What's new

Ba người đi Tibet

(hồi ức ghi trong thời gian dưỡng lão)

Tôi về nhà sau hơn 1 năm lang thang, bố mẹ tôi mừng lắm. Tôi cũng vui. Niềm vui nhẹ nhõm như vừa hoàn thành 1 số mục tiêu lớn, khác hẳn với niềm vui kích động trước mỗi chuyến đi.

Tôi thấy thế là khá đủ, và nghĩ rằng không cần đặt thêm mục tiêu đi lại nào nữa.

Để ổn định đời con gái, tôi nghĩ mình nên xin việc ở 1 cơ quan nhà nước, viện nghiên cứu hay cơ quan bộ nào thì càng tốt. Bố mẹ tôi nghe cái quyết định có tính đột phá này thì mừng lắm, nghĩ con mình đã trưởng thành và biết tu chí.

Rồi tôi được 1 chú bạn của gia đình khuyên và giới thiệu đi xin việc ở Viện nghiên cứu Kinh tế chiến lược (tên dài quá, tôi ko nhớ nổi nữa), cái viện có cái nhà to cây cổ thụ ở Phan Đình Phùng, cái viện trước có bác Lê Đăng Doanh làm viện trưởng.

Cơ quan nhà nước, người ta yêu cầu 1 cái thư xin việc viết tay, chứ không phải oánh máy. Lần đầu tiên làm cái việc này, tôi bỏ hẳn ra 1 buổi chiều, gạch xóa, tẩy sửa.

Hài lòng với câu cú mình nghĩ ra, tôi photo hẳn lại 1 bản cất đi sau có lúc dùng. Sau này, có lần mở ra xem lại, tôi mới hoảng hốt phát hiện ra, trong cái buổi chiều vừa sáng tác, vừa tán phét với con bạn ngồi bên cạnh, câu cuối trong cái thư xin việc (sau 8, 9 lần nháp), chữ tôi tròn trĩnh, rõ ràng: "Xin chân thành cám ơn và kính mong Viện trưởng và lãnh đạo viện xem xét nguyện vọng của tao." (lỗi tại sự phức tạp của đại từ nhân xưng tiếng Việt)

Dài dòng một chút, vì tôi nghĩ làm người nghiêm túc sao mà khó vậy. Có ý định hẳn hoi mà rồi cũng không làm nổi.

Cũng may, sau đó tôi không làm ở đó, mà vào làm cho 1 tổ chức phi chính phủ.

Sau 1 năm làm việc nghiêm túc, có lý tưởng "Vì người nghèo", với khoảng 2 chục chuyến công tác miền núi, đồng bằng sông Cửu Long, đóng góp chút gì đó cho sự nghiệp xóa đói giảm nghèo, vui vẻ với các đồng nghiệp trong nước và quốc tế, tôi xin nghỉ việc.

Lĩnh 1 tháng lương chế độ, cộng với số tiền ki cóp trong 1 năm, tôi thấy mình đã đủ tiền đi Tây tạng.
 
Ơ hơ! Đọc topic của chị Baxu mê quá! Đọc liền 1 mạch 15 trang! Năm sau chị cho em đi theo mới! Em muốn đi thật đấy! Ko chém gió đâu!Chị nhé
 
1 năm sau gặp lại

Chia tay nhau ở Kathmandu, gần 1 năm sau tôi mới gặp lại thằng Phớ.

Mấy ngày đầu mới đi về, bọn bạn thỉnh thoảng đi đâu gặp thằng Phớ về lại tủm tỉm hỏi - Làm gì mà hễ nhắc đến tên B là thằng Phớ chỉ biết lè lưỡi "Cái quả đấy ghê thật".

Tôi cũng tủm tỉm.

Bạn BéTí lại được dịp ngó trước ngó sau thì thầm kể tội tôi, tiện thêm 1 lần tỏ lòng thương cảm thằng Phớ. Có đứa còn trách tôi "bạn với chả bè", nghe xót xa như thể chính chồng nó bị tôi quát ;) (tôi thì cũng tưng tức, hehe)

Đâm ra tôi cũng sợ, không hiểu chạm mặt thằng Phớ sẽ thế nào.

Hóa ra không sao cả (bọn con zai có lẽ không thù dai lắm ;))

Theo lũ bạn lên xem cái nhà sàn mới dựng của thằng Phớ dịp giáp Tết, nhác thấy nó từ xa, tôi im lặng đón chờ phản ứng. "A, lên chơi đấy à, lâu lắm mới gặp". Nó còn mời cả lũ hôm nào lên nhà nó ngủ thân mật "Mang theo túi ngủ nhá, không đủ chăn. Mà như B thì đi bụi chuyên nghiệp chắc không thiếu!"

Thế là nó khen tôi?


P.S: Hé hé, thấy mọi người tín nhiệm quá nên phải kể nốt câu chuyện, cho mọi người sợ luôn ;)

Nói thật là từ trước giờ mình chưa tổ chức cái gì bao giờ. Chỉ dám nhận là có năng khiếu dụ dỗ, lôi kéo chơi nhởi thôi (lần duy nhất dụ được zai là thằng Phớ :D).

Không có trưởng đoàn, không có lịch trình chi tiết, mọi người đều phải cùng ngâm cứu trước, đi đến đâu cùng ý kiến ý cò đến đấy (ai không đóng góp thì cứ nhứt nhứt tuân lệnh và ngợi ca :)) cũng được)

Chứ hồi í đi có 3 đứa mà mình cũng suýt xì chét nhá, hãi hãi là =))
 
Chậc, gái thía chứ nị... ái mộ quá đi thôi.
Cũng là ... ngừi mà sao các bà ấy đi ác thế nhở? Mình đi tý đã chồn chân mất rùi.
Ôi zấc mơ Tí bẹt...
 
Chị B ởi, lên kế hoạch gấp đi chị. Người bạn em đi về, bẩu chỗ ấy loạn lắm rồi, giờ đi đâu cũgn phải có travel Permit. lại còn gai gủng gì đấy mới cho vào. Rồi thì toàn Cafe thanh nữ mọc lên như nấm ở gần Deprung.

Nhưng được cái, chuyến tầu hỏa cao tốc lên thẳng đấy thông rồi, ngon lành!!! Lên lịch đi.

Bà con ơi, Tibet đi nào
 
Chị B ởi, lên kế hoạch gấp đi chị. Người bạn em đi về, bẩu chỗ ấy loạn lắm rồi, giờ đi đâu cũgn phải có travel Permit. lại còn gai gủng gì đấy mới cho vào. Rồi thì toàn Cafe thanh nữ mọc lên như nấm ở gần Deprung.

Nhưng được cái, chuyến tầu hỏa cao tốc lên thẳng đấy thông rồi, ngon lành!!! Lên lịch đi.

Bà con ơi, Tibet đi nào

Phải có gai à, tốn kém nhỉ ;)

Cafe thanh nữ à, thôi rồi, có thể là chiến dịch mỹ nhân kế của người Hán, làm tê liệt ý chí và tinh thần các sư Tạng??? Deprung là 1 trong những tu viện lớn và quan trọng nhất mà.

Nhớ cái lần mình lên đó, các loại bảng biển, khẩu hiệu đều bằng 2 thứ tiếng: Hán và Tạng, người nước ngoài mù chữ không hiểu gì hết. Riêng có 1 khẩu hiệu rất lớn chăng ngang ngay cửa ngõ vào thành phố lại bằng tiếng Anh, đi qua không kịp chụp, nhưng na ná là: "Thanks the central government for great support" - tuyên truyền ác nhỉ.

@ lymy và mọi người: đi Tây Tạng đẹp nhất có lẽ là mùa xuân - t4 hoặc thu - t9. Chị định đi giữa tháng 9, rồi giữa t10 quay về đi CTC, nhưng chị chịu, không biết lên kế hoạch. Chị thì cứ đến gần ngày, mua vé làm giấy tờ rồi đi thôi.
Để lập kế hoạch, hihi,, chị bầu em lymy làm trưởng đoàn luôn :))
 
Nhìn ảnh tibet mà nhớ quá, tiếc là bị mất hết ảnh trong máy rồi, chỉ còn giữ lại vài bức thường đem làm avatar, vậy xin phép cả nhà cho up lên để chia sẻ cảm xúc hân hoan vì cũng đã từng được đặt chân tới Tibet

picture.php


picture.php


Rất muốn được quay trở lai Tibet
 
Hoành tráng và đơn độc giữa thiên nhiên.

ước gì có một ngày mình sẽ đặt chân đến Tây Tạng như bạn.
 
Last edited by a moderator:

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
55,681
Bài viết
1,171,069
Members
192,340
Latest member
xjjrc
Back
Top