Chào các anh chị em, mình tên là Hiếu, thành viên mới của phuot.vn. Hôm nay mình muốn chia sẻ với những tâm hồn phiêu lưu trong ngôi nhà phuot.vn một thể loại phượt mà mình thấy chưa nhiều người có cơ hội được thử: HITCHHIKING
Tuổi 20 của mình đã vô cùng may mắn được dành cho nước Úc, nơi có những con người tuyệt đẹp luôn tươi cười rạng rỡ, những công viên xanh mướt mình có thể ngả lưng xuống bất kì lúc nào, những lễ hội, sự kiện nghệ thuật và văn hóa luôn nhộn nhịp từ tuần này qua tuần khác...
Nhưng trên hết, nước Úc là nơi đã tạo điều kiện cho mình thực hiện đam mê được du lịch, được trải nghiệm, được gặp gỡ những con người mới thú vị để thấy bên ngoài bốn bức tường tẻ nhạt, còn có một thế giới của những cơ hội, những cảm xúc mình chưa bao giờ biết đến.
Vậy hitchhike nghĩa là gì. Tôi dịch từ hitchhike sang tiếng Việt là 'đi nhờ xe'. Đến bây giờ thì chắc nhiều người đã mường tượng được ra cách thức phượt của tôi là gì. Đúng vậy, đi nhờ xe không phải là điều gì quá xa lạ. Mình chỉ đơn giản là xin một tài xế nào đó cho mình đi nhờ từ A đến B thôi mà. Thế nhưng, một khi bạn đã chọn, và chấp nhận 'đi nhờ xe' là cách thức di chuyển duy nhất của mình, đó lại là một điều khác. Tôi chưa đọc "Xách ba lô lên và đi" nhưng tôi khá chắc trong quyển đó tác giả cũng đã thử cách này.
(Đồ nghề cho một chuyến đi)
Khi tôi chọn hitchhike là phương thức di chuyển 900km từ Melbourne đến Sydney và ngược lại (và sau đó là chuyến hitchhike 1600km đến Brisbane, và cuối cùng là chuyến hitchhike 700km đến thành phố Adelaide), tôi cam kết với những rủi ro mình sẽ gặp phải nếu chỉ đi nhờ xe, và chấp nhận những vất vả mình sẽ phải trải qua nếu cứ cứng đầu như vậy. Nhưng trên hết, tôi đặt hoàn toàn niềm tin vào 2 thứ: bản năng của mình, và lòng tốt của con người.
Bạn có tưởng tượng được không, nếu chuyến đi của bạn là những lần bị bỏ lại ở một trạm xăng hiu quạnh bên cạnh đường cao tốc, là những lần lê la từ chiếc xe này đến chiếc xe nọ mong tìm kiếm được 1 người tốt bụng nào đó sẽ cho mình đi nhờ, là những lần quốc bộ ở nơi đồng không mông quạnh nhằm tìm "hitchhiking spot" (điểm bắt xe) hợp lí? Còn gì là đi du lịch nữa? Bạn có tưởng tượng được không, nếu sự an toàn của bạn, chuyến đi của bạn, ví tiền của bạn, mạng sống của bạn đều phụ thuộc hết vào lòng tốt con người, thứ mà bạn không có quyền đòi hỏi, mà chỉ có quyền hi vọng?
(Một tài xế lái xe tải chở tôi vài trăm km. Anh ấy rủ tôi qua nhà chơi, thăm vợ và 5 đứa con của anh ấy. Nhưng tôi phải từ chối vì không tiện đường. Trước khi chia tay, anh tặng cho tôi một quyển kinh thánh nhỏ, nói rằng những gì tôi đang tìm kiếm có thể được tìm thấy trong quyển sách này"
Tôi đánh đổi tất cả, những lần đứng bên cạnh đường cao tốc với chiếc ba lô nặng chịch vẫy vẫy chiếc bảng ghi "Học sinh - không tiền - Giúp" với ngón tay trỏ giơ lên cao tự hào và vô vọng, những lần lon ton dưới cái nóng nung thép của trời Úc, chạy đến những chiếc xe mới tạt vào trạm xăng để thử vận may, những hàng trăm, hàng trăm chiếc xe lao vùn vụt qua tôi một cách hững hờ khi mà tôi hiện ra trong mắt họ không gì hơn là một kẻ nguy hiểm tiềm tàng, một kẻ bỏ nhà đi bụi, không có gì tốt đẹp.
Tôi đánh đổi những cảm xúc bất an, lo lắng, sợ hãi, hoảng hốt, xấu hổ của việc phụ thuộc vào người lạ mặt hoàn toàn để giúp hành trình "tìm ý nghĩa của cuộc đời" của tôi được tiếp diễn.
Bất an thế nào ư? Bất an là khi được một anh chàng từ dưới đất chui lên đề nghị chở tôi từ Sydney về Melbourne khi tôi đang đứng bên ngoài một trạm xăng, cố gắng sử dụng những múi cơ mặt mệt mỏi để cười với mọi chiếc xe chạy qua. Tôi tin vào karma (nghiệp chướng?) và rằng nếu mình sống tích cực, điều tích cực sẽ quay trở lại với mình. Thế nên anh chàng này đã đáp lại lời cầu khấn của tôi, mỗi tội hành vi của anh này hơi đáng ngờ. Tốt đến bất ngờ, đến nghi hoặc, đến mức khiến tôi phải tự hỏi liệu có nên nghe theo bản năng của mình lần này và từ chối khi anh ấy nói anh ta là người Afghanistan còn xe anh ấy thì cũng khá tồi tàn, luộm thuộm.
Sợ hãi là thế nào ư? Sợ hãi là khi nhảy lên xe van của một thằng cha hippie/surfer thực thụ tóc vàng dài ngang vai, cởi trần cơ bắp sáu múi mặt đẹp như sao Hollywood đưa tôi đến Byron Bay (một vịnh đẹp nổi tiếng gần t.p Brisbane). Không, tôi không lo lắng sẽ bị hiếp dâm nếu đó là điều bạn đang nghĩ. Tôi lo lắng là khi hắn ta dùng tay phải để nhồi thuốc vào chiếc tẩu đang ở trên tay trái của hắn, bàn chân đang đạp ga đến tốc độ 70 cây số một giờ, mồm hắn liên tục giảng giải cho tôi cách hút marijuana và những điều kì diệu nó mang lại, một mắt hắn nhìn đường và mắt còn lại nhìn tôi, trong khi đùi hắn thì lãnh nhiệm vụ điều khiển vô lăng. "Tao chạy kiểu này suốt từ khi tao 15 tuổi, dễ như chơi ý mà", hắn trấn an tôi.
(Ryan, hình mẫu hippie của thế kỉ 21)
Lo lắng là thế nào ư? Lo lắng là khi được một anh chàng châu Phi đề nghị chở về, lúc 11 giờ đêm khi phát hiện ra mình đã đi quá trạm dừng xe buýt ở Canberra và cơ hội về được chỗ qua đêm càng nhỏ dần. Đắn đo mãi không biết có nên nghe theo bản năng mình lần này, cuối cùng tôi gạt tiếng nói bên trong đang run rẩy ngờ vực sang một bên, đi theo anh chàng nhỏ thỏ đen đúa kia qua những con hẻm, cái ngõ, băng qua bãi đậu xe dưới bầu trời đêm lổn nhổn ánh sao. "Đứng ở ngoài này đợi nhé, vợ tao có khi đang khỏa thân", Stevenson, nhân viên quét dọn đến từ đảo quốc Mauritius nói rồi biến vào nhà, lúc sau quay ra với chiếc chìa khóa ô tô.
(Sau khi được Stevenson giúp, tôi qua đêm trong một phòng gym mà một người bạn của bạn sắp xếp trước)
Hoảng hốt là như thế nào ư? Là khi tôi không tìm thấy chiếc điện thoại của mình sau khi được bỏ lại ngoài một trạm xăng nhỏ xinh xinh, một bên là đồng mía, một bên là dòng sông bạc chảy ra biển (dòng nước mà ông lái xe bảo tôi rằng mùa hè đến mày có thể nhìn thấy cả cá heo), cách xa nền văn mình nhân loại 300km. Cũng may là sau một hồi gào thét chửi rủa bản thân thì tôi đã tìm thấy điện thoại trong túi áo khoác ngay trước ngực.
Xấu hổ là như thế nào ư? Là khi chạm phải những ánh mắt lảng tránh, khinh rẻ, những ánh mắt nhìn xuống tôi như thế tôi không cùng địa vị xã hội với họ, đẩy tôi càng xa khỏi thế giới của họ càng tốt. Không nhiều người có cảm tình với hitchhiker, nhưng những người đã dừng lại và cho bạn lên xe là những người tốt nhất thế giới. Họ giúp bạn khi không ai khác giúp bạn.
Chỉ với cái ngón cái giơ cao, nghiêng trên trời (đôi khi có một tấm bảng đeo trước ngực), với cái đầu còn non choẹt nhưng đầy ước mơ, trái tim bất ổn nhưng thừa đam mê, cùng rất nhiều kem chống nắng và socola chống đói, tôi xách ba lô lên và đi. Không kế hoạch, không bạn đồng hành, không kinh nghiệm, không có mấy đồng trong túi, tôi lại có vô cùng nhiều lí do vì sao tôi kiên quyết bỏ ngoài tai những câu khuyên bảo ngoài kia nguy hiểm lắm, mày không sợ bị giết ư, có ngày mày sẽ gặp hạn. Nhưng thật ra, những câu chuyện của google về "hitchhiker murder", "hitchhiker gone missing", những câu chuyện của những người tôi gặp về việc họ chạm trán người xấu ra sao CÓ làm tôi nhụt chí và nghi ngờ kế hoạch của mình. Tôi nhìn trong ánh mắt họ không còn đâu tình yêu với nhân loại.
Ai chả biết trên thế giới này vẫn có người tốt, và lòng tốt luôn luôn tồn tại. Nhưng như Buddha đã nói "Chỉ chấp nhận những thứ mình trải nghiệm là sự thật và là sự thật duy nhất", tôi chỉ có thể hoàn toàn tin rằng lòng tốt tồn tại khi nó xảy đến với tôi trong những thời khắc tuyệt vọng nhất.
Không, tôi không liều chết, tôi liều sống.
Tôi mới viết về những cảm xúc tiêu cực, những khó khăn của hitchhike. Nếu như có ai muốn biết thêm về hành trình của tôi, tôi sẽ viết tiếp. Bây giờ tôi phải quay lại làm việc đã.
Tuổi 20 của mình đã vô cùng may mắn được dành cho nước Úc, nơi có những con người tuyệt đẹp luôn tươi cười rạng rỡ, những công viên xanh mướt mình có thể ngả lưng xuống bất kì lúc nào, những lễ hội, sự kiện nghệ thuật và văn hóa luôn nhộn nhịp từ tuần này qua tuần khác...
Nhưng trên hết, nước Úc là nơi đã tạo điều kiện cho mình thực hiện đam mê được du lịch, được trải nghiệm, được gặp gỡ những con người mới thú vị để thấy bên ngoài bốn bức tường tẻ nhạt, còn có một thế giới của những cơ hội, những cảm xúc mình chưa bao giờ biết đến.
Vậy hitchhike nghĩa là gì. Tôi dịch từ hitchhike sang tiếng Việt là 'đi nhờ xe'. Đến bây giờ thì chắc nhiều người đã mường tượng được ra cách thức phượt của tôi là gì. Đúng vậy, đi nhờ xe không phải là điều gì quá xa lạ. Mình chỉ đơn giản là xin một tài xế nào đó cho mình đi nhờ từ A đến B thôi mà. Thế nhưng, một khi bạn đã chọn, và chấp nhận 'đi nhờ xe' là cách thức di chuyển duy nhất của mình, đó lại là một điều khác. Tôi chưa đọc "Xách ba lô lên và đi" nhưng tôi khá chắc trong quyển đó tác giả cũng đã thử cách này.
Khi tôi chọn hitchhike là phương thức di chuyển 900km từ Melbourne đến Sydney và ngược lại (và sau đó là chuyến hitchhike 1600km đến Brisbane, và cuối cùng là chuyến hitchhike 700km đến thành phố Adelaide), tôi cam kết với những rủi ro mình sẽ gặp phải nếu chỉ đi nhờ xe, và chấp nhận những vất vả mình sẽ phải trải qua nếu cứ cứng đầu như vậy. Nhưng trên hết, tôi đặt hoàn toàn niềm tin vào 2 thứ: bản năng của mình, và lòng tốt của con người.
Bạn có tưởng tượng được không, nếu chuyến đi của bạn là những lần bị bỏ lại ở một trạm xăng hiu quạnh bên cạnh đường cao tốc, là những lần lê la từ chiếc xe này đến chiếc xe nọ mong tìm kiếm được 1 người tốt bụng nào đó sẽ cho mình đi nhờ, là những lần quốc bộ ở nơi đồng không mông quạnh nhằm tìm "hitchhiking spot" (điểm bắt xe) hợp lí? Còn gì là đi du lịch nữa? Bạn có tưởng tượng được không, nếu sự an toàn của bạn, chuyến đi của bạn, ví tiền của bạn, mạng sống của bạn đều phụ thuộc hết vào lòng tốt con người, thứ mà bạn không có quyền đòi hỏi, mà chỉ có quyền hi vọng?
(Một tài xế lái xe tải chở tôi vài trăm km. Anh ấy rủ tôi qua nhà chơi, thăm vợ và 5 đứa con của anh ấy. Nhưng tôi phải từ chối vì không tiện đường. Trước khi chia tay, anh tặng cho tôi một quyển kinh thánh nhỏ, nói rằng những gì tôi đang tìm kiếm có thể được tìm thấy trong quyển sách này"
Tôi đánh đổi tất cả, những lần đứng bên cạnh đường cao tốc với chiếc ba lô nặng chịch vẫy vẫy chiếc bảng ghi "Học sinh - không tiền - Giúp" với ngón tay trỏ giơ lên cao tự hào và vô vọng, những lần lon ton dưới cái nóng nung thép của trời Úc, chạy đến những chiếc xe mới tạt vào trạm xăng để thử vận may, những hàng trăm, hàng trăm chiếc xe lao vùn vụt qua tôi một cách hững hờ khi mà tôi hiện ra trong mắt họ không gì hơn là một kẻ nguy hiểm tiềm tàng, một kẻ bỏ nhà đi bụi, không có gì tốt đẹp.
Tôi đánh đổi những cảm xúc bất an, lo lắng, sợ hãi, hoảng hốt, xấu hổ của việc phụ thuộc vào người lạ mặt hoàn toàn để giúp hành trình "tìm ý nghĩa của cuộc đời" của tôi được tiếp diễn.
Bất an thế nào ư? Bất an là khi được một anh chàng từ dưới đất chui lên đề nghị chở tôi từ Sydney về Melbourne khi tôi đang đứng bên ngoài một trạm xăng, cố gắng sử dụng những múi cơ mặt mệt mỏi để cười với mọi chiếc xe chạy qua. Tôi tin vào karma (nghiệp chướng?) và rằng nếu mình sống tích cực, điều tích cực sẽ quay trở lại với mình. Thế nên anh chàng này đã đáp lại lời cầu khấn của tôi, mỗi tội hành vi của anh này hơi đáng ngờ. Tốt đến bất ngờ, đến nghi hoặc, đến mức khiến tôi phải tự hỏi liệu có nên nghe theo bản năng của mình lần này và từ chối khi anh ấy nói anh ta là người Afghanistan còn xe anh ấy thì cũng khá tồi tàn, luộm thuộm.
Sợ hãi là thế nào ư? Sợ hãi là khi nhảy lên xe van của một thằng cha hippie/surfer thực thụ tóc vàng dài ngang vai, cởi trần cơ bắp sáu múi mặt đẹp như sao Hollywood đưa tôi đến Byron Bay (một vịnh đẹp nổi tiếng gần t.p Brisbane). Không, tôi không lo lắng sẽ bị hiếp dâm nếu đó là điều bạn đang nghĩ. Tôi lo lắng là khi hắn ta dùng tay phải để nhồi thuốc vào chiếc tẩu đang ở trên tay trái của hắn, bàn chân đang đạp ga đến tốc độ 70 cây số một giờ, mồm hắn liên tục giảng giải cho tôi cách hút marijuana và những điều kì diệu nó mang lại, một mắt hắn nhìn đường và mắt còn lại nhìn tôi, trong khi đùi hắn thì lãnh nhiệm vụ điều khiển vô lăng. "Tao chạy kiểu này suốt từ khi tao 15 tuổi, dễ như chơi ý mà", hắn trấn an tôi.
(Ryan, hình mẫu hippie của thế kỉ 21)
Lo lắng là thế nào ư? Lo lắng là khi được một anh chàng châu Phi đề nghị chở về, lúc 11 giờ đêm khi phát hiện ra mình đã đi quá trạm dừng xe buýt ở Canberra và cơ hội về được chỗ qua đêm càng nhỏ dần. Đắn đo mãi không biết có nên nghe theo bản năng mình lần này, cuối cùng tôi gạt tiếng nói bên trong đang run rẩy ngờ vực sang một bên, đi theo anh chàng nhỏ thỏ đen đúa kia qua những con hẻm, cái ngõ, băng qua bãi đậu xe dưới bầu trời đêm lổn nhổn ánh sao. "Đứng ở ngoài này đợi nhé, vợ tao có khi đang khỏa thân", Stevenson, nhân viên quét dọn đến từ đảo quốc Mauritius nói rồi biến vào nhà, lúc sau quay ra với chiếc chìa khóa ô tô.
(Sau khi được Stevenson giúp, tôi qua đêm trong một phòng gym mà một người bạn của bạn sắp xếp trước)
Hoảng hốt là như thế nào ư? Là khi tôi không tìm thấy chiếc điện thoại của mình sau khi được bỏ lại ngoài một trạm xăng nhỏ xinh xinh, một bên là đồng mía, một bên là dòng sông bạc chảy ra biển (dòng nước mà ông lái xe bảo tôi rằng mùa hè đến mày có thể nhìn thấy cả cá heo), cách xa nền văn mình nhân loại 300km. Cũng may là sau một hồi gào thét chửi rủa bản thân thì tôi đã tìm thấy điện thoại trong túi áo khoác ngay trước ngực.
Xấu hổ là như thế nào ư? Là khi chạm phải những ánh mắt lảng tránh, khinh rẻ, những ánh mắt nhìn xuống tôi như thế tôi không cùng địa vị xã hội với họ, đẩy tôi càng xa khỏi thế giới của họ càng tốt. Không nhiều người có cảm tình với hitchhiker, nhưng những người đã dừng lại và cho bạn lên xe là những người tốt nhất thế giới. Họ giúp bạn khi không ai khác giúp bạn.
Chỉ với cái ngón cái giơ cao, nghiêng trên trời (đôi khi có một tấm bảng đeo trước ngực), với cái đầu còn non choẹt nhưng đầy ước mơ, trái tim bất ổn nhưng thừa đam mê, cùng rất nhiều kem chống nắng và socola chống đói, tôi xách ba lô lên và đi. Không kế hoạch, không bạn đồng hành, không kinh nghiệm, không có mấy đồng trong túi, tôi lại có vô cùng nhiều lí do vì sao tôi kiên quyết bỏ ngoài tai những câu khuyên bảo ngoài kia nguy hiểm lắm, mày không sợ bị giết ư, có ngày mày sẽ gặp hạn. Nhưng thật ra, những câu chuyện của google về "hitchhiker murder", "hitchhiker gone missing", những câu chuyện của những người tôi gặp về việc họ chạm trán người xấu ra sao CÓ làm tôi nhụt chí và nghi ngờ kế hoạch của mình. Tôi nhìn trong ánh mắt họ không còn đâu tình yêu với nhân loại.
Ai chả biết trên thế giới này vẫn có người tốt, và lòng tốt luôn luôn tồn tại. Nhưng như Buddha đã nói "Chỉ chấp nhận những thứ mình trải nghiệm là sự thật và là sự thật duy nhất", tôi chỉ có thể hoàn toàn tin rằng lòng tốt tồn tại khi nó xảy đến với tôi trong những thời khắc tuyệt vọng nhất.
Không, tôi không liều chết, tôi liều sống.
Tôi mới viết về những cảm xúc tiêu cực, những khó khăn của hitchhike. Nếu như có ai muốn biết thêm về hành trình của tôi, tôi sẽ viết tiếp. Bây giờ tôi phải quay lại làm việc đã.
Last edited: