Re: Daehan100cc và cuộc rong chơi ngàn dặm của 2 kẻ thích lang thang.
Tôi chạy vòng qua con đường khác thì gặp một quầy bán trái cây lưu động bày hàng trên xe tải nhỏ bên vệ đường,giống như ở Thái Lan,thầm nghĩ bán trái cây kiểu này thì “sang “hơn Việt Nam nhiều!
Rồi lại gặp một đám hội chợ kiểu “lô tô” bên mình với nhiều gian hàng bán “đủ thứ”,xanh đỏ,tím,vàng….Tôi ngừng xe dựng chung với một dãy xe 2 bánh khác,rủ bà xã bước vào “hòa nhập” cái không khí vui chơi “bình dân nông nghiệp” đó .Bà xã nói hổng ai coi chừng xe sao,tui nói xứ Lào chứ hổng phải như “mình” đâu,chắc hổng sao,cả chục chiếc xe đang bỏ “đại”mà có ai thèm trông giữ!He he, “xứ” thái bình cửa thường bỏ ngỏ,đêm năm canh an giấc ngáy o…o..!
Chúng tôi thử đi một vòng,chẳng khác mấy với kiểu “hội chợ lô tô” bên mình,nhưng không có lô tô.Mặt hàng nổi bậc trong các quầy đồ chơi là đủ thứ “súng nước” màu sắc sặc sở,có cả “kẹo bông gòn”xanh, đỏ “dụ khị” con nít!
Rời khu “hội chợ”,tôi tà tà trở về khu “hành chánh”nơi có cái Hội trường,xây dựng theo lối kiến trúc đặc trưng của Lào ...
Hội trường tỉnh Attapeu.
…rồi tiếp tục len lỏi qua các con đường khác.Không có phố xá chập chờn quảng cáo,không có cà phê nhạc vổ ầm ào và thật ngạc nhiên,chẳng thấy bất cứ một khẩu hiệu hoan hô hay cổ vủ nào được treo hay dựng trên đường phố,cơ quan.Kể cả như hôm nay,bắt đầu lễ Tết Bun Pi May,vậy mà cũng chẳng có lấy 1 “băng đơ rôn” đỏ thắm nào “Mừng Tết thành công,Mừng….”,thật đáng ngạc nhiên!Chỉ có những người Lào hiền hòa qua ánh mắt,chơn chất trong nụ cười và thật dễ thương qua cái chắp tay chào nhau khi gặp mặt !Chỉ có những con đường rộng rãi,sạch sẽ,không thấy bóng của bất cứ nhân viên công lực nào.Chỉ có những ngôi nhà lặng lẽ,khang trang trong một tỉnh lỵ êm đềm,bình yên đến…buồn tẻ !
Sau cùng,chúng tôi trở về nhà nghĩ cất xe,thả bộ qua quán cơm Việt Nam bên cạnh,để ăn tối.Bửa ăn tốn 80.000đ tiền Việt.Quán rất “xập xệ”,thức ăn lại không ngon ,giá cả như thế thì hơi mắc so với chất lượng bửa ăn .Từ bây giờ,mọi chi phí sinh hoạt phải tính theo “kiểu” Lào,nghĩa là gần gấp 3 lần Việt Nam ,”bét” nhất cũng gấp 2 lần,như bửa ăn “đạm bạc”vừa rồi.
Ăn xong,chúng tôi trở về nhà nghĩ,chuẩn bị mọi thứ cho lộ trình sắp tới,rồi ngủ sớm.Trong lúc bà xã đang trò chuyện với con gái vừa gọi lại,tôi nằm nghĩ miên man về một hạnh phúc an phận,hiền hòa đang tràn đầy trong cái thị xã nhỏ bé này.Cái hạnh phúc của những con người,cả giàu lẫn nghèo, có vẻ không cần “giành giật miếng sống” của nhau để phải làm điều bất chính.Cái hạnh phúc của những tâm hồn chân chất,ngay thật,tôn trọng lẫn nhau một cách rất tự nhiên như bản chất người Lào.Cái hạnh phúc không cần “tô vẻ” bằng các khẩu hiệu xanh,đỏ treo,dựng khắp đường khiến chỉ làm “bẩn” thêm quan cảnh chung quanh!
Đêm Attapeu êm đềm buông xuống trong cái nóng Hạ Lào chợt mới vừa quen;nhưng mõi mệt sau một ngày vất vã,khiến chúng tôi chẳng khó để ngủ quên!