What's new

Chứa Chan - Thư giản cuối tuần.

Đã đến đỉnh của Chứa Chan và về đến nhà. Cám ơn các anh, chị và các bạn đã tham gia chuyến đi và về đến nhà an toàn. Rệp lập topic hồi ức để mọi người chia sẻ cảm giác của mình sau chuyến đi và tiếp nhận góp ý của các bạn đề chúng ta còn có nhiều chuyến đi hơn nữa cùng nhau nhé.

Đầu tiên, đoàn xin cám ơn chị Mơ đã nhiệt tình giúp đỡ nhóm chuẩn bị đầy đủ thức ăn để có 1 bữa ăn thiệt ngon trên đỉnh. Cám ơn lão bà bà đã chuẩn bị đầy đủ cho đoàn. Cám ơn Anh Chương đã dẫn đường để đoàn đi và về một cách an toàn, cho đoàn luyện sức khỏe cuối tuần với vài vòng lên xuống, băng rừng vượt đá để tự mình cảm nhận Phượt và đặc biệt đã cho đoàn 1 nồi cháo ngon thiệt ngon. Cám ơn Cheetah, Nova, SVC đã tìm đường giải thoát cho cả đoàn, cám ơn con dog của nhà nào đó đã cho Cheetah nghị lực tiếp tục vạch đường cho cả đoàn nhà ta đi. Cám ơn tinh thần tương thân tương ái của Nhí Little Tree. Cám ơn tất cả mọi người đã tham gia chuyến đi. (K)

P/s: Em đang có cảm giác muốn :wheelchair:
 
Last edited:
Mình có mấy cái nhớ hum đóa.
Nhớ từ bữa off mình đã rất là nghi ngờ khả năng của Mèo Béo, mình cắn ngón tay mà không thể nghỉ được là chị ấy vượt qua được !
Nhớ những cô gái nếu chưa vào phượt bạn không thể nào biết được các bạn ý lỳ như thế nào, nó hoàn toàn khác xa với bộ đầm hay cái váy các bạn ấy vẫn khoác lên hàng ngày.
Nhớ bác Sơn mang đồ mà thấy oải luôn, năm sau dự định đi xuyên việt mà thấy thế là mệt roài.
Nhớ nét mặt hãi hùng của Isis, bạn ý nói không thể nghĩ các bạn có thể nghĩ ra ý tưởng leo đêm như thế này, bạn ý không quen với khí hậu ở đây, bạn ấy thanks mình đến mấy lần khi mình mang hộ cái ba lô.
Nhớ đôi tay run bần bật của thớt vì cái bịch thịt ướp, hình ảnh ấy mình không thể nào quên được, lúc ấy thớt vừa nghỉ xong thì lại tiếp tục dậy đi tiếp, mình ngồi dưới quay lên thì thấy tay thớt run lên vì mệt và nặng, thế mà vẫn không thấy bao giờ kêu mệt hay nặng.
Nhớ những lúc thớt với mimi phải nói là sức cùng lực kiệt có thể quỵ xuống, chân run , mặt trắng bệt, đi loạng choạng mà vẫn gắng gượng đến cùng.
Nhớ tiếng đếm cột điện của thớt và cái thở dài thất vọng đến cột thứ 127 rồi mà chưa thấy gì hết.
Nhớ cái cảnh mình ngồi một mình trong làn sương mù dày đặc trên đỉnh núi chờ mọi người lên.
Nhớ cái bếp nhỏ chật ních mà người nào cũng ráng chen vào để hưởng một tí ấm áp.
Nhớ mấy cái dĩa đồ ăn nó mau hết hơn bình thường.
Nhớ cái cảnh mọi người đang hét lên sung sướng vào buổi sáng mà thớt với Tuấn Nhí lụi cụi rửa chén bát.
Nhớ cái lúc bác Chương dẫn mọi người đi lòng vòng mà mình muốn giật cái vai dẫn đoàn của bác í mà dẫn mọi người đi một con đường mới.
Nhớ cái lúc mình dẫn được mọi người thoát ra đang thở phào nhẹ nhõm thì bị té một cũ rõ đau, như trới giáng vậy.
Nhớ cái bánh xèo mà lúc lạc bác Chương lấy nó dụ mọi người đi.
....
Nhớ nhất là những người đã trải qua mọi chuyện cùng với mình !!!
Cảm ơn all vì all!!!
 
Chặng cuối: Vạch rừng xuống núi

Sau khi được các anh bộ đội tiếp tế nước uống, bao gồm nước lọc và nước mưa, cả đoàn một lần nữa nói lời chia tay. Lần này lời chia tay được nói ra dứt khoát chứ ko quyến luyến như lần trước, cũng chẳng thấy ai hó hé hẹn gặp lại nữa. haha. Cả đoàn đi theo đường mòn phía đài truyền hình, băng qua một đồng lau sậy lớn trước khi bị kẹt lại vì ...hết đường. Nhưng do lần này ko còn đường lùi nữa nên đoàn nhanh chóng thành lập đội cảm tử gồm Tuấn Cheetah, Đạt Nova, anh Chương và anh Sơn 75, vũ khí là 2 con dao đi rừng, cứ cái cây nào, bụi rậm nào cản đường là chém.

Với nhiều thành viên trong đoàn thì đoạn leo lên là mệt nhất, nhưng với mình thì đoạn đường xuống này mới là gian nan. Đường dốc và trơn trượt, chân tay thì bị cành cây, bụi gai cào, mặc dù đã mặc áo khoác dài tay. Đó là chưa kể nghe loáng thoáng ai đó bảo núi Chứa Chan lúc trước là khu quân sự, giờ chưa gỡ hết bom mìn ra. Giờ không biết diễn tả như thế nào, nhưng lúc đó cũng có một nỗi lo mơ hồ là ko biết con đường phía trước có dẫn cả bọn thoát ra được ko. Mãi đến lúc sau nghe tiếng chó sủa mới yên tâm hơn. Mà lạ, tiếng chó sủa nghe gần vậy mà cứ đi hoài cũng chẳng thấy đâu. Thế là đoàn hẹn nhau khi xuống được núi nhất định làm bữa thịt chó.

Đường xuống
180289_10150950192820419_672090412_n.jpg


Đường Tăng đi mãi cũng thỉnh được kinh, đoàn đi mãi cũng thoát ra được khu rừng đó, mà theo lời Isis thì đó ko phải là "forest"-rừng nữa mà là "jungle"-rừng rậm. Đi 1 chuyến wa VN mà đồng thời có cảm giác như đi qua Amazon ở Brazil. Đến lưng chừng núi, mọi người ngồi nghỉ mệt và chia nhau những chai nước mưa, miếng lương khô, phô mai cuối cùng. Mà thật ra, chắc mọi người cũng chẳng đói, bữa trưa của mọi người là vô số "những con ếch" chụp được trên đường đi. Thân thể thì trầy xước tè le như mới đi đánh ghen tập thể.
581175_10150950201970419_1088864190_n.jpg


Nhìn lại chặng đường đó mà cũng ko hiểu mình đã vượt qua nó như thế nào
576867_10151793973625088_1127285384_n.jpg


Kể từ đó thì đường dễ đi hơn rất nhiều, đường mòn thoai thoải, đi khoảng 20p nữa thì đến 1 dòng suối nhỏ xíu, rồi có đường lát xi măng dẫn đến chùa (lúc đó mệt quá chạy đi mua lon bò húc uống cho đã, chả nhớ tên chùa là gì, có phải chùa Gia Lào ko ợ?!)
600143_4063559669026_1003164253_n.jpg


Từ chùa đi xuống còn khoảng 3km đường bậc thang, 2 bên bậc thang là các hàng quán của người dân dựng lên, nhìn từ dưới lên mình thấy nó giống giống khu ổ chuột Rio de Janeiro hay thấy trên phim
178946_10151790392560088_178704154_n.jpg


Trên đường xuống có đi ngang 1 cái cây có 3 rễ. Chính xác là 3 cái cây nhưng dính với nhau ở phần ngọn. Cũng hay nhưng ko thích cái kiểu ngta gán cho nó 1 sự tích hay truyền thuyết nào đấy rồi xì xụp cúng bái. Nhưng dù sao cũng ghé qua rồi nên ku Đạt Nova chạy lại sờ cái cây cho bằng được, cho bõ công đi. hì hì
178965_4063568149238_1799555702_n.jpg


Giữa đường xuống thì đoàn dừng lại giữa đường làm bữa bánh xèo và tranh thủ chợp mắt 10ph lấy lại sức. Rồi đi thêm một đoạn nữa là xuống đến chân núi, chụp tấm hình nữa gòi đi về. Tấm này trông giống đang truyền nội lực trong mấy phim kiếm hiệp. Chị Già, Tuấn Cheetah và anh Tân mau mắn đi trước ra chỗ giữ xe nên ko có hình.
181216_4063588909757_1027473184_n.jpg


Đến đây là hết ợ, trong bài có sử dụng tư liệu từ
anh Đức http://www.facebook.com/media/set/?set=a.4063520188039.2177248.1283266717&type=1
anh Sơn 75 - Hà Rệp http://www.facebook.com/media/set/?set=a.10150948911535419.447352.825055418&type=1
và em http://www.facebook.com/media/set/?set=a.10151790385630088.860002.806805087&type=1

Hơi sến súa nhưng lời cảm ơn ko bao giờ thừa. Cảm ơn chị Già, Hà Rệp, anh Chương, Tuấn Cheetah, Đạt Nova, anh Sơn 75, anh Sơn 33, Tuấn nhí, Tuấn 66, chị Mèo béo, Thảo, Hiền, Isis, anh Tân, anh Đức, Mimi. Cảm ơn chị Mơ và các anh bộ đội. Trước giờ phiêu lưu cũng nhiều nhưng đây là lần đầu tiên phượt cùng những người bạn mới, cảm giác "tứ hải giai huynh đệ" đang chạy rần rần trong người lúc gõ mấy dòng này. Ko hy vọng nữa mà chắc chắn sẽ đồng hành cùng mọi người trong những chuyến đi sắp tới. ố dè!
 
Tứ hải giai huynh đệ :) hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, hy vọng gặp sư huynh và mọi người trong các chuyến đi sắp đến. TỐi mai off,oh dzeah
 
Lần đầu tiên nhận làm chị nuôi mà vẫn xuôi chèo mát mái...thiệt là mừng wa' đi...

Lần đầu tiên leo núi ban đêm nhưng tâm trạng sao mà thoải mái ko lo lắng, sợ sệt...hay có tuổi rùi người ta ko còn biết sợ :))

Lần đầu tiên join cùng một nhóm toàn teen...cuối cùng cũng có một lão gia xuất hiện :LL

Lần đầu tiên đi lạc...cùng nhiều người như vậy ;)

Lần đầu tiên đi mà chẳng có tấm hình nào bỏ lên fb :(

Và rất nhiều cái lần đầu tiên...nhưng mình ko phải là người đầu tiên lên tiếng cảm ơn mọi người, chị Mơ, các chú bộ đội đã giúp đỡ, hỗ trơ, và nhất tất cả các thành viên của đoàn mình đều rất dễ thương đã cùng nhau chia sẻ những cảm giác thú vị trong 2 ngày thư giãn cuối tuần :L

P/s All, cả nhà ơi nhớ thứ 4 off lúc 19h3O tại cafe Mơ Phượt 62/19 Huỳnh Tịnh Của- Bình Thanh nha.
 
Mình có mấy cái nhớ hum đóa.
Nhớ từ bữa off mình đã rất là nghi ngờ khả năng của Mèo Béo, mình cắn ngón tay mà không thể nghỉ được là chị ấy vượt qua được !
Nhớ những cô gái nếu chưa vào phượt bạn không thể nào biết được các bạn ý lỳ như thế nào, nó hoàn toàn khác xa với bộ đầm hay cái váy các bạn ấy vẫn khoác lên hàng ngày.
Nhớ bác Sơn mang đồ mà thấy oải luôn, năm sau dự định đi xuyên việt mà thấy thế là mệt roài.
Nhớ nét mặt hãi hùng của Isis, bạn ý nói không thể nghĩ các bạn có thể nghĩ ra ý tưởng leo đêm như thế này, bạn ý không quen với khí hậu ở đây, bạn ấy thanks mình đến mấy lần khi mình mang hộ cái ba lô.
Nhớ đôi tay run bần bật của thớt vì cái bịch thịt ướp, hình ảnh ấy mình không thể nào quên được, lúc ấy thớt vừa nghỉ xong thì lại tiếp tục dậy đi tiếp, mình ngồi dưới quay lên thì thấy tay thớt run lên vì mệt và nặng, thế mà vẫn không thấy bao giờ kêu mệt hay nặng.
Nhớ những lúc thớt với mimi phải nói là sức cùng lực kiệt có thể quỵ xuống, chân run , mặt trắng bệt, đi loạng choạng mà vẫn gắng gượng đến cùng.
Nhớ tiếng đếm cột điện của thớt và cái thở dài thất vọng đến cột thứ 127 rồi mà chưa thấy gì hết.
Nhớ cái cảnh mình ngồi một mình trong làn sương mù dày đặc trên đỉnh núi chờ mọi người lên.
Nhớ cái bếp nhỏ chật ních mà người nào cũng ráng chen vào để hưởng một tí ấm áp.
Nhớ mấy cái dĩa đồ ăn nó mau hết hơn bình thường.
Nhớ cái cảnh mọi người đang hét lên sung sướng vào buổi sáng mà thớt với Tuấn Nhí lụi cụi rửa chén bát.
Nhớ cái lúc bác Chương dẫn mọi người đi lòng vòng mà mình muốn giật cái vai dẫn đoàn của bác í mà dẫn mọi người đi một con đường mới.
Nhớ cái lúc mình dẫn được mọi người thoát ra đang thở phào nhẹ nhõm thì bị té một cũ rõ đau, như trới giáng vậy.
Nhớ cái bánh xèo mà lúc lạc bác Chương lấy nó dụ mọi người đi.
....
Nhớ nhất là những người đã trải qua mọi chuyện cùng với mình !!!
Cảm ơn all vì all!!!

Cái bàn toạ của T đã ổn chưa. :LL
 

P/S: Lỡ thích nụ cười ấy mất rồi. :">
(NT) chiến luôn đi T, thích thì phải nhích tới chứ :Dam hehe
Team mình rất là pro, người thì biết đánh đàn, người thì súng ống đầy đủ, người thì trang bị đến tận răng, xế thì toàn là lái lụa, ôm thì vô cùng kiên cường dù mệt vẫn cố gắng bước tiếp ^^
Một lần nữa cảm ơn chị Hà đã lập thớt để mọi người có cơ hội gặp gỡ, đồng hành với nhau trong chuyến đi này. Tuy mỗi người có trải nghiệm và cảm xúc riêng nhưng tất cả đều là những ký ức đẹp, rất mong gặp lại mọi người 1 dịp nào đó ko xa trên 1 cung mới :gun
Ps: e nà e cúng gà hôm qua rồi các bác ợ :LL
Khi phát cây xuống núi các bác biết e sợ j nhất ko? [sợ rắn nhất ấy ạ ^^] lúc đó quên bén mất vụ bom mìn j đó mất tiu :T sợ nhất là rắn thôi, mình đi đầu nữa chứ, chăm chăm phát gai mà cứ lo dưới chân có e rắn nào tặng cho 1 nụ hôn thì khổ. Hehe, may mà có a Tuấn Cheetah đổi ca. Nói thật lúc đó mệt thì cũng ko mệt lắm, khoái là đằng khác ^^ [tại phải tìm lối dễ đi, ít rậm rạp nhất và vẫn tin vào vị cứu tinh của mình là 1 e dog nào đó] nhưng cái e lo là sợ chị em vừa mệt vừa hoang mang ko biết có đi đúng đường hay ko thôi ^^ [Hóa ra e lo thừa, chị em mình toàn dân phượt chính hiệu ko (c)] hehe
 
chiến luôn đi T, thích thì phải nhích tới chứ :Dam hehe

Cảm ơn Đạt. Mình cũng mong sẽ luôn đem lại niềm vui và hạnh phúc cho nụ cười ấy. Mong chút duyên để được thấy nụ cười ấy ở bên mình mỗi ngày. Hạnh phúc không gì bằng! :)
 
Cảm ơn Đạt. Mình cũng mong sẽ luôn đem lại niềm vui và hạnh phúc cho nụ cười ấy. Mong chút duyên để được thấy nụ cười ấy ở bên mình mỗi ngày. Hạnh phúc không gì bằng! :)
Vậy có khi nào kỷ niệm 1 năm ngày leo Chứa Chan mình dc uống rượu mừng (beer) hông ta ....Hy vọng...(c)
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
36,958
Bài viết
1,140,860
Members
193,006
Latest member
Thanhthuytiendat2016
Back
Top