Dudi
Phượt thủ
Bỗng một bàn tay từ trong bóng tối phía sau đặt lên vai tôi, rồi nói với đồng bọn: Thôi tha cho thằng cha này đi.
Tôi từ nóng chuyển sang lạnh, từ ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác, từ chẳng biết tại sao nó cứ khăng khăng đòi thịt mình, rồi chẳng biết tại sao nó lại tha mình.
Có lẽ việc làm ăn gì đó của chúng nó không thuận, không đúng mặt hàng, hay chỉ là xích mích gì đó.
Cuối cùng cái cần nhất là chúng nó tha.
Nhưng nó không mang tôi về ngay, không cho về tận nhà, mà chỉ cho tự kiếm đường về, và chỉ cho về đến bìa rừng. Tôi rất nhớ lúc đó chúng nó nói như thế.
Quan trọng nhất là nó không lùa, không đuổi, dồn, tra khảo và giết mình. Rồi nó không bắt mình u mê nữa, là mình tự tìm được đường về, dù chỉ còn sức tàn ma dại.
Tôi lết từng tý, lê chân từng bước, lúc thì kéo cái chân đi, lúc thì lấy tay đẩy.
Từ từ, tôi đã nhận ra đường quen, biết phương hướng mình phải đi về đâu. Nhưng lúc đó thì sức đã quá yếu, nhiều khi ngất lịm.
Tôi từ nóng chuyển sang lạnh, từ ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác, từ chẳng biết tại sao nó cứ khăng khăng đòi thịt mình, rồi chẳng biết tại sao nó lại tha mình.
Có lẽ việc làm ăn gì đó của chúng nó không thuận, không đúng mặt hàng, hay chỉ là xích mích gì đó.
Cuối cùng cái cần nhất là chúng nó tha.
Nhưng nó không mang tôi về ngay, không cho về tận nhà, mà chỉ cho tự kiếm đường về, và chỉ cho về đến bìa rừng. Tôi rất nhớ lúc đó chúng nó nói như thế.
Quan trọng nhất là nó không lùa, không đuổi, dồn, tra khảo và giết mình. Rồi nó không bắt mình u mê nữa, là mình tự tìm được đường về, dù chỉ còn sức tàn ma dại.
Tôi lết từng tý, lê chân từng bước, lúc thì kéo cái chân đi, lúc thì lấy tay đẩy.
Từ từ, tôi đã nhận ra đường quen, biết phương hướng mình phải đi về đâu. Nhưng lúc đó thì sức đã quá yếu, nhiều khi ngất lịm.