1. Duyên nợ dẫn đến visa và xuất cảnh
Em đã manh nha có ý định đi Vanuatu được mấy năm, năm 2015 đã đọc cả đơn xin visa của Vanuatu, trong đơn có ghi rõ là lệ phí 3600 VT (Vatu là đơn vị tiền tệ của Vanuatu) và nộp cho Vanuatu Immigration ở Port Vila, Vanuatu với cái địa chỉ có mỗi số hòm thư. Nghe nó cứ mông lung thế nào, danh sách thì có ghi rõ hộ chiếu Việt Nam phải lấy visa trước khi nhập cảnh. Em điện thoại thẳng sang Cục xuất nhập cảnh Vanuatu để hỏi cho ra nhẽ nhưng không ai bắt máy. Lại điện tiếp cho Đại sứ quán Vanuatu ở Úc cũng không có ai nghe máy. Mò mẫm vào trang facebook của Đại sứ quán để nhắn tin. Không có ai trả lời!
Bẵng đi mấy tháng, vào một ngày đẹp trời, facebook tự nhiên báo có tin nhắn của Đại sứ quán nhắn tin hỏi: bạn đi bằng máy bay hay bằng du thuyền? Thế là ngứa tay ngứa chân vào ngay trang web của Air Vanuatu tra vé máy bay. Kiểu quái gì nó lại đang sale các bác ạ. Thế là nhắn lại cho Đại sứ quán rằng em đi máy bay ạ, các bác cần giấy tờ hành tỏi gì em thì xin cứ liệt kê. Nhưng rồi biệt vô âm tín! Em nghĩ quả này lại mấy tháng nữa mới trả lời thì bỏ **. Thế là bị mấy cái vé sale nó ám, em lao vào tìm thông tin, thấy ngoài Đại sứ quán ở Canberra thì còn có một ông lãnh sự danh dự ở Sydney. Lãnh sự danh dự không phải là viên chức Nhà nước, không nhận lương của Chính phủ bất cứ nước nào, được ủy nhiệm để thực hiện các chức năng lãnh sự của/ở các nước nhỏ. Các ông này thường là doanh nhân hoặc kiều dân, đứng ra giúp Nhà nước thôi. Nghĩ chắc chẳng có hi vọng gì nhưng em vẫn gọi. Ai ngờ ông ấy bắt máy ngay lập tức, xong bảo gửi hồ sơ visa cho ông ấy (giá là 50 đô Úc, rất sát với giá của Bộ ngoại giao Vanuatu qui định là 3600VT), chớ có gửi tiền đi Vanuatu. Ông ấy còn cẩn thận dặn, visa chỉ có hiệu lực 6 tháng từ ngày cấp nên không phải vội, mấy tháng nữa gửi cũng được. Trước khi cúp máy mới hỏi câu quan trọng nhất: "Anh mang hộ chiếu của Indonesia phải không?". Em ớ ra: "Không, em mang hộ chiếu Việt Nam ạ". Ông ấy ngần ngừ một lúc "Vịt Ngan à, để xem...", hình như giở sổ tra cứu gì đó xong bảo: "Ok, cứ 2 tháng nữa gửi đơn xin visa là được". Thấy có hiệu lệnh là em quất liền con vé. Email đến tay, mất ngay tấn thóc! Hai tháng sau mới xin visa, dù tỉ lệ trượt visa rất rất rất thấp nhưng vẫn là... hơi liều. Sau mấy hôm thì có visa gửi về là yên tâm đùm cơm nắm lên đường.
Visa dập dấu kiểu đơn sơ mộc mạc của những nước nhỏ. Giống như visa của Việt Nam vào những năm 90 trở về trước vậy.
Vanuatu là một quần đảo được tập hợp bởi hơn 80 hòn đảo lớn nhỏ ở Nam Thái Bình Dương. Nơi đây là một điểm du lịch nghỉ dưỡng lí tưởng, đến mức nhiều người dân Úc và New Zealand chọn làm chốn dưỡng già lúc hưu trí. Thế nhưng ngoài biển xanh và cát trắng thì Vanuatu còn một điểm đến không thể bỏ qua đó là núi lửa. Núi lửa ở đây không phải chỉ bốc khói nghi ngút như ở Italia hay Indonesia mà đặc biệt ở chỗ là có thể đứng nhìn nó ngay cả khi dung nham nóng đỏ phun lên như suối lửa.
Thủ đô Port Vila của Vanuatu cách điểm gần nhất trên bờ biển Úc là Brisbane khoảng 2 tiếng rưỡi bay, Sydney thì 3 tiếng rưỡi còn Melbourne thì 4 tiếng rưỡi. Vì khoảng cách gần như thế nên nếu ngại đi Bali thì dân Úc sẽ chọn Vanuatu. Tuy nhiên vì giá vé máy bay thì không tương ứng với quãng đường ngắn chút nào, nên nhiều nhà thà ngồi sáu tiếng đi Bali mà vé rẻ còn hơn. Trải dài trong khoảng từ 13° đến 21° vĩ nam, kết hợp với vị trí địa lí là một quần đảo giữa đại dương nên khí hậu ở đây thuộc dạng nhiệt đới xích đạo, nóng ẩm quanh năm. Em chọn thời điểm vào cuối tháng Sáu, là khoảng thời gian đẹp nhất trong năm, không bão, ít mưa, vừa nắng và chưa nhiều khách du lịch vì bọn trẻ con ở Úc chưa được nghỉ học. Lúc này ở đại lục Úc và New Zealand đang là mùa đông giá lạnh, vừa mới qua ngày Đông chí của Nam bán cầu. Người Vanuatu cũng gọi mùa này là mùa đông mặc dù nhiệt độ không bao giờ thấp hơn 22°C, đại khái giống như mùa khô ở miền Nam.
Máy check-in tự động của hãng Qantas
Ở một nước nhân công đắt đỏ như Úc, nhất là trong ngành hàng không - dịch vụ sân bay (lương cao, đình công nhiều) thì việc tự động hóa đã được diễn ra khá sớm, cũng bởi lẽ họ cho rằng máy móc thì ít sai hơn con người (và ít đình công hơn). Chuyến bay đầu tiên là chuyến nội địa đi Brisbane, đi Qantas là Hàng không quốc gia, tưởng được phục vụ ai ngờ phải tự in vé, in mã hành lý, xong dán lên quai hành lý và tự bỏ vào băng chuyền. Với những người đi nhiều thì tiện vô cùng, chẳng phải xếp hàng hay phụ thuộc vào ai, họ làm nhoay nhoáy. Ai đi thường xuyên còn có một cái tag gắn chíp của Qantas, treo cố định trên vali, cứ đặt lên băng chuyền là xong, thông tin vé đã tự cập nhật trên hệ thống rồi, hành lý tự biết chủ sẽ đi đâu mà gửi đi theo. Hóa ra việc check-in cũng có gì ghê gớm đâu, vậy mà các em ngồi quầy check-in ở hai sân bay to nhất Việt Nam cứ làm như chức vụ quyền hạn của mình to bằng cái đình. Thực ra thì dùng máy còn có một cái lợi cho hãng là không lằng nhằng vụ hành lý quá cân, quá thì trả tiền, không năn nỉ ỉ ôi, du di gì được với máy ?.
Bay nội địa ở Úc còn dễ hơn đi xe buýt, người ta không kiểm tra giấy tờ tùy thân bao giờ, vé thì đến sân bay ra máy in tự in là xong. Em biết trước là mình bay hai chuyến, trong đấy chuyến thứ hai là quốc tế thì chắc sẽ không làm được trên máy nhưng vẫn thử làm cho biết. Ai ngờ ngay phát đầu tiên đút hộ chiếu vào nó đã không quét được thông tin trên dòng mã. Của vợ em thì quét được. Nên mới nói cái hộ chiếu của nước mình nó chán từ đầu đến chân. Từ ngày bọn Úc lắp cái máy xuất cảnh tự động, em lúc nào cũng phải qua cửa riêng để quét lại hộ chiếu vì máy không đọc được. Đấy là còn may vì các thông tin vẫn chính xác do làm ở Việt Nam, theo dõi trên các hội, những cái hộ chiếu cấp tại các sứ quán Việt Nam ở nước ngoài mới hồi hộp, có chị cầm hộ chiếu cấp tại Đại sứ quán Việt Nam ở Hàn Quốc, trong có đoạn ghi là "Public of Korea" bị Xuất nhập cảnh Hàn Quốc giữ lại vì tội dùng hộ chiếu giả mới dở khóc dở cười! Quay lại với việc check-in, quét mã không được, em tỉ mẩn nhập hết từng thông tin, mã hành lý in ra rồi nhưng đến đoạn in vé thì máy báo là phải ra quầy. Thế là hì hục xách hành lý ra quầy duy nhất có nhân viên. Vì máy thấy hành trình đi Vanuatu và hộ chiếu Việt Nam nên dữ liệu của nó yêu cầu phải có người kiểm tra visa trên hộ chiếu. Bố nhân viên Qantas giở mãi hộ chiếu mà không thấy visa, em phải chỉ cho mới gật gù, chắc cũng choáng với quả visa của em nên xoay ngang xoay dọc một lúc rồi bảo: "Chắc là... được" rồi thả cho đi.
Thành phố bò lan ra kiểu Úc không có nhà cao tầng ở ngoại ô với những cánh đồng cỏ để thả... máy bay
Ga nội địa sân bay Brisbane với tàu vào thành phố. Phải đi xe buýt sang ga quốc tế.
Em chưa từng xuất cảnh ở Brisbane bao giờ nên lần này cố ý để đi cho biết. Các bác ở Brisbane hay ca tụng thành phố này chứ dân miền Nam nước Úc chúng em, cả Tây cả Ta đều ngán dân Queensland đến cổ. Chả là em muốn được hoàn lại ít tiền thuế của đôi giày và cái ví mới mua nên rụt rè đưa ra cái hóa đơn cho mấy đồng chí xuất nhập cảnh kiêm hoàn thuế ở đây xử lý. Đôi giày để trong vali ký gửi, đã có dấu đóng trên hóa đơn "xác nhận đã ký gửi" của sân bay hẳn hoi mà mấy mẹ này nhất quyết không cho lấy tiền, bảo là phải có hàng thật ở đây thì mới chắc chắn là sẽ đem theo xuất cảnh. Em bảo là xác nhận lù lù đây, cứ giả tiền đi, tội vạ đâu tôi chịu, mấy mẹ giở bài dọa nạt, cái này phải gửi văn bản hỏi ý kiến trên Canberra mới dám quyết. Nếu ở Sydney hay Melbourne thì xong lâu rồi, nhanh lên vì còn cả trăm người khác đang chờ. Ở đây thì vắng tanh, và có lẽ vắng là vì mấy mẹ này. Lúc đầu tưởng mấy mợ hành tỏi dân châu Á, sau thấy bà người New Zealand còn bị quát nạt ghê hơn, soi từng cái dây diện, xong bị đe dọa là nếu đem cái Macbook này trở lại Úc (hàng trị giá trên $900) thì sẽ bị phạt rất nặng. Mình nhìn thấy ngứa mắt lúc sau mình bảo bà New Zealand, bác cứ tự nhiên là đem lại Úc mà dùng, chả có ai rỗi hơi chặn đường lột đồ từng khách, xem khách nào nhập cảnh mang theo hàng đã hoàn thuế cả, thế là bà ấy mới thở phào nhẹ nhõm. Vợ em thì từng sống ở Queensland một thời gian nên bảo ở vùng này, cái gì cũng bảo thủ, người thô lỗ thì thô ra mặt, người đồng tính còn bị kì thị hơn dân Hồi giáo, nên bang Queensland luôn là đại bản doanh của các chính trị gia cực hữu, toàn phát biểu nghe rất ngứa đít. Sau lần này là em bái bai, không hẹn gặp lại luôn.
Ngồi chờ đến giờ xuất chuồng
Chuyến bay của Air Vanuatu codeshare với Qantas. Sân bay như thường lệ ở Úc, chi chít những cái đuôi đỏ của Hãng Kangaroo bay.
Lượn lờ lần cuối trên bầu trời Brisbane rồi ôm phản lao ra biển