What's new

[Chia sẻ] [Cồn Cỏ] Thông Tin Du Lịch

Tôi dành tất cả tình thương mến của mình cho vùng đất Quảng Trị. Chính vì vậy mà nếu tôi có chút thời gian rảnh là lại bắt xe từ Bến Tre lên Sài Gòn, rồi từ đây đi tàu mất hai ngày một đêm để đến với quê hương này. Trong vòng ba năm qua tôi đã được thăm thú khắp nơi những địa điểm du lịch hay được mọi người nhắc tới nhiều nhất khi đến đây. Nhưng chỉ riêng mỗi đảo Cồn Cỏ là tôi chưa từng đi tới. Một phần vì tôi không dám ra biển, mặc dầu tôi biết bơi. Nhưng bơi trong sông nước miền Tây thì có là gì với biển xanh trùng khơi thâm thẳm đó. Vậy mà với một điều đã hứa của 1 năm về trước khi đứng ở địa đạo Vĩnh Mốc, tôi đã lên đường ra Cồn Cỏ trong mùa hè vừa qua.

Từ hồi chưa đi, tôi đã siêng đọc những bài viết khi nói về Cồn Cỏ. Nhưng tới ngày đi, tôi vẫn thấy còn thiếu nhiều điều. Tôi sợ mọi người như tôi đã từng trải qua, và phân nữa vào cuối năm nay người ta sẽ đưa chiếc tàu cao tốc khoảng 80 chổ ngồi vào chạy tuyến Cồn Cỏ với đất liền. Thúc đẩy kinh tế, giao thương thuận lợi. Nên khi tôi trở về đã liền lên đây chia sẻ đôi lời cùng mọi người về những điều tôi thấy, biết, nghe, và ghi chép lại. Mặc dầu rất cố gắng để mang tới cho mọi người nhiều thông tin hữu ích, nhưng chắc có lẽ là sẽ không đủ đâu vào đâu. Vì thế, hy vọng vài dòng gửi đến mọi người cũng chỉ để mong đóng góp nhiều thông tin, và đóng góp cho 4f này ngày càng phát triển mạnh hơn nữa.

Tôi nhớ một ngày đầu tháng năm của 2015. Tôi đã không có một chút gì thông tin về Cồn Cỏ. Sáng hôm đó tôi nạp hơn 100 ngàn tiền điện thoại và bấm số vào SVHTT-Du Lịch Quảng Trị. Thì người ta lại cho tôi số điện thoại của TT-Bảo Tồn Di Tích Quảng Trị. Rồi ở đây người ta không biết chi về Cồn Cỏ và lại đưa cho tôi số giám đốc TT-Xúc Tiến Du Lịch Cồn Cỏ. Tại nơi này người ta cũng chẳng biết và lại tiếp tục cho tôi số điện thoại giám đốc khách sạn Sepon-Cửa Việt. Người mà chuyên tổ chức tham quan Cồn Cỏ- Cửa Việt. Nhưng với người đi du lịch tự túc, số tiền tôi mang theo quả là có giởi hạn. Thế thì làm sao tôi có thể mua được một cái tour với giá bằng cả một chuyến đi chỉ để thăm thú hai ngày một đêm như thế được. Nhưng đến Quảng Trị bao giờ cũng là một cái duyên. May mắn sao trong danh sách mạng xã hội của tôi lại có anh Dương, người mà giờ làm cho trung tâm du lịch Cồn Cỏ. Đã đi về đó nhiều lần và khá am hiểu. Anh hứa với tôi là trong ngày 19 hoặc 20 sẽ có chuyến tàu đi về Cồn Cỏ theo dạng tàu công vụ. Anh sẽ gửi tôi đi theo trên chuyến tàu đó. Thì cùng lúc nhận được thêm 1 tin vui, là bạn tôi có người quen đi công tác vào tháng này, và hứa sẽ gửi tôi theo cùng một chuyến tàu đã nhắc tới bên trên.

Tôi nói, miễn được qua tới Cồn Cỏ là đã vui rồi, ăn uống có kham khổ cơ cực cũng vui mà. Thế là tôi đặt vé tàu đi Sài Gòn- Quảng Ngãi ngày 15 để thăm thú Lý Sơn và một số người bạn. Rồi ngày 18 sẽ đi tàu từ Quảng Ngãi qua Đông Hà để sáng 19 đi sớm. Nhưng mà có ngờ được đâu, khi vừa mới lên xe đi Sài Gòn thì anh bạn gọi báo là sáng ngày 17 phải có mặt để lên tàu công vụ đi Cồn Cỏ. Vì là tàu của đảo, nên người ta cho đi lúc nào là đi lúc đó, không thể nào thay đổi được. Tôi liền thay đổi lịch trình, và lên mạng mua vé tàu nói chuyến đi Quảng Trị. Đến Sài Gòn chỉ có việc mang mã code là nhập chuyến đi trong hai ngày một đêm. Thế là bỏ Lý Sơn, bỏ luôn những người bạn ở TT. La Hà của tỉnh Quảng Ngãi. Dù rất buồn, nhưng biết làm sao được.

Đi từ bảy giờ tối ngày 15, thì mãi tới 18h ngày hôm sau mới tới Đông Hà. Anh bạn rước trước cổng rồi đi theo qua nhà chú Trung để gặp gỡ làm quen. Và hẹn giờ ngày mai hai chú cháu gặp nhau để đi tàu ra Cồn Cỏ. Chú Trung được xem là ân nhân của tôi trong chuyến đi này. Vì không có chú, không có anh Dương và những người tốt bụng ở Quảng Trị thì tôi chẳng biết mình ra đảo bằng cách nào.

Sáng sớm ngày mười bảy, thì tàu chạy đúng 8h sáng. Tôi, lần đầu đi biển có một cảm giác rất khó tả. Nỗi sợ bao trùm, trước là sợ chết, sau là sợ say sóng. Bởi nghe nói có hơn 17 hải lý mà đi tàu mất hết hai giờ đồng hồ. Tôi nghe mà thảng thốt. Trước giờ tàu khởi hành, người ta mang bao nhiêu là thứ qua đảo. Nào là nước suối, bánh kẹo, vịt, gà, đồ đông lạnh và cả cây xanh. Người thì độ chừng hơn hai mươi, nhưng đồ đạc mang qua thì chất cao như núi. Thấy mọi người kiểm chổ nghỉ ngơi, mà không ai vào trong buồng nên tôi cũng ngồi ở ngoài. Bởi tôi nghĩ chắc đi tàu không tốn phí mà phải ngồi ở ngoài. Ai ngờ đâu về tới âu tàu, chú Trung bảo, ngồi trong buồng không có gió, một tí say sóng chịu không được, vì tàu nhỏ đi rất chông chênh.

11141147_821355691267890_5354588501993403685_n.jpg


Chú Trung- người đàn ông rất tâm huyết với đảo.

10389351_821355741267885_2238378797161091252_n.jpg


11209386_821465357923590_3573231519518516588_n.jpg
 
Danh Thắng Tràng An

Tôi men theo con đường cũ rồi về Tràng An. Xin nhắc lại, trời hôm đó rất nóng. Đến nỗi tôi nhìn xung quanh không có một bóng người vào lúc ban trưa. Tôi chạy một hồi thì gặp lại cái anh bán nước mà kêu tôi đừng có đi Hang Múa cho mệt. Thì anh nói em bị khùng hả, giờ còn đi Tràng An. Em không thấy trời nóng mà anh phải mang ghế ra trước cửa nhà ngồi chứ không thể ngồi trong nhà sao. Tôi cười, rồi chào anh và lại đạp xe cọc cạch. Cái xe đạp này giá 50 chục ngàn, thì chiếc xe quả là đúng giá với nó. Xe cũ đến mức tôi đạp muốn hục hơi luôn mà chẳng đi. Thắng tay thì bị làm sao mà không ăn gì hết. Bánh thì cứ mềm xèo, đạp muốn trào máu mà không đi được xa gì hết.

Đạp từ Hang Múa qua tới Tràng An thì cũng gần 45 phút. Phải đi ngang một con lộ nhựa, mùi hắc ín tỏa ra làm mũi tôi muốn ngợp thở. Tới Tràng An thì tôi gửi xe, cái ông giữ xe nghe giọng miền Tây thì ăn hiếp tôi. Nạt nộ tôi như kẻ ở vậy. Tôi trả lời chứ con để xe ở đâu mà sao chú nạt nộ con dữ vậy.

Chiều về không biết ổng lấy người ta bao nhiêu, còn tôi đi xe đạp mà ông ấy lấy 20.000 ngàn. Xung quanh lúc đó chỉ có mình tôi, với một đống người nhìn như cu hồn vậy nên tôi thấy khiếp quá mà móc 20.000 ngàn ra trả cho hắn luôn. Còn bị chửi thêm một trận vì cái tội lấy xe trễ, lúc đó tôi bực quá hỏi chú có hút thuốc không (?). Vậy mà còn ráng lấy 1 điếu thuốc của tôi nữa. Đúng là hiền quá bị ăn hiếp mà.

Còn về phần đi Tràng An là nơi không dành cho kẻ độc hành. Bởi dô đó, mua vé rồi mới biết một người không cho đi phải chờ đủ 4 hoặc 5 người. Còn không thì mua 4 vé thì đi 1 mình. Tôi mua vé lúc 2h chiều, đợi cho đến lúc 3h30' có một gia đình người Đà Nẵng thì mới được ghép đoàn. Tôi bức xúc hỏi, vậy sao lúc bán vé không nói như thế cho người ta biết. Thì cả nhóm soát vé ngồi im re nhìn tôi. Tôi hỏi vậy chứ nếu giờ tới chiều không có ai thì sao hả mấy anh, một ông nói thì chịu chứ sao. Ăn nói vô trách nhiệm chưa từng có.

Còn cái cô bán vé nạt tôi mà cả người bán vé với cô đó cũng phải quay sang hỏi, sao lại to tiếng thế. Đúng là cái tật của con người, dù có giả tạo ngoan hiền, ăn nói nhỏ nhẹ thì cũng không thể. Vì đã ngấm sâu vào máu, vào tận xương tủy của mỗi con người rồi.

Nhưng bù lại những người trong nhà hàng ở Tràng An thì cực kỳ vui tánh, và nhỏ nhẹ. Tôi dô ăn dĩa cơm 40.000 ngàn thì nó to ơi là to. Có cả một tô canh, 2 miếng chả rế, thịt gà kho, thịt heo kho, rau xào nữa. Ăn ở nhà hàng, sạch sẽ, mà lại rẻ như vậy lần đầu tiên tôi mới thấy. Thấy rẻ nên tôi kêu một chai bia Hà Nội. Vừa uống, vừa ăn, vừa ngẫm mấy cái chuyện vừa gặp cho hết tức. Lặn lội từ Nam ra đây để thăm cảnh đẹp quê hương mình, mà bị người ta chửi như con sen, con ở trong mấy cái gia đình Bà Cả của miền Tây thì tức ơi là tức. Mà ngẫm lại có khi do mình không phải phép mà bị chửi cũng nên.

Ăn một hồi, quay sang mấy cái đoàn du lịch sao cũng ăn giống như mình. Thì tôi mới phát hiện thật ra mình đang ăn đồ thừa của bọn họ. Vì thực đơn dành cho khách đoàn nước ngoài y như mấy cái món tôi đang ăn ở trên dĩa. Thấy khiếp quá mà đói bụng nên ráng mà ăn. Vậy là Tràng An đẹp thật, nhưng để lại cho tôi nhiều kỉ niệm khó quên. Nhưng dù có ai hỏi tôi, nơi này đáng để đến không. Thì tôi quả quyết rằng, nên đi. Vì cảnh rất đẹp, rất trữ tình. Nếu tôi có dịp, tôi cũng sẽ quay lại cùng bạn bè hoặc cũng có thể chỉ một mình tôi.

11416132_829819507088175_6184154045723884029_n.jpg


11393227_829819513754841_4251867815751437688_n.jpg


11351189_829819600421499_6139584859098765480_n.jpg


11403260_829819597088166_4224201904664943327_n.jpg
 
Sau khi thăm quan Tràng An xong, thì cũng đã 5h30' chiều. Tôi đạp xe từ đó đi thẳng về Tp. Ninh Bình luôn. Về tới TP. Ninh Bình thì tôi thấy một tiệm bán nước mía, nhìn thấy ngon quá nên làm một ly chỉ với 7.000 ngàn đồng. Tôi đang mua nước mía thì cậu bạn đồng hương Bến Tre ra Ninh Bình lập nghiệp gọi tôi. Chứ giờ Thịnh ở đâu, tối mình qua chở đi vòng vòng chơi. Tôi nói, tôi ở nơi đó, địa chỉ đó. Thì đúng 7h tối Linh qua chở tôi đi dạo TP. Ninh Bình.

Đúng là ra đây gặp đồng hương rồi còn đi uống bia hơi ở một khu gì đó nhìn ra một cái hồ thật to. Mới thấy được phần nào cuộc sống và tập quán sinh hoạt của người dân nơi này. Như trong Nam mình, cả gia đình tối đến kéo nhau đi uống sinh tố, hay ăn kem ký. Thì ở đây thấy già trẻ lớn bé gì cũng kéo dô quan bia hơi ngồi cho mát. Đàn ông, người già thì uống bia. Trẻ em phụ nữ thì ngồi ăn đậu phộng luộc. Hai đứa nhậu mà nhìn xung quanh thấy cũng vui. Chuyện Bắc - Nam còn nhiều điều để nói lắm, mà hai đứa nói nhiều sẽ lạc giọng ở nơi này mà phải kiệm lời.

Nhậu xong mấy chai bia, thì Linh chở đi một vòng qua bến xe để xin số điện thoại mai đi Mai Châu từ Ninh Bình. Chở qua bến xe xong rồi lại đi tiếp một vòng ở công viên. Linh nói là ở đây người ta không có ăn con Cóc như trong mình. Nên hôm Linh ra đây chơi thấy Cóc nhiều mang về mần nấu cháo như hồi ở Bến Tre. Mà tiếc cái mấy anh ở đây không dám ăn, chỉ có đồng hương ăn thôi.

Thêm phần thương người ngoài đó nữa là con ve sầu. Ở trong Nam cứ tới mùa phượng thì nói mùa ve sầu. Chứ có ai biết con ve hay có vùng nào có nhiều tiếng ve đâu. Nên từ đó con ve trở thành hàng hiếm, và đi vào thơ ca truyền miệng cho mỗi lứa học trò lưu luyến trước giờ chia tay năm học cũ. Nhưng ra tới Ninh Bình thấy tiếng ve kêu mà trở thành thảm họa. Kêu to cả một góc đường, cả một con phố. Ầm ỉ, nhức nhói. Hỏi vậy làm sao người ta ngủ được đây.

Đi dạo thêm một vòng thì Linh nói chở đi ăn cháo thịt gà. Tôi nói buổi tối không thích ăn cháo, hay đi ăn Cơm Rang. Vì hôm bữa ăn cơm rang ở Hà Nội thấy ngon quá, nên giờ lại thèm. Linh chở tôi lại gần ga, đối diện với chổ bán hoa tươi và gọi hai suất cơm rang. Cơm ở đây làm rất ngon, tơi hạt, và đậm đà. Khi tính tiền chỉ có 40.000 ngàn, một phần. Hai đứa ăn no bỏ mứa một ít vì nhiều quá. Thấy khách nước ngoài ở gần đó cũng đến ăn, vì trên bảng hiệu có tiếng Anh. Giá cả niêm yết rỏ ràng nên chẳng sợ.

Ăn xong thì Linh đưa tôi về khách sạn, và hẹn ngày tái ngộ ở Bến Tre. Khi viết những dòng này thì Linh vừa về Bến Tre hôm kia để mai ăn mùng 5/5 bên Mỏ Cày. Linh có điện thoại rủ tôi qua, nhưng ngại cái không biết mua gì. Thôi thì mai cứ làm gan đi thử, thấy uống bia thì hùng dô mua bia, thấy người ta uống rượu thì mua ít rượu.

P/s: Chốt lại phần đi Tràng An như sau:

1. Có thể ăn cơm ở nhà hàng Tràng An với giá 40.000 ngàn/ 1 phần. Các loại bia, nước ngọt điều được niêm yết giá rất tốt không quá mắc. Nếu đi đoàn đông thì có thể gọi đặt trước.

2. Giờ đi Tràng An theo kinh nghiệm của mình là vào sáng sớm, khoảng 5h30' người ta đã mở cửa. Đi trọn chuyến là 2 tiếng đồng hồ. Hoặc chọn tầm 3h chiều để khi về tới bến là 5h chiều như mình. Nếu đi khoảng 9h sáng đến 2h chiều thì rất nắng, vì toàn bộ hầu như thuyền bơi giữa dòng sông. Chỉ có một số đoạn nhỏ, chui vào hang. Hoặc viếng thăm đền đài.

3. Đi khoảng hết một tiếng, thì có dừng cho các bạn đi vệ sinh, ăn uống và lễ phật.

4. Vé là 150.000 ngàn, ngoài ra không tốn phí gì thêm nữa. Nhưng nhớ đủ 4 hoặc 5 người mới được đi. Một người thì phải chờ nhé. (Không đủ người thì đừng bỏ thẻ vào soát vé, phải đứng ngoài chờ. Vì nếu không đi trả thẻ là họ trả tiền lại ).

5. Cái này là nói nhỏ nhau nghe. Tại mấy cô, chú bơi xoay vòng, mà tổng đội có tới mấy ngàn chiếc. Nên nếu đi đoàn có thể góp mỗi người vài ngàn gửi cho mấy cô/chú. Hôm mình đi, không ai nhắc ai nhưng gia đình người ĐN gửi một ít, còn mình cũng gửi cô chèo đò một ít như thay lời cám ơn.
 
Last edited:
Phần III: Đường Về Mai Châu

''Tôi thề. Nếu dó dịp đi lại tuyến xe khách Ninh Bình - Sơn La, thì tôi cũng sẽ dám bước chân lên đó thêm một lần nữa. Dù biết rằng, khi bước lên xe là tôi đã chết hết một cuộc đời''.

Từ đêm hôm qua tôi đã gọi cho anh Thạch. Người phụ nữ bán nước sau lưng bến xe Ninh Bình đã cho tôi. Anh nói trong giọng say ngủ, mai 5h xuất bến. Lạnh lùng trong từng giọng nói, lên tới xe thì không biết anh nào là anh Thạch. Chỉ biết giao mạng sống mình cho anh tài xế phóng như bay kia. Thoạt đầu, tôi tự hỏi sao mà chạy chậm quá. Thật ra, họ chạy chậm như thế để bắt khách đến TT. Me ở Nho Quan. Xong từ khúc này chạy qua một ngã 3 mà nhìn sang thấy người ta bán mía quá chừng, thì lúc đó tôi chỉ biết kêu trời. Chạy qua tới đoạn Lạc Sơn thì xe tôi tông vào 2 chiếc xe cùng chiều. Nhưng may mắn không ai chết, nhưng người thì nhào lộn trong xe hết cả lên. Chiếc xe chỉ có 29 chổ ngồi, mà chở lúc đó gần 40 con người ta.

Tôi không biết, họ đã quen kiểu đi xe như thế này. Hay người dân nơi đây không còn sự lựa chọn nào hết mà phải cam chịu. Ngồi xung quanh tôi toàn là người dân tộc. Tôi rất cố gắng để nghe họ nói gì, nhưng thật tình không thể hiểu. Có cậu ngồi gần, nói có gì mà sợ tí còn qua đèo Thung Khe. Rồi chỉ một lát sau đó thôi, chiếc xe phóng như bay trên đèo, tăng tốc, vượt mặt các xe khác trên đèo Thung Khe. Tôi sợ đến mức im lặng luôn, chỉ chờ nghe cái rầm là biết chết rồi đó.

Nhưng đi từ Ninh Bình, không còn sự lựa chọn nào khác cho tôi. Chỉ có mỗi chuyến xe này, và chỉ xuất bến vào giờ này.

Hôm đó, Linh bảo là gần quá đi Taxi ra bến không tốt đâu, vì sợ người ta không chở. Nhưng 4h30' đi xe ôm thì sợ không có, vì chổ tôi trọ nằm trong hóc. Thế là tôi chọn đi bộ từ khách sạn qua bến xe. Linh nói, nguy hiểm lắm Thịnh ơi. Nhưng tôi nghĩ, lâu lâu mới đi một lần nên ăn cướp chắc không trở tay kịp. Chỉ nói thế cho Linh vui mà an tâm.

Bốn giờ sáng, tôi trả phòng rồi đi lang thang qua bến xe đã 4h45'. Ngồi trả ơn cái bà chủ quán hôm qua cho tôi số điện thoại bằng ly cà phê gói Trung Nguyên với giá 5.000 ngàn. Thấy mấy người xung quanh uống một ly trà với giá 3.000 ngàn. Thiệt tình mà nói trà mà cũng bán là sao (?).

Ngồi đó, đúng 5h thì xe đi Sơn La trờ tới, tôi chỉ có việc nhảy lên. Lần đầu tiên đi xe khách phía Bắc nên rung không thể tả. Nhưng tưởng là họ bị ế mà mừng, vì không bị nhồi nhét. Nhưng tới Mai Châu tôi không thể ra được phải leo cửa sổ mà ra. Làm bị dập một ngón tay, và đứt cái ba lô. Lúc họ muốn mình lên xe thì dỗ ngọt mình, tới chừng đến nơi nó cho mình đi cửa phụ, mà còn xô mình té nữa. Thật là ác độc.

P/s: Chốt phần đi xe khách Ninh Bình - Sơn La:

1. Xuất bến theo lịch Âm - Dương ( Cái này thấy mắc cười quá ). Bởi vì thế mà các bạn muốn đi phải gọi trước, hỏi ngày mai xuất bến mấy giờ. Xe khách ngoài miền Bắc xuất bên rất đúng giờ.

2. Đi 5h sáng ở Ninh Bình thì đến Ngã 3 để quẹo vào Mai Châu là 9h30' sáng. Còn đi tiếp lên Mộc Châu và Sơn La nữa.

3. Nhớ đi vệ sinh trước, vì xe không có dừng trong suốt 4 tiếng đó. Nhớ là xe không an toàn, quyết định đi thì đánh cược với mạng sống.

4. Số điện thoại nhà xe Ninh Bình - Sơn La: 0912.418.319 (Hành trình Nho Quan - Cúc Phương - Lạc Sơn - Mai Châu - Mộc Châu - Sơn La ).

5. Mỗi ngày chỉ xuất bến một chuyến, nên trễ là chỉ còn đường lên Hà Nội đi xe về Mai Châu. Xe đi từ Hà Nội về Mai Châu, chạy suốt. Mình sẽ viết tiếp phần đó sau.

6. Giá vé Ninh Bình - Mai Châu là 80.000 ngàn. Còn mình nhiều chuyện được thấy là Ninh Bình - TT. Me là 30.000 ngàn, dù mình không có biết TT. Me là đi đâu chỉ thấy có 1 cậu trai trẻ trả tiền cho anh lơ xe thôi.

11212787_822781374458655_2461189462845810648_n.jpg


11164841_822781384458654_1035080196416943485_n.jpg
 
Last edited:
Phần IV: Mai Châu - Tùm Lum Chuyện

Vừa bước xuống xe ở N3- Tòng Đậu. Chưa kịp lấy lại tinh thần cái vụ dập ngón tay và đứt cái ba lô sau chuyến đi định mệnh vừa qua. Thì bọn xe ôm nhào dô hốt tôi như lâu rồi chưa có ai ghé thăm chốn này. Tôi nói em đi bộ, thằng kia chửi tôi bị điên vì từ đó dô tới TT. Mai Châu là 7 cây số. Trong khi tôi có đặt một homestay ở đâu trong Mai Châu mà tôi cũng không biết là chổ nào luôn. Tới đoạn này là tôi bị ngu người, ngu đủ thứ trên đời.

Nhìn qua lại thấy có ông tài xế mặt mày cũng đường hoàng, ai dè lên xe mới biết lưu manh giả danh trí thức. Tôi đâu có biết là mấy cái làng làm du lịch đi xe hơn TT. Mai Châu vài cây, cứ tưởng Mai Châu thì đã là chổ du lịch rồi. Tôi hỏi, em vào Mai Châu bao nhiêu, ông này nói 30.000 ngàn. Tôi liền đồng ý lên xe. Khi lên Mai Châu thì nói là tôi đi vào bản chứ không phải ở đây. Thì ông ta lấy thêm 20.000 ngàn. Lúc này, tôi không thể nói gì được vì theo luật là tôi sai, nhưng theo tình là ông ta dụ tôi. Không phân tích cho tôi hiểu là các bản làm du lịch xa hơn TT. Mai Châu.

Đến tới bản Lác, thì gọi cho anh Bình. Người mà tôi đặt dịch vụ nhà nghỉ cộng đồng hồi còn ở Bến Tre. Thì nghe anh Bình trả lời chổ của anh cách TT. Mai Châu 10 cây số nữa. Tôi nghe tới chữ 10 cây số mà tức ói máu. Sao không chịu nói trước cho người ta biết, mà để giờ tới đây rồi mới nói. Tôi nhắn cho anh Bình một tin nhắn rất dài, ''Em cảm thấy bị sock từ sáng tới giờ nhưng em tin anh và quyết tâm đến chổ anh làm du lịch để xem anh thế nào.

Tôi ghé một quán nước ven đường để hồi sức, và hỏi người dân xung quanh về giá xe ôm đi xã Vạn Mai. Người nào cũng nói là 150.000 ngàn hết, tôi đã cố tình bỏ đi mà họ vẫn không chạy theo. Tức quá tức tôi quyết định thuê xe đạp với giá 50.000 để chạy về xã Vạn Mai. Dù rằng, tôi không biết Vạn Mai ở đâu, và phải đi bằng cách nào. Chạy một mình trong núi non chập chùng có nguy hiểm cho tôi không, nhưng lúc đó tôi nóng giận quá mà quyết đi, vì tôi không còn sự lựa chọn.

Đối diện chổ uống nước người ta cho thuê xe đạp với gia 50.000 ngàn. Người ta lấy CMND để làm tin, và tôi hỏi đi hỏi lại mấy lần. Ngày mai đúng giờ này em trả là 50.000 ngàn phải không anh. Vì tôi không còn tin ai nữa, tinh thần bị chênh vênh một tí.

Nhận chiếc xe cùi hơn chiếc xe bên Nình Bình, mà phải chạy trong đường đèo với đồi núi dốc cao. Trên xe thì chở gần 15 cân hành lý, lúc đó quả thật là rất mệt. Tôi vừa chạy mà vừa ấm ức rất nhiều thứ. Nhưng chỉ một lát sau khi có quá nhiều ruộng lúa xanh mướt dần hiện ra, thì tâm hồn tôi vui vẻ trở lại. Cứ chạy lang thang, mệt thì nghỉ. Thấy lúa đẹp thì dừng lại ngắm, rồi chụp hình. Ai quan tâm gì thì kệ, lỡ chọn đi một mình thì phải chịu, dù có khổ cũng không được trách ai.

11058270_838727259530733_949216126832725206_n.jpg


20424_822895597780566_6603767243260095065_n.jpg
 
Last edited:
Tôi chạy qua những cánh đồng lúa đang vào mùa vụ nên hương thơm của bông lúa dâng lên ngào ngạt. Tôi chạy qua những cánh đồng người ta trồng bắp xanh mướt mắt. À, tôi còn chạy qua những vườn vải thiều nữa, đó cũng là lần đầu tiên trong cuộc đời tôi được thấy cây vải. Chạy qua một đoạn thuộc xã Chiềng Châu thì thấy làng xóm đang hội hợp gì mà nói toàn tiếng dân tộc, nên tôi dừng xe đứng lại nhiều chuyện thì thấy họ ra nhìn. Từ cái nhìn đó, tôi thấy sợ nên cười rồi chạy đi tiếp. Cho bỏ tật nhiều chuyện.

Dù chưa đến nhà anh Bình nhưng tôi thấy anh này thật thông mình khi chọn địa phận này làm mô hình cộng đồng. Vì ở đây hội tụ núi, suối, và những cánh đồng bao la với những loại cây ăn trái, rau củ. Những thứ này người nước ngoài rất thích, và hầu như suốt đoạn đường 10 cây đó, tôi không hề gặp một khách du lịch nước ngoài.

Tôi chạy hồi lâu thì quá mệt nên dừng lại quán nhỏ ven đường mua trái dưa hấu để ăn. Cô chủ là người Thái nên nói chuyện tiếng Kinh không được rõ cho lắm, nhưng tôi vẫn cố gắng nghe. Cô nói dưa này ở vườn sau nhà trồng nên rất ngọt. Một trái chừng 10.000 ngàn thôi. Tôi mua luôn hai trái, một trái giờ ăn, một trái tí vào nhà anh Bình mời cả nhà anh Bình ăn cho vui. Ngồi nói chuyện với cô, cái cô cô hỏi có vợ chưa, chưa vợ thì cô còn đứa con gái. Tôi nói con thích con trai cô ơi. Cả nhà nhìn tôi rồi nói tôi nói xạo. Nghe thì mắc cười, nhưng nói vậy cho qua chuyện chứ lỡ nói con chưa có bạn gái họ bỏ bùa, thì đời tôi phải ở lại cày cuốc tối ngày ở nơi này chắc tôi chết.

Chào tạm biệt gia đình cô với những lời mời gọi hết sức dụ dỗ: Có con gái chưa chồng, nhà phía sau đất nhiều, ở lại ăn cơm trưa cho vui, chồng làm ở xã Vạn Mai. Nhưng tôi phải đi tiếp đây, hành trình của tôi còn dài đến hết cả cuộc đời này nên chẳng tha thiết gì một kiếp đời sang giàu phú quý.

Khi chạy qua bưu điện xã Vạn Mai thì anh Bình nói, anh không có ở nhà chỉ có anh trai và chị dâu thôi. Tôi muốn té bật ngữa ra đằng sau mà hết muốn đi tiếp. Chạy từ TT. Mai Châu xuống đây 10 cây số, mà đường đèo dốc cua khúc khuỷu chứ đâu phải chơi. Giờ người muốn gặp lại không có nhà, mà chỉ là anh trai của chủ nhà. Thôi thì làm gan gọi cho anh đó. Mà thật buồn cười, anh đó còn tên là Luyện nữa. Làm tôi mơn man đến Lê Văn Luyện, với khung cảnh núi rừng không một bóng người làm tôi tưởng tượng ra nhiều thứ rồi tự sợ.

Nhưng chạy qua một đoạn dốc thật cao thì khi vừa đổ dốc anh Luyện đã đón tôi với chiếc khăn tang quấn quanh cổ. Tôi hỏi, phong tục đón khách hả anh. Anh nói không, hôm nay gia đình nhà anh có tang. Với tiếng dân tộc nói tiếng Kinh nên cực kỳ chậm và khó nghe, nhưng tôi nói thôi anh cứ làm việc của anh. Em cũng làm du lịch, nên anh cứ cho em dô nhà anh. Rồi em tự túc mọi thứ không cần anh phải chăm sóc em như khách. Hai anh em vừa nói chuyện chưa xong thì có hai khách Tây nhìn rất trẻ bước xuống chiếc taxi bốn chổ. Họ đòi gặp anh Bình. Tôi nói anh Bình không có ở đây, và nơi này là homestay của anh Bình.

Họ không tin, nói là họ đã trả hết tiền. Họ cần gặp anh Bình. Tôi nói, tôi cũng là khách giống như bạn. Tôi ở tận Mekong ra đây chứ không phải người bản xứ. Mà hai đứa đó còn nhỏ tuổi hơn tôi nữa, người Canada nhưng nói tiếng Tây Ban Nha. Do học quan hệ quốc tế nên tiếng Anh của bọn họ như muốn lấy dao phang dô mặt tôi vậy. Tôi phản xạ không kịp nên nói mày im đi, tao gọi cho anh Bình.

Họ cầm điện thoại của tôi rồi nói chuyện với anh Bình cái gì đó hết mấy ngàn đồng. Còn chị vợ anh Luyện với anh Luyện đứng im re nhìn thấy thương lắm. Tôi nói chớ mấy anh đừng có lo, mấy cái đứa tàu lao này để em giải quyết. Chị vợ anh Luyện hiền đến mức còn nói, mấy lần trước khách Tây đâu có như vậy đâu. Tôi nói chớ em dẫn khách đi, có khi nó xem em còn thua con chó huống gì mấy chuyện tầm thường này, người nào cũng là người thôi chứ có gì mà sợ hả chị.

Nói chuyện với anh Bình xong thì nó mới tin đây là cái homestay nó sẽ ngủ và ăn ở tối nay. Xong, nó cám ơn tôi một tiếng và lên gác dẹp đồ với anh Luyện đã sắp xếp từ trước. Còn tôi ngồi đó hút một điếu thuốc vì thấy mệt mỏi quá nhiều thứ. Chị Chầm vợ anh Luyện đi xuống phía sau nhà để chuẩn bị cơm trưa cho ba đứa. Tôi nói, cho nó ăn riêng đi. Em không ăn chung với bọn họ đâu. Kể từ giờ phút này, chị cứ việc lo cho nó thật chu đáo. Vì bọn tây rất kinh khủng, nó điếm hơn mình rất nhiều. Ở đây nó khen hết biết, cho mình ít tiền Tip. Khi về nước nó gửi mail qua VN chửi thẳng vào mặt mình và còn phản hồi trên các trang du lịch xuyên quốc gia nữa. Cũng bắt đầu từ lúc đó, vì thương anh Luyện, chị Châm vì quá hiền mà bất lực trước hai vị khách đó bởi không thể giao tiếp được. Nên tôi đã ra tay và xem như hủy những dự định của mình để làm tròn nhiệm vụ một người phục vụ trong hai ngày một đêm.

11351492_822895594447233_8289100510607256458_n.jpg


11252403_822895527780573_2695125643712591346_n.jpg


11259121_822895624447230_900832668870038726_n.jpg
 
Phần V: Mai Châu - Tình Người Bất Đắc Dĩ

Thấy bọn họ làm gì cứ ngồi trên gác suốt, tôi chạy lên hỏi bây giờ hai vị có xuống ăn cơm trưa được chưa. Họ mừng rỡ vì không biết trong gói dịch vụ đã đặt có cả cơm trưa. Sau khi ăn xong thì họ hỏi tôi chương trình của tôi là gì. Tôi nói một lát sẽ đạp xe vòng quanh bản, thăm thú một số ruộng rau, đi mua vải thiều về ăn và thăm làng rượu Mai Hạ nổi tiếng. Họ nói, vậy mày có thể cho đi chung không. Tôi nói được mà. Vì tôi biết anh Luyện vào khoảng 2h chiều nay sẽ bận đi đưa đám tang. Nên tôi xin giành phần được đưa họ đi thăm thú chứ nhà người ta đang không vui mà còn làm phiền. Mặc dầu biết đó chỉ là hàng xóm láng giềng nhưng đâu biết phong tục của người Thái Trắng như thế nào.

Ăn xong và hẹn họ 2h sẽ lên đường. Anh Luyện hỏi em biết đường không Thịnh. Tôi nói, em sẽ hỏi người ta. Dù có đi lạc đường thì nó cũng chỉ lanh quanh nơi này thôi chứ làm sao đi xa được mà anh lo. Hai đứa đó rất đúng giờ. Họ thuê hai chiếc xe đạp nhưng chị Châm đưa cho họ luôn vì sợ nó lại chê bai đủ thứ. Họ chạy xe đạp leo núi, còn tôi thì chiếc xe đạp cùi. Nhưng khi đi ngược lên con dốc cũ thì chẳng ai có thể leo được mà phải dẫn bộ. Vừa dẫn bộ qua khỏi con dốc thì gặp một con đường mòn, theo trực giác tôi dẫn bọn họ vào đó thì gặp được ruộng Bắp, và cái hồ với cây cầu gổ thật to. Cảnh rất đẹp và bình yên.

Do trời nắng quá nên chạy được một đoạn bọn họ than mệt. Nên dừng lại ở quán cóc ven đường ngồi uống trà xanh. Lúc này gần 3h chiều. Sau khi uông nước thì chúng tôi chạy thơ thẩn trong đường quê. Tự dưng lại gặp chổ làm rượu Mai Hạ nên ghé vào. Vào đây hơi bị bực mình, vì họ xin 20.000 ngàn. Tôi nói, họ cần tiền. Giờ tôi bỏ 10.000 ngàn, số còn lại hai cậu bỏ dô. Họ đồng ý, và tôi đưa cho bà chủ để được xem và thử rượu. Sau khi thuyết minh cách nấu rượu Ngô và rượu Sắn thì họ cho chúng tôi thử rượu. Hai đứa này uống mà la làng, còn tôi thấy sợ quá không dám thử.

Xem xong, thì thấy một cậu lấy kẹo ra mời. Mấy bà chị ở đây ăn hết trơn, làm họ cảm động. Không biết họ có quảng cáo kẹo hay không mà thấy lấy máy ra chụp mấy bà đó ăn kẹo. Họ mời tôi một cục, mà tôi ăn nhanh quá nó không kịp chụp.

Sau khi tham quan xong thì đi tiếp một đoạn lại gặp đám tang. Mà cái này người ta mới chết. Tôi nói cái ngày gì mà xui không thể tả. Đủ thứ chuyện trên đời. Mấy đứa hỏi chứ cái gì vậy, tôi trả lại tiệc tùng gì đó không biết. Rồi ghé đại một quán nước mía ven đường để uống. Xong rồi tôi cho nó học cách róc mía. Họ là sinh viên mới ra trường nên thích tìm hiểu đủ thứ, mặc dầu trong túi chắc cũng kiệm tiền lắm. Nên họ mời tôi ly nước mía, nhưng tôi nói thôi. Nạnh ai nấy trả cho dễ. Ở xa vậy, mang ơn biết bao giờ gặp để trả ơn.

11377351_823910587679067_2100270691075573738_n.jpg


11265481_823910647679061_6850678945227755401_n.jpg
 
Sau khi uống nước mía xong thì tôi phát sinh ra một ý tưởng. Tôi muốn tối nay mọi người sẽ cùng nướng bắp ăn với nhau, vì xung quanh khu vực này người ta trồng rất nhiều bắp cho gia súc. Nhưng tiếc là đi hết mấy cái ruộng, qua mấy con đèo mà chẳng có nơi nào bắp tới kỳ thu hoạch. Chúng tôi đành ra về để đi tới vườn Vải. Chúng tôi ghé một vườn Vải của nhà người dân bên đường để mua một ký về ăn. Do Vải nhà nên rất ngọt. Mà nhìn chung quanh ở đây nhà nào cũng có một cây Vải, nhìn rất hay. Trong lúc chờ người ta hái, thì tôi dẫn xuống đằng sau nhà người dân địa phương cho bọn Tây thấy cách làm thủy lợi ở đây. Tôi còn học được cách trồng rau, hệ thồng rào chắn rất đẹp của người bản địa.

Tốn 30.000 ngàn cho một ký Vải. Thấy cũng đúng giá, với được cái chân tình của người bán. Từ lúc này đã gần 5 giờ chiều nên chúng tôi vội đạp xe về, bởi trời xuống núi rất nhanh. Khi về đến nhà thì cũng gần 6 giờ. Bọn họ thấy mẹ chị Châm đang ngồi ở phía sau nhà thì nói tôi là tụi tao muốn nói chuyện cùng gia đình, về cuộc sống, mọi thứ của người bản xứ. Tôi nghe đến đây là muốn tụt máu, vì tiếng Anh của tôi làm sao đủ trình độ làm chuyện đó, nhưng vì muốn gia đình bản địa được hòa nhập với khách mà tôi làm gan.

Hai bên cứ nói, tôi ngồi nói lại. Cái nào sai thì tôi phăng luôn, bởi họ nói tiếng Anh cực nhanh mà tôi không phản xạ theo được. Tôi cũng nói, chị có điều kiện như thế này thì chị nên cho con chị và cả nhà chúng ta cùng học tiếng Anh thì tương lai sẽ rộng mở lắm. Trò chuyện xong thì gần 7 giờ tối. Mẹ chị Châm lại ôm tôi khóc, làm tôi rớt nước mắt theo luôn. Tình cảm người dân tộc Thái thật lạ, tình cảm mà chan chứa.

Tôi quay sang nói với họ là mấy giờ ăn cơm được. Thì họ trả lời 8 giờ. Bây giờ họ sẽ đi tắm, và làm vài chuyện lặt vặt. Tôi nói hẹn 8 giờ tối chổ này, cả gia đình sẽ chờ cơm tối. Đúng 8h tối họ có mặt và ăn cơm với gia đình. Ăn xong thì họ còn uống cà phê sữa nóng do tôi và chị Châm pha cho. Họ khen ngon lắm.

Còn riêng phần tôi, ngồi trên chiếc võng và suy nghĩ rất nhiều thứ. Lần hồi đi tắm, giặt đồ và cũng ngủ sau 11 giờ đêm. Tôi nhớ đêm ấy mưa to. Mưa trên rừng lạnh lắm, xung quanh chẳng có bóng dáng hay tiếng xe cộ. Thấy đời vui vui mà lạ lẫm, có một gì đó rất khác giữa một con người trong tôi khi lang thang lên tận đây.

10397830_840139532722839_8710141519388822666_n.jpg


11427184_840139596056166_7910804359206092576_n.jpg


11351162_840139592722833_2385130942519756854_n.jpg
 
Phần V: Tạm Biệt Mai Châu.

Sáng sớm thức dậy thì đã gần 7 giờ. Chị Chầm đã chuẩn bị ăn sáng từ rất lâu và đi dạy học ở bản xa. Vậy là khi dậy, chúng tôi không kịp chào chị. Anh Luyện thì ngồi ở dưới sảnh để đợi chúng tôi dậy và hâm đồ ăn cho nóng. Sau khi ăn xong thì tôi đi dạo quanh khu vườn trồng đầy rau, và hoa của anh Luyện. Ở đây, họ sử dụng nước từ trên núi dẫn về nên trong và mát lạnh. Đồ ăn của chúng tôi ngoài thịt, cá thì hầu như điều hái sau vườn nên rất tươi.

Chốc, hai người họ sẽ đi theo tôi về Mai Châu để bắt xe đi Hà Nội. Nên họ hỏi, mấy giờ mày đạp xe về Mai Châu. Tôi nói, đặt xe 11 giờ trưa nên chắc 10 giờ tôi bắt đầu xuất phát. Lát khoảng 9h30' có taxi xuống rước hai vị. Rồi đúng giờ chúng tôi hẹn nhau gặp ở cổng chào đường vào Bản Lác. Vì họ cần có thời gian đi vòng quanh TT. Mai Châu. Riêng tôi chào anh Luyện, và mẹ anh Luyện và cũng lên đường. Hôm qua đạp vui bao nhiêu giờ người như mất hết sức lực. Tôi không còn muốn đạp nữa nên người rất uể oải. Tôi cứ đạp hoài mà gần đến giờ lên xe đi Hà Nội nhưng còn tới 5 cây nữa. Tôi quyết chí đạp thật nhanh, đến mức rớt nước mắt vì tức luôn. Và cuối cùng tôi đến cổng bản Lác đúng 11 giờ.

Từ phía xa tôi đã thấy họ đứng chờ tôi trong sự hồi hợp, và réo mừng. Xe khách cũng vừa trờ tới, chờ tôi trả xe đạp và chúng tôi lên xe ngồi suốt 3 tiếng đồng hồ từ TT. Mai Châu về Hà Nội.

Khoảng 3 giờ chiều chúng tôi đến bến xe Mỹ Đình, anh bạn đã chờ và đón tôi về khách sạn nghỉ ngơi. Còn hai vị khách đó cảm ơn tôi và bắt taxi về khu phố cổ để tối đi Hội An. Chúng tôi cũng từ đó mà chia tay, không liên lạc gì với nhau nữa. Ân tình tôi dành cho họ như khách lạ qua đường đến đây cũng đã cạn tình.

Anh Bình, có gọi hỏi Thịnh về tới Hà Nội chưa. Nếu về rồi thì qua Bát Sứ uống vài ly rượu thay lời cảm ơn. Tôi nói, em chưa vội gặp anh. Em còn phải tiếp tục hành trình, nhưng sẽ gặp.

P/s: Chốt lại phần đi Mai Châu.

Như bao người đến Mai Châu thường ở du lịch cộng đồng, vì đây là nét riêng như đặc sản của vùng cao Tây Bắc. Tôi thì không ngoại lệ. Duy chỉ, chọn cách xa hơn 10 cây số tình từ TT. Mai Châu. Nếu như ai cũng cùng chung chí hướng với cảnh vật ngoài vùng trung tâm du lịch, thích tìm tòi những nét mới lạ mà chỉ toàn người dân tộc sinh sống thì có thể chọn một đêm tại dịch vụ này. Tôi không hân hoan chào đón quá nhiều người tìm đến nó, cũng chẳng viết bài ca ngợi cho anh Bình. Cái chính là vì tôi thấy nó rất hợp túi tiền, rất hay với chính tôi. Và nó mang đến cho tôi nhiều trải nghiệm thật sự khi được hòa mình vào người bản xứ. Đây là nơi cùng ăn, cùng trò chuyện, cùng làm việc, cùng ngủ với người địa phương. Như một lời quyết đoán cho phương châm làm việc, xây dựng một mô hình đúng nghĩa.

http://maichaufamilyhomestay.com/

Mọi người có thể đặt dịch vụ này qua anh Bình. Anh Bình sẽ trực tiếp gửi số điện thoại anh Luyện. Và hướng dẫn cách đi về xã Vạn Mai.

Dịch vụ bao gồm: 1. Ăn trưa. 2. Ă tối. 3. Ăn sáng của ngày hôm sau. Với chổ ngủ tươm tất, có mền, gối, và nệm, quạt máy. Ngủ riêng biệt trên tầng cao nếu như không có ai. Còn có khách phải lòng ngủ ghép với họ nhưng có rèm che chắn.

Giá trọn gói là 400.000 ngàn đồng. Xe đạp được miễn phí tham quan trong gói dịch vụ này. Trả tiền khi trả phòng. Nên nhớ, gói dịch vụ trên không bao gồm, phí giặt đồ, nước suối, cà phê, bia.

Nước suối: 7.000 ngàn
Cà phê: 10.000 ngàn
Bia: 15.000 ngàn.

Nhà vệ sinh sạch sẽ, gọn gàng. Giặt đồ bằng máy giặt. Khung cảnh bình yên, thích hợp nghỉ dưỡng. Điều kiện vật chất ở mức vừa phải phù hợp với ai muốn thay đổi cuộc sống trong hành trình đi du lịch tự túc.

Cách đi: Từ TT. Mai Châu nếu đi xe đạp thì cứ chạy một mạch về hướng xã Vạn Mai. Hỏi đường người ta sẽ chỉ. Đạp tốc độ trung bình khoảng một tiếng. Đường khá vắng nhưng không quá nguy hiểm.

Đi xe ôm khoảng 150.000 ngàn/ Còn taxi có thể gọi cho anh Luyện gọi dùm, hẹn điểm rước. Chỉ có 110.000 ngàn từ TT. Mai Châu về nhà anh Luyện (mình nhìn đồng hồ).

Cách nữa là từ Hà Nội bắt tuyến xe về bến xe gần xã Vạn Mai chứ đừng ghé Mai Châu. Từ bến xe đó về nhà anh Luyện có 2 cây số nữa thôi.

Còn đi xe từ TT. Mai Châu đi Hà Nội thì có suốt. Đặc trưng có những nhà xe như Huệ Loan, Cường Còi. Tôi đi xe Cường Còi giá là 80.000 ngàn. Nhưng bị nó ăn chặn 20.000 vì nói hành lý bự quá. Nên kinh nghiệm, là hỏi 80.000 ngàn đó có bao gồm hành lý chưa để nó tráo trở, ăn này nói kia.

Phone nhà xe Cường Còi: Bản Lác - TT. Mai Châu- Mỹ Đình: 0912.796.896

Lý do tôi viết cho về địa chỉ này là gia đình toàn là giáo viên. Mà lại là người dân tộc nên sống trên mức tình cảm cho phép. Anh Luyện bị tai nạn hay cánh tay bị teo cơ từ bé mà không làm được việc lao động nặng. Hôm về anh nói, cám ơn chú Thịnh rất nhiều. Tôi nói, anh kêu vậy em tổn thọ. Anh tiếp lời, nhờ có du lịch cộng đồng về mà tôi thấy mình đáng sống, có việc để làm. Nghe mà thương.
 
Phần VI: Hà Nội Là Thủ Đô

Với tôi, chưa bao giờ dám viết về Hà Nội. Bởi nó quá lớn lao đến mức tôi không dám nghĩ tới. Dù đôi lần ra đây vẫn mơn man với thật nhiều ký ức cùng người bạn cũ. Nhưng rồi, Hà Nội vẫn thế. Chỉ là những buổi chiều bên Tây Hồ, ngồi uống một ly sấu dầm rồi tình tang nói chuyện vu vơ. Hay những buổi sáng với phố phường tấp nập như nêm cối mà lang thang đến Lâm ngồi uống cạn một ly cà phê sữa nóng. Hà Nội thì có thật nhiều kỉ niệm suốt bao năm qua, nhưng kêu viết về nó thì hồ như, em hãy cảm nhận về cha mẹ em. Nên tôi xin dừng bút không biết nữa. Hoặc nhường lại cho ai đó, yêu hay ghét Hà Nội hơn cả tôi mà gửi hồn vào đây.

1491587_838209919582467_6819735911796801369_n.jpg


11017666_824830067587119_5526434816428546706_n.jpg


11011891_824830160920443_5331570309297782080_n.jpg
 
Last edited:
Phần VII: Lào Cai - Một Chuyến Xe Đêm

Sau khi lưu trú tại thủ đô hai ngày, thì tôi tính về miền Trung. Nhưng thấy mình vẫn còn thời gian, và suy đi nghĩ lại cũng còn đủ tiền đi lên Lào Cai mà nhắn tin cho anh bạn trên đó. Bởi năm trước tôi lên Sapa lập nghiệp nhưng không thành công, phải trở về trong kẻ trắng tay. Đi từ Sapa về tới Bến Tre tận 4 ngày 3 đêm trên xe khách. Về tới nhà tôi ứa nước mắt vì không thể tin đời mình khốn khổ đến như thế. Ra ngoài đó, khí hậu lạnh, thức ăn thì không hợp, cả trong suy nghĩ đôi khi cũng chẳng giống nhau. Ban ngày tôi đi vào trung tâm xin hái rau cho người ta để kiếm cơm mà ăn. Buổi chiều thì đi thu hoạch bắp cải cho một nông trại ở dốc 35 để đổi chổ ngủ. Cứ liên tục như thế hơn nữa tháng thì vào một hôm trời sáng nắng. Tôi đi xe bus lên thị trấn Sapa tìm việc, thì không như ý muốn. Tôi dô chợ Sapa mua một cái bánh Tiêu và hai miếng khoai chiên với giá 7.000 ngàn đồng. Tôi đi lang thang ra sân banh của thị trấn ngồi ăn. Lúc đó tôi vừa ăn vừa khóc. Tôi không hiểu tại sao mình lại lưu lạc lên tận đây, để rồi trong túi không còn đủ tiền quay về. Ở quê dù có đói khổ, cũng có Dừa tới tháng bẻ mang đi bán. Không có đồ ăn thì quăng lưới có gì ăn nấy. Gạo thì đi xin láng giềng đỡ năm, ba bữa cũng chẳng sao. Giờ về quê thì mang nhục, vì quyết chí đi tìm đường lập nghiệp. Mà ở lại thì không được nữa vì quá lạnh. Môi tôi chuyển sang tím tái. Ngủ dưới một cái hầm thấp bé, ban đêm bay mùi ẩm mốc làm tôi không thể ngủ. Lúc tôi bỏ về xứ, thì đã 5 ngày tôi chưa tắm. Trời lạnh đến mức ban trưa ngồi trong nhà mà vẫn còn 17 độ.

Tôi gặp anh Lương từ chuyến đi thực tập của hai năm về trước khi còn là sinh viên. Trong một buổi chợ Tình anh đang dẫn gia đình đi xem. Vì muốn vào Nam thăm cảnh đẹp của xứ miền Tây nhưng chưa một lần được tới, nên khi nghe tôi nói chuyện thì cảm thương mà thành bạn bè. Anh nói, chớ anh ở Lào Cai mà em lên Sapa lập nghiệp. Gia đình anh chỉ dám mời em bữa cơm, ít hoa quả ăn trên đường chứ chẳng thể giúp gì hơn. Vì anh Lương làm ngành giáo dục nên mối quan hệ cũng chẳng phải là rộng. Nhưng hôm đó khi trở về, chị Vân vợ anh đã nấu cơm cho tôi ăn trước lúc lên xe. Còn anh thì lén lấy tiền vợ mua cho tôi cái vé về Mỹ Đình với một tấm bùa hộ mạng mà anh kêu giữ đi may mắn lắm. Nhớ nhất là con trai anh cứ kêu chú Thịnh bao giờ quay lại, tôi nói chú không trở lại nơi này đâu. Còn mẹ anh Lương thì cho tôi chai rượu Táo Mèo, kêu uống đi chứ để buồn trên đường đi không biết chuyện gì để làm. Bởi ai cũng biết tôi là kẻ thất bại, đang trên đường trở về quê xa hàng ngàn cây số.

Nhưng giờ thì lại khác, tôi đang gọi anh với tâm trạng đầy hào hứng. Anh bảo, lên thật hả Thịnh. Tôi nói em đi chuyến trễ nhất 11 giờ đêm của nhà xe Hải Vân đó nghen anh. Anh nói giờ đó lên tới Lào Cai mới tờ mờ sáng anh chưa qua rước được, kêu tôi bắt xe về nhà anh. Tôi nói vô tư đi, em ở bến xe chờ anh tới sáng luôn. Anh hô tôi nói xạo. Anh không tin đâu nghen.

Chào tạm biệt người bạn ở Hà Tĩnh ra Hà Nội học Kiến Trúc. Tôi vội lên xe gần 11h đêm. Cậu này thân với tôi hồi mới dô sinh viên, đi vào miền Tây du lịch bụi. Xin tá túc nhà tôi một đêm, nhưng thấy quý quá tôi mời ở lại thêm 3 đêm nữa. Rồi còn chở đi khắp miền Tây trong sáu ngày. Giờ hai đứa vẫn liên lạc, nhưng tôi hay ra Hà Nội còn hắn thì chỉ lo học nên ít dịp gặp nhau. Đợt ra, cậu ta bù đầu vì sắp bảo vệ luận án ra trường, thấy thằng gì mà đam mê với ngành học tôi cũng mừng cho nó.

Chào nó rồi tôi đi.

10521733_824123074324485_1512210626807124388_n.jpg
 
Last edited:

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
36,682
Bài viết
1,135,090
Members
192,369
Latest member
Datnonamee
Back
Top