Và...kể từ giây phút này, giây phút ra đến biển...không ai nói với ai câu nào nhưng mọi người điều hiểu rằng: Anh ấy là linh hồn là sự sống của tất cả bọn mình. Mình rất muốn nói với anh rằng: "Em tin anh, em đặt trọn niềm tin và sinh mạng này cho anh, phiền anh giữ hộ em". Có lẽ không chỉ mình là người duy nhất tin tưởng anh bằng cả mạng sống của mình, mà cả anh Trực và bé Linh cũng thế.
Đi được 1 chút thì sóng đánh mạnh đến nổi 2 đứa con gái ngồi trước nãy lên khỏi thuyền, rớt xuống đụng vào mạng thuyền đau ê ẩm. Bị như thế cũng gần 2h đấy ạ...hic
Gió lớn và biển động mạnh, thuyền thì đi đối sóng nên va chạm người và thuyền càng tăng... áo mưa cột hành lý bị đánh tuột xuống phía sau thuyền, 2 đứa con gái phải mon men 1 tay cột lại hành lý 1 tay giữ tay vịn trên thuyền nếu không sóng đánh văng ra khỏi thuyền thì....xong
nhìn qua nhìn lại 4 bề chỉ 1 màng đêm vô tận... mình bắt đầu thấy...ớn rồi...vừa lo vừa mệt, cứ đi như thế thì liệu có đến nơi không? Trong khi thuyền đi hết tộc độ thì 35 - 40km/g mà sóng thế đi được 10-12km/g...Đối mặt cùng nguy hiểm càng lâu mới biết nó bào mòn hy vọng của con người thế nào, sóng thì mỗi lúc mỗi cao, gió thổi rát mặt, trời càng tối càng lạnh, sức người thì mỗi lúc mỗi cạn, do sóng đánh vật, đêm thì dài làm nỗi bất an trong lòng ngày càng lớn...
Lúc này thuyền dừng lại trên sóng lớn nên chòng chềnh...bé Linh đột nhiên hỏi 1 câu dễ thương hết biết " Anh Vũ, em ói được không anh?"...Bị sóng vật mệt quá cười không nổi, chứ không đã lăn ra cười rồi. Cũng may anh Vũ ừh, bé nó lập tức nhào người ra ói, làm mình cũng muốn ói theo...hic. Anh Vũ mà nói đừng ói chắc "nó" lên tới cổ dám em nó cũng nuốt lại quá (nhắc tới chị còn mún ọe nè bé Linh ui)
Gương mặt đăm chiêu.., nhìn chăm chú phía trước, không lúc nào ngừng quan sát
Sau khi sửa lại hành lý và cũng ói xong - sau khi ói thấy đỡ hơn rất nhiều các bạn ạ. Người tỉnh ra được 1 chút thế là lên ga và...
đi típ....