời, đt lại hết pin nên không liên lạc được để biết anh ấy đang ở đâu và hỏi xem anh ấy vượt qua đống cây mới chặt ấy bằng cách nào? Chỉ còn cách duy nhất là trèo lên đống cây đó rồi bò qua thôi, cách đó cũng nguy hiểm bởi cành lá cây còn tươi nó có khả năng trôi trượt xuống vực bất cứ lúc nào. Lúc này tôi cảm thấy sờ sợ, cảm thấy còn nguy hiểm hơn cả lúc chạy xe vừa rồi bởi lúc này chỉ có 1 mình, đt liên lạc được lỡ xảy ra sự cố thì nào có ai mà kêu cứu; có ai biết để cứu giúp mình đây! Để đỡ rủi do lỡ trượt xuống vực tôi bò lên đống cây sát mép đường bên núi; lúc bò lúc trườn, không dám đứng thẳng người. Cứ như vậy lúc bò lúc trườn từng mét một, từng mét một rồi cũng vượt qua.
Từ lúc bỏ lại xe qua đi bộ, chui, trèo, bò, trườn được khoảng 800m gặp con đường mòn cắt ngang, đường mòn này chỉ có dấu chân người đi bộ còn mới theo hướng từ con đường đất đỏ phía dưới đi lên. Dừng chân gọi bạn mà vẫn không thấy tiếng trả lời; không lẽ anh bạn đã đi quá xa hay anh bị làm sao rồi!
Theo kinh nghiệm đi đường, nếu dọc đường đi mà có đường dây điện cao thế, đường dây điện thoại chạy song song thì cứ theo con đường đó mà đi thể nào cũng ra tới đường lớn và đến khu dân cư. Nhìn lên đường dây điện vẫn đi thẳng song song với con đường 722 thế là tôi yên tâm đi thẳng luôn mà không rẽ theo đường mòn có dấu chân người. Đi tiếp chừng 70-80m đến khu vực đường bùn nhão, nước đọng; dừng lại quan sát không thấy có vết chân hay vết giầy nào đi qua. Qua xem kỹ dấu vết có cơ sở khẳng định anh bạn mình chưa đi qua nơi đây. Lúc này trời đã về chiều, xung quanh rừng núi âm u tĩnh mịch,con đường phía trước hoang vu đi tiếp lỡ lạc trong rừng thì nguy nên tôi qđ quay lại định bụng rẽ vào đường mòn nếu gặp nhà dân thì xin nước uống và tá túc qua đêm. Sức lực gần như đã cạn kiệt, đôi môi khô rát tôi cố lấy hết sức hú to nhưng vô vọng vẫn không tiếng hú hồi âm.
Khi trở lại chỗ đường mòn vắt qua lúc trước tôi nghe léo phéo tiếng người phía đồi thông xuống đường đất đỏ. Tới nơi thấy anh bạn đồng hành đang ngồi trò chuyện với 2 em bé người dân tộc chăn bò. Gặp lại nhau 2 chúng tôi đều mừng, anh bạn đưa cho tôi chai nước suối còn chừng dưới 100ml và nói gặp 4 cháu chăn bò chúng nó chỉ còn chừng 200ml nước, chúng nhường cho mình; tôi uống một chút và để dành cho anh, anh nhấm nhấm đi cho thấm và đỡ khát; tôi đã nhờ 2 bé trai đi mua nước và bánh rồi, chúng nói quán còn cách đây 3 cây số nữa.
Lúc này đã gần 4h chiều anh đứng lên đi tiếp, anh nói tranh thủ đi vì bản cách đây còn xa nữa. Mệt quá tôi ngồi nghỉ lại nhìn lối tắt đi xuống đường đất đỏ phía dưới mà hoảng, dốc gì mà sâu thế thẳng đuồn đuộc luôn, chắc chỉ dành cho người đi rẫy. Nhìn con dốc này và nghĩ đoạn đường mình mới đi bộ qua: Mai leo dốc đi bộ trở lại chỗ để xe cũng hết hơi đây, dốc này còn kinh khủng hơn cả con dốc đi xuống cột mốc 428 Cực Bắc ở Lũng Cú chứ chẳng chơi. Rồi có khi nào mình phải hy sinh con Ex chiến mã của mình không, biết đâu đêm nay dân nó đốt rẫy chỗ mình để xe thì em Ex trở thành cá lóc nướng trui thôi! Thế quái nào mình lại rơi vào hoàn cảnh trớ trêu này.
Anh bạn đang từng bước lần mò, lần mò đi xuống, tôi ngồi lại trò chuyện với 2 cháu gái chăn bò; chúng là người dân tộc bản địa ước chừng 11-12 tuổi nước da đen nhẻm thân hình nhỏ thó. Các cháu bảo xuống tới đường đất đỏ chú quẹo trái đi 10 cây số là tới bản gần nhất, bản của cháu đấy; còn quẹo phải thì 30 cây số nữa mới có dân. Tôi hỏi tối các cháu ngủ ở rừng à sao bây giờ chưa vê, các cháu bảo bò thì buộc lại còn người thì về vì chúng cháu đi xe đạp để ở dưới đường đất đỏ ấy.
Những 10 cây số nữa ư, lê lết kiểu này thì 8-9h tối mới tới nơi hay mình kiếm chỗ mắc võng ngủ lại thôi, hết sức đi rồi và mai đỡ được 10km đi trở lại. Ngủ lại trong rừng ư, đt hết pin làm sao liên lạc với bạn được, thôi cố đi tiếp vậy. Khi đi các cháu nhắc đi nhắc lại: Chú xuống quẹo trái nhé, nếu gặp 2 đứa mang nước và bánh bảo chúng nó đưa lại cho.
Tôi từ từ xuống dốc không đi theo lối dân đi vì người cứ đổ té về trước phải chọn đi theo đường zich zac gần như chạy ôm từ cây thông này sang cây thông kia. Hết đồi thông phải vòng qua 1-2 đồi thấp hơn cây lúp xúp mới tới con đường đất đỏ. Con đường đất đỏ này rộng chừng 2m đất đá nhấp nhô, nhìn hướng bên phải là con dốc dựng ngút tầm mắt; đường nhỏ cua gấp không ô tô nào có thể đi được; hướng bên trái nơi tôi sẽ đi là khúc cua đi xuống, cây cối khuất tầm nhìn. Đi được chừng 10m thấy bạn tôi nằm dài bên vệ đường, sát bên dòng suối chảy qua; bên anh là gói 2 chiếc bánh mì ngọt và chai nước suối 1,5lit uống dở. Để nguyên quần áo giầy dép tôi lao vào dòng nước rửa mặt mũi chân tay.
Anh nói hai đứa bé nó ngoan quá, mua dùm cho mình được 1 chai nước 2 chiếc bánh mì ngọt hết 40k, còn dư 10k nó trả lại; tôi không lấy còn cho thêm 10k nữa chúng nó mừng lắm. Hai người uống hết chai nước còn bánh thì thì không tài nào nhai nổi. Tôi nói với anh bạn: Bọn trẻ nói tới bản còn gần chục cây nữa, xa lắm thôi tới quán gần đây tôi với anh xin nghỉ qua đêm mai vào bản tính sau. Sau ít phút nghỉ ngơi anh bạn đứng dậy đi trước gặp người đi xe máy ngược chiều, chặn lại phần trần bị lạc trên rừng từ sáng đến giờ chưa ăn uống gì, mệt quá đề nghị giúp chở về bản, chúng tôi xin gửi lại tiền xăng. Người đó đồng ý giúp và nói đường xấu, xe yếu nên chỉ chở được 1 người thôi, một người phải đi bộ vậy. Ừ thế cũng tốt rồi, bạn lên xe còn tôi tiếp tục lê lết. Đi được một đoạn đến con dốc xuống toàn đá hộc nửa chìm nửa nổi lại trơn trượt do nước từ con suối phía trên chảy xuống; nhìn độ dài và độ dốc của con dốc tôi thấy anh tài xế kia nói đúng. Đến con suối thứ 2 chảy ngang đường gặp mấy đứa trẻ đang tắm tôi hỏi sắp đến cửa hàng bán quán chưa các cháu nói còn khoảng cây số nữa, thấy 2 bánh mì ngọt mang theo chả có hiệu ích gì tôi cho bọn trẻ chúng khoái chí chia nhau ăn ngon lành. Nhìn chúng ăn tôi thấy trẻ con ở đây còn khổ quá. Lê lết khoảng 30' nữa được vài trăm mét mà vẫn chưa thấy ai quay lại đón, tôi nghĩ chác bản cũng xa chứ nếu gần thì ảnh đã kêu xe ôm đến đón tôi rồi vì anh biết tôi đã kiệt sức.
Đang mệt ngồi nghỉ bên vệ đường có anh thanh niên chừng 30 tuổi chạy xe đến nói: Chú lên đây cháu chở, bạn chú đang ở nhà cháu.
Tôi mừng quá khác gì đang mệt lả giữa dòng nước vớ được chiếc phao.
Ảnh đoạn đường nguyên thủy 722 men theo sườn núi Đạ Long đã bỏ hoang (Màu xanh) và đoạn đường mới thay thế ( Đường chấm chấm)
722 by
Luc Sai Gon, trên Flickr
Ghi chú:
- XO đường 722 nguyên thủy trên google maps, offroad trên núi Đạ Long dài 7,5km
- A điểm xe W hư nằm lại trên núi
- B điểm xe Ex bỏ lại trên núi.
- CD đi bộ tắt xuống đường đất đỏ
- D nơi con suối 1 chảy ngang đường
- E nơi con đường có dòng suối 2 chảy qua.
- Đường đứt quãng màu nâu: Đường bê ton từ Bưu điện Đạ Long trên DT 722 đi thủy điện Krong Nô.
- Đường đứt quãng màu đỏ: Đường đất đỏ đi nối sang DT 722 đi Đưng K'Nớ