What's new

Chuyện kể Brunei tháng 04/2012


attachment.php


Chúng tôi – hai kẻ sống một mình – xa gia đình – làm cùng một nghề nghiệp rủ rê nhau mua vé đi Brunei tự túc. Bàn tới bàn lui một dạo, chúng tôi cũng mua được 2 chiếc vé khá rẻ (162 USD/người) cho 4 chặng bay khứ hồi: Sài Gòn – Kuala Lumpur (KL) – Brunei với thời gian di chuyển rất sít sao 5 ngày 4 đêm và 4 chuyến bay.

Nhẩm tính KL cũng khá quen thuộc với tôi nên mọi thông tin tìm hiểu hướng về đất nước Brunei lạ lẫm vì rất ít người đi du lịch bụi đến xứ này. Tìm tới tìm lui trên mạng, tôi cũng biết được ở Brunei các khách sạn khá là đắt đỏ, chỉ riêng Pusat Belia – một trường đại học thể dục thể thao của Brunei được trưng dụng làm hostel cho dân du lịch bụi là có giá rất mềm: 10 BND/night/bed. (BND ngang bằng với SGD và SGD có thể sử dụng phổ biến ở Brunei).

Tôi đưa thông tin Pusat Belia cho bà chị đi cùng liên hệ, email 2 lần, gọi điện 2 lần nhưng Pusat Belia vẫn không trả lời. Đánh liều, 2 chị em quyết định cứ đi đến đó rồi đặt phòng cũng được (vì trên diễn đàn mọi người đều nói khi liên hệ với Pusat Belia đều không thành công nhưng khi đến nơi thì luôn có phòng)
 
attachment.php

Ba cái bóng nhỏ trong trời trưa nắng băng qua đường, rồi đột nhiên cửa hoàng cung mở, vài anh cảnh sát đứng ra dọn dẹp đường…

- A ha, tụi bay thật là may mắn, vì Đức vua và gia đình vừa vi hành về! Chúng ta giơ tay vẫy chào Đức vua đi nào!

Bà chị bạn tôi thấy cảnh sát cứ tưởng sẽ ra bắt mình nên giơ hai tay kiểu phân bua “tao không làm gì hết”. Tôi thì cứ tưởng chị ấy sợ nắng. Đoàn xe hơi màu đen dần chạy vào cổng hoàng cung, tôi giơ tay vẫy chào.

- Thôi bọn mình đi về đi, bạn tao sợ và ngại vì nắng quá! – Tôi nói

- Ờ, tụi bay thật là may mắn, hiếm ai đến Hoàng cung đúng dịp Đức vua vi hành về lắm đó, phen này xem như tour tao dẫn tụi bay đi được trọn vẹn.

- Cảm ơn rất nhiều!

Lên xe rồi mà Rin còn chọc ghẹo bà chị tôi “You’re so funny! Haha, Sorry, sorry”

- Biết đâu khi vẫy tay, hoàng tử sẽ "fall in love with you", haha - Rin chọc tôi.

- Ừ nhỉ, lúc đó ta sẽ trở thành một thành viên của Hoàng Gia, haha

- Lúc đấy đừng quên tao nhé , nhớ thuê tao lau chùi dọn dẹp Hoàng Cung nhé- Rin đáp

- Ok, with high salary, haha

attachment.php


attachment.php


attachment.php
 
Xe lại tiếp tục chạy bon bon trên đường, rồi ngôi thánh đường nổi tiếng Bolikah cũng hiện ra trước mắt tôi. Bà chị đi cùng mệt vì nắng nên không xuống, chỉ mình tôi cầm máy ảnh ra chụp vội vài tấm hình của nhà thờ này mà chưa kịp vào bên trong. Nhà thờ này được xây dựng để tưởng nhớ kỷ niệm thứ 25 quốc vương Brunei và cũng là nhà thờ Hồi giáo lớn nhất với những mái vòm dát vàng vươn thẳng lên trời.

attachment.php


attachment.php

Xe còn dừng lại ở một nhà thờ khác màu xanh biển mà tôi cũng không biết tên gì. Rin bảo địa điểm cuối cùng chúng ta sẽ đến là… nhà của ông ta và tôi có thể thoải mái chụp bao nhiêu ảnh tùy thích.

attachment.php


attachment.php

Nghe qua tôi và bà chị cũng ái ngại, 2 người Brunei lạ mặt, 2 con Việt Nam cũng lạ mặt, tự dưng mời về nhà chẳng biết làm gì đây. Tôi thì khá mệt rồi, chỉ muốn về lại hostel nghỉ ngơi đôi chút, nhưng xe thì đang đi ké của người ta, nên không thể không đến nhà người ta được.

Xe dừng lại khoảng 5 phút, tôi thấy Rin xuống mua vài thứ lặt vặt. Nhà ông ta ở một khu khá yên tĩnh, bốn bề được bao bọc bởi cây cối và có một chú khỉ làm bạn. Nhà khá bừa bộn nên ông ta phải vào dọn dẹp sơ sơ mới bảo chúng tôi vào. Ngồi trò chuyện mấy câu, Rin mang cả bia ra thết đãi cùng với đậu phộng và mấy gói snack ông mua lúc nãy. Có vẻ văn hóa người Brunei cũng khá giống văn hóa người Việt Nam.

- Mai mốt nếu tụi bay trở lại Brunei, có thể ở nhà tao miễn phí! – Rin nói

Đôi ba câu trò chuyện, Rin bảo viết ra cho ông vài câu thông dụng bằng tiếng Việt Nam để ông học. Tôi cũng nhiệt tình, viết vài câu:

"Thank you – Cảm ơn

Hello – Xin chào"


- Tiếng Việt Nam khó thế nhỉ? - Rin nói

- Ờ, khó hơn cả tiếng Anh đấy!

Rồi ông ta mang vài món quà lưu niệm nhỏ nhỏ bảo chúng tôi chọn, xem như là quà kỷ niệm. Bà chị tôi chọn cái ví nhỏ để đồng xu, tôi thì bốc đại chiếc hoa tai. Rồi tôi cũng trả lễ bằng cách gửi tặng Rin một tờ 10.000 VND.

- Đây là hình Bác Hồ đấy! Đi đâu tụi tao cũng phải có Bác dẫn đường!

- Ô, cảm ơn mày rất nhiều, tiền Việt Nam trông đẹp nhỉ? (Rin lật mặt sau) Còn đây là hình giàn khoan dầu à?

- Ờ, chắc là vậy! Nhưng Brunei nhiều dầu hơn VN, thế nên Brunei giàu hơn VN – Tôi vừa đáp vừa cười.

Trước khi ra về, Rin tặng lại tôi tờ 1 BND kỷ niệm nữa chứ. Tôi bảo tôi có rồi nhưng ông ta vẫn khăng khăng “mày cứ giữ lấy tờ 1 đô này đi”.

attachment.php


attachment.php

Ông ta còn nói khá nhiều nhưng tôi oải quá, tiếng Việt còn chả muốn nói chứ đừng nói chi tiếng Anh. Bà chị kế bên thì ngại, muốn về nhưng không dám nói. Tôi nhìn đồng hồ, nhác thấy đã gần 5h chiều nên mạn phép:

- Sorry, tao hơi mệt, tao muốn về lại Youth Centre!

- Yah, để tao đưa bọn mày về! Sáng mai tao qua chở bọn mày đi bảo tàng nhá!

- Ô, tiếc là sáng mai tao phải bay về KL rồi

- Thế ư, chuyến bay lúc mấy giờ thế?

- 9h sáng

- Để mai tao ra tiễn bọn mày!

- Ôi mày cứ ở nhà nghỉ đi, tao ngại làm phiền bọn mày quá!

- Chẳng có gì phiền cả, bọn mày như là anh chị em của tao thôi! – Rin trả lời

Xe chạy được một đoạn, tôi mới nhớ mình bỏ quên cái kính mát ở nhà Rin. Lòng cũng hơi tiếc vì cái kính đó tôi mua ở Singapore. Tôi còn nhớ lúc ngủ bụi ở Changi lấy balo kê đầu nên chiếc kính cũ bị vỡ, sáng hôm sau tôi ghé Bossini mua luôn kính mới – chính là chiếc kính mà tôi bỏ quên ở Brunei này!

- Đây là bảo tàng nè, nó rất gần Youth Center – Giọng nói Rin ngắt ngang cái suy nghĩ về chiếc mắt kính

- Ờ, tao thấy rồi!

- À, để tao kể tụi mày nghe, cách đây một năm tao nằm mơ thấy 2 người phụ nữ mặc áo vàng, rồi tao nhìn cái mũi của mày, thế nên tao nghĩ tao đã gặp tụi mày đâu đó trong mơ.

- Thật hả? Bà chị tôi hỏi.

- Ờ.

Nhưng tôi thì mệt nên chả nghe được đầu cua tai nheo gì nhiều. Sáng nay tôi mặc chiếc áo đỏ rồi, nhưng chẳng hiểu sao lại đi thay áo vàng. Bà chị nói cho tôi nghe về vụ giấc mơ, tôi cười “Chắc ổng mơ thấy thánh Alah bảo nếu có gặp 2 người phụ nữ mặc áo vàng thì đối xử tốt với họ chăng?”
 
Xe dừng lại ở Youth Centre, tạm biệt 2 người Brunei lạ mặt, tôi và bà chị bước vào, cũng lại gặp hai người Tây ba lô khác đang chờ ông Reception tương tự như cảnh tượng của chúng tôi ngày hôm qua. Bà chị bảo lại giúp họ đi em, cùng cảnh ngộ mà.

- Tao có thể giúp gì được không? – Tôi hỏi

- À, không có ai ở đây, tụi tao email book phòng rồi mà không thấy confirm.

- Mày có thể gọi cho ông ta theo số này – Tôi chỉ - Vì hôm qua bạn tao nhắn tin thì ông ấy trả lời sẽ đến lúc 8h tối!

- Vậy à.

- Ừ, nếu mệt mày có thể lên phòng tao nghỉ - Bà chị bạn đề nghị.

- Cảm ơn nhiều! Tụi tao ở đây được rồi.

Tôi bước vào phòng, tầng trên của chiếc giường đôi có thêm một người phụ nữ nữa đang ngủ. Tiếng ho và hắt xì cho thấy cô này đang bị cảm.

- Mày đến từ đâu thế? – Bà chị bạn hỏi

- Hàn Quốc

- Ah tụi tao đến từ Việt Nam, tụi tao ở đây 2 ngày, mày đi mấy người?

- Một mình thôi!

- Mày thật là dũng cảm – Tôi thán phục! – Nhưng tao thấy mày đang bệnh, có cần chút thuốc uống không?

- Không sao không sao, tao có thuốc rồi, gần đây có siêu thị nào không?

- À có, đi thẳng rồi quẹo phải, 5 phút đi bộ thôi! - Tôi đáp

- Buổi tối ngoài đường có nguy hiểm lắm không?

- Không đâu, Brunei rất an toàn - Bà chị tôi trấn an.

Rồi cái cô Hàn Quốc đó đi dạo, hai chị em tôi cũng tắm rửa cho tỉnh táo rồi cũng lang thang khu trung tâm lúc chiều tà. Khu shopping mall cũng mở cửa nhưng chỉ lác đác vài cửa hàng còn bán, hình như Brunei cũng chẳng cần đẩy mạnh thương mại làm gì nhỉ? Mua cái card luggage và cái phong bì có con tem dấu Brunei Darussalam, chúng tôi tiếp tục ghé vào quán ăn kế bên café Vito hôm nọ để dùng bữa tối. Quán này có những chiếc ghế ngả lưng khá thoải mái, trước mặt lại là màn hình chiếu những video ca nhạc.

Menu với nhiều món ăn khác nhau và cũng mắc hơn Vito một chút, hai chị em chọn cơm cà ri gà 7 BND nhưng khẩu vị ở quán này không hợp, cà ri khá mặn dù thịt gà rất nhiều và phần cơm cũng rất to. Nhưng thôi cứ nằm dài ngắm thiên hạ cũng được! Brunei đi 2 ngày xem ra cũng đủ rồi, thanh bình và cũng rất đáng để đi honeymoon đó chứ!

attachment.php


attachment.php


attachment.php


attachment.php


attachment.php
 
Sáng hôm sau bọn tôi dậy từ sớm, thu dọn đồ đạc rồi để lại mẩu giấy nhỏ cho ông Reception. Tôi và bà chị kéo va li ra bắt bus đến sân bay. Sau vài thủ tục check in đơn giản, nộp thuế sân bay 12 BND/người, chúng tôi ngồi định bụng kiếm chút gì đó ăn sáng. Đột nhiên từ xa ông Rin đến, bà chị tôi chào:

- Hi, mày khỏe không?

- Khỏe, đây là mắt kính của mày phải không? – Rin đưa cho tôi cái mắt kính Bốt-xi-ni

- Ờ đúng rồi, thật là ngạc nhiên, cảm ơn nhiều nhiều nhá!

Rồi chúng tôi kéo nhau vào Jollibee tám chuyện.

- Lúc tao qua Hải quan, Hải quan hỏi tao qua thăm bạn ở Brunei à? Tao nói là tao không có bạn, nhưng hy vọng lúc về tao có bạn – Bà chị tôi nói

- Ờ, bây giờ mày đã có bạn là tao! – Rin đáp!

- Yah, lúc hải quan hỏi, tao nghĩ là tao chỉ nói đùa thôi, haha, không ngờ là sự thật. Bọn tao cảm ơn về sự hướng dẫn nhiệt tình của mày!

- Không có chi.

Tạm biệt Rin, chúng tôi trở về KL, và đây là hình ảnh ngôi thánh đường Omar - bức ảnh mà tôi thích nhất trong loạt ảnh Brunei của mình.

attachment.php

Tạm biệt Brunei...

attachment.php
 
12h trưa chúng tôi đáp xuống LCCT, lục tục về Apple check in, ông tiếp tân nhận ra ngay:

- Hôm trước tao lo quá, bọn mày check in kịp chứ, tao nghe nói chỉ cần ra trước 1 tiếng.

- May mắn là tụi tao check in được!

Nghỉ ngơi một chút thì bầu trời KL đổ mưa, bụng đói cồn cào, hai chị em cầm dù chạy ra quán ăn đối diện. Gọi một phần Tom Yum Thái và dĩa mì xào hải sản, hai kẻ đi bụi vừa nhâm nhi vừa ngắm mưa Mã Lai. Tranh thủ dạo khu Chinatown và Bukit Bintang, chúng tôi lại tiếp tục ra Starbucks quen thuộc, sáng mai lại phải về Sài Gòn, phải tiếp tục với công việc nữa rồi!

attachment.php


attachment.php


attachment.php


attachment.php

--------

- Mới về hả em – Anh đồng nghiệp hỏi?

- Yah, em mới về lúc 11h trưa nay.

- Brunei có gì đẹp không em?

- À, nó giàu lắm anh, có mấy cái nhà thờ Hồi Giáo đẹp!

Và có rất nhiều thứ hay ho mà phải đi thì mới trải nghiệm hết được. Chỉ mang kỷ niệm về và để lại dấu chân ở đấy!
 
Đọc bài của bạn làm mình nhớ Brunei quá, mình đi năm ngoái, thời gian là 2 ngày trọn vẹn, lại có bạn từ Malay sang dẫn đi nên gần như đi hết đất nước nhỏ bé này. Mình đi đúng vào dịp sinh nhật Quốc vương Brunei thế mà lại không được "vinh dự" vẫy tay với đoàn xe chở "chàng" như bạn đâu, hihi. Mỗi lần đi là mỗi lần trải nghiệm, mình được ăn những món ăn ngon, bình dân thôn dã mà hợp khẩu vị, được đến vùng Suria-nơi chứa đựng sự phồn thịnh của Brunei với những giếng dầu được khai thác suốt ngày đêm, được ngắm hoàng hôn dần buông trên bãi biển phía sau Empire, được đến vùng biển vắng lặng thích hợp cho những buổi picnic gia đình, được chứng kiến cảnh cô tịch của Jerudong park trong chiều tà, được chứng kiến đường phố không hề có bóng dáng tắc đường, được cảm nhận Brunei bình yên và hiền hòa lạ kỳ.
Thức uống phổ biến nhất của Brunei đúng như bạn đã viết đó là trà chanh, do khí hậu khô nóng quanh năm nên đó là thứ dễ uống hơn cả so với trà sữa, cũng là 1 thức uống phổ biến khác. Người Brunei dậy rất trễ, 9h sáng mà đường phố vắng tanh, vào quán ăn sáng thì mình là người mở hàng lun.
Cảm ơn bạn hanahan đã đánh thức kỷ niệm trong tôi.
 
Bạn Hanahan hình như thích game "Rượt theo máy bay" nhỉ? Đi du lịch là để tìm kiếm sự vui vẻ thư thả chứ sao cứ phải dày vò thần kinh bằng trò chơi căng thẳng đó :D Ra sân bay sớm 2h, làm thủ tục xong còn dư giả thời gian lang thang ngắm nghía khu bán hàng miễn thuế hay ngồi coffe shop ngắm ông đi qua bà đi lại cũng rất thú :D Suy cho cùng, quản trị thời gian cũng là một skill cần thiết, không phải chỉ cần cho công việc mà cũng cần cho chuyện ăn chơi nữa :D
 
Ồ, sao bạn Mèo lại đưa chuyện rượt theo máy bay vui vẻ tếu lâm của mình thành ra skill nghe ghê gớm vậy bạn. Ai chả biết là nên ra sớm nhưng nếu bạn đi 1 mình thì dễ rồi, tùy hoàn cảnh của mỗi lần đi nữa, vả lại bay 2-3 chặng cũng là điều mệt mỏi chứ chả sung sướng chi đâu, nên ko chắc là lúc đi phượt luôn thư thả thong dong đđược như bạn. Trong câu chuyện thì mình cũng nói rõ là ko xem trọng việc rượt theo máy bay cho lắm, trễ thì mình cũng có cách giải quyết, tùy cơ ứng biến luôn giúp mình thêm nhanh nhẹn. Mình bay cũng nhiều, phượt cũng nhiều chuyến rồi mà :D. Kể chuyện cho vui để có ai đi thì biết thêm thông tin về Brunei thôi.
 
Last edited:
Bạn Hanhan có thông tin liên lạc với anh chàng Rin không, vui lòng PM cho mình xin với. 30/4/2013 mình cũng có kế hoạch đi Brunei với một nhóm bạn. Đã mua vé hết rồi. Cám ơn bạn nhé!
 
Mình PM cho bạn rùi nhé, phải tội ông này viết email đọc hơi đau đầu vì hay viết tắt kiểu tiếng Anh xì teen: two - 2, you - u, thank you - Tq...
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
55,670
Bài viết
1,171,089
Members
192,337
Latest member
inhopcartong
Back
Top