Lúc này chúng tôi có thể ngừng lại thoải mái để chụp ảnh và “đi đâu” tùy thích.Tuy là lên cao nguyên Boloven có độ cao trung bình khoảng 1400m,nhưng chẳng phải vượt qua núi đồi hiểm trở nào,đường đi do vậy,luôn thoai thoải,ngày càng lên cao,qua cái cảm nhận về sự giảm dần của nhiệt độ.
08h00,chúng tôi tới một ngã 3,mà theo bản đồ thì con đường rẻ trái sẽ dẫn qua Paksé,rất gần,so với con đường đi thẳng.
Dù ông bạn Ch. dặn chỉ đi đường quốc lộ,tráng nhựa,nhưng đứng trước ngã tư đường,rẻ một cái có thể gần hơn hàng đôi ba chục cây số, quá hấp dẫn nên tự hỏi lòng có dám… tiếp tục phiêu lưu ?
Tuy nhiên,đi rong chơi chứ nào phải đâu thi đấu,đường gần hay xa chẳng nghĩa lý gì,nếu nó không an toàn.Chuyến đi hấp dẫn khi có tính phiêu lưu,nhưng cứ “liều mạng” như đã một lần “trót dại” vì không nắm vững thông tin,thì đúng là cái “ngu”đáng trách !Thôi,tốt nhất nên nhờ cái miệng giải quyết mối băng khoăng này.
Gặp mấy cậu thanh niên người Việt chạy chiếc Honda độ khá độc,mừng quá,hỏi thăm nhưng …trớt quớt,họ chỉ lung tung ben,rồi nói chưa biết đường tới đó(Paksé)!
Chúng tôi chợt nhìn thấy mấy người Lào đang ngồi nói cười vui vẻ trước nhà,trên bàn 1 chai beer Laos còn dang dở,dưới đất lủ khủ đôi 3 vỏ không.Chẳng biết chút tiếng Lào nào ngoài 2 từ “khọp chài”(cảm ơn),thôi thì...cứ “có chi dùng nấy”,tôi “chơi càn” tiếng Việt : Pắc xế…rồi chỉ ngã rẻ trái bên kia đường.
He he,họ chả hiểu tôi nói gì,cứ ngớ ra một lúc,rồi trả lời lại bằng tiếng…Lèo.Lần này thì tới phiên tôi…”bần thần”lỗ nhỉ !.
He he,nhớ tới bài cũ ông bà đã dạy,còn nước còn tát,tôi bèn…”vổ ngực xưng tên” : Việt Nam,Việt Nam!Thì trởi ơi,ông Cù lại độ mạng.
Lập tức cái ông anh đứng tuổi vừa nói a…Việt Nam…vừa gục gặc đầu rồi nói với người đàn bà có lẽ là vợ mấy tiếng,thì bà này cũng gục gặc đầu rồi chạy tuốt vô nhà.Tức thì dẫn ra một chị ,có lẽ là em,chị này nói liền bằng tiếng Việt giọng Lèo,tôi là Nang Ma Ny Soy…
Bà xã tôi mừng rở như vừa được…lì xì(đang Tết…Lèo mà!) :
-a…a…chị nói được Tiếng Việt,may quá xá quà xa…ha.. ha… ha.
Và dĩ nhiên chuyện đường sá được giải quyết nhanh chóng.Chị Ma Ny Soy nói mình đã từng là học sinh trường dân tộc nội trú ở Kontum….Tiếp theo là chộp ảnh và mời chị ký tên vào quyển bản đồ atlas để kỷ niệm,riêng tôi được ông anh mời 1 ly bia Lào không đá, “vui như Tết Bun Pi May”, thật ngon!
Tôi chơi sạch bóc ly bia Lào,không màng tới có bị CSGT đo nồng độ rượu hay không ! Rồi chắp tay xá,”khọp chài” từ giã.Thiệt là vui vẻ quá chừng!