What's new

Côn Đảo Đêm Trắng

Tháng 3, mùa du lịch biển bắt đầu. Anh em Phượt chúng tớ gồm 25 thành viên từ mọi miền đất nước cùng nhau làm 1 chuyến thăm Côn Đảo "Huyền Thoại". Với sự hiểu biết sâu sắc về Côn Đảo, Triệu Nhân đã xây dựng nên 1 chuyến đi cực kỳ lý thú, bọn tớ gần như đi dọc ngang Côn Đảo, ra đảo, lên núi xuống hồ, tắm biển, tham quan di tích lịch sử.
Xin được phép đại diện 24 thành viên tham gia: Chân thành cám ơn người dân Côn Đảo, các anh Kiểm Lâm, các anh trên trạm Hải Đăng Bảy Cạnh đã tạo điểu kiện cho đoàn tham quan đầy và đủ các mục tiêu của chuyến đi. Cám ơn Triệu Nhân đã không quản ngại khó khăn xin phép cho đoàn vào những khu vực cấm. Lo toan cho anh em từ miếng ăn, giấc ngủ, thuốc men( thuốc chống say sóng), và quan trọng hơn hết là giá "BÈO".


khihnhno.jpg


23g30 ngay26/03, giờ "Linh Thiên". Đoàn viếng nghỉa trang Hàng Dương_ các bạn đang phân chia Nhang để viếng mộ các liệt sỉ.


VingnghatrangHngDng.jpg


Trước di tích Cầu Ma Thiên Lảnh.

CuMaThinLnh.jpg



Trong hang Đức Mẹ.

vinghangcM.jpg
 
Leo núi đê - P.2

P1220360.jpg


P1220364.jpg


Côn Đảo nói chung và Hòn Cau nói riêng, mùa này đầy lá khô. Lá khô trên cành rụng xuống thành lá khô trên đất. Những bước chân nối tiếp nhau, cọ xát vào lớp lá ấy tạo nên thứ âm thanh rộn ràng, lạo xạo vui tai. Lúc này mio lại nhớ đến câu: "Con nai vàng ngơ ngác, dẫm nát lá vàng khô". Hì hì, em quên nguyên gốc rồi, bây giờ chỉ có mỗi dị bản thôi.

P1220366.jpg


P1220367.jpg


Cây cối, cỏ lá xung quanh héo úa, khô rang như minh chứng thêm cho thời tiết khắc nghiệt vùng biển đảo.

P1220393.jpg


P1220394.jpg

Binhnguyen ơi, có winbooknmk đỡ rồi nè, xuống đi đừng sợ nghen!!!

P1220405.jpg
 
Last edited:
Leo núi đê - P.3

P1220406.jpg


P1220407.jpg


P1220408.jpg

Winbooknmk tiếp tục trở thành người hùng trong mắt các chị em, hờ hờ. Ui, người đâu mà dễ "xương" quá đi.

P1220409.jpg


P1220411.jpg


P1220412.jpg

Nhìn tấm hình này càng thấm thía cho sự khắc nghiệt của mùa khô ở đảo.

P1220413.jpg

Và đây, xin trân trọng giới thiệu người hùng áo xám mới của chúng ta. Chị này ở trong đoàn làm phim nè.
 
Last edited:
Nói thật, hôm đó binhnguyen cũng sợ..Bụng thì đau bao tử, người thì mệt..nhìn thấy cái dốc cuối cao đó cũng thấy oải lắm, thấy cô Thảo với chồng cô tính tìm đường khác hay là quay lại hay sao í, cũng hỏi Nhân xem nếu có quay lại được ko? Nhận được câu trả lời:"Người ta ko rảnh đâu chị"..Bực mình, trèo tiếp vậy,may mà có bạn winbooknmk giúp.. cuối cùng thì binhnguyen cũng leo xuống được, quay lại cũng thấy cô Thảo đang leo xuống an toàn.
Chi không insert image được mio à.Sao vậy nhỉ?
 

Nhìn lại những tấm hình này phải cám ơn 3 người đã giúp mình đi hết đoạn đừong núi này , thật sự lúc đầu mình tính ở lại tàu với bác gái kia nhưng nghe anh chàng Nhân nói chỉ ngại bác gái ấy thôi nên mình nghĩ chắc mình cũng leo được , thứ hai anh xã và con trai đều leo mình ngồi lại thì buồn quá , với lại cũng là cơ hội để thử thách chính mình . Khi leo lên anh xã đằng sau cứ nhắc , đừng nhìn lại cứ nhìn phía trước mà leo , thế là mình cứ tiến lên không ngoái đầu nhìn lại , giai đoạn leo lên qua được , đến đoạn bằng phằng đở rồi , khi nghe có tiếng sóng biển mình mừng thầm trong bụng vậy là cũng không đến nỗi , nhưng đến gần dốc xuống mới thấy hỡi ơi , lúc đó chùng bước rồi , đi cũng dỡ , ở cũng chẳng xong , mà quay lại thì không thể , cứ chần chừ mãi , bạn áo đen tên Thi của đoàn đóng phim động viên và đứng ở chặng giữa dốc xuống giúp mình mới đủ dũng khí để leo xuống , xuống nữa thì có anh chàng winbookntk đở cho cuối cùng cũng xuống được dốc núi đó , thật là chuyến đi nhớ đời .
 
Tiếp tục ăn uống nào

P1220480.jpg

Ốc tiêu không hề ốc tiêu chút nào nha.

P1220481.jpg

Anh khunglongcoi uống với ai nhểy?

P1220483.jpg


P1220498.jpg

Dừa non đến mức chỉ cần dùng dao thái nhỏ cũng bổ được.

P1220509.jpg

Chị Hằng rất sung sướng vì được ăn cơm dừa non.

Ai chuối luộc đê..... Chuối em vừa ngon, vừa ngọt, vừa giòn lại còn mềm đê..... Dạ, anh Hai thương tình mua giúp em ít chuối luộc ợ. Em còn mỗi ít, mang về thì dì ghẻ đánh :T, còn ăn thì em chịu vì ngày nào em cũng ăn chuối ế, ngán lắm ạ.

Chuoi.jpg
 
@mio: Một lần nữa anh lại cảm ơn em. Quả thật không online thì thôi, cứ online là lại nhảy vào hóng hớt xem có ai pót bài mới chưa.
@dulichmientay: những người cháu biết đều rất khâm phục tình yêu của cô chú dành cho nhau. Lúc nào "chàng" cũng bên "nàng" như hình với bóng. Nói với nhau thì cực kì dịu dàng, quan tâm hết mực. Khi leo núi, cháu đi sau chú mà cứ nghe chú nhắc cô cẩn thận, đừng nhìn xuống liên tục. Đi một chút thì chú chạy lên đi cùng, dìu cô đi, lo lắng từng chút từng chút một, thật đáng khâm phục. Một biểu tượng của tình yêu vĩnh cửu (c).
Không biết nhân vật trong bài này có đi tour của Nhân không nhỉ: http://vnexpress.net/GL/Doi-song/2010/05/3BA1B6BD/
 
Last edited:
Chuyện kể lúc đêm khuya

Tối ngày 23.4.2010

Đoàn chúng tôi tập trung ăn tối tại NH Phương Hạnh ở góc đường Võ Thị Sáu - Nguyễn Huệ. Sau một ngày chinh chiến Hòn Cau và bãi Đầm Trầu, mọi người quây quần bên bàn ăn, kể chuyện vui có, than mệt cũng có. Hí hí, uống trà đá thôi mà mọi người dô dô khí thế. Mio là người đầu têu chớ đâu :T. Miệt mài ăn, chăm chỉ gắp... Ôi sao mà ngon, ngon, ngon! No kềnh bụng rồi, tiếp theo mình đi đâu anh Nhân? Anh Nhân mới trả lời rằng: "Ăn no rồi thì đi...". Èo, thôi cái câu này thô bỉ ổi lắm, mio không viết ra đâu, chỉ người trong cuộc mới hiểu. Thở tí nào. Hít vào, thở ra. Hít vào, thở ra. "Ê, ê cấm xì hơi nghen." Tiếng ai đó nói xen vào. Lại được dịp cười gần rụng rún.

Rời khỏi Phương Hạnh, chúng tôi tiếp tục hành trình khám phá Côn Đảo đêm. Gió mát rượi, quấn quýt, mơn man khắp người. Đêm Côn Đảo thật yên tĩnh. Tiếng côn trùng vọng lên từ đám cỏ, trong các bụi rậm ven đường hòa chung với tiếng gió, tiếng sóng, tiếng hàng dương rì rào tạo thành bản hòa ca nhiều âm điệu. Bản hòa tấu thiên nhiên này không làm cho đêm trên đảo ồn ào, nhộn nhịp hơn mà chỉ khiến cho không gian tĩnh lặng lại càng như có thêm nốt trầm.

Tới An Sơn Miếu (còn có tên khác là Miếu Bà Phi Yến) để nghe câu chuyện về tình mẫu tử của bà Phi Yến và Hoàng tử Cải, để biết được nguồn gốc vì sao có câu ca dao
"Gió đưa cây cải về trời,
Rau răm ở lại chịu lời đắng cay".

Tới cầu tàu 914 để nghe câu chuyện về sự đàn áp dã man của Thực dân Pháp với người tù cách mạng, để biết thêm những đày ải khổ sai mà những tù nhân đã nếm mật nằm gai.

Cầu Tàu 914 lịch sử

Cầu Tàu lịch sử được khởi công từ năm 1873, xây dựng trong hàng chục năm, sửa chữa và mở rộng nhiều lần cho đến ngót một thế kỷ mới có hình dạng như ngày nay. Sở dĩ gọi là Cầu 914 là vì để tưởng nhớ số người đã chết trong lúc xây dựng cầu.

Hàng vạn, hàng triệu tảng đá lớn hàng thước khối, nặng nhiều tấn ngổn ngang sắp theo kè ngang kè dọc đã làm kiệt quệ và đè nát bao nhiêu thân xác người tù khi họ xeo chúng từ Núi Chúa về đây. Xeo đá, tảng lớn 12 người, xeo không nổi, bọn gác ngục người Pháp đánh một trận đòn bằng hèo mây rồi bớt ra 02 người, bắt xeo. Không nổi lại đòn, lại bớt người và xeo tiếp. Không xeo được thì chết vì đòn roi, xeo được thì chết vì kiệt sức.

Đây là nơi chứng kiến nỗi cực nhục đầu tiên của người tù Côn Đảo. Khi chuyển tù từ đất ra, người tù mới vừa lên cầu tàu, tên cai ngục đứng chờ sẵn đã điểm danh bằng cách dùng cây roi gõ lên đầu tù nhân và nói: “Ở đây đấu tranh thì chỉ có sóng biển nghe”. Nhiều người chỉ qua cầu một lần rồi vĩnh viễn yên nghỉ tại Côn Đảo, trong số ấy có chị Võ Thị Sáu, người thiếu nữ anh hùng của quê hương Bà Rịa - Vũng Tàu. Nhưng Cầu Tàu cũng là nơi chứng kiến những giờ phút vinh quang xúc động mỗi dịp Đảo được giải phóng. Nơi đây, vào tháng 9/1945, người thợ máy Tôn Đức Thắng đã cầm lái chiếc canô dẫn đoàn tàu của Uỷ ban hành chính Nam Bộ ra rước chính trị phạm Côn Đảo. Ba mươi năm sau, Cầu Tàu lại rợp bóng cờ bay, đón hơn 4.000 tù chính trị trở về đất liền tháng 5/1975.

Giờ đây, Cầu Tàu đã được chỉnh trang lại, có hàng đèn cao áp dọc hành lang cầu. Ra Cầu Tàu 914 lúc đêm khuya thanh vắng là một thú mà không phải ai cũng có dịp thưởng thức. Có người mang cần câu để câu mực tiêu khiển, có người chỉ đơn giản để ngắm biển đêm. Nhưng ít ai đi một mình mà đi thành từng tốp.

Những phiến đá mang đầy kỷ niệm đau thương ấy bình yên trầm mặc với thời gian chưa bao giờ thốt thành lời nhưng đã nói lên tất cả với những ai đã từng đặt chân đến đây. Chúng tôi cố gắng đi thật chậm để nghe gió biển hào phóng lồng lộng thổi vào da thịt mát lạnh, tung lên những lọn tóc lòa xòa, cảm nhận dưới chân hơi lạnh toát lên từ đá rêu phong để nhớ về một thời xưa cũ. Cảnh tù nhân khiêng đá làm cầu, tiếng roi mây chạm vào da thịt rớm máu và cả tiếng cười vui hớn hở khi ngày đất nước hoàn toàn giải phóng của hàng người như rõ mồn một trong đêm thanh vắng.

Nguồn: www.soctrang.gov.vn
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
58,941
Bài viết
1,172,629
Members
191,788
Latest member
togouniform
Back
Top