What's new

Daehan120cc và cuộc rong chơi ngàn dặm của 2 kẻ thích lang thang.

Chào các bạn,

Kể từ lúc gia nhập cái hội “Phượt” này, tui đã dẫn các bạn theo vài cuộc rong chơi, từ Hà Tiên qua Kép, rồi lang thang về Đất Mũi, xuyên U Minh… Xen vào giữa là trở về những ngày tháng cũ, nhìn lại những bến phà xưa mà giờ này có nhiều bạn trẻ chưa một lần biết đến. Tất cả là để mong chia sẻ cùng nhau những vui, buồn trên đường đi phượt. Rất vui vì các bài viết đã được nhiều bạn trẻ theo dõi và góp ý. Hy vọng rằng bài kế tiếp này sẽ không làm các bạn thất vọng. Xin mời !

Daehan120cc và cuộc rong chơi ngàn dặm của 2 kẻ thích lang thang!

Lời mở đầu:

Nhìn cái tựa hơi bị “hoành tráng”, tự mình cũng thấy ngài ngại. Nhưng thật ra đó là “mơ ước”, mà mơ ước thì chẳng làm chết ai bao giờ, đôi khi nó còn có vẻ lãng mạn nửa. Thôi thì cứ mơ. Rong chơi ngàn dặm thì phải trên 1000km lận, nào phải giỡn chơi. Cho nên cuộc rong chơi tương đối dài ngày, thực hiện được nó phải giải quyết được các điều kiện sau:

1/Thiên thời: ở đây tui muốn nói tới thời tiết. Chuyến đi dự kiến cuối tháng ba đầu tháng tư, lúc này trời chưa vào mùa mưa, còn bão thì phải tháng 8 trở đi mới có. Vậy thì yên tâm lên đường.

2/Phương tiện: Dĩ nhiên đó là con Daehan cùi bắp mua từ năm đầu thế kỷ XXI, tới nay là 12 năm rồi, nhưng ngoại trừ việc phải thay sên dĩa, vỏ ruột, bu-gi…thì cái máy chưa một lần bị rã, bởi vì cho tới nay nó vẫn chưa bao giờ để chủ nhân phải “nằm đường”!

3/Địa lợi: Ý tui là tình hình đường sá, dốc đèo có hiểm trở không, an ninh có vấn đề gì chăng? Chạy con Daehan bèo thì chắc “bọn ác” ít khi dòm ngó; nhưng cũng không cấm chúng “nghía” tới “trang thiết bị” đi đường! Cho nên phải lựa đường mà chạy, hỏi thăm kỹ lưỡng trước mỗi đoạn hành trình. Còn lại thì…hên xui!

4/Sức khỏe: He he, cái này mới cực kỳ quan trọng, nó quyết định sự thành bại của cuộc rong chơi. Chỉ cần 1 trong 2 người bịnh “quạng” bất tử, thì lập tức chuyến đi chấm dứt ngay!

Chuyến đi này, tuy có dự định từ trước, đã thực hiện các chuyến đi nháp…nhưng ngày giờ và cơ hội xuất phát cũng chỉ được quyết định rất “thình lình”. Lộ trình cũng đã dự kiến, thực tế chắc chắn không theo ý mình muốn, nhất là mấy nguyên tắc như: đi trên dưới 100km ngày, hoàn thành mỗi đoạn đường trong vòng buổi sáng hay đừng quá trễ, hoặc cứ theo các cung đường đã định.v..v...đều có thể thay đổi do nhiều lý do khách và chủ quan, như đã nói. Cuối cùng, để tăng tính hấp dẫn của bài viết, tác giả sẽ chỉ tiết lộ theo trình tự thời gian, đúng như những gì đã xảy ra trong chuyến đi, không nói trước, không dự kiến dự cò gì cả.

Phần 1 : Đường lên Cao nguyên.

Lỗ Tấn (1881-1936), nhà văn Trung Quốc - Danh nhân văn hóa thế giới, đã viết “Mặt đất làm gì có đường, chỉ do con người đi mãi mà thành đường”. Ông nói không sai, nhưng xem đường là chỉ do con người làm nên thì còn thiếu, bởi vì còn có đường đi của kiến, đường đi quen thuộc của thú rừng…không kể “đường đi” trên không của các loài chim thiên di hàng năm. Mà thôi, đó chỉ là suy luận cho vui, dẫu sao, đường do con người làm nên mới thật là quan trọng.
Nước là dấu hiệu đầu tiên mà các nhà khoa học muốn tìm thấy để xác định một hành tinh có sự sống hay không. Cho đến bây giờ mọi cố gắng tìm kiếm nước trong không gian vẫn chẳng kết quả gì. Và địa cầu vẫn là hành tinh xanh đơn độc, lang thang trong mênh mông vũ trụ! Cho nên sự quan trọng của nước là tuyệt đối. Nó quyết định sự sống còn của các sinh vật.
Dòng sông, theo tôi là một “kiểu hình” của nước, tích góp từ những chút giọt nhỏ nhoi nơi thượng nguồn, rồi “chảy” theo từng địa thế của đất. Và nếu nói theo Lỗ Tấn thì mặt đất làm gì có sông, chỉ do nước tự góp nhặt đâu đó rồi cùng nhau “chảy” về phía thấp mà thành.
Các bạn thân mến,
Tôi xin phép nói lan man chút đỉnh như trên về con đường và dòng sông bởi vì, có lẽ, mọi chuyến đi, xa và dài ngày, đều không thể thiếu chúng. Nhờ chúng cuộc đi trở nên thú vị và hấp dẫn. Chuyến đi của chúng tôi cũng sẽ qua những con đường và cũng sẽ dọc theo những dòng sông.
 
Last edited by a moderator:
Chào namviet,
Ha ha ha,"lời thật này chẳng mất lòng "chút nào,chẳng qua chỉ là sự quan tâm của cháu tới "cặp đôi"này thôi.Rất cảm ơn cháu và cảm động nửa.Dẩu sao,chú cũng đã nói không khuyến khích các cháu đi như cô chú,nhưng với cô chú,thú thật,rất tỉnh táo khi thực hiện chuyến đi.Đã có vài cặp đôi xin tham gia,nhưng giờ chót đều rút lui,buộc long phải đi 1 mình.Và thật không ngờ,cái chuyến đi một mình này nó "quyến rủ" đến độ bây giờ vãn còn ngất ngây!Thú thật,bây giờ kể lại cho mọi người đọc,chính cô chú vẫn thấy như mình đang sống "thật" lại những giay phút đó.Chưa đâu,phần tiếp theo chắc chắn cũng sẽ thú vị không kém.Cô chú đi nhiều lắm,đi từ hồi còn sinh viên,rồi đến khi có gia đình,con cái,đều là đi cả đoàn,mỗi lần đều có cái hay của nó.Và muốn đi như thế thì tháng sau xem tour nào thích thì đi,tháng sau không đi được thì tháng tới đi,năm tới đi...nghĩa là muốn đi đông vui thì cứ bỏ tiền ra đi,dễ ẹt.Còn đi như thế này,cái trãi nghiệm này không dễ gì có được,thậm chí nhiều khi có tiền mà cũng không có...Dẩu sao cũng rất cảm ơn cháu và mong nhận thêm comment từ cháu.
Doigiaymoi.
 
Re: Daehan100cc và cuộc rong chơi ngàn dặm của 2 kẻ thích lang thang.

Daehan lại nhẹ nhàng lướt đi trên cao nguyên Boloven đất đỏ.Quốc lộ 11 vẫn tiếp tục vắng vẻ,tuy nhiên bây giờ thỉnh thoảng lại gặp những cháu bé đi chơi Tết trên đường tại những xóm nhà lẽ loi bên bìa rừng.

attachment.php


Chúng tôi tiếp tục theo con đường trước mặt,chỉ 2 người rong ruổi giữa hoang vu.Thật tức cười,đi đâu cũng có nhau,mỗi người một máy ảnh,vậy mà rất ít khi có được tấm hình chung,nhìn ảnh “cặp đôi” này mà …thèm đứt ruột!

attachment.php

“Đường trường xa,con chó nó tha con mèo…đi ăn Tết Lèo….”

10h59’,chúng tôi tới địa phận huyện Thateng,con đường trước mặt đang có dấu hiệu của một cuộc …té nước,chúng tôi dấu máy ảnh vào trong,chuẩn bị…né!

attachment.php


11h01’.
Tới ngả 3 Thateng,rẽ phải thì đi các tỉnh Salavan và Xavanakhet,rẽ trái thì đi Pakse,thấy 2 cặp backpacker cưởi mô tô ngang mà không kịp chộp hình.

attachment.php


Có một Bưu điện ven đường,nhưng chẳng thấy ai làm việc.

attachment.php


Ngay ngã 3 này, bên kia đường là một chợ với những dãy nhà thiếc thấp tè.Còn khoảng sân mênh mông ven vệ đường thì là chỗ bày hàng nông sản,gia cầm,quần áo…đồng thời cũng là chỗ đậu các loại xe cộ,giống như một bến xe tạm.

attachment.php


attachment.php


Vì đây là cao nguyên,nên rau quả giống như vùng Đà Lạt,người bán có lẽ là nông dân từ các khu vực lân cận,mang hàng đến tự tiêu,hình như cũng có người thiểu số.
 
Last edited:
Re: Daehan100cc và cuộc rong chơi ngàn dặm của 2 kẻ thích lang thang.

Hồi dọc đường từ Sekong qua,thỉnh thoảng tôi bắt gặp những chiếc xe cải tiến được kéo bằng đầu máy cày tay,phía sau chất đầy người.

attachment.php


Cũng có những xe bán tải,chở hàng nông sản đến,đây có thể là những nông dân giàu có,hay cũng chỉ là phương tiện chở thuê.

attachment.php


Người giàu thì đi xe xịn…

attachment.php


…kẻ nghèo thì đi xe cây cải tiến!

attachment.php


Còn cái cô bên kia đường thì…chẳng có sự lựa chọn nào !..

attachment.php


He he,…cứ phải leo lên phía sau con Daehan để tiếp tục cuộc hành trình về Paksé,lúc này,11h10’, vẫn đang thăm thẳm nơi nào,gần 100 cây số nửa !

attachment.php


Càng rời xa núi rừng Trường Sơn,phía Đông,để chạy về hướng Tây,dường như dân cư càng đông đúc hơn.Và vì vậy,từ bây giờ chúng tôi mới thấy cuộc chiến tranh “súng nước”bắt đầu nổ ra với mật độ dày hơn.

attachment.php
 
Last edited:
Re: Daehan100cc và cuộc rong chơi ngàn dặm của 2 kẻ thích lang thang.

Vừa rời ngả 3 Thateng không xa thì gặp ngay một nhóm “chiến binh” trẻ tuổi,súng ống cầm tay,ca,lon đầy nước.Còn “đạn dược” là cái nồi bự nằm trên xe đẩy nhỏ!Xem tình tình khó tránh khỏi một cuộc chạm trán trực diện,tôi vừa dơ tay,vừa la lớn bằng tiếng Việt:
-Ah…tui hổng phải người Lào,tui là người Việt Nam,tui ..là ..người….
-…t..e..e..ẹ.t
He he,lần này gặp con nít chứ nào phải như Ông lớn tuổi hồi sáng,tụi nó có biết Việt Nam là xứ nào,nên chắc tưởng mình biểu “cứ xịt đi…tao không sợ…”vậy là kỳ này lảnh đủ,may là chỉ dính súng nước,chứ lảnh một sô thì chắc …như chuột lột!

attachment.php


Thanh niên,thiếu nữ và trẻ em Lào,là những thành phần tích cực nhất trong các tụ điểm té nước.Xa xa một nhóm,với sô,thùng và vài cây súng nước xanh , đỏ,họ chực chờ bất cứ ai đi ngang là tạt,là xối, là xịt...
attachment.php


...thậm chí có cả chú tiểu trên đường trở về Chùa đã tham gia vài trận đánh với “quân địa phương”, mặt mày thật hớn hở,mặc dù chạy có cờ!

attachment.php


attachment.php



Bị tấn công,mấy sư con,co giò chạy tuốt vô chùa……2 binh sĩ “hiếu chiến”,không tha kẻ tu hành,nhưng cũng chẳng dám tấn cửa Phật,đành ngơ ngác tìm kẻ khác đối đầu.

attachment.php


Dĩ nhiên ,điều này chỉ diễn ra ở những khu xóm dân cư,nằm rải rác trên đường từ Thateng đi Paksong.Đôi khi một chiếc xe bán tải chạy ngang,một xe máy cày có rờ mọt chở người phía sau,với sô thùng đầy nước,sẳn sàng trút xuống bất cứ ai họ bắt gặp trên đường.Như đã nói,chúng tôi cũng được té nước,có khi né được,có khi được tha;nhưng cũng có khi lảnh đủ;trong “chiến tranh”,làm sao tránh khỏi thương vong!
 
Last edited:
Re: Daehan100cc và cuộc rong chơi ngàn dặm của 2 kẻ thích lang thang.

2.2.3. Paksong-Paksé : 50km.

Con đường lại tiếp tục hoang vu,nhưng vẫn có thể ngừng lại … “xả hơi”.

attachment.php



12h15’.
Chúng tôi tới Paksong.

attachment.php


Chưa kịp dựng xe là phải đối đầu với một “quân địch”áo đỏ…

attachment.php


…cùng với lực lượng “xanh đọt chuối”đang chuẩn bị lên xe xung trận.

attachment.php


Tuy nhiên cũng có một cô bé Lào dễ thương,chưa biết sẽ theo phe nào,đưa 2 tay chào đón bằng ký hiệu “y chang” giới trẻ bên nhà khi được chụp ảnh.

attachment.php


Điều đầu tiên là tôi muốn nhìn thấy cái “giống như Đà Lạt” tại nơi này.Tuy nhiên tôi hơi thất vọng bởi vì cái dễ nhận biết nhất là nhiệt độ,chẳng thấy nó lạnh rõ rệt như Đà Lạt,từ cái cảm giác(có lẽ do bây giờ là giửa trưa) đến những biểu hiện trên trang phục,không thấy người ta mặc áo ấm như từ Di Linh trở lên trên quốc lộ 20,quê nhà.

attachment.php


Một số cây thông nằm dọc trên đường 11 băng qua thị trấn,không đủ tạo nên nét đặc trưng của xứ lạnh như ở Đà Lạt,Lâm Đồng.

Không có những biệt thự ẩn hiện trong các đồi cỏ nhấp nhô,không có những luống hoa,tươi màu,thắm sắc chen cùng vàng ươm rực rỡ của loài dã quì hoang dại cao nguyên.
Dừng xe dưới một gốc thông lạc lỏng bên đường,tôi hít thật sâu hơi thở nhẹ,để cảm giác cái lành lạnh nào đó của không khí dìu dịu mát nơi đây,dẩu sao,đó cũng là cái dễ chịu có được sau chặng đường dài mệt mõi.Đảo mắt nhìn quanh,cố tìm kiếm một hình ảnh nào ấn tượng,khiến ta có thể nhớ hoài khi rời khỏi Paksong.Nhưng không,có lẽ phải cần thời gian để khám phá lại nơi này.

attachment.php
 
Last edited:
Re: Daehan100cc và cuộc rong chơi ngàn dặm của 2 kẻ thích lang thang.

Thật ra,Paksong chỉ là một thị trấn vùng cao của tỉnh Champasak,Nam Lào,có vẻ như đang trong thời mới xây dựng,không thể nào sánh với cái “tuổi đời” hàng thế kỷ của Đà Lạt ngàn thông.
Huyện này có cao độ trung bình 1200m trên mực nước biển,khí hậu mát mẻ như vùng Di linh,Blao.Trái với cái nắng nóng khô hạn đến “thành danh” của Lào,nền đất bazan màu mỡ của Paksong lại luôn ẩm ướt,bởi mỗi năm nơi đây chỉ có khoảng 2 tháng mùa khô,mà mùa khô Nam Lào này lại có mưa rơi rải rác.

attachment.php

Hình ảnh Paksong đơn sơ như thế này…


Với những lợi thế tự nhiên đó,kinh tế huyện Paksong cũng chỉ dựa trên nông nghiệp mà chủ yếu là trồng cà phê chè Arabica.
99%diện tích và sản lượng cà phê Lào đều tập trung nơi đây.Cà phê Lào có năng suất không cao,nhưng nổi tiếng nhờ là cà phê sạch!

attachment.php

…và giản dị như thế kia!

Không rau,hoa,củ,quả…đa dạng như Đà Lạt.
Không nhà lưới,nhà kiếng tầng tầng,lớp lớp như Lâm Đồng.
Người dân địa phương chỉ trồng một vài thứ rau củ truyền thống như rau muống,cải bắp,bí đỏ…còn các loại nông sản khác như đậu Hà lan,su hào,sà lách,khoai tây,ớt ngọt,dâu tây…thì không có.Và xứ này quá tốt để trồng hoa,nhưng chẳng mấy ai quan tâm!
Gần đây,nghe nói chính quyền Lâm Đồng có nhiều chương trình hợp tác với chính quyền tỉnh Champasak,nhằm đưa những tiến bộ khoa học và kỷ thuật nông nghiệp sang giúp đở nhân dân huyện Paksong làm kinh tế dựa trên thế mạnh của mình về thổ nhưỡng và khí hậu,vốn tương tự .
Dẫu không thể so sánh với Đà Lạt,hiện tại cũng như tương lai;nhưng Paksong hoàn toàn có khả năng trở thành một đô thị quyến rủ với dù màu lang thang trên phố lạnh,với áo len e ấp nẻo đường hoa và những quán cà phê arabica sạch mà du khách phải tìm đến để uống,chứ không thưởng thức loại đã phải vượt qua hàng ngàn dặm,mất cả hương vị và mất cả cái hồn hiền hòa nơi xuất xứ!
Để đạt được điều này,theo tôi, từ bây giờ chính quyền nên cho trồng ngay trên những khu đất trống,những con đường sẽ mở,…hàng trăm ngàn,thậm chí hàng triệu cây thông.Sau 10,15 năm,thị trấn sẽ mát mẻ hơn giữa trời trưa nắng dội,sẽ nên thơ như dự kiến bên trên.
Đó là “dự kiến”ở thì tương lai,còn bây giờ cái “dự kiến”ở thì hiện tại là ngủ lại Paksong,chắc chắn không thành hiện thực.Đường đi Paksé chỉ còn 50km,không bằng khoảng Châu Đốc về Long Xuyên,nếu không có gì trở ngại chúng tôi có thể đến vào lúc chưa tới 17 giờ.

attachment.php


Tuy nhiên,trước mắt phải tìm một quán ăn để lót dạ và tránh cơn mưa đang kéo đến đen trời.
Nhưng,quán thì chưa thấy đâu mà cơn mưa thì đã tới.
Buộc lòng chúng tôi phải tấp vào một quán nước bỏ hoang,dùng tạm mớ lương khô là mấy ổ bánh mì, vài thỏi fromage đầu bò,2 cây xút xít và chai nước nấu sẳn ,mang theo từ Attapeu.
Trong khi ăn,tôi quan sát thì thấy quán này dường như có thời gian dài không buôn bán,là phần che tạm trước hiên một căn nhà chắc vắng chủ đã lâu.Một chiếc bàn bằng xi măng lót gạch men cùng 2 băng đá,1 băng cây... và kết vỏ chai không,bỏ vất vưởng trên bàn.

attachment.php


Mưa quá lớn,bây giờ tôi mới thấy lạnh.Cái cảm giác lạnh còn pha thêm nỗi buồn “tha hương”chợt đến ,khi nhìn ra cơn mưa gió mịt mù đang nhuốm mờ cảnh vật.

attachment.php



Nhìn bong bóng đang trôi theo dòng nước chảy tràn vào chiếc quán lạnh bỏ hoang,nó cũng chẳng khác gì với những chiếc bong bóng nước linh binh trước thềm,khi mưa rơi ào ào nơi quê hương xa lắc.Và tôi,bây giờ,bỗng thật sự thấy “nhớ nhà”.
Mười lăm ngày lặng lẽ trôi qua,đã để lại sau lưng gần 1500 cây số.Ngần ấy thời gian,với ngồn ngộn những đổi thay cảnh vật.Ngần ấy dặm trường,với biết bao xúc cảm trãi qua.Ngày qua ngày cùng những “bận rộn” trên đường.Đêm qua đêm với giấc nồng thoáng chốc.Chưa một lần gặp cảnh “mưa rơi buồn bã” thế này.Nhìn dòng nước mưa chảy dần vào nơi “trú ẩn”,nó len lõi đi vào như nỗi buồn đang len lén trong tim.
Ôi,quê hương,dù có nhiều điều “đáng ghét” nhưng cũng không dễ gì “mất hẳn’trong lòng của những kẻ tha hương!Nỗi buồn này tôi nghĩ,cũng giống như với nhiều người Việt Nam đang đâu đó trên cõi đời tạm bợ, nó vẫn mãi ngọt-ngào-một-cách-dễ-thương!
Năm 1979,khi quyết định “vượt biên”,tôi đã nói với Ba tôi:không có chọn lựa nào không đau lòng,việc “ra đi” cũng thế,nhiều người chẳng phải vì ham cuộc sống phù hoa,đó chỉ là do hoàn cảnh,do không đủ điều kiện để phấn đấu vươn lên,kẻ ra đi chắc chắn mất mát nhiều hơn người ở lại : đó là cha, là mẹ, là anh,là chị,là bạn bè,người thân…và nhất là cái “tình tự không nói được nên lời” ,nó hình thành suốt từ thời tấm bé,rồi len lỏi đâu đó trong cái “ngỏ ngách”cuộc đời,để một hôm nào bỗng dậy lên trong một phút “tơ vương” bất chợt!
Đốt một điếu thuốc,dõi theo làn khói mỏng bay,trong mù mưa trước mặt,tôi chợt thấm thía 2 câu thơ của nhà thơ “hoang đàng” Phạm Hữu Quang:

“Giang hồ,ta chỉ giang hồ vặt,
Nghe tiếng sôi cơm cũng nhớ nhà”!

attachment.php
 
Last edited:
Chào năm mới hai bác! Chúc hai bác luôn khỏe mạnh để tiếp tục chương trình "những chuyến đi không mỏi".

Tình hình là 5 ngày qua cháu bận lăng quăng trên Dalat (thăm lại chiến trường nơi "quân ta" & "quân địch" giao chiến) nên chưa theo dõi tiếp được, còn sáng giờ cháu đã đi đến trang số 9 rồi.
 
Re: Daehan100cc và cuộc rong chơi ngàn dặm của 2 kẻ thích lang thang.

1.8.3. Gia Lai và thành phố Pleiku.


Riêng tôi,bổng thấy thèm một ly cà phê nơi góc phố để nghe lại “Còn chút gì để nhớ”,ngày xưa.

Phố núi cao,phố núi đầy sương
Phố xá cây xanh,trời thấp thật buồn
Anh khách lạ,đi lên đi xuống
May mà có em đời còn dễ thương

Em Pleiku má đỏ môi hồng
Ở đây buổi chiều quanh năm mùa đông
Nên tóc em ướt và mắt em ướt
Nên em mềm như mây chiều trong
Phố núi cao,phố núi trời gần
Phố xá không xa,nên phố tình thân
Đi dăm phút,đã về chốn cũ
Một buổi chiều nào lòng bỗng bâng khuâng
Xin cảm ơn, thành phố có em
Xin cảm ơn,một mái tóc mềm
Mai xa lắc,trên đồn biên giới
Còn một chút gì,để nhớ để thương?

Chỉ cần một bài thơ,Vũ Hữu Định bổng làm bâng khuâng biết bao người đã đến hoặc chưa từng đến phố núi.Chỉ cần một bản nhạc,phổ trên nền “Còn chút gì để nhớ”,Phạm Duy đã đưa“em-Pleiku-má-đỏ-môi-hồng”của Định thành người con gái bất tử với thời gian.Nghe Sĩ Phú hoăc Siu Black hát đều hay;nhưng tôi thích Sĩ Phú hơn bởi chất giọng mượt mà một cách sang trọng,lên xuống êm đềm như thế đât Pleiku.

Cháu đọc đến đây thì phải dừng lại comment tí ah. Bài hát này cháu rất thích, và với giọng hát Duy Quang - giọng hát mà từ lúc cháu biết nghe nhạc đã thích - mặc dù chưa hiểu gì về nội dung ca từ. Tiếc là bác Duy Quang đã ra đi mãi mãi
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
59,360
Bài viết
1,175,379
Members
192,068
Latest member
shbet188us
Back
Top