Re: Daehan100cc và cuộc rong chơi ngàn dặm của 2 kẻ thích lang thang.
Ngay trên bến,một nhà sàn,được cất chồm ra sông,là nơi để du khách có thể ngồi vừa ăn uống,vừa ngắm cảnh hoàng hôn đang dần tàn trên thượng nguồn dòng sông mẹ.
Hoàng hôn trên sông Mekong,vùng 4000 đảo.
Siphandon với hàng ngàn đảo lớn nhỏ,rải rác mấy chục km trên dòng sông Mekong,hạ Lào,tạo nên một cảnh quan hiếm có,đặc biệt.
Khách sạn Kang Khong nằm ngay trên bến,có phòng 80.000kip nhưng không máy lạnh;chúng tôi chọn phòng 110.000kip có máy điều hòa để dễ ngủ qua đêm.Khách sạn được cất theo kiểu nhà sàn truyền thống Lào,hoàn toàn bằng gỗ, với trang trí nội thất cũng bằng gỗ và mây,nằm trong 1 khuôn viên nhiều cây xanh trông thật mát mắt.Giày dép được để lại tại chân cầu thang,nhưng tôi quen “thói quê nhà”,sợ bị mất,xách lên đến sàn để “cho chắc ăn”,chợt nhớ đây là xứ Lào nên cũng hơi “mắc cở”!Bèn mang xuống trở lại.Dẫu sao cũng cảm ơn anh bạn Lào đã giới thiệu cái khách sạn dễ thương này,tiện nghi mà lại mang đậm nét dân gian,trái với những cái còn lại,đều là bê tông cốt thép.
Nhận phòng xong chúng tôi vội đi rong khi trời còn nắng,chộp vài tấm hình trên đảo lúc hoàng hôn.Một số khách Tây đang lang thang đây đó, cùng vài trẻ con đùa giỡn trên đường.Một dãy nhà sàn nằm chồm ra phía bờ sông,thoáng đảng,dễ thương dùng làm quán ăn hoặc bán cà phê,từ đó khách có thể ngắm nhìn toàn cảnh mặt sông Mekong rải rác những hòn đảo nhỏ và một thuyền con đang lưới cá trong cái yên bình kỳ lạ:thật êm đềm,chậm rãi,thật lặng lẽ,hoang sơ.Mọi tranh chấp đời thường,mọi bon chen sát phạt…cùng cái nhịp sống vồn vã đầy tính”cơ khí”,dường như không len lên được chiếc thuyền con lót ván đơn sơ,nên đã ở lại bờ bên kia với thế giới hổn độn,ồn ào,cách xa trên trăm cây số. Có lẽ đó là lý do để nhiều khách phương Tây tìm đến Don Khong với 4.000 hòn đảo.
Đảo Don Khong yên bình trên dòng Mekong,hạ Lào.
Con đường yên ả với những cư dân nhỏ rong chơi…
Nắng đã tắt hoàn toàn,chúng tôi trở về khách sạn,tắm rửa.Xong,tôi trở xuống đường,bước qua chiếc quán trước cửa,hỏi mua hai lon bia Lào và chút ít đá.Chúng tôi chấm dứt ngày thứ 19 của cuộc rong chơi bằng một bửa nhậu cơm nếp,gà nướng và cùng với bia Lào,trong phòng một khách sạn tại miền quê xa lắc hiền hòa giữa giòng sông Mekong,thật ngon và chắc chắn không kém lãng mạn một cách bụi đời!
Ăn xong chúng tôi xuống đường,thả bộ lang thang,để tận hưởng cái không khí yên bình vừa bỏ dở.Tình cờ tôi gặp lại anh chàng người Thụy sĩ đi chung chuyến xe hôm qua,he he,thằng này chắc chỉ có một…y,nên cứ ở dơ với chiếc áo vàng khè 3 lổ!đang cùng một một nhóm ba lô khác uống bia trong một quán dưới bến sông.
Chúng tôi quay trở lại nhà định ngủ sớm để mai tiếp tục hành trình đến Thác Khon,thì gặp anh bạn“cò”Lào đang ngồi uống bia cùng ông quản lý khách sạn,cả 2 mời tôi một ly Beer Laos,rồi tiếp tục “chào hàng” một chuyến đi thuyền thăm các đảo và xem cá heo,với giá “hửu nghị” 250.000 kip. Anh ta đưa cho tôi một tờ giấy nhỏ ghi sơ lược chương trình và giá cả kèm số điện thoại,rồi xin tiền cọc trước.Tay này tỏ ra là một cò thứ thiệt,khá giống những cò Việt xứ ta,nhanh nhạy và biết cách tiếp cận,mời chào khách.Tôi mượn cớ có xe,không tiện để theo tour,anh cũng bảo sẽ chở xe theo rồi cặp bến,lên bờ ở một điểm nào đó nơi hạ nguồn.Tôi đành nhận tờ giấy,không đặt cọc,bảo sẽ suy nghĩ và gọi cho anh ta sau,rồi xin phép lên phòng.
May là tôi chưa sụp bẫy,nếu không tôi sẽ tiếc 250.000kip!Chuyện này tôi sẽ giải thích sau. Đây là một trường hợp điển hình do hoạt động kinh tế,cùng sự giao tiếp làm mất đi bản chất một con người,tuy chỉ ở mức độ “sơ khai”!Thật ra,đối với khách Tây có tiền,thuê khách sạn tại đây,thì việc tham gia tour này là thuận tiện và đó cũng là hoạt động kinh doanh bình thường của cư dân bản địa.