What's new

[Chia sẻ] 48 giờ ở Chiang Mai

Phần giới thiệu về Chiang Mai trong Lonely Planet như sau : " Một trong những câu hỏi mà người Thái hay hỏi du khách nước ngoài khi đặt chân đến Thái là : " Bạn đã đến Chiang Mai chưa ? " cho thấy Chiang Mai là một điểm đến không thế thiếu của Thái Lan . " . Một phần giới thiệu khá ấn tượng với một người đã từng ấn tượng về đất nước Thái đẹp , văn minh và hiền hòa .

Nhìn trên lịch thấy 30.4 là ngày thứ 5 , tôi vui mừng khôn xiết vì biết chắc mình sẽ được nghỉ lễ 4 ngày và niềm vui đó càng nhân đôi khi công bố môn thi tốt nghiệp không có môn lịch sử . Sau bao nhiêu năm vật lộn với lũ học trò trong việc ôn thi , năm nay tôi đã có thể khoan khoái tự thưởng cho mình một chuyến du lịch ngắn đến Chiang Mai . Hơn nữa đi Thái Lan cũng là một lựa chọn hay trong tỉnh trạng du lịch trong nước đến ngày lễ lại tiếp tục hát khúc ca " chặt chém và tồi tệ "

Nhưng tôi nghĩ được thì thiên hạ cũng nghĩ được như thế . Đặt vé máy bay trong mùa lễ thật là bực mình . Chọn được giờ đẹp thì giá mắc , chọn được giá rẻ thì giờ không khớp với lịch trình mình đã đưa ra . Các vé máy bay trong giờ vàng ( tối 29 , sáng 30/4 , tối 3/5 ) đều đã kín chỗ . Cuối cùng đàng chấp nhận mua vé không rẻ của Air Asia ( khởi hành chiều 29/4 về sáng 3/5 ) là 220 usd . Tôi định mua vé chuyển tiếp đi Chiang Mai luôn nhưng đồng chí Việt (NKB ) đưa ra lời khuyên không nên như thế vì Air Asia là hãng hay trễ giờ bay , mua vé chuyển tiếp có khả năng mất cả chì lẫn chải nên đàng chọn giải pháp sang đến Bangkok rồi tính tiếp .

Ba tuần trước giờ bay , Thái Lan bất ổn với hàng loạt những cuộc biểu tỉnh của phe áo đỏ . Nhiều khách du lịch bỏ vé . Cả nhà nhìn tôi bằng một cặp mắt van lơn , năn nỉ .... " Đừng đi ..... ! "

Một tuần trước giờ bay , bằng những biện pháp cứng rắn , Abihsit đã làm cho tình hình Bangkok ổn định trở lại ... nhưng những người phụ nữ quan tâm đến tôi , với bản tính mềm yếu vẫn tiếp tục van lơn ... " Đừng đi ... ! " . Nhưng ý tôi đã quyết ...

“ Người đi? Ừ nhỉ người đi thực!
Mẹ thà coi như chiếc lá bay
Chị thà coi như là hạt bụi
Em thà coi như hơi rượu say ....”

Thật ra , điều làm tôi quyết chí ra đi không phải vì tôi có máu me du lịch đến nỗi sẵn sàng xả thân lao vào chốn hiểm nguy mà chẳng qua là tôi tiếc tiền . Tôi đã mua vé giá rẻ nên không thể trả hoặc đổi được . 220 usd với một đại gia nào đó là một số tiền vặt vãnh , chứ còn đối với một giáo viên quèn như tôi thì nó thật sự rất lớn đủ để mình lao vào bất chấp nguy hiểm...

Vậy nên , quyết chí ra đi ....
Chiều 29.4 , không một lời từ giã , tôi xách ba lô lên đường . Sân ga đông nghẹt người ....
7 giờ 30 tối , tôi đến Suvanarbhumi ....
 
LÀNG NGHỀ Ở CHIANG MAI

Một trong những nguyên nhân khiến tôi quyết định chọn Chiang Mai mà không phải là Phukhet hay một nơi nào khác trên đất Thái là diểm đến vì tôi bị ấn tượng khá mạnh trước những bức ảnh chụp những chiếc dù ở làng nghề Bo Sang , một làng chuyên làm dù thủ công . Những chiếc dù sặc sỡ sắc màu phô mình trong nắng khiến tôi tràn đầy cảm xúc . TRong buổi chiều cuối cùng trên đất Chiang Mai , tôi phóng xe đến Bo Sang

Bo Sang nằm cách trung tâm Chiang Mai 9 km về hướng Đông . Đường nhựa phẳng lì . Tôi dừng chân bên hè đường uống một ly nước thốt nốt để xua cái nắng đang bốc lửa trên đầu , rồi hân hoan tiếp tục cuộc hành trình . Nghe chỉ dẫn cứ đến cây số 1006 sẽ gặp làng nghể Bo Sang

Tôi vi vu lướt trên con đường vắng với bao nhiêu viễn cảnh đẹp đẽ về một làng nghề tấp nập , những cái dù đủ màu sắc sẽ là một trong những đề tài cho tôi tha hồ bấm máy .... và tuyệt vời biết bao nếu có thể chup được đôi mắt của một cô gái Thái trong làng nghề Bo Sang e ấp sau vành dù rực rỡ ...

Thực tế nghiệt ngã và luôn luôn nghiệt ngã . làng nghề Bo Sang hiện ra trước mắt tôi với một cái cổng chào cũ xì được dựng lên chẳng mang dấu ấn . Con đường nhỏ chạy vào làng vằng ngắt và hai bên chỉ thấy những gian hàng bàn hàng lưu niệm . KHông chỉ bán dù ở đây còn bán nhiều thứ linh tinh khác như một chợ phiên thu nhỏ . Loanh quanh chán tôi quay ra ngoài và ghế vào một trung tâm mua bán , ở đó có một khu người ta ngồi làm dù với đầy đủ các công đoạn cho du khách xem .... Tôi xem một cách thờ ơ . Tôi thích cái không khí của làng nghề chứ không phải một phiêu bản dựng lại mang đầy tính thị trường ....

Nắng vẫn tiếp tục như đổ lửa .... Tôi ngồi giữa Bo Sang mà bồi hồi nhớ cái làng mộc Kim Bồng ở Hội An bên dòng sông Thu Bồn . Một làng nghề đầy sông động . Tôi yêu tiếng đục , chạm chan chát ngoài khu làm thuyền , cái nhìn trầm tư của người thợ chạm khắc trước khúc gỗ thô sơ .....tất cả diễn ra một cách bình thường như một ngày bình thường bất chấp sự xuất hiện của những du khách từ phương xa đến như tôi .... Chẳng biết Kim Bồng giờ đây có thay đổi gì không .... ?

Nhớ đến Kim Bồng nên chiều tối ngày hôm đó , tôi chạy đi Hang Dong ( Baa Ta Wan ) . , cách Chiang Mai 15 km về phía Nam . Nhưng tôi không may mắn vì ngày hôm đó là ngày 1.5 . Tất cá các cửa hàng , các nơi làm mộc đều nghĩ lễ ....Đón tiếp tôi chỉ là nhưng tượng gỗ được để ngoài lề đường bạc phết trông tàn tạ trong ánh nắng chiều .

DSCF7617.jpg


Làng nghề Bo sang

P1020569.jpg


DSCF7616.jpg
 
TỪ CHIANG MAI NGHĨ VỀ ĐÀ LẠT


Sau 48 giờ ở Chiang Mai , sáng sớm hôm sau , Berm chở tôi ra sân bay . Trước khi rời khỏi nhà , Berm tặng tôi 2 chiếc lá làm bằng vỏ dừa rất đẹp dùng để đựng đèn cầy và bó lại bốn cây sứ mà tôi đã mua . Thật sự , tôi rất xúc động . Xuống xe ở sảnh chờ , tôi ôm chầm lấy Berm như một người bạn thân thiết mặc dù chúng tôi chỉ mới biết nhau 48 giờ . Chẳng biết đến bao giờ chúng tôi mới có cơ hội gặp lại nhau .

Ngồi ở phòng chờ , bên tai tôi réo rắt tiếng đàn của một dàn nhạc truyền thống Lana đang chơi ở góc phòng . Và tiếng đàn đó làm tôi bâng khuâng ... Tôi nhớ Đà Lạt , quê hương tôi ...

Nhiều người nói Chiang Mai là Đà Lạt của Thái Lan . Tôi nghĩ so sánh như thế chưa đúng . Chiang Mai không thể bằng Đà Lạt được . Nhất là về mặt khí hậu . Một vùng khí hậu ôn đới giữa vùng nhiệt đới , tôi nghĩ chỉ có ở Đà Lạt . Ở Chiang Mai tôi không thể tìm thấy cái không khí se se lạnh vào giữa trưa hè , không thể thấy sương lãng bãng trôi trên những rặng thông và không thể xuýt xoa hơ tay trên ly cafe nóng bốc khói .....

Nhưng Đà Lạt đã bắt đầu thay đổi quá nhiều theo hướng đi xuống , trong khi Chiang Mai vẫn giữ được những cái truyền thống của nó nhưng phát triển khá nhanh về cơ sở hạ tầng để dù cách xa Bangkok người ta vẫn thấy Chiang Mai rất gần ....

- Tôi mất 7 tiếng đồng hồ để đi từ Sài Gòn lên Đà Lạt ( Sài Gòn - Đà Lạt cách nhau 300 km ) - Vì cách đi phổ biến nhất , dễ lựa chọn nhất là xe bus
- Tôi mất 1 tiếng đồng hồ để đi từ Bangkok lên Chiang Mai ( Bangkok - Chiang Mai cách nhau 800 Km ) - Vì cách đi phổ biên nhất và dễ lựa chọn nhất là máy bay ....

-Tôi dễ dàng kiếm được khách sạn nhà nghỉ trên mạng với giá cả được biết trước ngay cả trong mùa cao điểm để rồi trả tiền mà không cảm thấy khó chịu ở Chiang Mai

- Lên Đà Lạt vào mùa cao điểm thì ôi thôi .....tiến mất tật mang ...

- Đường đèo lên Doi Su Thep đẹp như tranh , sạch sẽ ...
- Đường đèo Pren nhỏ , hai bên đường rác đầy ....

Nhưng điều làm tôi buồn ...buồn hẳn là những lần sau này khi lên Đà Lạt , tôi thấy quê mình đã dần dần mất hết những nét tạo nên cái hồn của nó ...
Làm cách nào để giữ .... như Chiang Mai đã giữ được .... ?
 
Last edited:
Bác tibet cho em cái địa chỉ hay phone của Sathiham guesthouse đc ko, em tìm mãi mà không thấy. Đọc posts của bác, em lại muốn đi lần 2.
 
Bác tibet cho em cái địa chỉ hay phone của Sathiham guesthouse đc ko, em tìm mãi mà không thấy. Đọc posts của bác, em lại muốn đi lần 2.

Sorry vì tôi đã viết sai tên Guesthouse khiến bác tìm không ra .
Chính xác là :
Santitham Guest House
61 Santitham Road
Chang Phuak Muang ( district)
Chiang Mai 50300 Thailand
Phone : 053.406.449
web : www.santitham.com
E.mail : ì[email protected]
 
P1020242.jpg


Và một loại trái cây đặc biệt chưa thấy tại Việt Nam . post lên cho mọi người nói dùm nó là trái gì , mùi vị ra sao vì hình dáng bên ngoài của nó làm tôi sợ không dám nếm thử[/QUOTE]

Trái này Việt Nam ta gọi trái chà là, có nhiều ở vùng Trung Đông, Nam Á và Đông Nam Á như Malaysia, Indonesia... ăn khá thơm và ngon, chua chua, ngọt ngọt. Thân cây như cây cọ, dừa. Ở mình chỉ có mứt chà là nên mọi người không biết hình dáng của trái tươi.
 
P1020242.jpg


Và một loại trái cây đặc biệt chưa thấy tại Việt Nam . post lên cho mọi người nói dùm nó là trái gì , mùi vị ra sao vì hình dáng bên ngoài của nó làm tôi sợ không dám nếm thử

Trái này Việt Nam ta gọi trái chà là, có nhiều ở vùng Trung Đông, Nam Á và Đông Nam Á như Malaysia, Indonesia... ăn khá thơm và ngon, chua chua, ngọt ngọt. Thân cây như cây cọ, dừa. Ở mình chỉ có mứt chà là nên mọi người không biết hình dáng của trái tươi.[/QUOTE]

Quả này không phải quả chà là đâu. Mình thấy bạn Quang gì đó ở trên nói đúng rồi đấy. Hồi mình sang Chiangmai, các bạn bên đó gọi quả này là sala, mùi hơi lạ nhưng ăn cũng ngon, chua chua ngọt ngọt. Ở Việt Nam, đợt mình lên An Giang có thấy bán ở chợ Châu Đốc. Nhưng cũng là nhập từ Thái sang thì phải.
Đọc threat này của bác Tibet lại thấy nhớ Chiangmai quá T_T, nhớ thành cổ, nhớ chiangmai zoo, nhớ Night safari, nhớ Chiangmai University. Trái cây bên Thái vừa ngon vừa rẻ và quan trọng nhất là người dân Chiangmai rất hiền lành dễ thương chứ không như dân Bangkok.
 
Đã nhỉ. Vừa rồi tớ có chuyến công tác bên Thái gần 1 tháng nhưng chỉ tranh thủ đi được Pattaya. Đúng như chủ tóp nói, đồng nghiệp bên Thái ai cũng hỏi tớ "Đi chiangmai chưa?", lần sau có dịp nhất định tớ sẽ đi Chiangmai. À cho tớ hỏi tí, tới nghe nói ở Chiangmai thời tiết lạnh lạnh giống Đalat phải ko?
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
55,676
Bài viết
1,171,063
Members
192,338
Latest member
senrilamaha74com
Back
Top