What's new

722 - Đạ Long 28/12-31/12/2012 : hãy kể câu chuyện của bạn

Chúng ta đã hoàn thành chuyến đi. 4 ngày 4 đêm bên nhau nhưng thời gian để cùng trò chuyện chưa nhiều.
Mỗi bạn có những câu chuyện riêng của mình, chúng ta hãy chia sẻ cùng nhau ở đây nhé.

Tạm biệt 722, tạm biệt cung đường vừa hết lạ đã thành thân, tạm biệt sương mù, tạm biệt mấy chục km đường đá dăm tiếp nối sình lầy, chen giữa những km phẳng phiu thảnh thơi.
Tạm biệt 722 đỏng đảnh như phụ nữ tuổi ẩm ương, lúc rày lúc khác, mỗi lần đến lại tung ra những bất ngờ.
Cún đi được 722 nên các cô các chú đừng gọi đây là "Đại lộ kinh hoàng" nữa nhé.
Con đường mở tới đâu, rừng lùi bước cho cafe tới đó, cuộc sống đồng bào no ấm lên từng ngày.
Chúng ta tiếc những cánh rừng , nhưng nên mừng cho điện-đường-trường-trạm đang được mở ra đến tận những nơi thâm sơn cùng cốc như thế này.
Cảm giác 1 mình quay đi quay lại 3 lần trên con đường ngắn ven núi để tìm ngã ba rẽ vào trạm, thiệt là...Trăng khuya rời rợi trải ánh sáng trên bao la trùng điệp núi rừng trập trùng, thung lũng sâu hút.
Không sợ hãi, không lo lắng mà chỉ ngạc nhiên sao con đường mấy lần trước đi thấy rất ngắn, sao giờ đi mãi không thấy tới, biết chắc chắn là sẽ gặp nhưng mà ....
Còn mắc nợ 722 vài chuyện nho nhỏ, sẽ còn quay lại, trước khi ta chuyển sang đắm đuối si mê những cung đường khác ♥

Thứ bảy này đoàn mình off share hình tại lều gió của dualeo ở Vũng Tàu.

Tổng kết thu chi:
32 mems, 16 xe : 32 X 800k = 25.600k
Nguyenhongvp - Fansipang ; Victo.Banh - Trang (hamzuizui's) ; Joewang85 - Joewang85's (nhánh lan rừng); Dualeo - NBN ; nutan - Mai Nguyễn; Forget - Hòe ; Roman - soya261; Ngoctinlk - Nguyên Ánh; godgift - supersuper, Perua - D2d, BBO; Trọng Lễ - Trọng Lễ's (Kim Lan), hamzuizui -hamzuizui's , Zarokenji- Zarokenji's, beken-Việt-Kau; hoangvinh - lh_nam .

Tài trợ : hoangyen, lanronghui, Rùa ròm : 900k

Tổng thu : 26. 500k

Chi phí :

- Cơm tối thứ 6 : 900k / 27 mems

- Ks tối thứ 6 + bánh mì sáng thứ 7 : 2550 k / 32
- Cơm trưa Đức Trọng thứ 7 + nước chai : = 280+538+144 = 962k/ 32
- Cà phê sáng thứ 2 ở Đưng K'Nớ : 552k / 32

- Cơm trưa Đà Lạt thứ 2 : 2000k/ 28

- Khách sạn Đà Lạt tối thứ 2 : 2000k / 27
- Vé thác : 286k / 27
- Cơm trưa thứ 3 : 1400k/ 27
- Cà phê chiều thứ 3: 475k/ 27

- Chi phí trong trạm kiểm lâm : 9000/ 32

Tổng chi phí (làm tròn, chênh 45k so với thực chi, nhưng để cho gọn BBO làm tròn luôn sau khi share đều): 20. 050k

Gởi lại các bạn :
- Nguyenhongvp: 290 k
- Dưa leo, NBN : 170k/ mem
- Anh chị Ngọc Lễ : 395k X 2 + 200k (ks PT anh chị thanh toán trước) = 990k
- VC Jarokenji : 360 x 2 = 720k
- Beken : 170 k
Còn lại 24 bạn: 135k/mems
Tổng cộng tiền gởi lại : 5550k

Tổng cộng tiền đã (sẽ chi): 20050 + 5550 = 25 600 k
Khoản tài trợ 900k : BBO sẽ gởi quà Tết + bánh kẹo cho trẻ em gần trạm vào dịp cận Tết. Vừa rồi đồ đạc lỉnh kỉnh quá, chưa làm được điều này.

Bạn nào cần bản Excell chi tiết, pm email cho BBO gởi lại nhé :)
 
Last edited:
KÍ SỰ CHO MỘT CHUYẾN ĐI THẬT ĐẸP!!!
Đêm đầu tiên, đêm của hương vị

Ung dung buồng lái ta ngồi

Nhìn đất nhìn trời nhìn thẳng

Nhìn thấy gió xoa vào mắt đắng

Thấy con đường chạy thẳng vào tim

Thấy sao trời và muôn ngàn cánh chim

Như sa như ùa vào buồng lái

2 người 1 xe, 33 con người có cùng một giấc mơ chinh phạt, chúng tôi đã khởi hành với một tâm trạng cực kì phấn khích.

Lặng ngắm giáng sinh muộn của Biên Hòa về đêm, lặng ngắm cả bạt ngàn thanh long bừng sáng cả một góc trời, lặng ngắm chính mình giữa đất giữa trời, tự giải thoát bản thân khỏi bộn bề của cuộc sống, thả mình và tận hưởng thiên nhiên. Thoang thoảng đâu đó trong gió là mùi cỏ thơm nồng, mùi của rơm rạ, mùi phân trâu bò thoang thoảng, mùi khói, mùi của đồng quê lam lũ, mùi đất nồng nàn sau cơn mưa... tất cả đủ để đánh thức khứu giác một cách trọn vẹn nhất.

Ngày 2, khát khao chinh phạt

Chúng tôi khởi hành từ Phan Thiết thẳng tiến Đạ Long

Một ngày mưa phùn nắng nhẹ mơn man trên từng con đường, đội mưa băng đường, tưởng chừng như không gì ngăn nổi giấc mơ khám phá. Trời không nhường đất thì đất nhường trời, mưa cũng không quá ác nghiệt với chúng tôi, ào xuống rồi lại dịu đi trong khoảng khắc để lại là một bầu trời xanh ngắt, mây trắng lửng lờ trôi và nắng nhẹ dịu như chưa từng biết gay gắt là gì. Chúng tôi cứ như thế leo hết đèo này đến dốc nọ, căng mắt ra mà ngắm nhìn sự hùng vĩ của thiên nhiên, bên đất bên trời thế mới thấy mình nhỏ bé đến nhường nào.

Đặt chân lên con đường 722 huyền thoại, một cuộc chinh phạt mới cho những con người mang trong tim khát khao chinh phục. Khởi động với mấy cây số dốc, hố, ổ gà gập ghềnh, vượt chướng ngại vật với cát khô và lún, mặt trời khuất núi để lại một vệt đỏ ửng cả một góc trời, sao trăng lấp lánh soi đường chúng tôi đi. Thấm mệt với gần 12 tiếng đồng hồ di chuyển, nhưng cái mệt đó không đủ sức kiềm chân đoàn trên con đường lầy lội phía trước. Trời lạnh dần, gió mang theo cái lạnh của núi rừng thấm vào da thịt, sương giăng kín trời, cảnh vật và con người như chìm trong cái tĩnh lặng đến đáng sợ của núi rừng. Từng xe rồ ga, kiềm máy vượt qua cái trơn trượt của đoạn đường đất sét ướt, đèn xe không đủ sáng để soi rõ con đường trước mặt, sương lại quá dày, chúng tôi chỉ biết đi theo cảm tính, thầm nhủ cố lên rồi sẽ qua được thôi. Đâu đó le lói ánh sáng mờ ảo của đom đóm trong sương, vượt qua hết con đường kinh hoàng ấy, chúng tôi tiếp tục tăng tốc về trạm kiểm lâm. Ôm đèo, thả hết con dốc thẳng đứng này đến con dốc thẳng đứng khác, chúng tôi cứ như thế chơi vơi giữa một bên là vách núi, một bên là vực thẳm, đất trời im lặng theo từng bánh xe đi.

Đặt chân lên đất trạm gần nửa đêm, cảm giác vỡ òa trong hạnh phúc, chúng tôi đã vượt qua “đại lộ kinh hoàng” chúng tôi đã đến được Đạ Long, chúng tôi đã chinh phục được 722!

Ngày thứ 3: trekking Chu Yang Sin

Thức dậy trong cái lạnh của núi rừng, khởi động ngày mới với những câu chuyện vui, nụ cười nồng ấm, chúng tôi như đã thân nhau từ lúc nào.

Chuẩn bị balo lên đường, đoàn khởi hành với những câu chuyện phiếm, những lời hỏi thăm, tiếng cười nói, gọi nhau í ới, đường đi cứ thế thu ngắn dần theo từng bước chân. Đặt chân đến thác, việc đầu tiên là thả balo xuống và tiến hành đủ kiểu tự xướng, thế mới biết thế hệ 7x với 8x cũng không thua kém gì 9x ( nét đặc trưng của phuoter :D ). Phơi mình trong nắng, ngâm mình trong làn nước suối lạnh tê người, thả mình theo dòng nước chảy, thả tầm mắt đón cái bao la của đất trơi, rừng núi, hòa mình với thiên nhiên, cảm giác thư thái ấy không biết khi nào mới tìm lại được.

Sau màng tắm táp và thư giản, chúng tôi trekking đến đầu nguồn thác “hoảng hồn”. Tận mắt chứng kiến cái hoang dại của con thác mới hiểu được tại sao người ta lại gọi nó như vậy. Hùng vĩ, dữ dội và đẹp đến mê hồn người,

Trở về trại chuẩn bị bữa liên hoan chia tay rừng, chúng tôi quây quần bên nhau dưới ánh trăng vằng vặt, đàn hát, cười nói vang cả một góc rừng, tối hôm ấy gió thổi từng cơn mang theo cái rét buốt của đêm rừng mùa đông, gió rít từng cơn đến hoang dại, cảm giác trời đêm ở rừng đến hôm nay mới được cảm giác trọn vẹn

Ngày thứ 4: Đà Lạt thẳng tiến

Tạm biệt Đạ Long, tạm biệt các anh kiểm lâm nhiệt tình và tốt bụng, chúng tôi ra đi trong lưu luyến.

Chinh phục 722 lần 2, cảm giác lúc về khác hẳn lúc đi, không còn mệt mỏi, mà thay vào đó là sự háo hức mong được ngắm nhìn 722, lại vượt qua sương mù,sình lầy, dốc đèo gập ghềnh, nhưng chúng tôi chìm đắm trong phong cảnh hùng vĩ của “ đại lộ kinh hoàng” này, tận mắt chứng kiến được cái hiểm nguy của nó thứ mà cách đây 2 ngày chúng tôi không được thấy khi phải chinh phục nó trong đêm. Vẫn là dốc ấy, đèo ấy, vẫn là sương mù giăng kín lối mà lại đẹp lạ lùng. Tự dưng tôi lại ngồi nghĩ :” 722 à! Cũng thường thôi, cứ đi rồi sẽ đến” không biết có nên đi chinh phạt một lần nữa 722 vào mùa mưa không nhỉ?

Bước chân ra khỏi 722, một cảm giác vỡ òa trong hạnh phúc, một nụ cười thật tươi cho những gì mình đã làm được. Đà Lạt thẳng tiến!

Đà Lạt chào đón chúng tôi với nắng ấm nhẹ nhàng cùng cái lạnh mùa đông ở xứ sương mù. Nhận phòng, tắm rửa, tranh thủ nghỉ ngơi và làm một tour quanh thành phố trước khi đón giao thừa.

Relax đủ kiều, hát hò nhảy múa đến điên loạn, chúng tôi đã có một buổi party tiền giao thừa vui đến nổ trời, sau đó kéo nhau ra hồ Xuân Hương cùng đón giao thừa, cái khoảng khắc ấy mới hân hoan làm sau, free hug thật chặt cho một tình bạn mới thật đẹp, cùng lưu giữ những kỉ niệm sau 3 ngày đồng cam công khổ, siết thật chặt để nhớ mãi khoảng thời gian đã cùng nhau trải qua :)

Lang thang đêm Đà Lạt với bánh tráng nướng và sữa đậu nành nóng, cuối cùng cũng tìm về với đêm của bình yên, tranh thủ từng phút giây mà lưu giữ cái yên bình của con người và cảnh vật nơi đây, hẹn sẽ có ngày tái ngộ :)

Ngày thứ 5: Tạm biệt

Tạm biệt Đà Lạt, chúng tôi lên đường chinh phục thác Bongour rồi thẳng tiến về Sài Gòn.

Bongour không hùng vĩ, dữ dội như thác Hoảng Hồn mà nhẹ nhàng, tĩnh lặng như người Đà Lạt, chinh phục Bongour cũng không phải dễ. Đá trơn trượt và phủ đầy rêu, leo từ chân thác lên là đủ ướt hết người, đứng đưới chân ngọn thác chính, nước đổ ngay dưới chân, nước phun bọt trắng xóa, lặng nghe tiếng thác ngay bên tại, chỉ cần chạy ào qua là xuyên qua dòng thác chảy. Chỉ có một câu duy nhất mà chúng tôi nói với nhau THÍCH QUÁ ĐI MẤT THÔI! Uh thích thật, quá đã và quá phê :3

Sài Gòn 260km

Đường về chạy qua quốc lộ 20, cảnh đẹp không kém đèo Gia Bắc, chúng tôi thả từng dốc cua trong cảm giác hân hoan khó tả ( phê đến tê cả rốn). Cái lạnh cao nguyên được thay bằng cái nóng của đồng bằng, gió cao nguyên thay bằng gió bụi thành phố, chúng tôi lần lượt chia tay trong lưu luyến.

Hẹn tái ngộ ngày gần nhất nhé các anh chị yêu quý. Sẽ nhớ lắm chuyến đi đầu tiên đầy kỉ niệm này!
(Bài viết của Soya)
 
Chuyện của tớ ^^

Một ngày lang thang diễn đàn, tớ vô tình lượm được 1 chuyến của chị BBO vào dịp Tết Dương Lịch. Đã từng tham gia với chị trong 1 chuyến phượt lười Kawasami cũng rất rất lâu rồi (Và kinh nghiệm phượt của tớ cũng chỉ bấy nhiêu ^^) nhưng tớ tin tưởng và phục chị lắm, lại đang máu me sùng sục khi đọc cái plan hay ho này. Thế là hí hửng rủ rê, hí hửng xin sếp cho em nghỉ ngày đó ngày đó… hí hửng đăng ký 3 mống “gạch cứng chị nhé”, hí hửng up facebook khoe mẽ kín lịch ăn chơi năm sau (là năm 2013 ạ ^^) :D
Người lạ đầu tiên trong đoàn tớ biết (và cũng nhanh chóng thân thiết) là anh Victor Bành vì anh í được phân công chở ms Trang (mà contact thì tớ làm đại diện). Chẳng mấy chốc sau chúng tớ đã túm tụm offline đi chơi café cà pháo liên tục… Đêm trước khi xuất hành là sinh nhật tớ đấy, chúng tớ cũng có 1 đêm cắt bánh… tét sinh nhật ở Kungfu café. Mà nghĩ cũng hãi, trước khi đi tớ đã được mấy anh chị trong cơ quan (hổng dám nói cho nhà biết vì đảm bảo mẹ sẽ xích tớ vào tường ngay) cảnh báo (và cả hù dọa nữa) là đường rất ghê đấy, đèo gớm lắm, xe tải nữa đấy, té vực như chơi… rồi là trời ơi, con nhỏ này gan quá, nó đi với mấy người quen trên mạng mà dám đi như vậy á (?!?)… làm tớ cũng sợ khiếp, có lúc suy nghĩ lại hay là thôi? Vì như có gì ấy, đêm trước khi đi lại là ngày tròn 24 của tớ, lẽ nào đây là định mệnh…??? Đi rồi, tớ mới biết đây chính là định mệnh của tớ thật! Mà là “Định mệnh em gặp anh, định mệnh ta gặp nhau…” ^^

Định mệnh ta gặp nhau :”>

Chiều ấy, tớ làm việc mà lòng nhấp nhổm. Dưới chân tớ, nào balo, nào võng mùng… Trên topic, bà con liên tục cập nhật tình trạng chuẩn bị. Lòng tớ như lửa đốt, không thể tập trung nổi, cứ lâng lâng như đang trên mây. Chẳng hiểu là do quá khích hay bị trúng thuốc? Tập trung 5h tại Mơ Phượt, thế là 5h kém tớ cứ thập thò đợi chuông reng là phi thẳng toalet thay ngay bộ đồ quần là áo lượt và … zọt.
Tới lúc xe lăn bánh, tớ cũng chưa biết ai trừ xế tớ, ms Trang và “gà Khải” (tớ vẫn quen gọi anh Bành sau lưng như thế ^^). Tớ đợi mọi người, lùa vội dĩa cơm, thưởng thức sinh tố dâu off 50% của chị Mơ, tám với pé rùa, xàm xí với em gái Hà Nội (tớ vẫn nhớ lúc đó Phanxipan ngồi sau tớ và quan sát em Hà Nội y như vệ sỹ ^^), háo hức chia của bánh, kẹo vắt đầy người… Và, lên đường!
Qua những đoạn bụi bặm của Sài Gòn, đoàn băng băng tiến về Phan Thiết. Ngồi sau tớ tha hồ phóng tầm mắt ngắm các vườn thanh long sáng rực như hội hoa đăng, ngắm những chiếc áo phản quang bay phấp phới, và cả hò hét khi đoàn xe độ khác phi vèo vèo qua, cười ngoặt nghẽo khi các anh xả nước cứu thân bên bụi bị chó sủa… làm tớ chả biết mệt là gì, mà chỉ buồn ngủ thôi. Kinh nhất là tớ đã chìm vào giấc mộng đúng … 1 giây, thấy được 1 số hình ảnh trong mơ và mê sảng la toáng lên “early sớm!” ^^ làm xế tớ giật mình hỏi nói cái gì vậy? Hehe…
Và đêm ấy, tớ thật hạnh phúc khi được “nam nữ lẫn lộn” trong 1 phòng. Cả phòng thơm phức mùi hải sản tươi sống đậm mùi và ngập tràn tiếng ho của em gái Hà Nội, cộng với tiếng ngáy như sấm nổ của Mon xế tớ… :">

Ngày 2: Kết bạn tâm giao

Sáng. Tiếng réo gọi đánh thức tớ. Lục tục đánh răng, rửa mặt. Tớ mới có dịp ngắm kỹ những gương mặt đi chung với mình hôm qua.
Mọi người ăn sáng, tranh thủ mua café và pose hình. Tớ và 1 vài ôm tán dóc với anh đầu trọc và anh cao to cầm loa toét toét (bác Hòe và bác Forget ạ). Các chị xúm xít cắt chả bán bánh mỳ, đông quá hết chỗ nên tớ cũng không muốn bon chen phụ lại phiền mọi người ^^ (Hãy ngoan theo cách của bạn – lời khuyên của tớ vào những lúc luxubu mà thấy mình vô dụng).
Và, chúng tớ lại lên đường!
Chập choạng, chúng tớ bắt đầu đến khu vực hẻo lánh. Mặc dù đã trữ bình xăng 1,5 lít nhưng lòng tớ vẫn ngay ngáy vì đường mới bắt đầu mà tớ đã chơi trò thú nhún hơi bị nhiều. Xế tớ lại bắt đầu than cái xe không chịu nghe lời, lúc đi đèo thì ổn lắm mà sao đi thú nhún nó không chạy (hic hic), chạy số 1 mà cứ muốn đứng yên thôi. Tớ thôi thích ngắm cây và mặt trời, thôi không xòe tay hứng gió mà bắt đầu chứng quáng gà khi trờ trở tối, và càng lo hơn khi xe phía trước không thấy đâu, xe phía sau cũng mất bóng (?!?).
Càng đi, đường càng lầy. Xa xa tớ thấy đèn xe của dẫn đoàn, đằng sau là 1 chiếc sát đít. Tớ phát huy tối đa tinh thần đồng đội, lôi đèn pin (sắp hết pin rồi oa oa) ra chiếu tầm xa và ra hiệu ổ gà các loại cho xe sau. Một hồi phát hiện: xe đó không phải đoàn mình (ặc ặc). Chiếc xe vượt ra mất hút. Xe uống xăng vì lên ga quá dữ. Không một bóng người. Không một ánh sáng. Sương dày đặc. Phía trước không biết là cái gì? Đồ rớt – tớ không dám nhặt mà cắn răng cầm cho chắc. Đáng ngại nhất là xế lại bảo sao xe nó yếu quá, không chạy nổi (hic hic). Lúc tắt xe dừng lại đổ xăng, tớ càng hoảng khi giữa đêm giá lạnh tớ chả thấy được cái gì hết trơn hết trọi. Ôi trời, ta phải ráng lết ra khỏi đống sình lầy này thôi!
May quá, thấy đoàn rồi. Tớ chả biết lúc đó tổng cộng mấy xe đứng chờ, nhưng thấy người là tớ mừng húm. Gặp nhau lại nói cười trong không gian tĩnh mịch. Lòng tớ ấm lại và yên tâm hơn hẳn. Đợi mãi, chúng tớ lại lên đường. Ghé vào làng, chúng tớ húp xì xụp mì gói và ôm ly trà cho ấm bụng. Tớ được xế Việt khoe tài lái xe của ôm beken. Tớ tám chuyện với godgift, ngắm các xế Thành An, Supper supper… chộp hình, tớ tặng kẹo đau họng cho 1 số xế ôm, rồi lang thang ra ngõ ngóng đoàn với chị Quanchua (hình như có cả nhanhlanrung – lúc này chưa quen nhiều nên hổng nhớ hihi). Lòng tớ thấp thỏm không biết anh Bàng có chở ms Trang phi thẳng xuống … thung lũng ngắm cảnh hay không, không biết mọi người có hạ trại đâu đó dọc đường không… Rồi, chúng tớ quyết định đi tiếp!
Đường đi tiếp cũng khá gập ghềnh, nhưng trăng đã lên cao và sáng vằng vặc. Mới 8,9 giờ tối thôi… ấy vậy mà lúc nãy tớ cứ tưởng đã 12 giờ hơn không đấy! Trăng soi ánh sáng khắp núi rừng, lúc này tớ đã có thể nhìn thấy được chút chút. Lạnh căm.
Đoàn được đoàn tụ. Thấy xe anh Bành tớ yên tâm hẳn (vì tớ rủ rê ms Trang đi mờ). Lục tục rửa rau và nướng nem cùng mọi người. Thích thái độ lăng xăng đòi thử hàng miết thôi. Lùa vội 1 chén, tớ lẻn lẻn tìm chỗ ngủ… Đuối quá rồi…

Ngày 3: Củng cố tình bạn

Chúng tớ lục tục chuẩn bị lên rừng.
Kỷ niệm đẹp mà tớ nhớ mãi là “Đại hội khăn rằn”. Nào khăn rằn nhìn bướm, khăn rằn làm kiểu, khăn rằn giao duyên, khăn rằn khoe mông, khăn rằn rồng rắn… đủ các thể loại. Ôi sao mà yêu đến thế! Chúng tớ đã là 1 model team rất ăn ý đấy ^^ thấy thương anh Dưa leo định phi vô thì bị quét ra ngay vì cái tội không có khăn rằn (ức thiệt chớ hehe) vì anh í ở tít Vũng Tàu có khăn len thôi, chưa kịp mua khăn như đám chíp hôi. Lần sau nhà mình sắm sửa đầy đủ để cùng pose nhiều hình nhé!
Tối bày biện đại tiệc. Anh Dưa leo huýt huýt cả buổi để… phát biểu. Cái loa của anh Forget được dịp phát huy tác dụng hết mình. Kau được làm cục nhưn luôn. Thiệt là vui… Nhưng thiệt oái oăm, mắt tớ lại díp lại. Tớ lết lên gác ngủ 1 mình vì yên tâm có anh Bảnh trên đó, nên không sợ ma hihi… Tớ nghe tiếng nói cười sôi động bên dưới, mà tiếc hùi hụi vì không được tham gia. Tớ chìm vào giấc ngủ lúc nào chẳng hay…

Ngày 4: Về với phố

Đường về thật tuyệt! Tuyệt nhất là tớ được đi đèo, đi sình, đi sương mù trong… ánh sáng. Đồi núi trùng trùng. Tớ được tận mắt chứng kiến con đường hôm qua mình đi: Chả là cái đinh gì cả! ^^ Vì thấy ánh sáng, xe cứ len theo vết bánh xe. Đi cũng nhanh và dễ hơn nhiều. Đường về Đà Lạt sao mà nhanh quá.
Nhận phòng. Việc đầu tiên của hầu hết mọi người là… phi thẳng vào toalet sau vài ngày không đi “kia”, không tắm gội (hehe). 6 người chúng tớ chở Cún đi dạo chợ, nhảy Gangnam style giữa đường, trên đầu đội đủ thứ nón teen thứ thiệt (mặc dù mặt ai cũng già chát hehe). Anh d2d càng làm tớ cảm phục về độ chu đáo cũng như bác ái của anh ấy khi massage điêu luyện cho ms Trang bị trúng nước. Đêm ấy, tớ cũng thấm mệt nên lại… ngủ sớm, không được tham gia Hội nghị kem điên (tiếc ghê!!!!)

Ngày về ta mong có nhau người ơi…

Vậy là, chúng tớ lại lên đường!
Đường về là chặng xa nhất, nhưng tớ lại thấy gần. Cứ ngồi xe như thế, tớ chẳng chán bao giờ. Và hơn nữa, về tới nhà nghĩa là chuyến đi kết thúc, tớ thì lại chẳng muốn thế. Và chúng tớ chia tay nhau khi đến Đồng Nai… Đường về đến dốc Mơ thật là thích, con đường im thin thít mặc cho chúng tớ tung hoành, chẳng ai quấy rầy. Tớ là đứa ham vui, sau này nghe nói có đoạn tắt đèn làm ma rừng, tớ tiếc hùi hụi… hic… Tại xế tớ đấy, cứ chạy như điên làm lỡ bao nhiêu cuộc vui (hay là do kinh nghiệm từ lúc đi 722? Hehe)
Về tới nhà, tớ dào dạt cảm xúc về thành phố thân yêu. Công nhận, cho dù đi tới đâu, thì ngày về lúc nào cũng lâng lâng cảm xúc khó tả. Kết thúc chuyến đi, tớ không buồn vì chia tay mọi người, vì tớ biết sẽ còn tái nạm dài dài, nào là ở café, ở Vũng Tàu… hehehe… Ăn chơi quá mạng :D
 
Last edited:
BBO note lại quỹ tồn của 722 trước khi lên plan Off The 722 Open-End year 2012, đã chốt ngày 2/2 ở bãi biển Thủy Tiên-Vũng Tàu ).

Lưu ý , bạn nào không đi dự event này mà có số dư quỹ <135k là mình xung quỹ nhá :LL

Tổng kết thu chi:

32 mems, 16 xe : 32 X 800k = 25.600k

Nguyenhongvp - Fansipang ; Victo.Banh - Trang (hamzuizui's) ; Joewang85 - Joewang85's (nhánh lan rừng); Dualeo - NBN ; nutan - Mai Nguyễn; Forget - Hòe ; Roman - soya261; Ngoctinlk - Nguyên Anh; godgift - supersuper, Perua - D2d, BBO; Trọng Lễ - Trọng Lễ's (Kim Lan), hamzuizui -hamzuizui's , Zarokenji- Zarokenji's, beken-Việt-Kau; hoangvinh - lh_nam .

Tài trợ : hoangyen, lanronghui, Rùa ròm : 900k

Tổng thu : 26. 500k

Chi phí : 20. 050k (làm tròn)

Gởi lại các bạn :
- Nguyenhongvp: 290 k
- Dưa leo, NBN, beken : 170k/ mem
- Anh chị Ngọc Lễ : 395k X 2 + 200k (ks PT anh chị thanh toán trước) = 990k
- VC Jarokenji : 360 x 2 = 720k

Còn lại 24 bạn: 135k/mem

Tổng cộng tiền gởi lại : 5550k

Tổng cộng tiền đã (sẽ chi): 20050 + 5550 = 25 600 k

Chi hôm off Vũng Tàu ( Sweet Home off duale) : 1900k (dualeo: cá, sườn nướng, bia + linh tinh...) + 400k ( BBO hàu) + 125k (nhoctheky) = 2425k

Các bạn không đi off Vt gồm : (bạn nào k đi nữa thì la lên nha, chị tính các bạn có báo với chị là k đi chứ k có điểm danh ở VT đâu:))

- Nguyenhongvp: 290 k
- NBN, beken : 170k/ mem
- Anh chị Ngọc Lễ : 990k
- VC Jarokenji : 720k
- Ngọctinhlk: 135k
- Joewang85: 135k
Tổng cộng : 2610k
Note : bạn nào k đi off ở Vũng Tàu mà BBO chưa note ở đây thì báo ngay nhé. Phần quỹ còn lại sẽ xung quỹ hôm 2/2 và bất hồi tố được nhé (Chi hết rồi còn đâu mà hồi :shrug:)

Romance_cs13 tình nguyện xung quỹ phần còn dư của bạn ý 135k :L

Tồn quỹ : 5550-2425-2610= 515k

Trong chi phí kì trước BBO tính chưa có khoản phí bảo hiểm ( mua trước khi đi nhưng họ chưa thu tiền:) : 480k, khoản này tính vô phần 900k tài trợ, trừ ra còn : 420k.

Tổng cộng quỹ còn : 420 + 515 = 935k

Bạn nào cần bản Excell chi tiết, pm email cho BBO gởi lại nhé .
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
55,666
Bài viết
1,170,970
Members
192,321
Latest member
phonego
Back
Top