Bắt đầu chuyến chu du của em...
Những gì em viết dưới đây hoàn toàn là cảm nhận của cá nhân. Tất nhiên trong 1 chuyến đi 21 ngày, chỉ nhìn thấy bề nổi của xã hội phương Tây, những cảm nhận này hoàn toàn là "cưỡi máy bay xem hoa". Trí tuệ và thể chất của cá nhân rất giới hạn, nhưng kiến thức thì bao la. Chỉ có cái đẹp, cái tốt, cái nhân tính là đồng nhất ở mọi xã hội (em không dám đề cập cái thẩm mỹ, cái thiện, cái cao cả).
Dân Bắc thích Nguyễn Tuân cũng như dân Nam mê Sơn Nam. Nhưng em đã đọc bút ký của cụ Nguyễn về chuyến đi đóng phim ở Hong Kong. Thế hệ các cụ, kiến thức về xã hội, lịch sử và văn minh thế giới quá giới hạn, không thể so sánh với các thế hệ hiện nay. Các ông MicroSoft và Google đã biến đổi chúng ta biết bao...
Overture
Adante, adante
Em tới sân bay Berlin Tegel đã có vợ đón ở dưới. Nhưng còn phải làm 1 việc tối quan trọng: tìm cách nhận lại balo thực phẩm gửi cùng máy bay, mà trưa mai ngày 9 mới tới nơi. Em tới hỏi 2 anh bảo vệ sân bay "Could u speak English?". Một chú lúng túng thì người kia, một tay vẻ ngoài Đức rặt, vội nói "Tiếng Anh hả, rất sẵn sàng, có tớ đây". Anh ta dắt em đi theo 1 hành lang lòng vòng. TỚi phòng đầu tiên chìa thẻ hành lý của em ra hỏi, họ lắc đầu. Phòng thứ 2 cũng không có. TỚi phòng thứ 3 thì OK. Anh tốt bụng mỉm cười mãn nguyện như 1 chú hướng đạo sinh, cúi chào tất cả và tạm biệt em rồi đi ra (u are welcome)