- Hi, how are you? – Một người mang kính đen, áo đỏ chào chúng tôi.
- Fine, thanks.
- And where are you from?
- Viet Nam. And you?
- Brunei
Sau vài câu chào hỏi quen thuộc, ông ta biết chúng tôi là 2 du khách đi bụi đến xứ sở này.
- Tụi bay đã đi đến khách sạn Empire chưa?
- Chưa.
- Nó là khách sạn lớn nhất ở Brunei đấy, à không, lớn nhất Châu Á chứ!
- Thế đi đến đó bằng cách nào? Phải đón bus số mấy?
- Để tao đưa bọn mày đi! Mai mốt tao qua Việt Nam bọn mày dẫn tao đi lại nhá!
Cũng khá ngần ngại, ông ta đã show ra cho chúng tôi passport Brunei Darussalam đỏ chói. (Chắc sợ chúng tôi nghi ngờ). Ông ta dẫn ra trạm xe bus trung tâm, chuyến xe đi đến Jerudong vừa rời bến cách đây vài phút.
- Hay chúng ta sẽ ra bến phà rồi đi taxi nước?
- À, bọn tao thích đi vòng quanh thành phố hơn – tôi đề nghị
Bà chị tôi bảo thầm “chắc ông này là lái thuyền đã nghỉ nên bây giờ muốn đề nghị chúng ta đi thuyền đây mà”
Ông ta dắt chúng tôi lên đến bus số 22, tôi hỏi:
- Sao lại là bus số 22 nhỉ, số 1 chứ
- Như nhau cả
Thôi cũng chẳng lo, đi bus mà, có nhiều người Brunei trên xe, cô bán vé người Brunei cũng xinh đẹp, duy chỉ có bus là hơi cũ kỹ. Xe chạy quanh những mall, chợ cá, đi ngang Bolikah Mosque… Lúc trả tiền vé, tôi bảo để chúng tôi trả nhưng ông ta đã giành ngay phần trả tiền.
Bus đi ngang một cái shopping mall thì dừng lại, ông ta bảo chúng tôi xuống và giới thiệu đây là cái mall lớn nhất Brunei. Đi vào bên trong quả thật rất sang trọng với nhiều tầng mua sắm cũng như ăn uống. Chúng tôi mời ông ta một ly nước xem như cảm ơn vì đã trả tiền xe bus, ông ta giới thiệu món đặc sản Brunei là “longan juice” – nước ép nhãn.
Trong lúc uống nước, chúng tôi trao đổi khá nhiều thông tin về Brunei, làm ăn buôn bán ở đây không phải đóng một đồng thuế nào. Về giáo dục thì trình độ đại học cũng phải trải qua 4 năm học, bác sĩ hay luật sư thì sẽ lâu hơn. Đặc biệt là giá xăng dầu ở Brunei rẻ hơn Việt Nam rất nhiều, xe hơi cũ cũng chỉ 500 BND là mua được một chiếc…
Bà chị đi cùng muốn mua một đĩa nhạc Brunei vì bị hấp dẫn bởi một bài hát phát trên chuyến bay AK 1466 của Air Asia (đến nay tôi cũng chưa tìm ra đó là bài hát gì, vì hát bằng tiếng Mã Lai thì tôi chịu). Ông ta dẫn chúng tôi đến của hàng CD với hàng hà sa số những thể loại nhạc khác nhau. Chẳng ngạc nhiên mấy khi những chiếc CD ở đây đến từ Anh/Mỹ, Malaysia, Hong Kong khá nhiều vì Brunei sử dụng 2 ngôn ngữ chính là tiếng Mã Lai và tiếng Anh.