@ All : Cảm ơn các bác đã theo dõi và động viên

. Mấy hôm nay tôi vẫn đang mài miệt với cung đường , mấy hôm nghỉ trọ toàn nhà nghỉ không có Wifi nên không up ảnh lên chia sẻ được.
........................................................................
Rời Coto bằng chuyến tàu gỗ sớm nhất của buổi chiều, phần vì tâm trạng hết háo hức, phần vì để dành sức khỏe cho những ngày tiếp theo hành xác nên tôi chun vào 1 góc tối, 1 góc mà sẽ đảm bảo rằng mình không nghe những hành khách ngoài kia gọi tên dì Huệ rồi nằm vùi trong đó tính toán cho cung đường tiếp theo....
3 tiếng rưỡi sau tàu cập bến, quay lại nhìn về hướng Coto lần cuối, tôi hứa với lòng rằng mình sẽ trở lại, dù thực sự biết rằng lần nào đi, đi đến đâu lúc chia tay mình cũng đều từng hứa điều ấy, nhưng có mấy khi thực hiện được đâu, lời hứa kia cứ dài mãi ra vì đường trần ai phía trước còn dài lắm, bao nhiêu miền đất mới đang vẫy gọi ngoài kia...
Dắt xe lên đường, đổ đầy xăng, nai nịt đầy đủ tôi lại lên đường, lúc đó đã là hơn 3h30 chiều. tôi chạy về hướng Tiên Yên để lên Lạng Sơn, hình như là 47km.
Đường lên Tiên Yên chạy cực tốt, quên luôn nỗi lo sợ bị bắn tốc độ tôi miệt mài chạy, tới Tiên Yên dòm đồng hồ mới chỉ 5h30, phân vân đắn đo 1 lúc tôi quyết định lên Lạng Sơn luôn, khoảng cách còn lại là 97km. Biết rằng có lẽ mình sẽ phải chạy đêm nhưng tôi vẫn chạy...
Đoạn đầu của cung này chạy rất tốt nhưng đến đoạn ngang qua Đình Lập thì ôi thôi, trời đang đổ mưa, con đường nhão nhoét đầy bụi đỏ, con xe lại không hề có chắn bùn, manh, dè nên cả người thằng tôi dòm cứ như đang chui lên từ đống sình lầy nào đó
Trời càng lúc càng tối, con xe thì cái đèn tối om vì mấy hôm chạy đường dài tôi bật đèn cả ngày để khỏi hại bình, dè đâu nó đốt cái bóng đen thui lại lơ đễnh chả kiểm tra, đành lầm lũi chạy chầm chậm dưới ánh đèn vàng vọt.
Chạy cung đường lạ thật tình nỗi sợ lớn nhất là nhầm đường thế nên đi ban ngày thì cứ lo dòm 2 bên biển báo, chốc chốc lại lôi quyển bản đồ đường bộ ra theo dõi, nhưng đêm tối thì mặc kệ, có khi con đường này nó dẫn mình qua tận Trung Quốc cũng mặc kệ . Vì với thân xác mình chắc chả có ma nào thèm mua về làm gì cả

, chỉ sợ mấy đồng chí biên phòng đoàng 1 phát thôi...
Rốt cuộc 7h30 Lạng Sơn cũng đã xuất hiện trong tầm mắt. Phù ! Mừng như bắt được vàng.