What's new

[Chia sẻ] Vòng quanh châu Âu trong 20 ngày (lịch trình trang 1)

IMG_2809.jpg

Chui khỏi cái crypt, em lóa cả mắt trong ánh nắng chiều. Thực sự hơi tiếc vì nghĩ bụng không lẽ mình tới St Peter mà lại không được vào bên trong nhà thờ ? (thú thực là vì em đi theo dòng người di chuyển nên cứ tưởng đi thế là hết, người ta không cho vào thêm nữa)


IMG_2810.jpg

Biệt thự bên trong khuôn viên Vatican


IMG_2811.jpg

Một thầy quyền Thụy Sĩ đã hết ca trực, đang xách vali đi về


IMG_2816.jpg

Em nhìn quanh quẩn, thì ra vẫn có lối vào Thánh đường


IMG_2822.jpg

Ánh sáng từ trên cao...
 
Như có lần em đã viết, có 2 dạng không gian nội thất mang tính tôn giáo: 1. không gian âm u, huyền bí, hướng nội 2. không gian cao rộng, ánh sáng tràn ngập hiển thị một thượng đế vĩ đại từ trên cao chìa đầu ngón tay chấm vào đầu ngón tay của bạn.
Nội thất Đại Thánh đường St. Peter thuộc dạng thứ 2!

Thông tin về Đại Thánh đường St. Peter thì đã sẵn, em chỉ viết những gì chủ quan em cảm nhận, nóng hổi và mang tính chủ quan :)
 
Em mê mẩn, lang thang giữa cơ man nào là cẩm thạch, tranh, tượng, giữa ánh sáng rực rỡ và tỏa chiếu, giữa thượng đế và con người...


IMG_2828.jpg



IMG_2830.jpg



IMG_2833.jpg



IMG_2838.jpg



IMG_2839.jpg



IMG_2840.jpg
 
Ngày xưa, lần đầu 2 đứa em đi ba lô, em sốc xém chết khi đứng lặng trước Angkor Wat. Vĩ đại, lần đầu đời em được cảm nhận sự vĩ đại của kiến trúc dưới bàn tay CON NGƯỜI.

Tháng 8 2005, em sốc lần nữa khi chết lặng trước Đại Phật điện của Todaiji (Đông Đại tự) ở Nara, Nhật Bản. Em được cảm nhận sự vĩ đại của của kiến trúc dựng lên theo ý chí một Thiên hoàng.

Lần sốc này, lần thứ ba. Ta vẫn biết những tình cảm lần đầu trải qua bao giờ cũng mạnh mẽ hơn cả. Vậy mà lần thứ ba này em vẫn chết lặng, dưới sự vĩ đại của của kiến trúc dựng lên theo ý chí một tôn giáo.

IMG_2823.jpg

IMG_2824.jpg

Em và vợ khi mới bước vào Đại Thánh đường


IMG_2870.jpg

Gần nửa tiếng sau, vợ thì vẫn trẻ trung và xinh đẹp


IMG_2908.jpg

Còn em thì đang xúc động thực sự...
 
Em xin trích dịch một đoạn của một tác giả tk 20 viết về mối quan hệ giữa Cái tốt, Ý nghĩa của cuộc sống và tôn giáo:


Có rất ít người đi thử tìm cách định nghĩa “cái tốt”. “Cái tốt” là cái gì? “Cái tốt” giành cho ai? Có hay chăng một cái tốt chung – giành cho mọi dân tộc, mọi bộ lạc, mọi điều kiện sống? Hay cái tốt của tôi lại là sự xấu xa của anh? Có phải cái tốt cho dân tộc tôi lại là tàn độc đối với dân tộc anh? Cái tốt có trường tồn và bất di bất dịch không? Hay cái ngày hôm qua là tốt thì lại ngược lại vào ngày hôm nay, cái hôm qua là độc ác thì hôm nay lại tốt?

Khi Ngày Phán xét Cuối cùng tới gần, không chỉ có các triết gia và tu sĩ, mà mọi người trên trái đất – có học và thất học - đều sẽ suy nghĩ về bản chất của cái tốt và cái xấu xa.

Phải chăng con người đã tiến hóa qua suốt thiên niên kỷ bằng khái niệm về cái tốt của mình? Khái niệm đó có phổ biến với tất cả mọi người - cả người Hy Lạp và Do Thái – như Thánh tông đồ đã giả thiết? Có phổ biến với mọi giai cấp, mọi quốc gia và mọi chính quyền? Thậm chí với mọi muông thú, cây cỏ và nấm rêu – như Phật Tổ và kinh kệ của ngài đã tuyên bố? Bởi chính vị Phật Tổ đã phải khước từ sự sống để choàng lên nó lòng nhân từ và sự tốt đẹp.

Quan điểm của Thiên chúa giáo, ra đời sau Phật Tổ năm thế kỷ, giới hạn thế giới sự sống vào khuôn khổ mà khái niệm về cái tốt có thể áp dụng được. Không phải bất cứ vật thể sống nào – mà chỉ có con người. Cái tốt của những người Thiên chúa giáo đầu tiên, mong muốn bao phủ cả nhân loại, đến lượt mình vạch lối cho một cái tốt Thiên chúa giáo thuần khiết; cái tốt của người Hồi giáo cũng xuất hiện riêng biệt.

Hàng thế kỷ trôi qua và cái tốt Thiên chúa giáo tách ra riêng biệt thành các cái tốt Thiên chúa giáo La Mã (Catholicnism), Tin lành (Protestantism) và Chính thống giáo (Orthodoxy). Và cái tốt của Chính thống giáo cho ra đời những cái tốt riêng biệt của đức tin cũ và mới.

Đồng thời lúc này ta có cái tốt của người nghèo và cái tốt của người giàu. Và cái tốt của người da trắng, da đen và da vàng… Thêm nhiều, nhiều cái tốt nữa ra đời, tương ứng với mỗi giáo phái, chủng tộc và giai cấp. Bất cứ ai ở ngoài mỗi vòng tròn ma thuật đặc thù nào đó đều bị loại bỏ.

Con người bắt đầu nhận thấy đã có bao nhiêu máu phải đổ ra nhân danh cái tốt nhỏ mọn, tầm thường và đáng ngờ, nhân danh cuộc đấu tranh của cái tốt tầm thường đó chống lại cái được xem là cái xấu xa. Đôi khi chính khái niệm về cái tốt đó trở thành một cái xấu gây đau khổ, tồi tệ hơn nhiều so với chính cái xấu kia. Cái tốt kiểu đó chỉ là cái vỏ ngoài mà trong đó hạt nhân thần thánh đã biến mất. Ai là người có thể giành lại hạt nhân đã mất ấy?

Nhưng cái tốt là cái gì? Người ta thường nói rằng đó là một ý nghĩ và một hành động kèm theo dẫn tới sự lớn mạnh hơn hay là sự khải hoàn của loài ngoài - hoặc của một gia đình, một quốc gia, một chính quyền, giai cấp, hay một đức tin.

Con người đấu tranh cho cái tốt đặc thù của họ luôn cố gắng tôn nó lên thành một cái tốt phổ quát. Họ nói: cái tốt của tôi đồng nhất với cái tốt phổ quát; cái tốt của tôi là cần thiết không chỉ cho tôi mà cho mọi người; đạt được cái tốt của tôi, cũng là tôi phụng sự cho cái tốt chung toàn thể.

Và thế là cái tốt của một giáo phái, giai cấp, quốc gia hay chính quyền khoác lấy một cá tính tổng quát phiến diện nhằm hợp pháp hóa cuộc đấu tranh của nó chống lại một cái xấu cụ thể.

......


Trong một triệu khúc xúc xích làm tại nhà máy xúc xích, sẽ không có và không bao giờ có được hai khúc nhồi giống hệt nhau. Hết thảy sự sống - đều độc đáo và duy nhất, cũng như không thể có sự giống nhau tuyệt đối giữa hai con người hay hai con bê sinh sản vô tính… Nếu tìm cách xóa bỏ nét đặc sắc và đa dạng của cuộc sống bằng áp đặt thì chính bản thân cuộc sống sẽ lụi tàn.

Những tổ chức liên kết của loài người (trong đó các tổ chức tôn giáo), ý nghĩa của chúng chỉ nhằm vào một mục đích chính yếu - giành lại cho con người quyền được khác biệt nhau, được độc đáo theo cách của mình, được cảm nhận, suy nghĩ và sống trên đời theo một cách riêng biệt.

Để hoặc là giành được cái quyền ấy, hoặc là bảo vệ nó, hoặc là phát triển nó lên, người ta phải liên kết lại với nhau. Và thế là nảy sinh một thứ thành kiến khủng khiếp nhưng vô cùng mạnh mẽ, theo đó cho rằng những tổ chức liên kết kia tiến hành nhân danh chủng tộc, nhân danh Chúa, nhân danh tổ chức chính trị, nhân danh quốc gia, và đấy là ý nghĩa của cuộc sống, bất chấp phương pháp thực hiện. Không, không và không! Trong con người, trong những cá tính đơn giản của anh ta, trong quyền của anh ta được có cá tính ấy – tồn tại cái ý nghĩa duy nhất, chân chính và vĩnh cửu của cuộc chiến đấu vì cuộc sống.


Cuộc đời và Số phận, Vasily Grossman

(Hehe một số khái niệm đã được em cải biên cho phù hợp :) )
 
Last edited:
Bác làm tớ nhớ ghê gớm cũng những giây phút ấy, khi đi lang thang trong cái tòa nhà mênh mông cẩm thạch, vàng, tranh, tượng... đó. Hồi đó, để xác định sẽ không bỏ sót, tớ đi theo nguyên tắc cứ tay phải mà tiến, chỉ khi nào không rẽ sang phải được thì mới đi thẳng hoặc rẽ trái...

Mỗi tội, tớ phân vân không hiểu sao các khung cửa sổ của tòa nhà thờ này lại làm chấn song sắt dọc và ngang quá vuông vức, khiến tớ thấy nó xấu hẳn đi. Giữa rất nhiều màu sắc, ánh cẩm thạch huy hoàng, những chấn song sắt trông như đang cầm tù các vị thánh, các thiên thần? Những chấn song trên cao đó là cái tớ thấy bức bối nhất với tòa nhà vĩ đại này.
 
Thì bác có thể lý giải thế này: đây là tác phẩm của con người, bởi vậy lẽ dĩ nhiên nó bất hoàn, không thể như những tác phẩm tuyệt mỹ của Thượng đế :) :)

Nói thật lòng, lần đi Châu Âu này, giữa các kiến trúc vĩ đại và đẹp tuyệt vời nhưng em không cảm nhận được tình yêu cái đẹp và cảm xúc mạnh mẽ như khi đứng trước thiên nhiên của lần đi Nhật Bản. Có lẽ nguyên nhân cũng như trên.
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
36,788
Bài viết
1,138,256
Members
192,722
Latest member
aksh69867
Back
Top