What's new

Châu Á trong bàn tay

Tôi đã mang ba lô và bước đi một mình trên những cung đường Châu Á. Và tôi muốn chia sẻ cùng các bạn. Những bài viết, những điểm đến không có gì mới mẻ, nhưng nó được nhìn qua lăng kính cá nhân, hài hước, rùng rợn, liều mạng, lãng mạn... Những cung đường lần lượt xuất hiện là Bangkok, Campuchia, Hongkong, Hà Khẩu, Malaysia, Phuket, Chiang Mai, Singapore, Indonesia... Rồi tôi lại còn tiếp tục một mình đi, những Myanma, Lào, Ấn Độ, Hàn Quốc, Nhật... Con đường vẫn còn dài, nhưng đôi chân thì chưa thấy mỏi...

[Hà Khẩu - Trung Quốc] Những kinh nghiệm đau thương

Sau những ngày lang thang một mình một ngựa ở Sapa, vào một buổi sáng như mọi ngày, tôi thức dậy, rời khỏi Biển Mây và đi bộ xuống chợ ăn sáng và ngắm Sapa sáng sớm. Một buổi sáng yên bình của phố núi nhưng có nhiều mây đen. Trời này ở lại cũng không thể đi xuống làng bản. Tôi phân vân không biết có nên ở lại Sapa nữa không vì dù sao tối cũng phải xuống Lào Cai đi tàu lửa về Hà Nội. Có nghĩa nếu rời Sapa sáng nay, sẽ có thời gian đi lòng vòng Lào Cai, ghé nhà Ngân và... 1 ý tưởng lóe lên: Đi Trung Quốc :))

Một anh xe ôm chờ khách trước của Cty du lịch Sapa, hỏi đi đâu thì đèo đi. Đèo chứ ko phải chở nhé, người Bắc dùng từ thế. Tôi hỏi: Giờ này có xe từ Sapa về Lào Cai không anh? - Không có đâu, phải chiều cơ. Hay đi xe ôm không? Tôi hỏi bao nhiêu: Trăm tư. Tôi suy nghĩ nhanh trong tích tắc rồi gật đầu. Thật ra tôi không thèm tìm hiểu lại là có xe khách đi Lào Cai hay không, vì trong bụng đã định sẵn sẽ đi bằng xe máy để chụp hình. Vì đoạn lên Sapa thấy đường cũng trơn láng lắm. Khi check out khỏi Biển Mây thì trời tối sầm và mưa xối xả. Nhưng một khi lòng ta đã quyết thì trời mưa cũng mặc trời mưa.

Trên đường đi, mưa lất phất nhưng khung cảnh thì cứ đẹp mê hồn. Trùng trùng núi non và những bản làng dân tộc. Cây cối xanh mướt trong cơn mưa phùn buổi sáng như một bức tranh màu xanh đến nao lòng...

Tôi đến Lào Cao vào giữa ngọ, bảo xe ôm chở thẳng đến Cửa khẩu Quốc Tế Lào Cai để đi Trung Quốc. Một đám cò bay ra hỏi tôi đi không tụi nó dẫn đi khỏi làm thủ tục mắc công. Tôi nói KHÔNG! Tôi sải những bước dài tự tin vào nhà ga cửa khẩu như 1 thí sanh đi thi siêu mẫu, tiến đến bàn làm thủ tục. Em gái nhỏ nhẹ: Anh đi mấy người? Tôi trả lời nhỏ nhẹ không kém: Một người! Em í trợn tròn mắt nhìn tôi từ đầu tới chân giống như tôi là sinh vật lạ. Sau này mới biết là mấy em này chỉ thích làm khách đoàn, đông người. Còn khách lẻ thì làm lắc nhắc, mệt! Và em gái này cũng là nguyên nhân gây ra đau khổ cho tôi sau đó. Em chỉ tay 1 anh cò đứng bên ngoài: Giờ tụi em hết giờ làm việc rồi, hay anh đi với cò bên ngoài đi. Cũng an toàn lắm! Anh cò được dịp chạy vô dắt tôi ra. Vì tôi quá tin người nên đời tôi đã lỡ...

Tôi nói nhanh: Không đi chui và đi bằng đường đò đâu. Nguy hiểm lắm. Nói thì nói vậy chứ có tưởng tượng được nó là cái gì đâu, chưa có kinh nghiệm mà lại. Anh cò cười hề hề: Ơ hay, ai lại đi chui bao giờ. Đi bằng tiểu ngạch là đi bằng đường khách nhỏ hơn mà thôi. Leo lên xe đi, anh chở chú mày đi. Khỏi lo, anh bao hết! Tôi ngồi sau xe honda của anh cò, mặc ảnh chở đi đâu cũng không biết nữa. Tôi đang nghĩ đến 1 con đường nho nhỏ đi qua biên giới, có nhiều cây xanh và có mấy anh bộ đội biên phòng đứng gác. Mấy anh biên phòng sẽ hỏi tôi: Đi qua đó làm gì? Tôi nói: Du lịch. Mấy ảnh hỏi tiếp: Đi bao nhiêu người? Tôi nói: Một người. Và cái mặt ra vẻ sành đời lắm. Mải mê với cái suy nghĩ đẹp đẽ ấy, đến khi anh cò thắng xe cái kịt. Tôi ngước nhìn lên. Ô hay, không có anh biên phòng, không có cái cổng xinh xinh be bé. Mà chỉ có 1 cây đa và 1 con đò bé xíu trên con sông cũng bé tẹo. Trời ơi má ơi... Trong đầu tôi chỉ có 2 từ: VƯỢT BIÊN. Trước khi đi Ngân có dặn là coi chừng đừng có đi đò. Lỡ leo lên lưng cọp rồi, mà nếu không đi bằng cách này thì đi bằng cách nào bây giờ? Mà cách này thì có làm sao? Hồi xưa đi Mùa hè xanh lội sông bủm bủm mỗi buổi chiều. Máu khám phá nổi lên, dẫn dắt toàn bộ hành động. Sau khi lằng nhằng với anh cò vài câu thì cũng leo lên đò. Bên kia sông là đất Trung Quốc, thị trấn Hà Khẩu. Sau khi thỏa thuận giá cả, anh cò gọi điện qua bên kia, gọi 1 anh xe ôm chờ sẵn để đón tôi, còn anh cò quay lại cửa khẩu chính để qua Hà Khẩu. Và hẹn gặp anh cò bên đó.

Tôi được một ông già đưa qua đò, leo lên bờ và có 1 anh xe ôm chờ sẵn. Nói thiệt lúc đó tự dưng sợ vì anh xe ôm có râu quai nón bậm trợn, đeo kính đen, người phốp pháp, đi chiếc Wave và không biết nói tiếng Việt lẫn tiếng Anh. No way back. Thôi đành nhắm mắt đưa chân, leo lên xe ôm...

Vì là bến đó dành cho người vượt biên nên nằm khá xa trung tâm Hà Khẩu, nên xe ôm chạy vòng vèo 1 hồi qua nào nhà, nào ga tàu lửa, nào cửa sắt. Đời tôi sẽ về đâu...

Buổi trưa nhiều nắng. Nắng Trung Quốc cũng chói chang hơn nắng Sài Gòn, cộng với nỗi lo lắng khi ôm ba lô vượt biên nên mồ hôi túa ra. Cuối cùng cũng gặp lại anh cò. Anh í thong dong đứng chờ. Và anh cò dẫn tôi đi tung tăng nơi xứ người. Nơi đầu tiên: Chợ biên giới. Tôi bước vào chợ và xém chút nữa xỉu vì... khoái haha. Tầng trệt khiến tôi bị hoa mắt vì những thứ khiến tôi phải rùng mình: dao, kiếm, súng giả, lựu đạn giả, sex toy, quần áo lót sếch xy... Các em gái đon đả mời chào. Tiếng Việt lẫn trong tiếng Tàu í ới. Nhưng phần lớn là người Việt qua bên này làm ăn. Thấy tôi đi với anh cò thì ai cũng biết nên chào mời bằng tiếng Việt rành rẽ. Đi 1 vòng chợ coi cho biết, và đang đi bồng nghe tiếng mút chuột í ới. Tôi dừng lại, định thần lại và quay quẩn nhìn xung quanh. Anh cò cười cười, chỉ lên trên lầu. Và ô kìa, trên lầu, đứng dọc ban công chợ là khoảng vài chục em áo dây áo ống đang chu mỏ mút chuột khí thế...


Thì ra ở đây gái mại dâm hoạt động công khai và hợp pháp, trong phạm vi khu chợ. Sau này nghe có người kể là chỉ cần lên cầu thang là sẽ bị kéo vào trong lột hết đồ. Có chống cự cũng không được. Tôi thầm nghĩ: Chết cha, dù sao mình cũng là Hoa hậu thân thiện kiêm Nghệ sỹ ưu tú, nếu bị paparazzi chụp ảnh rồi đưa lên facebook thì còn gì là hình ảnh, nên mình kêu anh cò mau mau chuồn khỏi nơi u ám này, sau khi đã hỏi giá 1 lần haha. Nếu bị chụp hình trong đây, thế nào cái tít báo cũng là: Hoa hậu thân thiện đi làm từ thiện ở nhà thổ, hoặc Nghệ sỹ ưu tú Kim Tâm: Con đường trở thành trai gọi, hoặc Có hay không chuyện Hoa hậu thân thiện đi tìm vui nơi đất khách? Nghĩ tới đó đã thấy tởm heo lắm rồi...

Đi ra ngoài, hít thở không khí trong lành và anh cò dẫn tôi đi mua sắm linh tinh. Đồ đạc nhiều vô số và rẻ vô cùng. Chúng tôi thuê 1 chiếc taxi đi quanh thị trấn Hà Khẩu. Taxi đang chạy tự nhiên dừng lại, xí xô xí xào với 1 người ngoài đường rồi người đó nhảy lên xe. Tôi hỏi anh cò: Gì kỳ vậy? Ảnh mới nói là thằng kia xin đi quá giang 1 chút. Ngộ, lấy tiền của tôi rồi cho người khác quá giang là sao, nhưng không dám có ý kiến gì, sợ nó quánh phù mỏ má dòm không ra hoặc nó vứt ra đường không tìm thấy đường về quê hương. Biết thân mình đi vượt biên, không hợp pháp nên chọn giải pháp im lặng và ngắm cảnh thôi^^

Mà đời nào có yên, sóng gió còn bủa vây cho một con người khốn khổ nhưng ham vui. Sau khi đi một vòng mỏi chân và đói bụng, tôi quyết định kiếm chút gì ăn. Anh cò dẫn vô 1 quán ăn bình dân, cũng sạch sẽ. Trong đó có rau tươi, cá gà heo tá lả... Tôi cũng tiết kiệm nên gọi đồ ăn như sau: Một dĩa gà xào be bé, một dĩa mồng tươi xào bé xíu, 1 dĩa đọt mướp nấu canh y như trụng vô nước sôi, 1 tô cơm trắng và 2 chai Pepsi. Tôi mệt thấy cha vì đi bộ, có ăn được cái gì đâu. Anh cò ăn khí thế. Và khi tính tiền, chủ quán bấm máy tính ra tiền Việt mà tôi mém xỉu: 1.200.000 VND, có nghĩa là 1 triệu 2 trăm ngàn đồng cho nhiêu đó thức ăn. Tôi muốn chửi thề quá rồi nhưng dặn mình là không nên, có chuyện gì cũng chết. Cũng không dám gọi cảnh sát, không dám la làng, nói chung thân phận vượt biên nên không dám làm gì cả. Lúc đó mới quay sang anh cò: Sao mắc dữ vậy? Có lộn không? Anh cò thản nhiên trả lời: Sao lúc nãy không trả giá? Giờ ăn vô bụng rồi còn nói gì nữa. À há, cháy nhà mới lòi mặt chuột. Từ giờ trở đi sẽ không gọi là anh cò nữa, mà gọi là thằng cò khốn nạn hic. Tôi nói bằng tiếng Anh, là mắc quá. Mày tính lại đi. Thằng cò làm như vô can, không nói 1 tiếng mặc dù tiếng Trung Quốc của nó nói như dân bản địa. Giờ thì tôi hiểu ra câu chuyện rồi nên tự mình xoay sở thôi. Cá đã nằm trên thớt rồi, hãy xử em đi, chiên em đi, kho em đi... Tôi cũng giả bộ giận dữ lắm, xua tay khí thế, xong con chủ quán tính qua tính lại, rồi quyết định số tiền là 667.000 VND. Mồ hôi ướt trán mặc dù đang ngồi trong máy lạnh. Có khi nào con bỏ xác nơi xứ người không ta? Nghi lắm, vì thằng cò giờ đã thành 1 kẻ lừa đảo quá chuyên nghiệp.

Tôi chấp nhận trả số tiền kia và khi ra khỏi quán, tôi nhìn thằng cò như kẻ thù. Tôi nói: ĐI VỀ! Tôi sợ lang thang 1 hồi rồi xảy ra tiếp những chuyện không hay khác. Và tôi bám theo thằng cò sát gót. Tôi sợ nếu bị bỏ lại là coi như xong, làm sao mà về được. Tiếng Trung thì không biết, lại đi vượt biên, nhờ cậy cảnh sát thế nào được. Thằng cò đi trước, tôi đi sau và nhanh chóng rời khỏi hiện trường. Khi xe ôm đưa tôi tới bến phà, tôi biết cơ hội mình còn sống khá cao, nhưng chưa chắc 100% vì vẫn còn bên đất Trung Quốc. Rồi khi run run bước xuống đò, tôi mới thở phào vì mình đã thoát. Cây đa Việt Nam đây mà, đất nước Việt Nam mà đây, tôi run run lên bờ trong lòng vui sướng và yêu quê hương quá độ. Thằng cò xuất hiện, tôi nhìn nó như nhìn kẻ thù, nhanh chóng trả tiền rồi đi bộ kiếm xe ôm quay lại ga Lào Cai. Trời chiều, sắp đến giờ quay lại Hà Nội...

Nếu bạn hỏi tôi có sợ không? Tôi sẽ nói có. Nhưng nếu hỏi tôi có thích không? Tôi cũng sẽ nói có. Tôi thích những trải nghiệm thú vị, mới lạ trên những con đường tôi đi qua. Những người tốt, người xấu trên đường cho tôi những cái nhìn thực tế về cuộc sống. Cuộc sống vốn không hoàn hảo nên tôi cũng không trông chờ những sự hoàn hảo. Nhưng tôi đã có những kinh nghiệm, và tôi đã chia sẻ với các bạn. Những chuyến đi không thể nào quên...
316340_10150321284381622_638536621_8085321_1898210459_n.jpg


Tháng 7/2011
 
Last edited:
Tokyo - Trên thành phố của yên lặng (Phần cuối)
10614388_10152607671756622_2867353816949909287_n.jpg

- Bạn an tâm đi, ở Nhật, người ta sẽ không lấy tiền của bạn nếu không làm cái gì cho bạn đâu.
Tôi thở phào, bước chân đất vào thang máy lên lầu 6, ngả mình trong cái kén nhộng lạnh lẽo. Nói an tâm là về tâm lý, nhưng thực sự là tôi không biết mình phải làm thế nào cả. Đó là đêm Chủ nhật, khoảng 8h tối. Tôi quyết định ngày mai thứ 2 sáng sớm sẽ leo Phú Sĩ. Lên mạng đặt tour leo núi xong thì email tự động nhận được là: Chúng tôi cần ít nhất 24 tiếng đồng hồ để tiến hành thực hiện yêu cầu của bạn. Có nghĩa là họ chưa xác nhận gì về chuyến đi cả vì tôi đặt gấp quá. Tôi gọi vào tổng đài thì không ai bắt máy vì là tối Chủ nhật. Tôi chạy nhanh xuống reception, hỏi giải quyết thế nào. Sau khi hỏi tường tận sự tình thì họ trả lời như vậy. Tôi cũng hiểu rằng, sáng mai, cứ đi ra chỗ bến xe buýt xem thế nào. Tôi còn biết làm gì hơn. Giá tour đó hơn 400USD!!!

Khoảng 10h tối, tôi nhận được email từ công ty du lịch. Họ bảo là không đủ thời gian để xử lý yêu cầu của tôi, hỏi rằng tôi có muốn đổi sang ngày khác hay muốn huỷ yêu cầu. Tôi không còn nhiều thời gian để nấn ná lại Tokyo nên yêu cầu huỷ. Họ bảo ok, chúng tôi sẽ không cắt tiền từ credit card của bạn. Đối với 1 đứa du lịch bụi, bỏ 400 USD ra leo núi là một số tiền quá lớn.Nhưng tôi chấp nhận, vì biết rằng đó là cơ hội không phải khi nào mình cũng có được. Biết đến khi nào mới có cơ hội quay lại Nhật. Không đi nữa, tôi tiếc lắm. Nhưng lấy lại được 400 USD thì tôi an tâm mà ngủ một giấc thật ngon. Trước khi ngủ, tôi sâu chuỗi lại mọi chuyện và cảm thấy bái phục cái dịch vụ mà người Nhậtmang đến cho khách hàng. Câu khẳng địch chắc nịch của cô tiếp tân khách sạn. Họ thật thà có hệ thống…

Vì họ thật thà có hệ thống nên tôi khi tôi hiểu ra thì tôi chẳng mảy may lo sợ bị lừa lọc gì ở đây cả. Hiếm có thành phố nào nơi tôi đi qua mà tôi tin tưởng tuyệt đối như thế này. Niềm tin không còn là thứ xa xỉ nữa, mà nó lan tràn nơi những con người tôi gặp, những hành động giúp đỡ. Đừng nghĩ rằng tôi nói quá, đó chính là những gì tôi đã trải nghiệm qua. Ai cũng nói làm ăn với người Nhật là an tâm nhất. Họ nghiêm túc, trung thành, an toàn, rõ ràng. Chắc chắn. Ngay cả người nhân viên ở Nhật làm việc cũng không có hợp đồng gì cả. Ở họ là sự gắn kết dài lâu theo nguyên tắc cúc cung tận tuỵ làm việc, không có nhảy việc, không có cạnh tranh không lành mạnh, không có chèo kéo nhân viên của nhau. Giữa họ là sự tôn trọng lẫn nhau để cùng nhau phát triển...

Mùa hè, hai hàng cây ngân hạnh bên đường xanh rì sức sống. Ở Tokyo, ngân hạnh được trồng nhiều, là phần ngăn cách giữa phần đường xe chạy và đường cho người đi bộ. Khi mùa thu đến, lá ngân hạnh sẽ đổ vàng làm nên những con phố lãng mạn chưa từng có. Mỗi ngày, trên khắp các nẻo đường đông đúc xuôi ngược đó, tôi cầm điện thoại, dán mắt vào google map tìm đường đi. Nói thật là ngày đầu tiên đến đây, thứ tiếng Nhật nghe giông giống nhau là tôi khổ sở chưa từng thấy. Vì không thể nào nhớ được trong đầu, nên thấy cái gì cũng na ná nhau. Tên con đường, tên trạm tàu điện, tên người, tên món ăn… Cứ như tất cả là một, hoặc trộn lẫn vào nhau khó phân biệt. Nhưng vài ngày sau, khi đã sống giữa lòng Tokyo, lên xuống tàu điện ngày không biết bao nhiêu lần, đi biết bao nhiêu con đường, đọc bản đồ không biết bao nhiêu lần… thì mọi thứ dần trở nên quen thuộc. Từ khách sạn tôi ở đi ra, quẹo phải một chút là tới trung tâm mua sắm lớn nhất Tokyo – Isetan. Dưới Isetan là trạm tàu điện Shinjuku-Sanchome, nơi bắt đầu để tôi đến mọi ngóc ngách của thành phố. Vòng vòng khu đó là cái Starbucks trên tầng 1 lúc nào cũng đông người, cái H&M to uỳnh, cái Zara nhiều tầng, cái quán mì có wifi miễn phí chậm rì…

Hồi mua máy tính, người bán hàng có chép cho tôi nhiều hình ảnh chất lượng cao ở Nhật có bản quyền của Apple. Tôi đã cài màn hình nền là hình toàn cảnh Tokyo chụp từ trên cao. Vậy là hiểu rằng nhất định tôi phải leo lên đó cho bằng được. Có hai cách để tiếp cận Tokyo từ trên cao, một là từ Tokyo tower và cách còn lại là từ Tokyo Metropolitan building. Cách thứ nhất tốn tiền, tốn nhiều tiền là đằng khác. Nên tôi chọn cách đi miễn phí lên Tokyo Metropolitan Building. Vào cái buổi sáng khi quyết định rời Tokyo, tôi kéo vali đi đến đó. Tokyo nhìn từ trên cao đẹp và bình yên với xa xa là dải sương mờ nhưthành phố đang ngủ. Từ trên cao, công viên Shinjuku Gyoen xanh rì giữa trung tâm, là lá phổi của thành phố. Những toà nhà cao tầng nhô lên trên cái nền là những ngôi nhà thấp hơn. Nếu tiếp cận từ góc độ này, hẳn là không thể tưởng tượng được bên dưới dãi sương mờ, bên dưới cái lãng mạn của một thành phố dường như đang ngủ lại là một Tokyo sôi động bận rộn tấp nập người qua kẻ lại. Tôi chọn một góc gần cửa kính nhất của nhà hàng trên tầng 45 này để ăn trưa. Nơi này, chỉ có tôi và Tokyo ngoài kia đang thở những nhịp rất bình yên.

Xế chiều, nắng vàng rực. Nhưng không nóng nảy lửa như mùa hè Sài Gòn. Nhiệt độ Tokyo thời điểm đó thấp hơn SG khoảng 5-6 độ. Nên chỉ cần ngồi dưới tán cây thì trời mát mẻ dễ chịu, nơi có cây nhiều còn có cảm giác se se. Tôi ngồi giữa phố phường, trên một ghế đá nào đó giữa thành phố rộng lớn. Nhắm mắt lại, chỉ còn là tiếng bước chân rộn rịp. Tokyo dù đông đúc nhưng yên lặng đến kỳ lạ. Thậm chí trên thang máy từ tầng 45 xuống đất hơn chục người nhưng không có tiếng động nào phát ra. Và trên con phố này cũng vậy. Tối nay tôi sẽ đi chuyến bus đêm đến thành phố khác. Nên hôm nay tôi sẽ không đi tìm cái gì nữa cả, chỉ là đi tìm cái ý nghĩa sâu xa nhất của một thành phố. Khi nhắm mắt lại sẽ cảm thấy cái gì. Là những bước chân rụt rè khi vừa đặt chân đến, là những đêm rất khuya trên phố vắng, là cái chào cúi gập người, là khi nằm trong công viện nghe tiếng chim hót và tiếng trẻ con cười đùa, thứ tiếng nói thanh tao đến kỳ lạ... Tất cả hoà quyện lại như có thể nắm bắt được. Tôi nhờ cô gái ngồi kế bên chụp dùm một tấm hình. Một cơn gió thoảng qua...

Buổi chiều hôm đó, tôi quay lại chỗ này để nhìn mặt trời lặn. Mặt trời vàng cam đổ xuống một góc thành phố. Khách du lịch đứng ken kín những ô cửa để chụp hình và quay phim. Tokyo của riêng tôi. Tokyo của những điều mới lạ. Tokyo tiễn tôi đi bằng một buổi ráng chiều như mơ như mộng này. Tôi ngồi yên lặng đó đến khi mặt trời tắt hẳn, kéo vali đến bến xe buýt. Chút nữa thôi, tôi sẽ xuyên đêm đến với cố đô Kyoto bình yên…
 
Du ký của anh hay thật đó, còn hay và dí dỏm hơn nhiều sách viết hồi ức du lịch mà e đọc, luôn chờ bài mới của anh. :)
 
Đọc bài của bạn mà nhớ nước Nhật quá đỗi. Nhớ cảm giác bình yên đến gần như tuyệt đối khi lang thang đến bất kỳ vùng đất nào, dù phồn hoa đô hội như Tokyo hay những vùng quê xa xôi hẻo lánh.

Nhớ một ngày mưa gió tầm tã ở cố đô Kyoto, một cô trung niên người Nhật gặp bên đường, phong thái tao nhã, đoan trang sau khi hướng dẫn đường đi tận tình, chưa kịp cất tiếng cảm ơn thì cô ấy khẽ cúi đầu nói với mình với giọng rất áy náy, giống như cô ấy có lỗi : "Đến Kyoto chơi vào ngày mưa gió thế này thật bất tiện quá. Sorry for the rain". Trời ơi, đứng hình hết vài giây rồi sau đó là cảm giác như mình đã lạc đến chốn thiên đường nào đây... :))
 
Du ký của anh hay thật đó, còn hay và dí dỏm hơn nhiều sách viết hồi ức du lịch mà e đọc, luôn chờ bài mới của anh. :)

Cảm ơn em đã khích lệ, người ta viết ko vui mà dc in sách đó em, còn anh viết vui hơn mà có ai thèm in đâu :))
 
Có những xứ sở kỳ lạ, khi đến rồi thì không thể nào quên được những trải nghiệm, con người ở đó. Bạn đi khi nào thế? Có ý định quay trở lại không?

Đọc bài của bạn mà nhớ nước Nhật quá đỗi. Nhớ cảm giác bình yên đến gần như tuyệt đối khi lang thang đến bất kỳ vùng đất nào, dù phồn hoa đô hội như Tokyo hay những vùng quê xa xôi hẻo lánh.

Nhớ một ngày mưa gió tầm tã ở cố đô Kyoto, một cô trung niên người Nhật gặp bên đường, phong thái tao nhã, đoan trang sau khi hướng dẫn đường đi tận tình, chưa kịp cất tiếng cảm ơn thì cô ấy khẽ cúi đầu nói với mình với giọng rất áy náy, giống như cô ấy có lỗi : "Đến Kyoto chơi vào ngày mưa gió thế này thật bất tiện quá. Sorry for the rain". Trời ơi, đứng hình hết vài giây rồi sau đó là cảm giác như mình đã lạc đến chốn thiên đường nào đây... :))
 
Bagan - Tiếng vó ngựa trong buổi chiều chạng vạng (Phần 1)
Phần 1: Đến


Có hàng chục cách để đến được với Bagan. Có hàng trăm bài viết về Bagan. Có hàng ngàn lời ca tụng về Bagan. Nhưng chỉ có một thứ còn ám ảnh tôi cho dù những điều khác đã ít nhiều phai nhạt, là tiếng vó ngựa tan trong buổi chiều chạng vạng Bagan khi bóng đêm dần phủ lên những đền đài…

Cuối hè, những cơn mưa đã bắt đầu thưa nhường chỗ cho những chồi xanh trên cánh đồng rộng lớn.Người ta bảo khu vực này đang bị hoang mạc hoá, những tưởng vài năm nữa sẽ thành Sahara mất. Nhưng thực tế không phải như vậy, hoàn toàn không. Đó là những con đường rợp bóng cây xanh, những thửa đậu vừa được gieo mùa mới đang nhú lên những chồi xanh dưới mấp mô thửa đất vừa cày, những cây cọ vươn mình sừng sững lên nền trời xanh. Trên cái nền xanh thăm thẳm của cỏ cây và bầu trời cao vời vợi đó, hơn 3.000 ngôi chùa gạch đỏ điểm xuyết tạo nên khung cảnh vô cùng hùng vĩ nhưng bình yên. Nếu ai hỏi tôi đến Bagan để tìm cái gì, tôi sẽ trả lời là sự bình yên. Vâng, tách khỏi những phố xá thị thành, những ồn ào vội vã của những thành phố đang phát triển ồ ạt, Bagan như một dấu chấm nhỏ để tìm thấy sự cân bằng trong tâm hồn. Đến đó một lần, để biết rằng tình yêu với một mảnh đất xa lạ lại dễ dàng sinh sôi đến thế.

Chuyến xe đêm từ Yangon đến bến xe Bagan lúc 5 giờ sáng khi bến xe còn tờ mờ tịt mịt chuẩn bị bước sang ngày mới. Tôi uể oải leo lên một chiếc xe buýt nhỏ đi vào phố. Người phụ xe hỏi: Có ba khu vực, khu khách sạn mắc tiền, khu nhà nghỉ rẻ tiền Nyaung-U và khu Bagan cổ rất mắc tiền, mày muốn đi đâu? Tôi, trong cơn mơ ngủ nhưng vẫn tỉnh táo trả lời là khu nhà nghỉ rẻ tiền. Cái thân phận du lịch bụi thì nào mơ chi đến khách sạn cao cấp này nọ kia chứ. Mà cứ nghĩ đến khu nhà nghỉ, hostel có nhiều các bạn du lịch ba lô từ khắp nơi trên thế giới đổ về giao lưu thì đã thấy thú vị rồi. Một khi đã là người chọn chủ nghĩa xê dịch, việc giao lưu kết bạn luôn là một phần quan trọng trong mỗi chuyến đi. Chiếc xe đi vào con đường tối trước mặt, đâu đó tôi nghe tiếng vó ngựa gõ đều trên đường. Đó là lần đầu tiên tôi nghe tiếng vó ngựa ở Bagan, xa xa, gần gần…

Khi trời còn tờ mờ tranh sáng tranh tối, tôi đã thấy cặp đôi người Hàn chạy xe về hướng mặt trời mọc. Người đàn ông đạp xe đạp còn người gái đi chiếc xe đạp điện nhỏ bé. Họ chạy song song nhau, bình yên, giản dị. Họ đi ngắm mặt trời mọc đấy, người cho thuê xe giải thích. Quên cả cơn mệt mỏi khi nguyên đêm lắc lư trên xe buýt, quên cả ước muốn có một cái giường để đặt lưng xuống nghỉ ngơi đôi chút, tôi chỉ muốn chạy ào ra với những đền đài bỏ hoang đó. Bagan, Bagan huyền thoại, tôi đang đứng ở đây, và chỉ chút nữa thôi, chắc chắn là tôi đang đứng thật cao trên một ngôi đền nào đó, phóng tầmmắt nhìn mọi thứ xung quanh với niềm kinh ngạc vô bờ bến.

Buổi sáng ở thị trấn Nyaung-U nhỏ này, bước ra khỏi khách sạn thì đã thấy vài chiếc xe ngựa đứng đợi khách, thị trấn bình yên như thở. Bagan là một khu vực rộng lớn với diện tích 104 km2 có hơn 3.000 ngôi chùa và đền đài. Sau này, do động đất và tác động của thời gian, giờ còn khoảng 1.500 ngôi chùa và đền đài vẫn còn nguyên vẹn. Có thể thuê xe đạp, xe đạp điện, xe taxi hay xe buýt để khám phá. Nhưng mà, tôi không phân vân gì nhiều, chọn ngay một chiếc xe ngựa đậu trước khách sạn, có người nài ngựa dáng người nhỏ bé nhưng hay cười. Còn gì tuyệt với hơn một buổi sáng trong vắt, rồi nắng lên trải vàng như mật, ngồi trên chiếc xe ngựa lọc cọc gõ nhịp dưới con đường xanh mát. Ngày đầu tiên của tôi ở Bagan bắt đầu với ly trà sữa kiểu địa phương và món mì thơm ngậy. Bên kia đường, là ngôi chùa Shwezigon vàng rực dưới nắng sớm. Chắc chắn, ngôi chùa Shwezigon phải mở đầu cho mọi hành trình hư thực vào vùng đất Bagan huyền thoại này. Tại sao ư? Vì khi bước vào ngôi chùa được xây dựng năm 1102 này, mọi ưu phiền dường như tan biến. Tiếng kinh sáng văng vẳng trong gió, tiếng người đàn bà thành tâm trước chánh điện, tiếng chim sẻ, tiếng phong linh leng keng, tiếng nắng rọi vào những dát vàng lá, ngay cả bình yên cũng phát ra thành tiếng, chậm rãi, thanh tao.Tôi dâng vòng hoa lên tay Người, cầu sức khoẻ cho mẹ, cho gia đình, cho bạn bè.Tôi quên mới đây còn chạy như giặc khi bị trễ chuyến bay ở KL, còn lách xe lướt qua đám kẹt xe ở Sài Gòn, còn nặng nề đầu óc vì những chuyện không đâu. Bây giờ, trong đầu tôi hoàn toàn trống rỗng, và bình yên. Đó cũng là cảm giác trong suốt hành trình này của tôi. Trống rỗng. Bình yên. Trống rỗng. Bình yên...

10649540_10152679003306622_9060840796043525277_n.jpg

10590674_10152679007426622_2659832151964681447_n.jpg

10325231_10152679010281622_3507310873983444702_n.jpg

10678662_10152679003896622_2379523605213422396_n.jpg
 
Bagan - Tiếng vó ngựa trong buổi chiều chạng vạng (Phần cuối)
10678559_10152726489411622_3011989546768439939_n.jpg


Tiếng lộc cộc của vó ngựa gõ đều trên đường nhựa nghe vui tai lạ. Băng qua những thành phố, tôi đi bus qua các thành phố trên vịnh Thái Lan, tôi đi bộ ngày này qua ngày kia, tôi đi máy bay xuyên qua các thành phố Mỹ, đi train xuyên qua các thành phố Châu Âu, rồi những ngày gà gật trên xe hơi ở những nơi xa lạ… Nhưng, đây là lần đầu tiên tôi đi xe ngựa để khám phá một nơi tuyệt vời như thế này. Tin tôi đi, nếu đứng giữa những đền đài Bagan, thì những phương tiện có động cơ bỗng trở nên vô duyên đến lạ. Tiếng xe máy, tiếng xe buýt hay tiếng xe hơi trở nên lạc lõng, khôi hài giữa cái không khí đặc quánh tôn giáo này. Và trong khung cảnh hùng vĩ đó, bình yên đã trở thành thứ âm thanh duy nhất tồn tại. Và con người, những kẻ phá bĩnh, chỉ nên đến đó bằng xe đạp, xe đạp điện, xe ngựa, đi bộ… tiếp cận một cách chậm rãi, từ từ rồi bủn rủn tay chân khi bị niềm linh thiêng bình yên này nuốt trọn.

Bagan sau ngàn năm vẫn còn nguyên vẹn như mới hôm qua. Tôi đi qua những Ananda Temple, Dhammayangyi Temple, Dhammayazika Pagoda, Gawdawpalin Temple, Gubyaukgyi Temple, Htilominlo Temple, Payathonzu Temple, Tharabha Gate, Thatbyinnyu Temple… Chẳng thể nào nhớ hết những nơi đã đi qua. Cũng chẳng thể nào đọc hết những cái tên. Hàng ngàn ngôi đền, ngôi chùa này, có những cái đẹp đẽ to lớn được nhiều du khách ghé đến, nhưng cũng có những cái nằm yên lặng trên con đường những chiếc xe ngựa đi qua. Chắc chắn, tất cả đều có những cái tên, có những câu chuyện liên quan, có những niềm vui nỗi buồn qua hàng ngàn năm. Nhưng đối với tôi, tất cả mãi mãi có chung một cái tên duy nhất: Bagan. Mảnh đất mà hơi thở của đất cũng bình an…

Người nài ngựa đưa chúng tôi qua hầu hết những địa danh nổi tiếng nhất đất Bagan. Tôi không khỏi xúc động khi chạm tay vào những bức hoạ trong một ngôi chùa có lịch sử một ngàn năm, những hành lang sâu hun hút, những bức tượng Phật uy nghi cao lớn và những con người thành kính quỳ dưới chân Người. Nhìn người phụ nữ cầm chuỗi hạt lầm rầm đọc kinh hay người đàn ông tỉ mỉ dán những lát vàng lên tượng Phật, tôi thấy rằng những bon chen, đố kỵ đang nằm ở đâu đó rất xa ở ngoài kia. Có thể cách đó một con sông, một chuyến bay hay một ngày đường xe buýt, tôi không biết nữa, nhưng có một thứ tôi biết chắc là trong những ngày ở Bagan này, không có bon chen đố kỵ gì len lỏi được trong tâm hồn. Bạn tôi nói: “Cảm ơn vì đã mang bạn đến đây, sống những ngày không lo không nghĩ vì bất cứ điều gì nữa. Chỉ thấy rằng những ngày trước đây của mình đã quá phung phí cho những chuyện muộn phiền…”.

Cứ thế, từ buổi sáng nắng lên cho đến trưa ăn ở một nhà hàng địa phương, rồi buổi chiều lại lên xe ngựa đi qua những con đường đất đỏ, tôi nếm trải những ngày đậm đặc bình an. Tiếng vó ngựa cứ đều đặn gõ đều bên tay lộc cộc, lộc cộc…

Buổi chiều, khi mặt trời sắp khuất sau rặng núi phía xa, tôi bảo người nài ngựa đưa tôi đến một ngôi đền thật cao để nhìn hoàng hôn xuống. Có hai thứ được gọi là đặc sản ở Bagan mà ai cũng muốn được ngắm nhìn: là bình minh và hoàng hôn. Khi mặt trời ở lằn ranh giữa sáng và tối, những ngôi chùa, đền đài trở nên vô cùng ảo diệu giữa tranh sáng tranh tối đó. Trên ngôi đền cao, đã có rất nhiều khách du lịch ngồi im lặng dõi theo hướng mặt trời đi chầm chậm xuống núi. Tôi tập được thói quen này khi ở Siem Reap, khi theo dòng người lũ lượt lên đỉnh đồi ngắm mặt trời lặn. Rồi núi Phú Sĩ ở Luang Prabang, Lào. Rồi Tokyo. Giống như khi nhập nhoạng, cởi bỏ lớp son phấn đời thì ai cũng trở nên đẹp đẽ một cách kỳ lạ. Nhưng việc ngắm hoàng hôn cũng là một việc vô cùng may rủi. Chỉ cần một làn mây che ngang thì công tình đợi cả buổi cũng trở nên vô nghĩa. Cái tiếc nuối xuýt xoa khi phải leo tuột xuống những bậc thang và chừng như vừa bỏ lỡ điều gì đó thật đẹp. May thay, trong một buổi chiều khác, khi ngồi trên chuyến bus rời khỏi Bagan, thì bầu trời trở nên rực rỡ soi rọi những ngôi đền nằm sừng sững hiên ngang trên nên nên trời màu cam. Với những người sống trong những phố thị bận rộn, thì cảnh vật này phải nói là hoang đường, thảng thốt không nói thành lời.

Khi mặt trời đã nằm im lặng dưới dãy núi phía xa, mọi người lên xe ngựa đi về thị trấn Nang-U. Bóng đêm nhập nhoạng con đường phía trước. Đền đài bỏ lại phía sau. Những hàng cây hai bên đường nằm câm lặng. Trong giờ phút giao thời đó, chỉ có tiếng vó ngựa gõ đều trên con đường. Lộc cộc, lộc cộc… Những ngày Bagan đó, mọi thứ đều mờ ảo, chỉ có tiếng gõ lộc cộc đi vào những giấc ngủ bình yên…

Bagan tháng 9.2014
1780677_10152726489581622_3920448215587302471_n.jpg

1902854_10152726490546622_2139200090752880506_n.jpg

10689605_10152726489831622_9016906804387575769_n.jpg
 
Cũng đi bụi giống anh Tâm và cũng viết hồi ký mà thấy áy náy vì mình ko viết hay bằng anh ấy mà hình ảnh cũng hổng hấp dẫn bằng anh ấy luôn.
 
Em tonphan nhập tâm vào khi chụp hình cũng như khi viết, đừng quan tâm là viết cho ai cả, viết cho mình thôi. Cứ như thế từ từ mình sẽ trau chuốt câu từ và hình ảnh sẽ có hồn thôi :)

Cũng đi bụi giống anh Tâm và cũng viết hồi ký mà thấy áy náy vì mình ko viết hay bằng anh ấy mà hình ảnh cũng hổng hấp dẫn bằng anh ấy luôn.
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
55,672
Bài viết
1,171,035
Members
192,336
Latest member
hakhaclinh
Back
Top