babyone
Phượt tiên
KÍ SỰ CHO MỘT CHUYẾN ĐI THẬT ĐẸP!!!
Đêm đầu tiên, đêm của hương vị
Ung dung buồng lái ta ngồi
Nhìn đất nhìn trời nhìn thẳng
Nhìn thấy gió xoa vào mắt đắng
Thấy con đường chạy thẳng vào tim
Thấy sao trời và muôn ngàn cánh chim
Như sa như ùa vào buồng lái
2 người 1 xe, 33 con người có cùng một giấc mơ chinh phạt, chúng tôi đã khởi hành với một tâm trạng cực kì phấn khích.
Lặng ngắm giáng sinh muộn của Biên Hòa về đêm, lặng ngắm cả bạt ngàn thanh long bừng sáng cả một góc trời, lặng ngắm chính mình giữa đất giữa trời, tự giải thoát bản thân khỏi bộn bề của cuộc sống, thả mình và tận hưởng thiên nhiên. Thoang thoảng đâu đó trong gió là mùi cỏ thơm nồng, mùi của rơm rạ, mùi phân trâu bò thoang thoảng, mùi khói, mùi của đồng quê lam lũ, mùi đất nồng nàn sau cơn mưa... tất cả đủ để đánh thức khứu giác một cách trọn vẹn nhất.
Ngày 2, khát khao chinh phạt
Chúng tôi khởi hành từ Phan Thiết thẳng tiến Đạ Long
Một ngày mưa phùn nắng nhẹ mơn man trên từng con đường, đội mưa băng đường, tưởng chừng như không gì ngăn nổi giấc mơ khám phá. Trời không nhường đất thì đất nhường trời, mưa cũng không quá ác nghiệt với chúng tôi, ào xuống rồi lại dịu đi trong khoảng khắc để lại là một bầu trời xanh ngắt, mây trắng lửng lờ trôi và nắng nhẹ dịu như chưa từng biết gay gắt là gì. Chúng tôi cứ như thế leo hết đèo này đến dốc nọ, căng mắt ra mà ngắm nhìn sự hùng vĩ của thiên nhiên, bên đất bên trời thế mới thấy mình nhỏ bé đến nhường nào.
Đặt chân lên con đường 722 huyền thoại, một cuộc chinh phạt mới cho những con người mang trong tim khát khao chinh phục. Khởi động với mấy cây số dốc, hố, ổ gà gập ghềnh, vượt chướng ngại vật với cát khô và lún, mặt trời khuất núi để lại một vệt đỏ ửng cả một góc trời, sao trăng lấp lánh soi đường chúng tôi đi. Thấm mệt với gần 12 tiếng đồng hồ di chuyển, nhưng cái mệt đó không đủ sức kiềm chân đoàn trên con đường lầy lội phía trước. Trời lạnh dần, gió mang theo cái lạnh của núi rừng thấm vào da thịt, sương giăng kín trời, cảnh vật và con người như chìm trong cái tĩnh lặng đến đáng sợ của núi rừng. Từng xe rồ ga, kiềm máy vượt qua cái trơn trượt của đoạn đường đất sét ướt, đèn xe không đủ sáng để soi rõ con đường trước mặt, sương lại quá dày, chúng tôi chỉ biết đi theo cảm tính, thầm nhủ cố lên rồi sẽ qua được thôi. Đâu đó le lói ánh sáng mờ ảo của đom đóm trong sương, vượt qua hết con đường kinh hoàng ấy, chúng tôi tiếp tục tăng tốc về trạm kiểm lâm. Ôm đèo, thả hết con dốc thẳng đứng này đến con dốc thẳng đứng khác, chúng tôi cứ như thế chơi vơi giữa một bên là vách núi, một bên là vực thẳm, đất trời im lặng theo từng bánh xe đi.
Đặt chân lên đất trạm gần nửa đêm, cảm giác vỡ òa trong hạnh phúc, chúng tôi đã vượt qua “đại lộ kinh hoàng” chúng tôi đã đến được Đạ Long, chúng tôi đã chinh phục được 722!
Ngày thứ 3: trekking Chu Yang Sin
Thức dậy trong cái lạnh của núi rừng, khởi động ngày mới với những câu chuyện vui, nụ cười nồng ấm, chúng tôi như đã thân nhau từ lúc nào.
Chuẩn bị balo lên đường, đoàn khởi hành với những câu chuyện phiếm, những lời hỏi thăm, tiếng cười nói, gọi nhau í ới, đường đi cứ thế thu ngắn dần theo từng bước chân. Đặt chân đến thác, việc đầu tiên là thả balo xuống và tiến hành đủ kiểu tự xướng, thế mới biết thế hệ 7x với 8x cũng không thua kém gì 9x ( nét đặc trưng của phuoter
). Phơi mình trong nắng, ngâm mình trong làn nước suối lạnh tê người, thả mình theo dòng nước chảy, thả tầm mắt đón cái bao la của đất trơi, rừng núi, hòa mình với thiên nhiên, cảm giác thư thái ấy không biết khi nào mới tìm lại được.
Sau màng tắm táp và thư giản, chúng tôi trekking đến đầu nguồn thác “hoảng hồn”. Tận mắt chứng kiến cái hoang dại của con thác mới hiểu được tại sao người ta lại gọi nó như vậy. Hùng vĩ, dữ dội và đẹp đến mê hồn người,
Trở về trại chuẩn bị bữa liên hoan chia tay rừng, chúng tôi quây quần bên nhau dưới ánh trăng vằng vặt, đàn hát, cười nói vang cả một góc rừng, tối hôm ấy gió thổi từng cơn mang theo cái rét buốt của đêm rừng mùa đông, gió rít từng cơn đến hoang dại, cảm giác trời đêm ở rừng đến hôm nay mới được cảm giác trọn vẹn
Ngày thứ 4: Đà Lạt thẳng tiến
Tạm biệt Đạ Long, tạm biệt các anh kiểm lâm nhiệt tình và tốt bụng, chúng tôi ra đi trong lưu luyến.
Chinh phục 722 lần 2, cảm giác lúc về khác hẳn lúc đi, không còn mệt mỏi, mà thay vào đó là sự háo hức mong được ngắm nhìn 722, lại vượt qua sương mù,sình lầy, dốc đèo gập ghềnh, nhưng chúng tôi chìm đắm trong phong cảnh hùng vĩ của “ đại lộ kinh hoàng” này, tận mắt chứng kiến được cái hiểm nguy của nó thứ mà cách đây 2 ngày chúng tôi không được thấy khi phải chinh phục nó trong đêm. Vẫn là dốc ấy, đèo ấy, vẫn là sương mù giăng kín lối mà lại đẹp lạ lùng. Tự dưng tôi lại ngồi nghĩ :” 722 à! Cũng thường thôi, cứ đi rồi sẽ đến” không biết có nên đi chinh phạt một lần nữa 722 vào mùa mưa không nhỉ?
Bước chân ra khỏi 722, một cảm giác vỡ òa trong hạnh phúc, một nụ cười thật tươi cho những gì mình đã làm được. Đà Lạt thẳng tiến!
Đà Lạt chào đón chúng tôi với nắng ấm nhẹ nhàng cùng cái lạnh mùa đông ở xứ sương mù. Nhận phòng, tắm rửa, tranh thủ nghỉ ngơi và làm một tour quanh thành phố trước khi đón giao thừa.
Relax đủ kiều, hát hò nhảy múa đến điên loạn, chúng tôi đã có một buổi party tiền giao thừa vui đến nổ trời, sau đó kéo nhau ra hồ Xuân Hương cùng đón giao thừa, cái khoảng khắc ấy mới hân hoan làm sau, free hug thật chặt cho một tình bạn mới thật đẹp, cùng lưu giữ những kỉ niệm sau 3 ngày đồng cam công khổ, siết thật chặt để nhớ mãi khoảng thời gian đã cùng nhau trải qua
Lang thang đêm Đà Lạt với bánh tráng nướng và sữa đậu nành nóng, cuối cùng cũng tìm về với đêm của bình yên, tranh thủ từng phút giây mà lưu giữ cái yên bình của con người và cảnh vật nơi đây, hẹn sẽ có ngày tái ngộ
Ngày thứ 5: Tạm biệt
Tạm biệt Đà Lạt, chúng tôi lên đường chinh phục thác Bongour rồi thẳng tiến về Sài Gòn.
Bongour không hùng vĩ, dữ dội như thác Hoảng Hồn mà nhẹ nhàng, tĩnh lặng như người Đà Lạt, chinh phục Bongour cũng không phải dễ. Đá trơn trượt và phủ đầy rêu, leo từ chân thác lên là đủ ướt hết người, đứng đưới chân ngọn thác chính, nước đổ ngay dưới chân, nước phun bọt trắng xóa, lặng nghe tiếng thác ngay bên tại, chỉ cần chạy ào qua là xuyên qua dòng thác chảy. Chỉ có một câu duy nhất mà chúng tôi nói với nhau THÍCH QUÁ ĐI MẤT THÔI! Uh thích thật, quá đã và quá phê :3
Sài Gòn 260km
Đường về chạy qua quốc lộ 20, cảnh đẹp không kém đèo Gia Bắc, chúng tôi thả từng dốc cua trong cảm giác hân hoan khó tả ( phê đến tê cả rốn). Cái lạnh cao nguyên được thay bằng cái nóng của đồng bằng, gió cao nguyên thay bằng gió bụi thành phố, chúng tôi lần lượt chia tay trong lưu luyến.
Hẹn tái ngộ ngày gần nhất nhé các anh chị yêu quý. Sẽ nhớ lắm chuyến đi đầu tiên đầy kỉ niệm này!
(Bài viết của Soya)
Đêm đầu tiên, đêm của hương vị
Ung dung buồng lái ta ngồi
Nhìn đất nhìn trời nhìn thẳng
Nhìn thấy gió xoa vào mắt đắng
Thấy con đường chạy thẳng vào tim
Thấy sao trời và muôn ngàn cánh chim
Như sa như ùa vào buồng lái
2 người 1 xe, 33 con người có cùng một giấc mơ chinh phạt, chúng tôi đã khởi hành với một tâm trạng cực kì phấn khích.
Lặng ngắm giáng sinh muộn của Biên Hòa về đêm, lặng ngắm cả bạt ngàn thanh long bừng sáng cả một góc trời, lặng ngắm chính mình giữa đất giữa trời, tự giải thoát bản thân khỏi bộn bề của cuộc sống, thả mình và tận hưởng thiên nhiên. Thoang thoảng đâu đó trong gió là mùi cỏ thơm nồng, mùi của rơm rạ, mùi phân trâu bò thoang thoảng, mùi khói, mùi của đồng quê lam lũ, mùi đất nồng nàn sau cơn mưa... tất cả đủ để đánh thức khứu giác một cách trọn vẹn nhất.
Ngày 2, khát khao chinh phạt
Chúng tôi khởi hành từ Phan Thiết thẳng tiến Đạ Long
Một ngày mưa phùn nắng nhẹ mơn man trên từng con đường, đội mưa băng đường, tưởng chừng như không gì ngăn nổi giấc mơ khám phá. Trời không nhường đất thì đất nhường trời, mưa cũng không quá ác nghiệt với chúng tôi, ào xuống rồi lại dịu đi trong khoảng khắc để lại là một bầu trời xanh ngắt, mây trắng lửng lờ trôi và nắng nhẹ dịu như chưa từng biết gay gắt là gì. Chúng tôi cứ như thế leo hết đèo này đến dốc nọ, căng mắt ra mà ngắm nhìn sự hùng vĩ của thiên nhiên, bên đất bên trời thế mới thấy mình nhỏ bé đến nhường nào.
Đặt chân lên con đường 722 huyền thoại, một cuộc chinh phạt mới cho những con người mang trong tim khát khao chinh phục. Khởi động với mấy cây số dốc, hố, ổ gà gập ghềnh, vượt chướng ngại vật với cát khô và lún, mặt trời khuất núi để lại một vệt đỏ ửng cả một góc trời, sao trăng lấp lánh soi đường chúng tôi đi. Thấm mệt với gần 12 tiếng đồng hồ di chuyển, nhưng cái mệt đó không đủ sức kiềm chân đoàn trên con đường lầy lội phía trước. Trời lạnh dần, gió mang theo cái lạnh của núi rừng thấm vào da thịt, sương giăng kín trời, cảnh vật và con người như chìm trong cái tĩnh lặng đến đáng sợ của núi rừng. Từng xe rồ ga, kiềm máy vượt qua cái trơn trượt của đoạn đường đất sét ướt, đèn xe không đủ sáng để soi rõ con đường trước mặt, sương lại quá dày, chúng tôi chỉ biết đi theo cảm tính, thầm nhủ cố lên rồi sẽ qua được thôi. Đâu đó le lói ánh sáng mờ ảo của đom đóm trong sương, vượt qua hết con đường kinh hoàng ấy, chúng tôi tiếp tục tăng tốc về trạm kiểm lâm. Ôm đèo, thả hết con dốc thẳng đứng này đến con dốc thẳng đứng khác, chúng tôi cứ như thế chơi vơi giữa một bên là vách núi, một bên là vực thẳm, đất trời im lặng theo từng bánh xe đi.
Đặt chân lên đất trạm gần nửa đêm, cảm giác vỡ òa trong hạnh phúc, chúng tôi đã vượt qua “đại lộ kinh hoàng” chúng tôi đã đến được Đạ Long, chúng tôi đã chinh phục được 722!
Ngày thứ 3: trekking Chu Yang Sin
Thức dậy trong cái lạnh của núi rừng, khởi động ngày mới với những câu chuyện vui, nụ cười nồng ấm, chúng tôi như đã thân nhau từ lúc nào.
Chuẩn bị balo lên đường, đoàn khởi hành với những câu chuyện phiếm, những lời hỏi thăm, tiếng cười nói, gọi nhau í ới, đường đi cứ thế thu ngắn dần theo từng bước chân. Đặt chân đến thác, việc đầu tiên là thả balo xuống và tiến hành đủ kiểu tự xướng, thế mới biết thế hệ 7x với 8x cũng không thua kém gì 9x ( nét đặc trưng của phuoter
Sau màng tắm táp và thư giản, chúng tôi trekking đến đầu nguồn thác “hoảng hồn”. Tận mắt chứng kiến cái hoang dại của con thác mới hiểu được tại sao người ta lại gọi nó như vậy. Hùng vĩ, dữ dội và đẹp đến mê hồn người,
Trở về trại chuẩn bị bữa liên hoan chia tay rừng, chúng tôi quây quần bên nhau dưới ánh trăng vằng vặt, đàn hát, cười nói vang cả một góc rừng, tối hôm ấy gió thổi từng cơn mang theo cái rét buốt của đêm rừng mùa đông, gió rít từng cơn đến hoang dại, cảm giác trời đêm ở rừng đến hôm nay mới được cảm giác trọn vẹn
Ngày thứ 4: Đà Lạt thẳng tiến
Tạm biệt Đạ Long, tạm biệt các anh kiểm lâm nhiệt tình và tốt bụng, chúng tôi ra đi trong lưu luyến.
Chinh phục 722 lần 2, cảm giác lúc về khác hẳn lúc đi, không còn mệt mỏi, mà thay vào đó là sự háo hức mong được ngắm nhìn 722, lại vượt qua sương mù,sình lầy, dốc đèo gập ghềnh, nhưng chúng tôi chìm đắm trong phong cảnh hùng vĩ của “ đại lộ kinh hoàng” này, tận mắt chứng kiến được cái hiểm nguy của nó thứ mà cách đây 2 ngày chúng tôi không được thấy khi phải chinh phục nó trong đêm. Vẫn là dốc ấy, đèo ấy, vẫn là sương mù giăng kín lối mà lại đẹp lạ lùng. Tự dưng tôi lại ngồi nghĩ :” 722 à! Cũng thường thôi, cứ đi rồi sẽ đến” không biết có nên đi chinh phạt một lần nữa 722 vào mùa mưa không nhỉ?
Bước chân ra khỏi 722, một cảm giác vỡ òa trong hạnh phúc, một nụ cười thật tươi cho những gì mình đã làm được. Đà Lạt thẳng tiến!
Đà Lạt chào đón chúng tôi với nắng ấm nhẹ nhàng cùng cái lạnh mùa đông ở xứ sương mù. Nhận phòng, tắm rửa, tranh thủ nghỉ ngơi và làm một tour quanh thành phố trước khi đón giao thừa.
Relax đủ kiều, hát hò nhảy múa đến điên loạn, chúng tôi đã có một buổi party tiền giao thừa vui đến nổ trời, sau đó kéo nhau ra hồ Xuân Hương cùng đón giao thừa, cái khoảng khắc ấy mới hân hoan làm sau, free hug thật chặt cho một tình bạn mới thật đẹp, cùng lưu giữ những kỉ niệm sau 3 ngày đồng cam công khổ, siết thật chặt để nhớ mãi khoảng thời gian đã cùng nhau trải qua
Lang thang đêm Đà Lạt với bánh tráng nướng và sữa đậu nành nóng, cuối cùng cũng tìm về với đêm của bình yên, tranh thủ từng phút giây mà lưu giữ cái yên bình của con người và cảnh vật nơi đây, hẹn sẽ có ngày tái ngộ
Ngày thứ 5: Tạm biệt
Tạm biệt Đà Lạt, chúng tôi lên đường chinh phục thác Bongour rồi thẳng tiến về Sài Gòn.
Bongour không hùng vĩ, dữ dội như thác Hoảng Hồn mà nhẹ nhàng, tĩnh lặng như người Đà Lạt, chinh phục Bongour cũng không phải dễ. Đá trơn trượt và phủ đầy rêu, leo từ chân thác lên là đủ ướt hết người, đứng đưới chân ngọn thác chính, nước đổ ngay dưới chân, nước phun bọt trắng xóa, lặng nghe tiếng thác ngay bên tại, chỉ cần chạy ào qua là xuyên qua dòng thác chảy. Chỉ có một câu duy nhất mà chúng tôi nói với nhau THÍCH QUÁ ĐI MẤT THÔI! Uh thích thật, quá đã và quá phê :3
Sài Gòn 260km
Đường về chạy qua quốc lộ 20, cảnh đẹp không kém đèo Gia Bắc, chúng tôi thả từng dốc cua trong cảm giác hân hoan khó tả ( phê đến tê cả rốn). Cái lạnh cao nguyên được thay bằng cái nóng của đồng bằng, gió cao nguyên thay bằng gió bụi thành phố, chúng tôi lần lượt chia tay trong lưu luyến.
Hẹn tái ngộ ngày gần nhất nhé các anh chị yêu quý. Sẽ nhớ lắm chuyến đi đầu tiên đầy kỉ niệm này!
(Bài viết của Soya)