Chúng tôi trở về lúc chiều sớm . Chúng tôi yêu cầu xe dừng ở bến xe Tunxi , nơi khởi đầu của các chuyến xe bus và bắt chuyến xe bus số 6 mà tôi biết điểm cuối của nó là ga xe lửa , đối diện với guest house . Cũng không đến nỗi khó khăn lắm khi ta chỉ cần bỏ đồng xu 2 tệ vào hộp đựng tiền , rồi đứng chen chúc giữa những người xa lạ và khi xe dừng ở trạm cuối tôi khoan thai bước xuống và gặm nhấm một niềm vui sướng dở hơi rằng mình đã tiết kiệm được khối tiền .
11 giờ chuyến bay từ Hoàng Sơn về Thượng Hải của chúng tôi sẽ khởi hành . Chúng tôi còn một buổi chiều dài tại Tunxi nên chúng tôi quyết định lang thang ở khu phố cổ .
Khu phố cổ Tunxi nằm trên đường Laojie . Để đến đó chúng tôi đón xe bus số 12 và nhảy xuống khi đến khu phố đông đúc người qua lại , dấu hiệu của khu phổ cổ . Khu phố cổ được bắt đầu ở một cái cổng chào cổ xưa và kế bên cổng chào là anh Jang bán hoành thánh . Một số tấm hình chụp các vị nguyên thủ quốc gia ngồi ăn hoành thánh như để minh chứng về mức độ nổi tiếng của gánh hoành thánh khiến tôi và anh bạn đồng hành không thể không ngồi xuống " uống miếng nước , ăn miếng hoành thánh " ... Nhưng hình như chúng tôi không có khẩu vị giống như các vị nguyên thủ quốc gia . Tô hoành thánh lỏng bỏng nước dùng nhàn nhạt và đã cố gắng động viên mình rằng tôi đang thưởng thức món hoành thánh tẫm cỡ quốc tế nhưng tôi không thể nào ep buộc vị giác của mình để nuốt trôi hết . Tôi đành thua cuộc ở miếng hoành thánh thứ 6 .
Phố cổ Tunxi là một khu phố cổ nằm dọc trên một con đường lát đá xanh . Đó là một khu buốn bán khá sầm uất với những cửa hiệu sáng choang ánh đèn nhưng hàng hóa thì khá đơn điệu , chủ yếu là tranh ảnh , và các nghiên mực và các loại đá được khắc thành nhiều hình thù ... nhưng nó không đủ gây cho chúng tôi sự hứng thú ....
Chúng tôi rời khỏi Tunxi trong một chuyến bay đêm vội vã , buồn bà và tẻ nhạt . Sân bay Tunxi không để lại cho chúng tôi bất cứ một cảm giác đặc biệt nào , có lẽ vì trời khá khuya , có lẽ vì lòng quá lo lắng cho chuyến bay sắp đến ...
Sau gần một giờ bay , chúng tôi hạ cánh xuống sân bay Hongjiao , sân bay cũ của Thượng Hải . Sau khi sân bay Pudong ra đời , nó được biến đổi công năng thành sân bay nội địa .
Chúng tôi lang thang tìm một chỗ ấm áp để ngủ qua đêm đợi đến sáng sẽ đi bus ra bến xe đi Tô Châu và cuối cùng nhờ kinh nghiệm nhiều lần ngủ ngoài sân bay nên chúng tôi cũng đã tim được một chỗ như ý kế bên tiệm KFC ấm áp ánh đèn . Khoác thêm áo lạnh , chùm khăn lên đầu , tôi thoải mái buông mình trên chiếc ghế dài để tìm kiếm giấc ngủ muộn ...
Nhưng thật sự không thể nào tìm giấc ngủ muộn vì sau đó không lâu , lúc 2 giờ sáng , quán KFC tắt đèn và sau đó hai nhân viên an ninh xuất hiện gõ vào chân tôi ra hiệu cho chúng tôi phải rời khỏi sân bay . Chuyến bay sớm nhất bắt đầu lúc 5 giờ sáng mà bây giờ đã 2 giờ sáng , tôi không thể hiểu họ đuổi hết mọi người ra khỏi nhà ga để làm gì ?
Nhưng quy định là quy định , tôi và cả chục người nữa thất thểu kéo ba lô đi ra khỏi nhà ga trong cái lạnh buốt đến tê người .
Cái cảm giác của kẻ tha phương bị xua đuổi rõ ràng là một cảm giác thật khó quên ....
Chỗ dừng chân của những kẻ bị xua đuổi không cỏn có bất kỳ một sự lựa chọn nào đó là Mc Donald nằm ở rìa ngoài nhà ga .Chúng tôi thất thểu bước vào Mc Donald và nhanh chóng phát hiện ra chúng tôi không phải là những kẻ độc hành đơn côi . Có quá nhiều người đang ngồi phờ phạc bên ly nước bốc khói và khung cảnh xung quanh chẳng khác gì một trại tị nạn ...
Quăng ly nước lên bàn , anh bạn tôi cúi đầu xuống bàn ngáy khò khò , còn tôi thì cũng cố gắng chợp mắt . Đang lúc mơ màng tôi nghe loáng thoáng có tiếng " Excuse me ... ! "
Tôi ngước cặp mắt đỏ quạch nhìn lên . Trước mặt tôi là một cậu bé chừng 18 tuổi . Tôi đáp " Ya... ? "
" Ông là người nước ngoài ... ? " cậu bé hỏi ." Chính xác " tôi trả lời ...
" Tôi có thể trò chuyện cùng ông được không ... ? " " Tôi đang học tiếng Anh và mong muốn được thực tập ... "
" Tôi e rằng thứ tiếng Anh tôi nói sẽ làm sai những gì cậu đã học trước đây .... " Tôi trả lời ....
Và quả thật , tôi phải cám ơn cậu bé đó . Câu chuyên của cậu và tôi đã giúp tôi tỉnh táo trong suốt gần 2 tiếng đồng hồ sau đó . Cũng chỉ là những câu chuyện lan man rằng cậu ta đang tìm kiếm một cơ hội học tập tại Thượng Hải . Cậu muốn rời xa đất Quảng Châu , nơi cậu đang sống bảo bọc trong sự yêu thương quá mức của bà mẹ và 3 bà chị gái ....Nghe câu chuyên của câu , tôi cứ nghĩ tôi đang nói chuyện với một thanh niên Việt Nam . Hòa ra tâm trạng ưu tư , buồn bã muốn tách ra khỏi gia đình sống đời tự lập là một mẫu số chung của thanh niên hiện nay ... " Rôi đến một lúc nào đó cậu sẽ thấy gia đình là chỗ bình yên nhất đó " Tôi nhắc cậu khi thấy trời lờ mờ sáng ....
Chúng tôi đón Taxi quay trở lại bến xe phía Nam Thượng Hải và mua vé đi Tô Châu với giá 60 tệ/ vé.