What's new

[Chia sẻ] ÚC ƠI...ở lâu mà đã đến những đâu?

Nói đến Úc là người ta lại nghĩ đến một nơi đất rất rộng mà người lại thưa. Trong tưởng tượng của nhiều người nơi đây còn hoang dã lắm, chỉ có mấy chú kangaroo và koala nhảy khắp nơi. Mười năm trước tôi có nói chuyện qua điện thoại với một người bạn ở Mỹ, đang trò chuyện ngon lành họ hỏi “Nói vậy ở Úc có computer chưa?”. Tôi đớ lưỡi. Chắc là bạn nói chơi ha, nghe như một câu đố mẹo. Chẳng nói đâu cho xa, lần trước ở Aarhus khi nói chuyện với mấy bác đồng hương, có bác lại vui miệng hỏi “Ở Úc qua ha, vậy con ở làng nào?”

Tôi ở Úc cũng đã lâu. Đã sống ở Melbourne hơn nửa đời người rồi còn gì. Đã đi học, trưởng thành và đang già đi ở xứ sở kangaroo này như mọi người chung quanh vẫn hay đùa. Ở lâu vậy nhưng chỉ quanh quẩn gần nhà, hướng Bắc chưa qua khỏi Sydney và hướng Tây chỉ mới đến giáp ranh tiểu bang Nam Úc. Ta nói cái gì kề bên hay gần như trong tay mình hay coi thường và bỏ qua, chỉ thích với tới những thứ xa vời. Con người mà. Bởi vậy một trong những điều muốn thực hiên trong tương lại gần là mỗi năm phải đến ít nhất một tiểu bang chứ lo đi la cà ở đâu đâu mà mấy chỗ sát bên vẫn chưa đặt chân đến. Hy vọng sẽ từ từ đi hết và có dịp chia sẻ với mọi người. Mặc dù các chia sẻ về nước Úc trên diễn đàn phượt không ít nhưng với cái nhìn của nguời tự cho mình còn trẻ sống lâu ở đây để coi có gì khác không nhé.
 
Hy vọng đây sẽ không bị coi là spam.
Mình đang ấp ủ một âm mưu to vừa vừa nên sẽ mang các bài chia sẻ của mình ở Phượt về blog cá nhân. Chưa biết blog ở đâu tên gì, mặc dù bài tự mình viết ra nhưng xin phép trước vậy mà, biết ở đây chỉ viết cho vui muốn mang đi đâu thì mang, làm người nông dân cỏn con thì không có chuyện copyright :). Sẽ có chỉnh sữa đôi chút hay nhiều chút tùy bài cho hoàn chỉnh hơn vì khi viết lên đây chỉ viết ngắn, nghĩ gì nói nấy nên lỡ ai bắt gặp thì biết cùng một người hén.

Có tiếng đóng stamp cái cộp, mực đỏ chói ướt rượt. Thôi đem về nhà nghen ;)
 
Bạn ơi cho mình hỏi Sydney ở 3 ngày là được roi đúng ko? vì minh định đi Gold Coast 2 ngay nua. nêu ko là ở lại sydney choi luon 5 ngay. lâu lâu mới co dip đi nên tranh thu tgian đi cho het. nhơ bạn tu van dum nhe! thanks
 
Bạn ơi cho mình hỏi Sydney ở 3 ngày là được roi đúng ko? vì minh định đi Gold Coast 2 ngay nua. nêu ko là ở lại sydney choi luon 5 ngay. lâu lâu mới co dip đi nên tranh thu tgian đi cho het. nhơ bạn tu van dum nhe! thanks

Bạn ở Sydney 3 ngày chắc chi đủ thời gian đi vòng quanh trung tâm, các bãi biển và mấy vùng gần đó. Có ghé Bankstown thì nhớ ăn thử phở An nhé.
Bạn LoanChau với bác Travelbug là thổ địa ở Sydney nên chắc sẽ trả lời bạn chi tiết hơn đó.

Úc ơi.... khi nào mới được đến đây

Úc ơi.. cứ tự hứa với bản thân nhất định sẽ đến được đây một ngày rất gần bạn ha :)
 
THẤY CẢNH NAY NHỚ CẢNH CŨ

Hình như mình đã từng nhắc qua nhiều lần là đôi khi đang đứng ở một nơi nào đó hiện tại lại làm mình nhớ đến một nơi khác đã đi qua. Cũng đơn giản vì hai nơi có nét từa tựa và tâm trạng ngay thời khắc đó cũng vậy.

Mấy tuần trước có chạy ngang một cái hồ gần nhà mà hồi đó giờ nghe qua chứ chưa từng ghé. Hóa ra sát bên chứ có xa xôi gì. Cũng là hồ nước, cây cầu, con đường đi bộ quê quê. Một ở ngay Melbourne và một ở tận xứ Đài trên kia. Cảnh ở Melbourne có leo dốc chút xíu còn ở Đài Loan là vùng núi cao ngất, cách mặt nước biển bao nhiêu thì không nhớ nhưng cao lắm à. Mà ngộ nghen, nói là kỵ nước thì không đúng nhưng từ nhỏ mình sợ nước vậy mà thích đi đến những nơi có nước mênh mông và chụp hình luôn có dính chút “thủy”. Mỗi nơi mỗi vùng có nét đẹp riêng nhưng nhiều cây xanh bóng mát lại nằm bên bờ nước nhìn vẫn dễ chịu hơn.

Ở Melbourne, một chiều cuối tuần tháng 11

23050296480_164c1d8e3c_c.jpg


22717773084_05228e51f7_c.jpg


23237816052_f99fc2e45a_c.jpg


22978221699_2c043aa5eb_c.jpg


Ở Đài Loan năm nào. Xitou National Park hình như thuộc vùng Nantou thì phải, nếu có dịp sẽ viết về nơi núi non yên bình này. Nơi mà mình sử dụng ngôn ngữ tay chân (body language) nhiều hơn là nói nên cũng góp thêm phần yên tĩnh.

23050494640_58df6cb9d3_c.jpg


23263684911_845452444e_c.jpg


23263675881_d9851ee77f_c.jpg


23237945752_17c9820c74_c.jpg
 
MỘT BUỔI TRƯA CHỦ NHẬT GẦN SWINBURNE

Từ đó giờ số lần đi bác sĩ mỗi năm chưa từng qua bốn. Chẳng phải là người khỏe mạnh gì cho cam nhưng chỉ khi bất đắt dĩ hay bệnh nặng lắm mới bỏ thời gian đến phòng mạch. Sợ cái mùi ở đó và ghét chờ đợi. Nhiều khi những cách trị bệnh đơn giản mà ông bà mình xưa giờ vẫn dùng cũng hay chán. Đau cổ họng ngậm nước muối, thêm cảm ho thì uống mật ong với chanh. Rồi thì gom hầm bà lằng cách loại hoa lá ngoài vườn nấu một nồi nước xông trùm mền cho đổ mồ hôi hạ nhiệt. Ấm đầu chườm khăn lạnh, tiêu chảy uống nước gừng, bị đánh bầm mặt lấy trứng gà lăn lăn…

Vậy mà hôm Chủ Nhật đang phơi phới đi ngang cái phòng mạch gần ga Glenferrie, lại muốn vào khám bệnh gì đâu. Vẻ bề ngoài kín cổng cao tường của nơi này làm dấy lên thêm cái tính tò mò vốn có xưa nay. Đầu tiên là vị trí, hắn nằm ngay góc đường. Cái cổng khiêm tốn vừa đủ cho một người đi lọt, mái che hình chóp và hai chữ “Medical Clinic” cũng khiêm tốn không kém. Đằng sau cánh cổng là vô số các loại cây khác nhau, vươn cao tới cửa sổ tầng hai, lá xanh lá đỏ. Lại có một cây phượng tim tím nhìn rất hay. Cứ nghĩ đến mấy phim đã từng xem qua có liên quan đến bệnh viện, phòng khám ở các vùng xa xa hẻo lánh, mặt tiền nhìn vầy chắc chắn phía trong có bao nhiêu bí ẩn và “lạ”. Trí tưởng tượng lại có dịp lơ lửng. Nhưng nơi này nằm ngay trên con đường Glenferrie Rd, Hawthorn, nhộn nhịp trẻ trung cách trung tâm Melbourne không bao xa. Bấm tách một tấm hình rồi băng qua đường ló đầu vào cái cổng nhỏ, cửa đóng im ỉm không một bóng người. Chủ Nhật đóng cửa, nhìn hơi hơi gì đấy nên thôi quay ra đi tiếp.

23443752795_9f388ef845_c.jpg


Và cũng trên con đường đó, buổi trưa ghé qua Mc Donald’s lại bắt gặp một gương mặt quen quen. Lúc xếp hàng order em ấy đứng ngay đằng trước, chắc nghe tiếng Việt nên quay lại nhìn nhìn. Mình cũng nhìn nhìn, thấy quen quen. Em đi một mình, ngồi một góc vắng vừa ăn vừa cặm cụi vào cái điện thoại trước mặt. Phần mình ăn rồi cũng ngồi nhìn người qua kẻ lại một hồi mới bỏ đi. Cố nhớ mà vẫn không nhớ ra đã từng thấy gương mặt đó ở đâu cho đến khi chiều về đang ngồi xe lửa thì click một cái, a ha. Nguyễn Trọng Nhân. Đã từng thấy gương mặt này trên facebook của vài người và trên một trang mạng nào đó quên rồi. Ga Glenferrie, Swinburne University, các con hẻm trẻ trung, con đường dài trẻ trung với vô số hàng ăn, café đủ loại…có chút liên quan.

Một con đường mới cho em, một khung trời lạ lẫm, sẽ khó khăn nhưng hy vọng chẳng đến nỗi cheo leo.

Về nhà cứ suy nghĩ chẳng lẽ hồi mười tám hai mươi mặt mình nhìn non choẹt ngơ ngác vậy sao? Không thể nào.

Có những điều chợt nhớ ra sao mình dám
Âm thầm bước qua như những lá thu xa
Chợt đổi sắc chợt thay mùa chợt hát ca
Ôi thời ngây ngô đó cũng thật là…
 
NHỮNG NGÀY CUỐI THÁNG MƯỜI HAI Ở MELBOURNE

Hiện tượng trái đất nóng dần lên ở các nơi khác ra sao thì mình không nhìn thấy và không cảm nhận được nhưng ở Melbourne có thay đổi thấy rõ. Với nhiệt độ ở ngưỡng 35-40 độ C mấy ngày liền trong tháng Mười Hai làm cơ thể bải hoải mệt phờ, cây cỏ héo khô.

Mình vẫn đùa ở các nước trên miền Bắc bán cầu có “white Christmas” thì nước Úc muôn năm tự hào với “golden Christmas” vì nắng vàng thật gắt và bạt ngàn các đồng cỏ cháy. Màu mè có khác nhưng không khí mùa Giáng Sinh thì chắc chắc đâu đâu cũng vậy. Rộn ràng, hối hả, đầy ắp sắc màu lung linh. Ở những nước đang vào mùa đông thì trời đã lạnh lắm rồi, có nơi tuyết đã rơi nhiều. Các phiên chợ mùa đông đã nhóm ít nhất mấy tuần trước, bao ly rượu ấm đã trao tay, và những cái nắm tay chặt hơn, nồng nàn hơn (cảm được qua lời kể)

Còn ở Melbourne không khí Giáng Sinh cũng lan tràn khắp nơi đâu từ đầu tháng Mười Một mặc dù các shop đã bắt đầu bán đồ theo mùa đâu từ hồi tháng Tám. Cây Noel rực rỡ khắp nơi. Ai cũng nói mình đang rất rất căng vì bận rộn nhưng toàn là những lời than với nét mặt tươi rói cười vui. Các bãi đậu xe ở các khu shopping luôn đầy kín, bà con đậu xe cả lên cỏ dù biết mùa nầy mấy bác đi tuần phạt xe siêng năng hơn. Mùa nghỉ hè vừa bắt đầu, đường xá thông xe hơn. Đám trẻ con nôn nao mấy ngày nữa thôi là được mở quà Noel, chơi đùa ăn ngủ chẳng còn bị nhắc nhở khắc khe như những ngày đi học. Ba mẹ bận rộn, đau đầu hơn với đám trẻ ở nhà, có nhiều người đã xin nghỉ cuối năm từ tuần trước. Không chỉ Giáng Sinh mà tất cả các ngày lễ trong năm càng ngày càng được thương mại hóa, ý nghĩa từ xưa đã lệch lạc nhiều. Bạn có cảm thấy vậy không?

Nói vậy thôi chứ vẫn buông mình hớn hở hòa vào dòng chảy xiết của những ngày cuối tháng Mười Hai. Những ngày này Melbourne được kết lại bằng những góc nhìn khác, lắm mùi vị, lắm sắc màu, và quây quần sum họp.

23812166596_b0debe0f7b_c.jpg


23812170256_67f40aa788_c.jpg


23755250681_04f570d5f0_c.jpg


23211480863_d4553c2679_c.jpg


23210950393_464f2b2719_c.jpg


23729847882_94e06b7d80_c.jpg


23470344849_b7c0e4af77_c.jpg

..Trưa nóng qua giật mình nghe mùa hạ
Tháng mười hai đâu còn mấy ngày đâu
Xòe bàn tay hứng rộn ràng hối hả
Nghe nhịp bước chân nhanh chậm vui vì

Nếu tháng mười hai chưa từng lỗi hẹn
Mùa Noel nóng lạnh có can gì
Người bên trời sưởi thơm nhìn bông tuyết
Kẻ gác giò ba lỗ áo thun tơi
Mười hai tháng đếm lại những đầy vơi
Mùa sum họp khấn bình an no ấm
 
Một chiều rảnh rỗi

Một chiều đông gần giữa tháng Sáu. Mới hơn bốn giờ mà nắng đã tắt, gió nhè nhẹ. Hơi lạnh bắt đầu thấm vào mấy lớp áo. Tôi tạt vào Royal arcade để tìm chút hơi ấm. Tôi vẫn thích ghé vào nơi này mỗi lần vào trung tâm Melbourne. Một dãy shop ngắn có mái che, những cánh cửa kiểu cong cong, phần nhiều được làm bằng gỗ, màu sơn nhợt nhợt xưa xưa. Bảng hiệu cũng uốn éo rất chi tiết. Kiểu hoàng gia, tôi vẫn hay đùa.

Tôi mua một cái macaron mùi chanh dây (passion fruit) ở kiosk The Little Royal. Và đi đến quán cà phê gần cuối dãy mua thêm ly latte. Cỡ trung, mang đi, không đường.
Đó là một tiệm cà phê Ý, tôi quên nhìn bảng hiệu chỉ nhớ họ kê vài cái bàn tròn nhỏ với vài cái ghế sát cửa. Chỗ đứng chờ hẹp, đủ ấm vừa cho khoảng bốn người chen vào. Góc pha cà phê gọn gàng không như nhiều nơi khác nào khăn nào nắp hộp sữa nào tách nào order...Anh chàng pha cà phê còn trẻ, để bộ râu vểnh lên trông đẹp trai và hóm hỉnh.

Trong khi chờ lấy cà phê tôi tranh thủ đọc mấy dòng về Capricorn từ một phần trang báo họ cắt ra dán trên bệ. Bắt đầu bằng câu “Chuyện bạn thích uống trà hay cà phê có thể nói lên tính cách của bạn”. Câu này tôi hiểu. Còn thêm năm sáu dòng nữa phía dưới, tôi hiểu từng chữ ấy chứ nhưng đọc hết cả đoạn lại chẳng hiểu có ý gì. Bởi vậy chuyện bói toán xem tướng từ xưa giờ tôi luôn cho rằng không chạm đúng tầng số của mình, với tôi đó là một ngôn ngữ khác. Lắm rắc rối.

Liếc thấy tôi chăm chú đọc, anh kia vừa chìa ly cà phê qua tay tôi vừa hỏi “Tuần tới của cô thế nào?” Tôi cười “Tôi không hiểu lắm nhưng mà chắc không tệ. Chỉ biết hiện tại cần uống liền một hớp cho ấm, ngoài kia lạnh quá.”

Một chiều đông rảnh rỗi ở Melbourne, có ngọt có ấm. Thứ Hai mười ba, mừng sinh nhật nữ hoàng. Bà bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?
 
MELBOURNE- ĐẦU XUÂN RỒI

29005112794_003ae5e4bc.jpg


Nhớ tôi đã từng nói đôi ba lần chuyện sống lâu năm ở một nơi nhưng chưa chắc mình biết hết mọi ngõ ngách gần nhà. Mà dù có biết hết, nhớ hết tên các con đường thì lâu lâu vẫn bị bắt bẻ rằng phía sau dãy nhà mặt tiền kia là gì, phía sau những cánh cửa lớn, hàng cột cao ngất có gì? Đôi khi chẳng cần ai hỏi, bản thân tôi nhiều khi đi ngang qua cũng thắc mắc tự hỏi những điều kia nhưng cứ thoái thác chưa có cơ hội, gấp quá thôi để lần sau. Đi mua đồ sale trước đã, chần chừ sẽ hết size.

Như cái thư viện lớn lâu đời ngay trung tâm Melbourne hay còn gọi là thư viện của tiểu bang, State Library, mở cửa vào năm 1856. Đó là tòa nhà mang màu vàng sậm nằm trên một vuông đất lớn, có mái vòm nổi lên ở giữa. Mặt tiền có thể nhìn thấy từ đường Swanston và Latrobe, hai phía còn lại là đường Russell và Little Lonsdale. Tôi đã đi qua đi lại không biết bao nhiêu lần nhưng chưa bao giờ bước vào trong. Chiều nay đi ngang, cũng là những bậc thang ngắn có vài người vừa đứng vừa ngồi, cười cười nói nói. Cũng là thảm cỏ xanh ngắt hai bên với kẻ ngồi người ngả lưng đọc sách, người đang mút kem, người dựa lưng nhau nhìn kẻ qua người lại, nhìn những chuyến xe tram leng keng trước mặt. Mùa hè ở đây còn là nơi lý tưởng để phơi nắng, nhất là với các bạn sinh viên từ đại học RMIT sát bên.

Khác với vô số lần trước, lần này tôi leo lên những bậc thang, đi qua khỏi hàng cột và bước vào bên trong. Wow, rộng thênh và sáng sủa không như diện mạo bên ngoài. Đã qua cái tuổi cắp sách từ lâu nhưng khi nhìn quang cảnh trước mắt tự nhiên muốn học…đại (chứ không phải là đi học lại, ngán quá rồi). Mỗi gian phòng mỗi khu vực trong không gian rộng lớn này đều có tên nhưng tôi không nhớ hết, chỉ rảo quanh xem một vòng.

Phía mặt tiền nhìn ra Swanston St. Lúc này đã sau 4 giờ chiều, nắng tắt lại nhiều mây.
29007299893_9009d2c991.jpg


Bên dưới mái vòm.
29631211055_02ff922b1f.jpg


Một bức tranh vẽ trung tâm Melbourne hơn mười năm trước được trưng bày trong thư viện. Số lượng cầu bắt qua sông Yarra cho đến bây giờ vẫn vậy dù đã cũ nhiều. Các khu mới và khu nửa mới nửa cũ như Docklands, SouthBank được xây lại, khoác lên bộ mặt mới toanh với nhiều chung cư cao tầng, nhiều khu giải trí ăn uống, shops…
29520358662_079e9ced57.jpg


Còn các con đường chung quanh ga Melbourne Central bất kể ngày nào giờ nào ít khi vắng người.Gần đây mỗi lần đi loanh quanh khu này tôi lại có cảm giác như đang đi trên những con đường ở Mongkok hay Penang, có đoạn lại giống Thượng Hải. Có lẽ vì quang cảnh hai bên đường, vì âm thanh nghe được, vì những gương mặt thoáng qua. Phần đông là người trẻ, chẳng trách vì có đến mấy trường đại học gần bên. Kể ra vài trường được nhiều người biết đến như đại học RMIT ở sát bên, đi tram thêm 10 phút là đại học Melbourne, thêm 10 phút nữa là chi nhánh đại học Monash. Và vì các quán ăn Tàu mọc lên như nấm, các tiệm tạp hóa Á Châu, các quán chè, đồ ngọt các loại ngày càng nhiều. Nói vậy không có nghĩa là các sắc dân khác vắng mặt. Ý, Hy Lạp, Nhật, Ấn Độ, Việt, Thái và gần đây thêm mấy bạn Afghan, Syrian cũng đông nhưng không đông bằng. Và dĩ nhiên ngôn ngữ ngoại quốc bạn nghe nhiều nhất trên đường là tiếng Quan Thoại và tiếng Quảng.

Ngoài ra còn có các con đường đại diện cho một sắc dân. Khi nói đến tên đường là người ta biết ở đó hàng quán của sắc đân nào đông nhất. Little Bourke có China Town. Lonsdale St có nhiều quán ăn Hy Lạp, mỗi năm Greek Festival được tổ chức tại đây. Lygon St là Little Italy. Collins St/Spring St là Tây rặt, hay còn được gọi là Paris/London End vì kiến trúc từ các khu văn phòng đến cách trang trí các quán ăn (cũng đa dạng), sang và yên ắng.

Bên các nước Á Châu cứ luôn lo chuyện bị Tây hóa, mất hết bản sắc dân tộc còn trung tâm Melbourne nói riêng và cả nước Úc nói chung đã luôn là nơi đa văn hóa, như một nồi lẩu thập cẩm. Hôm trước nghe trên radio nói tính đến hiện tại ở nước Úc ngoài ngôn ngữ chính là tiếng Anh, đang có hơn 250 ngôn ngữ được người dân sử dụng mỗi ngày.

Người Melbourne thường nói bất cứ bạn đến từ nơi nào trên thế giới, khi đặt đến đây sẽ không cảm thấy bị lẻ loi, không lạc lõng vì chắc chắn sẽ bắt gặp đâu đó một chút quê nhà. Có thể là một quán ăn, một món ăn, cách bày trí trong quán cà phê, một bảng hiệu, một miếng giấy quảng cáo dán trên cột điện, một nghệ sĩ đường phố, một con hẻm, góc phố, một nhóm người thoáng qua với trang phục truyền thống. Những người vô gia cư ngồi xin tiền hay ngủ tỉnh bơ giữa tiếng ồn từ mọi phía. Hay chỉ đơn giản nghe được một đoạn nhạc phát ra từ chiếc xe đang chờ đèn đỏ mà chủ nhân quay kiếng xuống, tay trên vô lăng tay kia vừa tì lên cửa vuốt vuốt mái tóc bóng loáng năm phân. Đèn xanh từ lâu mà anh ta còn lo làm dáng, khi đó bạn lại được nghe tiếng kèn xe hiếm hoi dù phương tiện di chuyển chính của người dân ở đây là xe hơi.

29007561653_06f5f28b39.jpg


Một khúc đường Lygon, khu người Ý.
29520354552_42d96ac8e6.jpg


Quán kem nổi tiếng khu này, đến mùa hè người ta xếp hàng dài dọc bên ngoài. Nhớ lần kia trời mưa lạnh ngắt lại tấp vào, đứng trong quán ăn nhanh cây kem mùi pistachio rồi đội mưa đi tiếp.
29340516300_7e4577b682.jpg


Quán pizza Papa Gino’s lúc nào cũng đông nghẹt khách.
29550267321_ac775c59fc.jpg


Nhắc về người Ý lại nhớ về đạo Chúa và nhà thờ. Ngoài thư viện trung tâm, St Patrick’s Cathedral cũng là nơi lần đầu tiên tôi ghé vào mấy hôm trước. Tôi không theo đạo nhưng được biết Đức Giáo Hoàng John Paul đệ nhị đã từng đến đây. Các sự kiện quan trọng có liên quan đến đạo Chúa ở Melbourne đều được làm lễ tại đây. Và chỉ nơi này tôi mới thấy lại cây đàn organ lớn kiểu như đã thấy trong các nhà thờ bên Châu Âu.

Một góc St Patrick’s Cathedral vào buổi sáng gần giữa tháng Chín.
29007220383_c1b8cbac3c.jpg


Và sắc xuân ở một góc trong Fitzroy Gardens. Cây vẫn chưa ra lá, trời còn lành lạnh. Nhớ mười mấy năm trước đến đây khoảng giữa tháng Mười, xanh hơn, đẹp hơn bây giờ. Một điều khác nữa là lúc đó người ta còn cười nói với nhau nhiều hơn, nhìn thẳng vào mắt nhau ‘đắm đuối’ hơn, sống thật hơn là cúi đầu nhìn vào màn hình điện thoại để tìm bắt Pokemon.

29007228973_da52df5761.jpg
 
HOA THƠM CỎ LẠ- Từ Melbourne đến Canberra

Cứ nói hoài mà chưa có dịp đi xa để tìm hoa thơm cỏ quen vào mùa xuân ở Hà Lan. Lần này có dịp đi gần tìm đến vùng có hoa thơm cỏ lạ. Floriade thay cho Keukenhof. Một chuyến đi có đủ nắng mưa lũ lụt và lắm sắc màu. Lần đầu tiên phải chạy xe qua mấy con đường ngập như sông, nước lấp xấp gần hết bánh xe, cứ tưởng phải kẹt lại giữa chừng. Thấy mấy chiếc xe đã lạc xuống vệ chắc cho trợt bánh không cách gì lui lại, hai chiếc khác chết máy nằm yên. May xe mình dễ thương bò chầm chậm cuối cùng cũng qua.

Đáng lẽ đi Adelaide để tìm đến Barossa Valley thử rượu nhưng coi bộ tửu lượng chưa cho phép nên đành hoãn lại. Đó là lý do phụ còn lý do chính vì hai ngày trước khi đi bên đó bị bão quét qua, tệ nhất từ trước nay. Cả tiểu bang Nam Úc mất điện. Nghe đâu có nhiều nơi hơn 24 tiếng sau mới có điện trở lại. Một phần cũng do 40% nguồn điện của tiểu bang được cung cấp từ..gió.

Thế là đổi hướng.

Bendigo mưa mờ mịt. Có tí xíu nắng vào buổi trưa còn lại mưa suốt. Mấy chiếc xe điện, mấy khóm tulip sũng nước.

Những cánh đồng vàng canola dẫn đến Shepparton. Cái này đúng là không tìm mà gặp, con mồi tự kiếm đến thợ săn. Năm rồi chạy hết cả xăng mới thấy một mảng vàng, bắt gặp mừng líu ríu. Năm nay chẳng tìm mà hắn vàng ươm dọc hai bên đường, có điều hơi ngấn nước và hoa chưa nở đều. Chạy suốt chẳng thèm ngừng lại, nhiều quá người ta lại chán chê là vậy. Nghe đâu những nhà nông trồng canola năm nay thất thu nặng vì mưa nhiều quá. Tận mắt thấy thì đúng thật.

Rồi những ‘cánh đồng” bạt ngàn hoa trắng. Nhìn thì giống cây cherry nhưng cũng có thể các cây họ đào. Chỉ một màu suốt một quãng dài. Những đoạn khác nước ngập như sông, buồn hiu.

Canberra là điểm đến cuối cùng. Gió lạnh tê. Mây thấp. Các con đường ngay trung tâm vắng tanh, chả bù với ngày cuối tuần ở Melbourne. Mười năm trở lại cũng vẫn còn không khí trầm trầm nhưng khác với nét trầm của Tasmania. Có vẻ thoáng hơn.

Hôm đó mọi người đều dồn về nơi có lễ hội hoa Floriade bên bờ hồ Burley Griffin. Thật ra Floriade kéo dài cả tháng giữa tháng Mười nhưng chắc bà con nghe vụ lớn nhất Nam bán cầu, cả triệu hoa tulip nên đổ về. Lại vào cổng tự do nên đông quá là đông. Cũng là tulip nhưng được trồng trong công viên rộng, lại sát bờ hồ nên thơ hơn cánh đồng khô đầy đất đỏ thẳng tắp ở Silvan, Victoria.

Một con đường ở Bendigo
30134135006_2ca8afb32f.jpg


Tulip ở Pall Mall
30133955786_f86b1f71af.jpg


29873020910_f5e7ff56e8.jpg


Đâu đó giữa Bendigo và Shepparton

30054280462_f8cdf38bf0.jpg


Đến Floriade mới phát hiện thì ra có một loại tulip màu tím tên là Tulipa Saigon
30134015136_d9b7c50aa1.jpg


30134008266_c77ef3c2fd.jpg


Trong vườn không chỉ có hoa. Một cây đàn organ cổ.
30134003996_0ea7d050e1.jpg


Phía sau cây đàn. Đã không đứng đủ lâu để tìm hiểu xem câu đàn phát ra tiếng bằng cách nào nhưng thấy bác kia mỗi lần đổi quyển sách là một giai điệu khác vang lên.
30084192461_66c3cac627.jpg


Và ngắm hoa không chỉ có người. Đi vòng quanh hết công viên cuối cùng thấy bầy dơi này chiếm vị trí ngắm hoa đỉnh nhất.
30134011106_3984334715.jpg


Ngày về nắng chói chang. Dừng một chút ở Hume Dam. Đập trên sông Murray River, ngăn hai tiểu bang New South Wales và Victoria.
30054285272_318d63a678.jpg


Trích một đoạn đã viết trên đường về khi đang bị lạc

“GPS cứ muốn quẹo trái mà điệp khúc "road closed" cứ lặp lại 3 con đường liên tục. Mưa liền tù tì mấy ngày, hôm kia có đoạn đường ngập gần hết bánh xe tưởng phải quay lại mà đang hăng máu nên cứ càn tới rồi cũng qua được. Mấy cánh đồng canola lấn ngấn nước. Sáng nay trên đường về nắng ngập đường, hoa vàng rực. May mà nước đã rút nhưng đường cũ bị khoá, phải U-turn đi ngả khác.
Nhiều khi nghĩ không phải mình muốn thay đổi, rẽ hướng khác mà do hoàn cảnh thôi. Muốn đi con đường cũ gần chết mà có được đâu. Sợ bị lạc. Con đường mới cũng lắm thứ hay ho, ngó trước ngó sau, ngó ngang ngó dọc vì cảnh đẹp quá nên lạc thiệt. Vẫn chưa thấy đường ra. Đang nói cảnh sẵn nói luôn tình, y chang”

 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
36,682
Bài viết
1,135,152
Members
192,386
Latest member
kimmochi1997
Back
Top