thienson
Moderator
@ All : Cảm ơn các bạn đã theo dõi và động viên, 2 hôm nay mạng của nhà nghỉ quá lởm nên tôi không tường thuật được....
.......................................................................................
Sáng sớm khi trời còn mờ sương tôi đã dậy lục tục chuẩn bị hành lý và dắt xe ra kiểm tra lần cuối. Nói dậy chứ thực ra tối đó tôi có ngủ được đâu khi tự dưng cảm giác âu lo nó cứ chập chờn ẩn hiện. Nhưng biết làm sao hơn khi đam mê nào mà không phải trả giá. Tôi vẫn lầm lũi chuẩn bị và bịn rịn chào ngôi nhà nhỏ ấm cúng của mình nơi những người thân nhất đang sống...
Vậy là tôi lại đi, lần đi này khác nhiều lần trước khi nó để lại nỗi lo lắng nhiều hơn cho cả kẻ đi và người ở và cả người có thể là bạn đồng hành của tôi ở đâu đó ngoài kia chắc cũng lo lắng kém gì...
Vừa đi tôi vừa nhẩm tính trong đầu cho những tình huống có thể xảy ra, cả xấu, cả tốt thậm chí cả những chuyện mà chính mình không thể tưởng được là mình lại có thể nghĩ ra. Nhưng rồi tôi tặc lưỡi , kệ. Sống chết có số lo gì chứ, cứ tập trung vô cầm lái và thỉnh thoảng dòm đếm số km nhảy dần lên trên cái công tơ mét. Con số xuất phát là 42. 758km
Lên đèo Hải vân vẫn như hàng bao nhiêu lần khác tôi đều ghé quán giữa đỉnh để làm 1 ly đen đá rồi nhìn trời, mây nước. không ngờ buổi sáng tiết trời trong lành thế kia nhưng cả ngày hôm đó tôi phải vật vã phi trong mưa mấy tiếng đồng hồ liền và gần như cả ngày không thể lôi được cái máy hình ra khỏi ba lo...
Vừa đổ đèo về phía bắc thế là cơn mưa tối mặt mũi ập đền, tấp vội vào lề để trùm kĩ cái balo và cài chặt cái áo gió tôi lại lên đường nhưng chỉ sau khoảng vài chục km là nhận ra mình đã không hoàn toàn chuẩn bị tốt cho những cơn mưa như vầy. Cái áo gió matiz mà tôi tin tưởng thì 2 cánh tay thấm nước rất nhanh, cái kính thì bám nước mưa mờ mịt ngay nên cứ chốc chốc tôi lại lấy xuỗng vẩy vẩy. Đôi giày thì thành đôi ủng, nhưng cũng không thể làm gì hơn tôi đành chấp nhận tình trạng đó hết ngày hôm đó và cả hôm sau nữa.
.......................................................................................
Sáng sớm khi trời còn mờ sương tôi đã dậy lục tục chuẩn bị hành lý và dắt xe ra kiểm tra lần cuối. Nói dậy chứ thực ra tối đó tôi có ngủ được đâu khi tự dưng cảm giác âu lo nó cứ chập chờn ẩn hiện. Nhưng biết làm sao hơn khi đam mê nào mà không phải trả giá. Tôi vẫn lầm lũi chuẩn bị và bịn rịn chào ngôi nhà nhỏ ấm cúng của mình nơi những người thân nhất đang sống...
Vậy là tôi lại đi, lần đi này khác nhiều lần trước khi nó để lại nỗi lo lắng nhiều hơn cho cả kẻ đi và người ở và cả người có thể là bạn đồng hành của tôi ở đâu đó ngoài kia chắc cũng lo lắng kém gì...
Vừa đi tôi vừa nhẩm tính trong đầu cho những tình huống có thể xảy ra, cả xấu, cả tốt thậm chí cả những chuyện mà chính mình không thể tưởng được là mình lại có thể nghĩ ra. Nhưng rồi tôi tặc lưỡi , kệ. Sống chết có số lo gì chứ, cứ tập trung vô cầm lái và thỉnh thoảng dòm đếm số km nhảy dần lên trên cái công tơ mét. Con số xuất phát là 42. 758km
Lên đèo Hải vân vẫn như hàng bao nhiêu lần khác tôi đều ghé quán giữa đỉnh để làm 1 ly đen đá rồi nhìn trời, mây nước. không ngờ buổi sáng tiết trời trong lành thế kia nhưng cả ngày hôm đó tôi phải vật vã phi trong mưa mấy tiếng đồng hồ liền và gần như cả ngày không thể lôi được cái máy hình ra khỏi ba lo...
Vừa đổ đèo về phía bắc thế là cơn mưa tối mặt mũi ập đền, tấp vội vào lề để trùm kĩ cái balo và cài chặt cái áo gió tôi lại lên đường nhưng chỉ sau khoảng vài chục km là nhận ra mình đã không hoàn toàn chuẩn bị tốt cho những cơn mưa như vầy. Cái áo gió matiz mà tôi tin tưởng thì 2 cánh tay thấm nước rất nhanh, cái kính thì bám nước mưa mờ mịt ngay nên cứ chốc chốc tôi lại lấy xuỗng vẩy vẩy. Đôi giày thì thành đôi ủng, nhưng cũng không thể làm gì hơn tôi đành chấp nhận tình trạng đó hết ngày hôm đó và cả hôm sau nữa.