What's new

[Chia sẻ] Nhật ký hành trình Trung Quốc - Tây Tạng bằng xe gắn máy

Kính chào toàn thể anh chị em diễn đàn phuot.vn,

Đối với những ai đã theo dõi topic "Nhật ký hành trình Châu Âu bằng xe gắn máy" chắc hẳn còn nhớ đoạn HDD82 gặp một lão già say xỉn tại một quán rượu ở Vienna - Áo, lão già khi mới gặp HDD82 có nói một câu bất hủ: "Tao sẽ không hỏi mày là ai, mày từ đâu đến, và tại sao mày lại đến đây... Chúng ta bắt đầu câu chuyện nào!"

Vâng, HDD82 cũng không bắt đầu topic này bằng cách giải thích tại sao lại chọn hành trình này, tại sao lại đi Trung Quốc, tại sao lại là xe máy, v.v... như các topic trước, bởi vì tất cả lời nói đều trở nên thừa thãi trước những vần thơ bất hủ:

"Người lữ hành đúng nghĩa là người đi chỉ vì được đi
Trái tim không hề vương vấn.
Như mây bay, gió thổi
Anh bước theo số phận của mình
Cần gì phải có một lý do?
Chỉ cần một tiếng hô thôi: Lên đường! "

Bỏ lại sao lưng những buổi coi thi Đại Học căng thẳng, công việc bộn bề chưa xong, và nhiều chuyện khác, HDD82 lên đường. Đơn giản tôi muốn sống đúng ý nghĩa như câu nói của Muhamed Ali cầm tay nói với người thân trước khi ông ra đi rằng:" Đừng khóc cho tôi. Tôi thấy thanh thản lắm! Tôi đã đạt được tất cả những gì mình muốn trong cuộc sống này rồi."

Với kỹ năng viết lách của dân kỹ thuật càng viết càng dở, viết càng dài càng đọc chán nên HDD82 sẽ không viết nhiều trong topic này. Nhưng nếu topic này có truyền thêm cảm hứng cho ai lên đường thì các bạn đã đứng về cùng phía với HDD82 rồi...

"Sống để Đi" - "Live to Ride"!
 
Topic bằng những hình ảnh tại thị trấn Dali, thuộc tỉnh Yunnan, Trung Quốc. Tỉnh Yunnan giáp với biên giới phía Bắc của Việt Nam với thủ phủ là thành phố Côn Minh (tên quốc tế là Kunming). Với dân số hơn 40 triệu người, gần bằng một nửa dân số Việt Nam, khá lớn nhưng có lẻ không nhiều người từng nghe nói hoặc từng đến Yunnan hoặc Côn Minh.

Còn Dali? Đó là một thị trấn nhỏ cách Côn Minh khoảng 400km về phía Tây Bắc. Hành trình xe khách từ Côn Minh đến Dali mất khoảng 4-5 tiếng đồng hồ. Địa hình tại Côn Minh còn tương đối bằng phẳng nhưng càng lên phía Bắc của Yunnan càng nhiều đồi núi, đường càng dốc và độ cao cứ tăng dần. Người Hán sẽ ngày càng thưa thớt và người Tây Tạng xuất hiện càng nhiều. Nghe nói đến Tây Tạng HDD82 thường hình dung đến những con người sống trên "nóc nhà của thế giới" với độ cao có thể lên tới 5000m trên mực nước biển.

Làm một phép tính so sánh, đỉnh núi cao nhất Việt Nam là Phansipang có độ cao khoảng 3100m trên mực nước biển. Thế lên tới 5000m thì như thế nào? Đi xe máy trên độ cao vậy thì sẽ ra sao? Tôi không biết! Hay tạm thời là chưa biết...

Dali, thị trấn nhỏ bé nhìn trên bản đồ tách biệt hẳn ra khỏi Tp. Côn Minh:



Một buổi chiều trời mưa phùn lạnh, Tp. Côn Minh đón một du khách tay xách nách mang với 25kg hành lý chia làm hai balo đeo trên lưng, 7kg hành lý balo xách tay, bước đi xiêu vẹo vì xách nặng giữa một rừng người, một chữ tiếng Trung Quốc bẻ đôi cũng không biết, tiếng Anh không ai hiểu, không bạn đồng hành... Nếu ai nói rằng việc tìm đến đúng bến xe khách để mua vé đến Dali sẽ không tốn nhiều thời gian thì có lẽ HDD82 sẽ giơ tay phát biểu rằng: "Anh đúng là nhà hùng biện tài ba".

Cảnh đông đúc tại bến xe:





Xe khách từ Côn Minh đến Dali trong một buổi chiều mưa tầm tã...

 
Last edited:
Bác tài xế sau khi "chém đẹp" HDD82 với mức giá khá chát thả tôi xuống một đường vắng vẻ tại thị trấn Dali lúc 11h đêm. Xách đống hành lý về nhà trọ trên độ cao cũng tương đối này khiến tôi liên tục dừng lại thở dốc. Tim đập thình thịch còn hơn đánh trống, mồ hôi túa ra như tắm, miệng cứ há ra đớp đớp không khí như mấy con cá vàng trong bể nước... Lạ thật! May mà nhà trọ vẫn còn mở cửa giờ này! Nhận phòng xong tôi nấu vội tô mì tôm lót dạ rồi làm một giấc tới sáng.

Hôm sau HDD82 đi bộ lòng vòng Dali:





 
Thời tiết ở đây buổi sáng khá mát mẻ, khoảng 17 độ C, nhưng độ ẩm chỉ có 47% nên cảm giác rất khô và môi sẽ bị nứt nẻ ngay nếu không có kem bảo vệ. Ở Dali có một khu vực vốn là pháo đài cổ rất vuông vức, vốn là địa điểm thu hút du khách du lịch chủ yếu. Khu vực này nghe nói bị tàn phá nhiều bởi trận động đất năm 1925. Du khách từ khắp mọi nơi trên đất nước Trung Quốc đổ về đây mua sắm, shopping, tìm hiểu lịch sử, kiến trúc, tìm hiểu nghề làm đá (giống Non Nước - Đà Nẵng).















Giữa dòng người tấp nập bán buôn, chọn đồ, mặc cả huyên náo có một tay lang thang mắt cứ nhìn đăm đăm về phía các dãy núi phía xa xa mây phủ mờ trắng xóa. Núi ở đây có hình thù rất lạ! Địa hình ở đây phải nói là rất lạ! Từng ngọn núi bị chia cắt với nhau bởi những thung lũng rất sâu. Không phải một mà là hàng dài các thung lũng nối tiếp nhau, có cảm tưởng địa hình ở đây giống như một chiếc bánh gato có ai đó lấy một con dao khoét những rãnh sâu vào vậy.

 
Nhìn cảnh núi non hùng vĩ bao bọc xung quanh thị trấn này mà tôi thấy nôn nao lạ kỳ. Lại là tiếng gọi của những con đường, những con đường uốn lượn trên các đỉnh núi cao ngất trời, lại trỗi dậy. Vâng! Lần hành trình tại Châu Âu, cũng là vẻ đẹp hùng vĩ, bí ẩn của ngọn núi Alps đã khiến tôi bỏ dở hết các kế hoạch lập sẵn từ trước để lần theo các con đường đi lên các vách núi, để rồi không bao giờ quên các hình ảnh ở Áo, Ý, Slovenia.

Sáng hôm sau tôi đi quanh Dali tìm một chiếc xe gắn máy !

Tôi đến gia đình một người địa phương cho thuê xe máy (sau này mới biết đây là nơi duy nhất ở Dali cho thuê xe máy). Sau khi nghe HDD82 trình bày lý do, họ lắc đầu thẳng thừng:

- Không được! Đi xe máy ở đây phải có bằng lái Trung Quốc, mày không có lỡ cảnh sát bắt tịch thu xe tao thì sao? Hơn nữa xe của tao mới mua chỉ dành cho thuê chạy trong thị trấn thôi. Mày đi phượt kiểu đó nát hết xe của tao rồi còn gì nữa?
- Dạ em chạy xe cẩn thận lắm, anh chị yên tâm. Lần gần nhất em làm hư một chiếc xe máy là lần đi Tây Bắc với lão Rau76 nhưng mà cũng lâu lắm rồi.
- Thôi! Không được là không được!

Thấy vẻ mặt cương quyết của họ HDD82 định đứng dậy cáo từ thì chú mèo con ở phía sau phóng lên người HDD82 và nằm im không chịu đi. Hai vị chủ nhà đột nhiên thay đổi sắc diện, nhíu mày lén nhìn nhau:

- Con mèo nhà tao thấy người lạ nó không bao giờ lại gần đâu. Tự dưng nó lại thích mày vậy?
- Tao không biết, có thể là nó thích cái áo ấm tao đang mặc. Tôi pha trò cho vui rồi đứng lên thì... "Tao đổi ý rồi, tao cho mày thuê xe đấy. Nhưng mà phải cẩn thận giữ gìn xe tao đấy nhé".

Sau khi bắt phải mang theo một chai dầu nhớt YamahaLube loại tốt để châm vào động cơ thêm mỗi 500km, và phải hứa dùng bàn chải cọ xích, vệ sinh xích và châm thêm xích nhớt xe mỗi ngày, cũng như hàng chục lời dặn dò khác, kiểu như "phải dắt xe vào nhà trọ, không được để ngoài đường", "tăng sên mỗi khi sên chùng" v.v... tôi đã có thể bắt đầu lên đường với một chiếc xe máy.

Chú mèo may mắn Trung Quốc đây! Cảm ơn chú mày nhé:



Chợt nhớ chú mèo ở lần đi Châu Âu và cũng ở chuyến đi Đông Dương nữa. Không lẻ tụi mèo trên thế giới có sự liên hệ với nhau sao? Tôi cho chú mèo ở Hy Lạp ăn thì nay chú mèo Trung Quốc đã mang đến sự thuận lợi... Xia-xia :lol:

Chú mèo Hy Lạp:



Chú mèo chuyến Đông Dương phần 2:

 
Sáng hôm sau, theo lời mời của vị chủ nhà tôi mang cả đống hành lý đến nhà cùng họ ăn sáng luôn và cũng để họ giúp đỡ việc gói ghém đồ đạc lên xe. Thật không thể tìm đâu ra những con người tốt bụng hơn thế này trên thế giới được nữa. Và xin thưa, người chủ của chiếc xe này là người Tây Tạng chính gốc! Đây cũng là lần đầu tiên tôi được diện kiến với một người Tây Tạng. Cảm giác thật ấm cúng khi cùng họ ăn sáng, uống trà đen là lạ, ăn bánh mì Tây Tạng và uống cà phê...

Cột xong đống hành lý gần 30kg vào chiếc xe Honda "Made in China" 100% còn khá mới này thì nhìn tôi và chiếc xe không còn ra "thể thống" gì nữa: cái xe và tôi lúc này giống giống mấy người chở heo đi bán hơn là đi du lịch vì hai cái túi đồ khủng long hai bên xe thật giống hai cái rổ chở heo. Còn cái áo mưa thì vừa bấm bụng cắt ra làm đôi để che mưa, che nắng cho cái rổ chở heo thật không giống ai...

Không sao! Quan trọng là được đi...

Cô gái Tây Tạng tên là Tenzi này đã có gia đình cười rất tươi khi chụp chung ảnh lưu niệm với tôi trước lúc tôi lên đường:



Chia tay gia đình cho thuê xe người Tây Tạng tốt bụng... đi thôi...

 
Một cuộc hành trình đi từ điểm A đến điểm B sẽ có vô số cách để thực hiện. Cách ưu thích của tôi là bằng xe gắn máy bởi vì đối với tôi xe gắn máy là biểu tượng của sự tự do và phiêu lưu.

Một cuộc hành trình, không phải địa danh các điểm đến nói lên được ý nghĩa của cuộc hành trình. Đối với tôi, một cuộc hành trình còn có ý nghĩa hơn thế nữa: đó là hành trình đi tìm con người thực sự bên trong của bạn. Khi bạn bước ra ngoài cái vòng tròn "tiện nghi, an toàn, thoải mái" mà bạn tự tạo ra cho mình trong đời sống hàng ngày và đối diện với cái không biết, không chắc chắn, không an toàn... Lúc đó phản ứng của bạn ra sao? Sợ hãi, nhút nhát, toan tính, rút lui hay tiến tới, dấn thân, xông pha, không lùi bước? Đó mới chính là con người thực sự bên trong của bạn!

Khi bạn còn ở trong vòng tròn tiện nghi, bạn trông thật bảnh bao, chững chạc, hào khí ngất trời... Nhưng mọi chuyện có còn như vậy không khi bạn thoát ra khỏi nó?

Thật tuyệt vời là xe máy cũng là phương tiện giúp bạn khám phá bản thân một cách chân thực nhất... Thực tế, ngay tại Dali này tôi có thể mua vé đi Tây Tạng theo các tour đặt sẵn dễ dàng như mua vé xe bus đi Sài Gòn - Hà Nội vậy. Khoảng cách chỉ là hơn 2000km mà thôi. Hai ngày nữa là đã có mặt ở Lhasa và cũng "tự hào" nói với bạn bè rằng tôi đã đến Tây Tạng. Nhưng như vậy để làm gì?

Nếu các bạn theo dõi các hành trình của HDD82 không chỉ lướt mắt qua các hình ảnh mà còn đọc kỹ càng nội dung của nó, tôi tin rằng bạn cũng đang muốn khám phá chính bản thân mình giống như tôi đang làm với chính mình vậy...

 
Vừa mới chạy xe ra khỏi đầu ngõ là tôi đã gặp ngay trở ngại đầu tiên: GPS trên điện thoại không hoạt động! Những ai đi xe máy đều biết GPS trên đường có vai trò quan trọng như thế nào. Nhất là tại những nơi mình chưa từng đến. Tất cả các chuyến đi lần trước, kể cả bên Úc, GPS đều có sóng hết, tại sao Trung Quốc không có sóng GPS? Loại trừ nguyên nhân là tại điện thoại hư vì điện thoại của HDD82 còn mới. Kể cả nhiều ngày sau này nữa cũng không có sóng GPS. Tôi tạm thời rút ra kết luận có thể chính phủ Trung Quốc đã cấm sóng GPS trong khu vực này rồi!

Điều này hoàn toàn có thể xảy ra vì TQ có nhiều điều cấm rất kỳ quặc, chẳng hạn như: cấm Facebook, cấm Youtube, hạn chế gọi điện thoại quốc tế (muốn gọi phải đăng ký account). Và bây giờ tôi lâm vào tình trạng có thể nói là khó khăn nhất từ trước đến nay: phải tìm đường mà không có GPS, không biết tiếng Trung Quốc, mà lại phải tìm đường đi đến các vùng hẻo lánh! Cứu cánh duy nhất lúc này là bản đồ giấy cầm trên tay (mà lại không có tên tiếng Anh).

Bản đồ đường đi đến thị trấn Shaxi:



Người TQ có câu nói rất hay: "Cùng tắc biến, biến tắc thông". Không GPS, tôi phải dừng xe lại mỗi vài km, bắt chuyện với dân địa phương rồi dùng điệu bộ chỉ trỏ, múa may các kiểu để diễn tả cho họ hiểu mình muốn gì. Đôi khi hai bên sau một hồi nhảy múa, gãi đầu gãi tai, rồi cùng lắc đầu cười chẳng hiểu gì cả! Nhiều lần trên đường tôi phải dựa vào trực giác để phán đoán hướng đi... :lol: Người dân TQ tôi gặp phải nói là thân thiện tuyệt vời, có lẽ họ là những con người hiền lành nhất trên Trái đất này.

Một vài hình ảnh trên đường đi đến thị trấn Shaxi:





 
Ngày đầu tiên lái xe tại TQ mang đến cảm giác khoan khoái, lâng lâng dễ chịu không thể tả. Mọi chuyện trôi qua nhanh như chớp mắt. Mới đây thôi tôi còn ở Việt Nam, còn ngủ vật vờ ở sân bay Kuala Lumpur thế mà bây giờ tất cả mọi thứ: bạn bè, công việc, trường học đã ở sau lưng và phía trước mặt tôi là bụi đường. Mặc cho hàng đoàn xe tải, xe oto phóng ào ào qua tung lên những đám mây bụi đỏ mù mịt, tôi hít đầy vào lồng ngực làn gió mát mẻ từ những vùng quê an bình... và màu xanh của cỏ cây, của sự sống hiện diện khắp mọi nơi... Nếu bạn để ý kỹ trong một vài bức ảnh bạn sẽ thấy địa hình ở đây tương đối lạ: những rãnh núi khoét sâu vào các quả núi tạo nên ấn tượng rằng tuổi của những ngọn núi này khá "già"... Tôi sẽ đề cập đến vấn đề này vào các bài viết tiếp theo.









 
Chiếc Honda "Made in China" 150cc mà máy khá yếu, với lời dặn dò của người chủ xe là không được chạy tốc độ quá 60km/h thực tế tôi chỉ chạy khoảng 40. Một phần vì phải dừng xe liên tục để hỏi đường, nhất là đoạn rẽ khỏi đường 214 và đi vào đường làng đến Shaxi, một phần vì động cơ khá yếu. Phải nói là yếu hơn GN125 nữa chứ không phải chơi...

Thời tiết hôm đó nắng đẹp, mặc dù trên độ cao nhưng nắng không gay gắt, không có gió mạnh, đường xá trải nhựa khá tốt và còn mới, xe bon bon, nói chung là hội đủ mọi điều kiện cho một ngày đi xe máy hoàn hảo!

Sau này đi nhiều nơi nữa tôi có nhận xét là đường nông thôn ở TQ đẹp hơn VN nhiều. Tuyệt vời nhất là không có bất kỳ trạm thu phí nào trên đường (trừ đường cao tốc cho oto). Mấy ngày nay nghe nói giá xăng ở VN trên báo nói vừa tăng thêm mấy trăm đồng, cao nhất từ trước đến nay, như vậy là giá thực phẩm, ăn uống chắc sẽ tăng theo kiểu "tát nước theo mưa". Theo nhận xét chủ quan của tôi, VN có lẻ sắp trở thành "điểm đến đắt đỏ nhất Đông Nam Á" mất rồi, vì lần đi Đông Dương và lần này đi TQ tôi thấy giá nhà trọ, giá thực phẩm ở đây khá hợp lý, nếu không nói giá ăn uống khá rẻ (tuy không ngon bằng ở VN thôi :lol: )

Và những lần dừng chân ăn uống dọc đường:





Đây là món mì phổ biến ở Yunnan, với mì + ít rau cải chua+ hành + hỗn hợp cay cay, đo đỏ, sền sệt...

 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
36,682
Bài viết
1,135,090
Members
192,369
Latest member
Datnonamee
Back
Top