What's new

[Chia sẻ] Tự nhiên đi lạc sang Lào - Tham quan thì ít, phóng lao thì nhiều

Khi những chiếc lá cuối cùng trên những hàng cây rơi xuống đất, tiết trời Hà Nội trở nên se lạnh. Những thiếu nữ Hà thành không còn hững hờ mặc cái áo hai dây như sắp rơi xuống đất bất kỳ lúc nào nữa, mà thay vào đó những bộ đồ kín đáo hơn (không thì chết cmn vì rét) nhưng không kém phần gợi cảm....

Trên một con phố nhỏ, mấy thằng "Gần hết tuổi trẻ, vẫn khoẻ như vâm" mà dân tình bây giờ hay gọi là già gân, ngồi nhâm nhi chén rượu nhìn ra ngoài tiết trời cuối thu mà buồn đến nẫu ruột.
Một thằng trong nhóm lên tiếng nói "Các ông này, lâu không chạy đi đâu cuồng cẳng quá". "Đúng rồi!" mấy thằng còn lại lên tiếng. Nhưng chạy đi đâu bây giờ: Tây bắc, đi rồi. Đông bắc, cũng đã đi, miền trung: vừa mới về..... Mà cả bọn không muốn chạy lại đường cũ. Bọn này tuy già nhưng lại chỉ thích cái mới. Bố khỉ, như thế người ta gọi là già hư đúng không các bác?

Một thằng nảy ra sáng kiến: "Hay là chúng ta đi cmn nước ngoài" "Wow! Good idea!" Quá ngon Cả bọn hào hứng hẳn lên "Này, đem cmn xe sang Apl chạy cho nó máu". "Không tao thích chạy ở Salar de Uyuni cơ". "Dek vào, tao muốn sang Mông cổ chạy...." Thế là cãi nhau um tý tỏi, không thằng nào chịu thằng nào.

Sau khi nâng lên đặt xuống vài ly rượu, mồi cũng đã cạn, một thằng trong bọn sau khi cầm tờ báo Nhân dân lên chùi mép vô tình liếc thấy dòng chữ gì đó bèn nói "Các ông ích kỷ bỏ mẹ, toàn nghĩ cho mình, dek biết nghĩ cho dân tộc, quốc gia gì cả. Đợt vừa rồi đồng chí Bun-nhăng Vo-la-chít Tổng bí thư kiêm chủ tịch nước Lào vừa sang thăm hữu nghị chính thức nước ta. Nay chúng ta chạy xe sang Lào để đáp lễ và thắt chặt tình anh em giữa hai nước"
Ơ đúng cmnr! phải sang thăm lại nhân dân Lào anh em chứ nhể. Thế là sau khi hết hai chai Single malt Made in Hà tây mấy thằng ra cái nghị quyết là Đi Lào
 
Last edited:
Rửa, sửa xe xong lại đi ăn. Đúng là no dồn, đói góp. 12h đồng hồ nhịn, vất vả đẩy xe mới được bát phở. Nhưng 2h sau lại ăn tiếp. Được cái đội hậu cần của bọn em rất tuyệt các bác ạ. Đi đến đâu cũng ăn tiêu thoải mái, xoã xiếc các kiểu cứ nhà hàng sang chảnh mà vào.... Thế mà thế méo nào về vẫn thừa ra một đống tiền. Thế mới biết người cầm quỹ biết chi tiêu nó quan trọng như thế nào.


Có lẽ đây là nhà hàng sang nhất Viêng xay, và cũng có lẽ là nơi cán bộ huyện hay nhậu nhẹt :))










 
Tiếp đón chúng em là một cô gái khá trẻ cực kỳ xinh đẹp, đôi mắt đen láy, sâu thẳm. Nơi đây là vùng quên nên cô bé ăn mặc cũng không mấy hiện đại. Nhưng cũng không giấu được những đường cong chết người sau làn áo trắng và cái váy đen.... Làm mấy thằng vào cứ mắt chữ A mồm chữ O dớt dãi chảy lè thè quên cả gọi đồ ăn. Đến lúc cô bé yêu cầu gọi món. Chẳng hiểu chúng nó nhìn vào cái gì mà gọi toàn xôi thôi các bác à.






 
Thấy mấy thằng trông thì hoành tráng, nhưng gọi mỗi xôi. Một câụ chạy ra, hoá ra là chồng của cô gái kia. Cả bọn lại nuốt nước bọt vì tiếc cho một đoá hoa ban rừng nở sớm. Em thề với các bác ông Nhạc sĩ Trần Tiến sau khi lang thang sang Lào gặp cô gái vùng này về viết bài "Cô gái Sầm nưa xinh đẹp" xong rồi chụ năm sau khi quay lại thấy cô gái ngày xưa đã lấy chồng nên mới tiếc nuối viết bài "Sao em nỡ vội lấy chồng". Bọn em cũng thế, khi thấy thằng chồng cô gái ra thì buồn hẳn.
Cậu này nói tiếng Anh như tiếng Việt, có lẽ là số từ của hai thứ tiếng cậu ta chỉ biết như nhau (khoảng 20 từ). Nhưng khá nhanh ý và chiều khách, cậu ta còn lấy máy tính ra, kết nối với loa và mở nhạc tiếng Việt cho chúng tôi nghe nữa.
Tối hôm đó xác định là về Sầm nưa ngủ, còn 30km đường đèo nữa nhưng mấy thằng cứ húng đòi uống rượu. Em thì chỉ dám uống khoảng hơn chục chai beer để còn tỉnh táo vượt đèo đúng không các bác.
Mà nhân tiện nói luôn, beer Lào là một thứ đặc sản. Em được biết có 3 loại: Đen, vàng (đóng chai) và beer đóng lon. Uống mát, có vị thơm của lúa mạch và em thấy có lẽ các loại beer trên thế giới còn khó bì được nữa là mấy cái nhãn hiệu beer của Việt Nam





 
Cơm no rượu say chúng em ra lấy xe và vượt đèo về Sầm Nưa. Đường không còn nhiều bùn nhưng khá trơn và xấu. Bọn em vừa đi vừa dò dẫm do chưa quen đường nên không thể đi nhanh được. Em vừa đi vừa cầu: Trời, Phật, Đức Jehova, Chúa Jesus, Đấng Alah, Muhammad, thần Zeus, thần mặt trời.... nói chung tất cả các vị thần mà em biết làm sao để đường không còn xấu nữa, không gặp bùn nữa
Mà từ hôm đó trở đi em mắc hội chứng sợ bùn các bác ạ. Đi đường cứ nhìn thấy bùn là em hoảng. Đến bây giờ cơn ác mộng của em không phải ma, quỷ, chém giết, chết chóc mà là bùn. Có đêm mơ thấy bùn lấm quanh người là toát hết mồ hôi hột kêu ú ớ như bị hấp diêm làm mấy lần vk nó đuổi ra phòng khách ngủ

Chạy hơn 1h chúng em tới Sầm nưa, lúc này đã hơn 10h tối. Đang đứng dừng đèn đỏ thấy bên tay trái có cái Nhà nghỉ Huế thương. Bọn em liền rẽ vào hỏi xem có còn phòng không và vào ngủ

Đúng là mình ăn ở tốt gặp may luôn, Nhà nghỉ vẫn còn phòng để chứa 12 thằng lang thang bọn em. Do kế hoạch ngủ ở Xiêng Thông nhưng gặp quãng đường xấu nên bọn em không còn thời gian bắt buộc ngủ lại Sầm nưa, không đặt trước KS mà tự nhiên gặp là may lắm rồi. Lại đúng khách sạn của người Việt nữa, có lẽ các đấng bề trên đã nghe thấy lời cầu nguyện của em chăng?









 
Lên tới phòng cả bọn tranh thủ tắm táp, đang định đi ngủ thì lão già nhất đoàn sang gõ cửa phòng em rủ nhậu tiếp. Thế là thôi lại ngồi nhậu với mấy hạt lạc đến tận 12h30 mới đi ngủ

Sáng hôm sau 4h30' bọn em phải dậy, do hôm qua thiếu hụt so với kế hoạch 155km nên hôm nay phải chạy 500km đường đèo để đến được Luang Prabang. Chính thế phải dậy sớm để chạy xe cho đạt được kế hoạch 2 ngày liền không thì vỡ tour

Đội hậu cần đã đặt trước phở bún, cafe nhưng cũng phải mãi đến gần 5h30' bọn em mới được ăn.









 
Vừa ăn và vừa chém gió với chị chủ quán. Chị là người Huế, sang đây từ năm 20 tuổi. Năm nay đã ngoài 50, mở ra nhà nghỉ này và cũng làm ăn khá tốt. Chị lại còn đổi luôn tiền Việt sang tiền Lào cho chúng tôi với tỷ giá khá tốt (2.75)
Trước khi chia tay tôi còn cẩn thận hỏi lại đường đi Luang Prabang từ chị. Chị nói có 2 đường. Một đường đất thì gần được 80km, còn đường nhựa thì cứ chạy thẳng. Nghe đến từ đất chúng tôi sợ run người nên cứ đường nhựa thẳng tiến thôi


 
Ra khỏi thành phố là chúng em bắt đầu leo đèo. Đường nhỏ, mặt đường xấu, trâu bò dàn hàng ngang giữa đường đón chào bọn em. Do đi khá sớm nên sương mù dày đặc. Hạ kính mũ bảo hiểm xuống thì không nhìn thấy gì. Nâng kính lên thì gió quất vào mặt, sương chui vào bên trong để lại trên mặt chúng em những giọt sương. Hoá ra từ bé đến giờ em nghe nhiều bài giọt sương trên mí mắt mà bây giờ mới cảm nhận được các bác ạ
Tuy đường xấu thế nhưng ơn trời lại không có bùn nên bọn em đi lại không sợ lắm






 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
55,676
Bài viết
1,171,168
Members
192,353
Latest member
buyverifiedwised
Back
Top