Đi Milan uống cà phê Ý
Thi thoảng tôi bị say cà phê, là khi bụng đói mà uống vào ly cà phê thật đậm. Hồi trước cũng chẳng ưa gì cái loại nước đen xì đó, ngoại trừ cái mùi thơm quyến rũ đến chết người. Nhưng nếu chỉ thích mùi thơm thôi thì có thể mua cà phê bột về… ngửi. Nghe qua thì đúng là nhà quê, nhỉ? Vậy mà sau một thời gian làm đồng nghiệp với Song, tôi có tiến bộ rõ rệt. Sáng này cũng vậy, sau bữa ăn sáng thì nhất định phải là ly cà phê, Song uống đến độ không bỏ đường nữa. Tôi thì chỉ là: cà phê sữa pha đắng. Dân Việt Nam mà không uống được cà phê thì cũng uổng.
Bữa đó, khi đang nằm xải lai trong căn phòng của Juia ở Paris, lúc đó Julia đã đi lấy chồng ở Canada rồi nên tôi được ba mẹ nó cho ở trong căn phòng lạnh lẽo đó. Nhìn thấy cái thông tin có show thời trang ở Milan, Ý thì người rần rần cả lên. Nhất định phải đến đó, đến thì đến thế thôi chứ với một thằng nhà quê từ Việt Nam thì lấy đâu ra vé vào và quần áo thật chất để đua đòi với thiên hạ. Nhưng nếu được đến, được ngắm nhìn từ xa nhưng gì đẹp đẽ tinh tế nhất thì cũng quá xứng đáng, tôi nghĩ vậy.
Buổi sáng đó lạnh hơn những buổi sáng thường lệ. Tuyết rơi nhiều ở ngoại thành Paris. Tôi chui mình trong cái áo lông vịt to xụ mua ở Taka, đeo găng tay, khăn quàng cổ kéo lên đến tận mũi, đầu đội mũ len che lỗ tai, lòi hai con mắt ra nhìn đường đi. Ga trung tâm lạnh như cái nhà kho. Nước Pháp kiệt quệ rồi, đến cả những nơi công cộng cũng không được giữ ấm một cách tối thiểu cho người ta nữa. Và trong lúc kiệt quệ đó, người ta tiết kiệm đến tằn tiện cho từng đồng gas, điện, nhiên liệu… Đương nhiên, với một thanh niên ốm yếu quốc tịch Việt Nam thì tôi cũng bị kiệt quệ theo từng cơn gió lạnh và cái app Weather trên iphone báo hiệu nhiệt độ mỗi ngày mỗi xuống thấp hơn. Run rẩy bước lên TGV (tàu điện siêu tốc đi khắp Châu Âu), tôi rời Paris…
Tôi cười muốn méo miệng khi nhìn đống tuyết to uỳnh ngoại ga Central ở Milan. Dù gì, Paris rất lạnh và tuyết rơi nhẹ nhàng dịu dàng cho người ta ngắm chứ không đến nỗi đọng thành một đống trắng xoá như ở đây. Vậy mà tôi đã la làng không chịu nổi, đi tránh rét đến cái vùng lạnh hơn. Người ta gọi ngu mà tỏ ra nguy hiểm là vậy. Phóng lao thì phải theo lao chứ biết sao giờ, bằng mọi giá phải làm cho chuyến đi của mình trở nên tuyệt diệu nên tôi sẽ không than vãn nữa, từ đây…
Đêm đầu tiên ở Milan, tôi được ăn ngay cái bánh pizza Ý trong cái nhà hàng be bé gần khách sạn. Pizza Ý, thơm và giòn, nóng hổi mới ra lò cộng với cái bụng đói meo nên nó sẽ là miếng pizza ngon nhất mà tôi từng thử. Ăn kiểu gì cũng không hết nguyên cái pizza to uỵch nên còn hơn một nữa thì nhờ người ta gói lại, mai nhờ khách sạn hâm lại rồi ăn sáng. Nhưng đời không như là mơ nên đời thường giết chết mộng mơ, sáng ra, khách sạn không cho mượn lò nướng bánh. Haha, lần đầu tiên trong cuộc đời, tôi cầm miếng pizza lạnh ngắt lạnh ngơ, khô queo khô quắt cho vào miệng để ăn sáng. Cả đời mình ở Việt Nam thân yêu, sáng trưa chiều có đồ nóng hổi để ăn. Cái gì hơi nguội nguội tí là la làng lên chê ỏng chê eo bỏ ăn tuyệt thực. Vậy mà trong một buổi sáng mùa xuân lạnh thấy bà nội, chim chóc không dám ra khỏi tổ, tại cái thành phố Milan thời trang huyền thoại, tôi đang ăn cái bánh pizza lạnh nhất thế giới. Thử tưởng tượng có một miếng pizza, bỏ vô tủ lạnh một đêm, sáng lấy ra ăn thì nó kinh dị cỡ nào. Phần bột cứng ngắt chọi chó cũng lỗ đầu, phần phô mai với thịt thì đóng cục dai nhách như đĩa. Nhưng tôi nào có sự lựa chọn nào khả dĩ hơn, vì nếu bỏ cái pizza này đi, đi ăn cái khác thì tốn thêm 10 euro là cái chắc. Đặc biệt là, tôi vừa ăn vừa buồn cười không chịu được. Đừng nghĩ ăn khổ quá hoá điên, không hề. Tôi chỉ nghĩ rằng nếu không có những chuyến đi như thế này thì mãi mãi không có những trải nghiệm “lạ đời” như thế này, mãi mãi không biết mùi vị pizza lạnh nó kinh dị thế nào. Awww…
Milan rất lạnh. Cái lạnh kỳ cục, thấm vào từng ngóc ngách của cơ thể. Lạnh từ bên ngoài lạnh vô và từ bên trong lạnh ra. Bên ngoài thì mình sẽ mặc áo thật ấm để giữ ấm là được, còn lạnh từ bên trong lạnh ra làm cơ thể run bần bật là thì làm thế nào? Tôi quyết định đi uống cà phê nóng. Vâng, vị cứu tinh của tôi đã xuất hiện, là ly Cappuchino hay Espresso nóng hổi vừa thổi vừa uống của những quán cà phê khắp mọi nẻo đường của thành phố thời trang này. Thú thật, vì giá của những ly cà phê này rẻ nữa. Và vì những quán cà phê này có wifi miễn phí nữa. Một công đôi ba chuyện. Nhưng trên cả mọi thứ, sau khi uống những tách cà phê đậm đà nhưng béo ngậy này vào những buổi sáng óng ánh nắng nhưng lạnh lẽo, những buổi trưa trùm kín đầu hay những buổi chiều chạng vạng và những buổi tối mơ hồ giữa kinh thành lộng lẫy, tôi biết một điều rằng tôi đã say mê thứ nước màu nâu có bọt trắng phía trên rồi. Cà phê Ý khác cà phê Việt Nam nhiều. Trong khi cà phê Việt Nam đen thui thùi lùi và đắng một cách đáng lo ngại thì cà phê Ý có màu nâu và béo, nhất là không làm người ta xây xẩm mặt mày. Có thể vì cơ địa tôi phù hợp với cà phê Ý, hay vì những nguyên nhân khác, mà từ đó trở đi, tôi bị ghiền cà phê Ý với cái thơm tho xen lẫn vị béo.
Uống cà phê Ý thì không nên quên ăn thêm cái bánh quy Ý giòn tan, thơm và thật ngọt để cân bằng vị đắng của cà phê. Bạn tôi người Ý bảo rằng người Ý ít cho đường hay sữa thật ngọt vào ly cà phê vì làm như thế sẽ làm mất hương vị thực của cà phê. Tôi thì hay có thói quen bỏ đường vào, khuấy đều lên. Chẳng sao cả, nhập gia thì tuỳ tục, tôi quan sát người ta rồi bắc chước. Mặc dù trước đó hay đi uống cà phê với Song rồi biến nó thành thói quen mỗi buổi sáng, nhưng đây là lần đầu tiên, tôi thấy nó ngon như thế. Nó đậm đà, khó quên. Ly cà phê cũng rất bé, uống một cái ọt là hết ngay. Sau đó mới cảm nhận được vị cà phê lan ra trong cơ thể, ấm nóng, thơm tho và tỉnh táo một cách dịu dàng. Đặc thù người Ý bận rộn nên cách uống cà phê của họ cũng nhanh gọn lẹ, chứ không lê la hết ngày như ở ta. Trong ly cà phê nhỏ bé trị giá 1-2 euro đó, chúng ta được uống những gì tinh tuý nhất của cà phê, đó cũng là tinh tuý mang tên cà phê Ý.
Bạn nhắn tin, bảo mua dùm bạn ly Starbucks ở Ý. Tôi ngu ngơ ok liền. Nhưng sau đó mới phát hiện ra Ý là quốc gia duy nhất ở Châu Âu không có Starbucks. Chắc chắn trong câu chuyện này có hàng trăm lý do, nhưng có một lý do tôi yêu thích nhất là người Ý tự hào về văn hoá cà phê Ý. Hằng ngày, họ vẫn uống những ly Espresso, những ly Cappuchino, những ly Latte… thơm lừng từ những quán cà phê địa phương. Họ yêu nó, yêu nhiều đến mức không thể chia sẻ tình yêu đó cho bất cứ một ai khác. Dù người tình Starbucks đã và đang chiếm trái tim bao nhiêu con người, bao nhiêu quốc gia nhưng với Ý, với Milan hay bất cứ đâu trên đất Ý, sự ảnh hưởng đó là vô nghĩa.
Mỗi ngày, tôi đi loanh quanh những đền đài, những góc phố dát đá, những nhà thờ gothic, những công viên phủ đầy tuyết trắng. Rốt cuộc tôi chẳng xem được show thời trang nào cả. Nhưng có một vẻ đẹp khác tôi phát ra từ nước Ý, vẻ đẹp của ly cà phê phả ra làn khói trắng vào những buổi sớm mai, khi sương còn đọng trên vạt cỏ bên vệ đường…