29.30.31 Đường về Trùng Khánh.
29.30.31 Đường về Trùng Khánh.
Trong ký ức của tôi, Trùng Khánh là một trong những cái tên về một vùng đất xa xôi được tôi nhớ đến nhiều nhất. Chẳng hiểu vì sao, trong tủ sách còn sót lại sau những biến động năm 1975 – và nhiều năm sau đó, của nhà tôi có 1 cuốn sách cũ mất bìa, mất nhiều trang trong, úa vàng, quăn mép… có tựa đề là “Đường về Trùng Khánh”. Lúc còn nhỏ, tôi đã lọ mọ đọc nhiều cuốn sách không phải của NXB Kim Đồng, cũng có hiểu lơ mơ, chỉ duy nhất cuốn này là tôi không hiểu rõ cho lắm là nó nói gì. Tôi chỉ nhớ láng máng là nó liên quan đến cuộc chiến tranh Trung Nhật, nói về hành trình ngày tao loạn của những người thương nhau… nhưng tôi cứ mường tượng về một miền đất lạ, đẹp mơ hồ Trùng Khánh. Không hiểu sao, cái tựa đề sách cứ ám ảnh mãi trong tôi, dù hầu như tôi đã quên mất nội dung cốt truyện. Sau này, khi thông tin trên mạng đã thuận tiện, tôi có tìm được cuốn sách này, tải về, nhưng tôi không đọc. Tôi muốn giữ một chút ký ức đẹp cho mình về những ngày xưa leo lên sân thượng trốn việc nhà nằm nghêu ngao đọc sách, rồi gởi hồn cho đám mây lang thang mang đi về Trùng Khánh.
***
Tôi dự định đi Fenghuang từ Kaili. Tuy 2 vùng này thuộc 2 tỉnh khác nhau nhưng lại gần nhau. Từ Kaili, đi khoảng 3.1/2h là đến Huaihua, Hồ Nam. Từ Huaihua đi thêm 2h nữa là đến Fenghuang. Khoảng cách như vậy là rất gần (so với TQ) nhưng tôi vẫn không chủ quan. Từ Xijiang, sau khi dậy sớm lang thang hy vọng tìm thấy nếp nhà xưa trong sương sớm… tôi đi chuyến xe sớm về đến Kaili lúc chưa được 10am. Hớn hở vào bến xe hỏi, hỏi đi hỏi lại thì mỗi ngày chỉ có duy nhất 1 chuyến xe đi Huaihua vào 3pm, có nghĩa là đến đó không còn xe đi Fenghuang. Thêm nữa là tôi sẽ làm gì từ 10am đến 3pm ở Kaili buồn tênh. Hỏi thêm 1 vài cung đường nữa đều không được, tôi quyết định nhảy lên xe về lại Guiyang, mà tôi nghĩ là tôi sẽ không còn quay lại. Về đến Guiyang lúc 1.30pm, tôi nhảy tiếp lên chuyến xe đi Trùng Khánh lúc 1.50pm.
***
Như vậy, tôi có duyên với Trùng Khánh hay tôi chưa có phận với Hồ Nam – dù dự định của tôi cho hướng đi qua đó, và sau đó nữa, là rất chi tiết?
***
Tôi đến Trùng Khánh lúc hơn 7pm, xuống xe ở 1 bến xe xa lắc, không nằm trong 1 hướng dẫn nào của LP. Trời mưa lất phất. Lạnh. Gió. Mệt mỏi vì dậy sớm ở Xijiang lạnh ngắt, long xòng xọc trên xe từ sáng giờ, tôi đã trả giá honda ôm từ 40Y xuống còn 25Y, định đi luôn về nhà trọ cho gọn, nhưng còn đang chần chừ làm màu một tý (!?). Thấy tôi ngơ ngáo, 1 bạn trẻ giúp tôi xác định hướng đi về bến xe Caiyuanba để nối chuyến dễ hơn sau đó. Đến nơi, khi tôi hỏi đường đi tiếp, 1 bạn trẻ khác nhiệt tình dắt tôi đi đến bến Caiyuanba vì từ điểm dừng bus đến bến xe khá xa. Bạn ấy không biết nói tiếng Anh, gọi điện thoại cho bạn của bạn ấy biết nói tiếng Anh, đưa máy cho tôi hỏi tôi đi đâu để chỉ tiếp. Nhưng vì chỗ tôi đến, và cách tôi phát âm địa danh đó bằng tiếng Hoa không chuẩn nên, bạn ấy không biết, tôi cũng cảm thấy ngại quá, nên đành cảm ơn rồi đi tiếp. Ra đến bốt cảnh sát hỏi thăm thì được 1 nữ chiến sĩ dắt tôi ra đến bus-stop có chuyến xe đến chỗ tôi cần đi, chỉ cho tôi đường đi. Đến điểm dừng xe bus, tôi lại ngơ ngáo đi tìm GH không ra, vì nó nằm trong hẻm, khu đó tối thui và đặc biệt là cái GH đó nó vừa đổi tên, dời địa điểm dù chỉ gần đó mấy bước nhưng đổi luôn số điện thoại. 2 bạn trẻ đang tâm sự gần đó, thấy tôi ngơ ngáo cõng balo qua lại mấy lần mới hỏi thăm, rồi đi hỏi lòng vòng, rồi dắt tôi vào con hẻm, mà nếu tự đi chắc đợi sáng tôi mới dám vào đúng GH đó. Đến nơi, đã hơn 9pm! Đợi tôi vào, chắc chắn mọi việc, 2 bạn ấy mới chào tôi đi.
Đường về Trùng Khánh của tôi là vậy đó! Bạn có muốn về Trùng Khánh không?
Thanh thoát. Dazu – Unesco Herritage.
Làm gì khép nép bên ruộng cải vậy đào ơi?
Về Trùng Khánh đi để ngắm những di tích ngàn năm tuổi giờ vẫn rạng ngời, những cánh đồng mùa hoa cải miên man vàng bên những nụ đào hồng dịu dàng ngày xuân nắng nhẹ…
Về Trùng Khánh đi, để một chiều ngồi bên dòng Trường Giang sương mây mờ mịt nâng chén tiêu sầu cùng tôi ngâm nga câu ca sao thấy lòng nhẹ bỗng
“Trường Giang cuồn cuộn đổ về đông. Bao lớp sóng xô mấy anh hùng. Ngoảng mặt lại nhân tình thế thái. Được mất bại thành hóa hư không.”
Về đi… Về Trùng Khánh cùng tôi đi!!!...