What's new

5 ngày 4 đêm, 3 bố con bò lên đỉnh Fansipang

Trích nhật ký....

"Một ngày nào đó trong tương lai, khi cả gia đình ngồi quây quần bên bếp lửa, hẳn chúng ta có rất nhiều điều để kể về chuyến đi này: một chút tự hào, một chút run rẩy như chúng ta đang đi dưới cơn mưa vượt qua vạt rừng trúc trong ngày thứ 4,...và sẽ ko còn gì để hối tiếc nữa. Chúng ta sẽ ko còn phải đứng dưới chân núi, nhìn xa xăm về phía đỉnh núi mờ sương mà đau đáu một khát khao in dấu chân mình lên đó.

5 ngày, 4 đêm ba bố con lang thang trong dãy Hoàng Liên Sơn già cỗi trên con đường lên đỉnh Fansipang. Ko poter, 3 ba con đã chiến đấu với tất cả sức lực của mình trong ngày thứ 4 từ điểm cắm trại 2.800m lên đến đỉnh. Nắng gắt, mưa rừng, những giọt mồ hôi và cả những giọt nước mắt của con... Ba đã ngạc nhiên là đôi khi mình lạnh lùng đến vậy. Nhưng hẳn có giây phút nào đó trong cuộc đời của con sau này, con sẽ phải đứng trước những lựa chọn khó khăn, nghiệt ngã hơn việc chúng ta quyết định dừng lại hay đi tiếp?. Và con sẽ nhớ: "3 chúng ta đã bỏ lại tất cả mọi thứ sau lưng để tiến lên phía trước: những cung đường và những giấc mơ dang dở, những muộn phiền của cuộc sống đời thường, ...chúng ta đã lên được tới ngọn núi mờ mịt hơi nước, mưa rả rích quanh năm ấy bằng chính nỗ lực của mình.

Đến lúc này và mãi mãi mai sau, ba chỉ có tình yêu dành cho các con là ko bao giờ cạn kiệt, trong tất cả mọi thứ có thể thay đổi theo thời gian.

Một ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời của một người cha-fansipang ngày 9-7-2013.
 
Đây là một diễn đàn mạng mở, vậy nên các thành viên có quyền bày tỏ quan điểm của mình (miễn là không vi phạm quy định của diễn đàn), vì vậy có nhiều ý kiến là dĩ nhiên. Mà càng có nhiều ý kiến, càng nhiều quan điểm chứng tỏ vấn đề đang được nhiều thành viên quan tâm..
Tuy nhiên, tôi chỉ thích những bình luận có chính kiến và quan điểm. lập luận rõ ràng, dù theo chiều nào đi chăng nữa.
Tôi thấy thực ra việc anh Bố ở đây đưa con đi leo Fan (hay đi phượt nói chung) không có gì đáng chê trách cả. Chỉ cái đáng trách (theo quan điểm của tôi) là sự chuẩn bị (theo những gì anh Bố viết trong topic) chưa ngon lành. Khi hai vợ chồng tôi đọc topic này (lúc còn cả ảnh) thì bà xã đã quay sang cảnh cáo tôi ngay"anh đừng có mà đưa con đi kiểu này đấy nhé" mặc dù vợ tôi cũng phục sự "khùng" của anh Bố. (he he đúng là đàn bà).
Nhưng nói gì thì nói, qua việc này anh Bố cũng đã giúp chúng tôi, những ông bố khác trên diễn đàn một bài học. Nếu đưa con đi phượt cùng (leo Fan chẳng hạn) thì cần chuẩn bị kỹ càng hơn...và sẽ cân nhắc hơn khi public các thông tin liên quan...he he. Mà chắc anh Bố cũng đã tự rút cho mình rồi.
Thêm sự kiện vừa có cậu bé mất tích trên Fan nữa nên anh Bố càng bị ném đá tợn là điều dễ hiểu.

Nói thật là tôi rất ưng các ý kiến phản đối hoặc ủng hộ của các bác đọc kỹ topic và có lập luận chính đáng. Rất không ưng mấy bạn đọc vài trang rồi hoặc hoan hô theo phong trào hoặc nện đá cũng theo phong trào nốt.

Và dù sao, những thành viên diễn đàn này nói chung thì cũng thực sự không hoàn toàn bình thường rồi. Vậy nên có làm một chuyện "điên khùng" âu cũng là dễ hiểu.

Hehe ... like bác bác Đảo quyết liệt ... Thực sự thì cũng chẳng có gì ầm ĩ ... nếu không bị mấy tờ báo mạng nó giật mấy cái tít câu khách ... Nên pà con cứ loạn xạ cả lên ...

Lúc bác Rebel mới bót bài lên diễn đàn ... tôi có đọc và chỉ thấy hoàn cảnh thời tiết lúc đó và mấy đứa con bác ấy hơi nhỏ quá ... hehe thấy bác ấy cũng hơi liều thôi ... chứ ngoài ra thì cũng không có gì ầm ĩ cả ... bác Đảo nói đúng mấy thằng phượt phọt ... thì cũng hơi bất bình thường mà ...
 
Dear các bác,

Tranh cãi về quan điểm cá nhân thì nó dài dòng lắm. Ko bh chấm dứt được ạ.

Em chỉ xin chia sẻ một chút về cách em dạy chúng ạ. Em xin nhấn mạnh lại là em chia sẻ ạ, chứ em ko nói cách này đúng 100%, bạn nào thấy hay thì dùng, ko thì thôi. Nó lý giải một phần nào đó tại sao bọn nhóc nhà em leo được:

1. Là em đã cho chúng đi rất nhiều, 3 mùa hè học bơi, chơi thể thao, cắm trai và đi rừng đủ cả. Bé gái đã bơi được chiều ngang bể-khoảng 10m gì đó, còn bé trai bơi được hiều dài bể một lần-khoảng 30-35m gì đó

2. Em luôn đặt niềm tin vào cháu, cũng như khiến cháu tin vào bản thân mình. Tất nhiên, em cũng ko nặng nề việc các cháu phải bằng mọi giá đạt được mục tiêu vì điều đó sẽ gây áp lực nặng nề cho cháu. Như gần đây nhất, cách đây hơn tuần, 3 bố con leo Lang biang, nếu đi đường mòn em tin cháu hoàn tianf lên được đỉnh. Nhưng em đã chọn một đường khác, khó khăn hơn thế nhiều lần, và hai cháu đã ko leo lên được đỉnh. Em coi đó là điều hết sức bình thường, tất cả cùng vui vẻ. Vì nếu chỉ mong muốn lên đỉnh, em sẽ chọn đường ngắn nhất. Vấn đê là cả một ngày tất cả mọi người trải qua cùng nhau mới là điều quan trọng.
 
Dựa trên câu chuyện truyền thuyết xưa, Bernard Shaw viết kịch bản Pygmalion năm 1913. Đến năm 1956, Pygmalion của Bernard Shaw được chuyển thể thành vở nhạc kịch My Fair Lady, lập nên kỷ lục số lần công diễn lâu nhất ở nhà hát Broadway bấy giờ. My Fair Lady sau đó được dựng thành phim (1964), thu được thành công vang dội với ngôi sao huyền thoại Audrey Hepburn trong vai chính, nàng Eliza Doolittle.
Trong phiên bản “Pygmalion” hiện đại của Bernard Shaw, giáo sư ngôn ngữ Henry Higgins quả quyết rằng ông có thể rèn luyện chỉnh sửa cách ăn mặc và giọng nói để “biến” cô gái bán hoa quê mùa Eliza trở thành một quý bà sang trọng. Và ông đã thành công. Thế nhưng, theo như chính lời Eliza nói với người bạn của Higgins, Pickering, không phải những gì cô được học hay làm mà chính cách cô được đối xử như thế nào mới là điều mấu chốt quyết định:

“Anh thấy đó, thật ra thì, ngoài những thứ mà người ta có thể có được như cách ăn mặc, cách nói năng hay những gì đại loại thế, sự khác biệt giữa một quý bà và một cô gái bán hoa không phải ở cách cô ấy cư xử như thế nào mà ở cách người ta đối xử với cô ấy ra sao. Em sẽ mãi là một cô gái bán hoa đối với giáo sư Higgins, bởi vì ông ta chỉ luôn xem em như một cô gái bán hoa, và sẽ mãi luôn như vậy, nhưng em biết rằng em có thể là một quý bà đối với anh, bởi vì anh luôn trân trọng em như với một quý bà, và sẽ luôn như vậy”*.


*“You see, really and truly, apart from the things anyone can pick up (the dressing and the proper way of speaking and so on), the difference between a lady and a flower girl is not how she behaves but how she’s treated. I shall always be a flower girl to Professor Higgins, because he always treats me as a flower girl, and always will, but I know I can be a lady to you because you always treat me as a lady, and always will.” - Eliza said to Pickering in “Pygmalion” - Bernard Shaw.

.
Các bạn nào học về tâm lý hẳn biết đến Pygmalion effect (hiệu ứng Pygmalion) hay còn gọi là Self-fulfilling prophecy (lời tiên đoán tự trở thành hiện thực) như một bí quyết quan trọng trong quản lý nhân sự. Nếu một người (hoặc chính ta) nghĩ ta thông minh hay ngu dốt (or whatever), họ sẽ đối xử với ta theo cách mà họ nghĩ. Nếu ta được đối xử như thể ta thông minh hay ngu dốt (or whatever), ta sẽ hành xử, và thậm chí trở thành như thế. Do vậy, những “tiên cảm” ban đầu của người đó về ta đã trở thành hiện thực! Tóm lại, một khi ý niệm đã hình thành, thậm chí ngay cả khi nó không đúng với thực tế, chúng ta vẫn có khuynh hướng hành xử theo đó. Và kỳ diệu thay, kết quả sẽ xảy ra đúng theo kỳ vọng đó, như thể có phép lạ!

Hiệu ứng Pygmalion được diễn giải qua bốn quá trình sau:

- Chúng ta hình thành kỳ vọng về con người hay sự kiện

- Chúng ta thể hiện kỳ vọng đó qua những tín hiệu giao tiếp, đối đãi…

- Người ta có khuynh hướng đáp lại những tín hiệu đó bằng cách điều chỉnh cách cư xử của họ cho phù hợp

- Kết quả là kỳ vọng ban đầu trở thành hiện thực

Kết quả trở lại tác động vào kỳ vọng ban đầu, tăng cường niềm tin vào những điều chúng ta đã nghĩ về con người/sự kiện đó. Bốn quá trình trên đây tạo nên vòng tròn cho “lời tiên đoán tự trở thành hiện thực” (the circle of self-fulfilling prophecies). Vòng lặp càng “quay” lại nhiều càng làm tăng cường ảnh hưởng của nó. Điều này cũng giải thích phần nào cơ sở tâm lý cho “phép lạ” trong bí quyết luật hấp dẫn (The Secret - Law of Attraction): những suy nghĩ lạc quan, tích cực sẽ thu hút đến quanh ta những may mắn, hạnh phúc và ngược lại, những suy nghĩ bi quan, tiêu cực thường dẫn đến những hậu quả tuyệt vọng, “xui rủi” như một dạng tự kỷ ám thị.
Hiệu ứng Pygmalion mang một ý nghĩa to lớn khi ứng dụng trong quản lý nhân sự và giáo dục, nhất là đối với việc giáo dục các trẻ cá biệt. Người ta thấy rằng nhân viên/học sinh có khuynh hướng thể hiện, hoàn thành công việc tốt hơn khi được cấp trên/thầy giáo tôn trọng, kỳ vọng, tin tưởng. Đôi khi người ta còn phân ra làm hai dạng: (1) Hiệu ứng Pygmalion - sức mạnh của sự kỳ vọng của cấp trên đối với nhân viên (hay thầy giáo đối với học sinh) và (2) hiệu ứng Galatea - sức mạnh của sự tự kỳ vọng (của nhân viên/học sinh vào bản thân mình). Người ta cho rằng hiệu ứng Galatea (năng lực của sự tự kỳ vọng) này thậm chí còn quan trọng hơn cả hiệu ứng Pygmalion. Do đó, người thầy giáo giỏi phải là người biết truyền cho học trò niềm tin và sự kỳ vọng vào bản thân mình.
 
Em có nên mang con gái 4 tuổi rưỡi của em lên Fan xô đổ kỉ lục của bác và lập kỉ lục của em, trong khi cháu còn chưa biết Fan là gì khó khăn ra sao không nhỉ? :D chắc chắn là không rồi.
Sau đó sẽ có bác khác, dẫn con 3 tuổi lên để lập kỉ lục tiếp... :D

Nếu lúc nào con nó nhìn hình ba mẹ leo Fan và nói con muốn leo thì lúc đó ba con ta leo. Còn không, thì từ từ đã.

Em cũng đã lạc 1 đêm trên núi, lạc một lần khác trên Fan (chưa tới 1h trước khi tìm được lán) em biết. Tuyệt đối em không dẫn trẻ con đi như thế. :D

Em "like" bác rất nhiều trên topic đạp xe xuyên đông dương gì đó, nhưng chuyện này em không khen được.
 
Anh Lonely_Rebel ah, đúng là topic này anh viết từ tháng 7, và nó luôn luôn nằm trên top của sub box đấy nhưng tôi không vào đọc :). Hôm rồi tôi lượn vào, và đọc được 1 ít những trang cuối, và còm 1 câu. Tôi không đủ thời gian để theo hết mấy chục trang câu chuyện của anh.

Do anh xác nhận nên giờ tôi biết rõ ràng anh là 1 ông bố có thể nói với con mình rằng là "bố sẽ ném con xuống vực". Tôi không có gan đấy, câu dọa nặng nhất mà tôi có thể nói với con trai tôi là "con không ngoan thì mẹ không thương nhiều đâu".
 
Em đã đọc gần hết các bài báo ở vietnamnet, những comment trong topic này.
Hầu hết đều là các nhận xét đều hướng về người bố và đứng từ cái nhìn về cách nuôi dạy con.
Em thấy còn một khía cạnh không được nhắc đến nhiều là suy nghĩ của những người con về cách dạy của cha mẹ. Em cũng là một người đi phượt, cũng đã từng gặp nhiều khó khăn, đã gặp nhiều người. Có một điểm chung là hầu hết bố mẹ các bạn đi phượt không ủng hộ việc làm này và bố mẹ em cũng vậy, nhiều người trong số họ phải nói dối bố mẹ để được đi. Cũng như suy nghĩ của nhiều bạn khác em muốn đi để biết, đi để trải nghiệm, ...và đi rồi mới thấy mình còn thiếu rất nhiều kỹ năng. Em chưa thạo bơi, hồi bé đã từng trốn bố mẹ để đi tập bơi với bạn bè ở ao hồ. Nhiều lúc em tự nhủ, giá mà bố mẹ mình dạy mình điều đó thì sẽ chẳng phải lén lút, phải sợ sệt. Và đi nhiều nơi, thấy nhiều điều hay muốn kể cho bố mẹ nhưng chẳng dám.
Mỗi bậc cha mẹ có một cách dạy con cái riêng theo cách tốt nhất mà họ nghĩ. Em tin rằng, các con của bác Lonely_Rebel lớn lên sẽ tự hào về cha chúng, sẽ hào hứng kể cho bố chúng nghe về những vùng đất mới, những điều hay mới và chúng khám phá được.
 
Em đã đọc gần hết các bài báo ở vietnamnet, những comment trong topic này.
Hầu hết đều là các nhận xét đều hướng về người bố và đứng từ cái nhìn về cách nuôi dạy con.
Em thấy còn một khía cạnh không được nhắc đến nhiều là suy nghĩ của những người con về cách dạy của cha mẹ. Em cũng là một người đi phượt, cũng đã từng gặp nhiều khó khăn, đã gặp nhiều người. Có một điểm chung là hầu hết bố mẹ các bạn đi phượt không ủng hộ việc làm này và bố mẹ em cũng vậy, nhiều người trong số họ phải nói dối bố mẹ để được đi. Cũng như suy nghĩ của nhiều bạn khác em muốn đi để biết, đi để trải nghiệm, ...và đi rồi mới thấy mình còn thiếu rất nhiều kỹ năng. Em chưa thạo bơi, hồi bé đã từng trốn bố mẹ để đi tập bơi với bạn bè ở ao hồ. Nhiều lúc em tự nhủ, giá mà bố mẹ mình dạy mình điều đó thì sẽ chẳng phải lén lút, phải sợ sệt. Và đi nhiều nơi, thấy nhiều điều hay muốn kể cho bố mẹ nhưng chẳng dám.
Mỗi bậc cha mẹ có một cách dạy con cái riêng theo cách tốt nhất mà họ nghĩ. Em tin rằng, các con của bác Lonely_Rebel lớn lên sẽ tự hào về cha chúng, sẽ hào hứng kể cho bố chúng nghe về những vùng đất mới, những điều hay mới và chúng khám phá được.

Phải chờ chúng lớn lên đã, tôi chưa biết những đứa trẻ này sẽ lớn lên thế nào khi mỗi đỉnh cao chúng vượt qua lại kèm theo một vài lời giáo huấn vàng ngọc của cha (mẹ) như bác chủ thớt này.
 
Hi hi, leo Fan Trạm Tôn thì nhạt quá rồi.
Một ông bố bỏ ra 3 tháng trời đi chơi với con mới nên xem xét để lập kỷ lục.
Bác chủ thớt chơi trội như này nhiều ông bố bà mẹ nóng mặt là phải lắm.
 
Hi hi, leo Fan Trạm Tôn thì nhạt quá rồi.
Một ông bố bỏ ra 3 tháng trời đi chơi với con mới nên xem xét để lập kỷ lục.
Bác chủ thớt chơi trội như này nhiều ông bố bà mẹ nóng mặt là phải lắm.

Hoàn toàn đồng ý với bạn là leo Trạm tôn quá nhạt, bọn tớ vẫn nói đùa đó là tuyến giành cho bà bầu. Nên trong tất cả các tài liệu, chưa khi nào tớ nói rằng đó là kỳ tích.
 
Không tính tới việc ủng hộ hay không ủng hộ bác chủ thớt. Một số ý kiến chủ yếu đề cập tới việc chưa chu đáo trong khâu chuẩn bị của bác chủ thớt khi đưa hai nhóc đi cùng: Quần áo, hỗ trợ, giấy dép, thời điểm đi...và phê bình bác về việc này (chỉ việc này thôi nhé). Ý kiến bác ra sao về việc này?
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
36,672
Bài viết
1,134,982
Members
192,357
Latest member
pvausashop765654
Back
Top