What's new

Daehan120cc và cuộc rong chơi ngàn dặm của 2 kẻ thích lang thang.

Chào các bạn,

Kể từ lúc gia nhập cái hội “Phượt” này, tui đã dẫn các bạn theo vài cuộc rong chơi, từ Hà Tiên qua Kép, rồi lang thang về Đất Mũi, xuyên U Minh… Xen vào giữa là trở về những ngày tháng cũ, nhìn lại những bến phà xưa mà giờ này có nhiều bạn trẻ chưa một lần biết đến. Tất cả là để mong chia sẻ cùng nhau những vui, buồn trên đường đi phượt. Rất vui vì các bài viết đã được nhiều bạn trẻ theo dõi và góp ý. Hy vọng rằng bài kế tiếp này sẽ không làm các bạn thất vọng. Xin mời !

Daehan120cc và cuộc rong chơi ngàn dặm của 2 kẻ thích lang thang!

Lời mở đầu:

Nhìn cái tựa hơi bị “hoành tráng”, tự mình cũng thấy ngài ngại. Nhưng thật ra đó là “mơ ước”, mà mơ ước thì chẳng làm chết ai bao giờ, đôi khi nó còn có vẻ lãng mạn nửa. Thôi thì cứ mơ. Rong chơi ngàn dặm thì phải trên 1000km lận, nào phải giỡn chơi. Cho nên cuộc rong chơi tương đối dài ngày, thực hiện được nó phải giải quyết được các điều kiện sau:

1/Thiên thời: ở đây tui muốn nói tới thời tiết. Chuyến đi dự kiến cuối tháng ba đầu tháng tư, lúc này trời chưa vào mùa mưa, còn bão thì phải tháng 8 trở đi mới có. Vậy thì yên tâm lên đường.

2/Phương tiện: Dĩ nhiên đó là con Daehan cùi bắp mua từ năm đầu thế kỷ XXI, tới nay là 12 năm rồi, nhưng ngoại trừ việc phải thay sên dĩa, vỏ ruột, bu-gi…thì cái máy chưa một lần bị rã, bởi vì cho tới nay nó vẫn chưa bao giờ để chủ nhân phải “nằm đường”!

3/Địa lợi: Ý tui là tình hình đường sá, dốc đèo có hiểm trở không, an ninh có vấn đề gì chăng? Chạy con Daehan bèo thì chắc “bọn ác” ít khi dòm ngó; nhưng cũng không cấm chúng “nghía” tới “trang thiết bị” đi đường! Cho nên phải lựa đường mà chạy, hỏi thăm kỹ lưỡng trước mỗi đoạn hành trình. Còn lại thì…hên xui!

4/Sức khỏe: He he, cái này mới cực kỳ quan trọng, nó quyết định sự thành bại của cuộc rong chơi. Chỉ cần 1 trong 2 người bịnh “quạng” bất tử, thì lập tức chuyến đi chấm dứt ngay!

Chuyến đi này, tuy có dự định từ trước, đã thực hiện các chuyến đi nháp…nhưng ngày giờ và cơ hội xuất phát cũng chỉ được quyết định rất “thình lình”. Lộ trình cũng đã dự kiến, thực tế chắc chắn không theo ý mình muốn, nhất là mấy nguyên tắc như: đi trên dưới 100km ngày, hoàn thành mỗi đoạn đường trong vòng buổi sáng hay đừng quá trễ, hoặc cứ theo các cung đường đã định.v..v...đều có thể thay đổi do nhiều lý do khách và chủ quan, như đã nói. Cuối cùng, để tăng tính hấp dẫn của bài viết, tác giả sẽ chỉ tiết lộ theo trình tự thời gian, đúng như những gì đã xảy ra trong chuyến đi, không nói trước, không dự kiến dự cò gì cả.

Phần 1 : Đường lên Cao nguyên.

Lỗ Tấn (1881-1936), nhà văn Trung Quốc - Danh nhân văn hóa thế giới, đã viết “Mặt đất làm gì có đường, chỉ do con người đi mãi mà thành đường”. Ông nói không sai, nhưng xem đường là chỉ do con người làm nên thì còn thiếu, bởi vì còn có đường đi của kiến, đường đi quen thuộc của thú rừng…không kể “đường đi” trên không của các loài chim thiên di hàng năm. Mà thôi, đó chỉ là suy luận cho vui, dẫu sao, đường do con người làm nên mới thật là quan trọng.
Nước là dấu hiệu đầu tiên mà các nhà khoa học muốn tìm thấy để xác định một hành tinh có sự sống hay không. Cho đến bây giờ mọi cố gắng tìm kiếm nước trong không gian vẫn chẳng kết quả gì. Và địa cầu vẫn là hành tinh xanh đơn độc, lang thang trong mênh mông vũ trụ! Cho nên sự quan trọng của nước là tuyệt đối. Nó quyết định sự sống còn của các sinh vật.
Dòng sông, theo tôi là một “kiểu hình” của nước, tích góp từ những chút giọt nhỏ nhoi nơi thượng nguồn, rồi “chảy” theo từng địa thế của đất. Và nếu nói theo Lỗ Tấn thì mặt đất làm gì có sông, chỉ do nước tự góp nhặt đâu đó rồi cùng nhau “chảy” về phía thấp mà thành.
Các bạn thân mến,
Tôi xin phép nói lan man chút đỉnh như trên về con đường và dòng sông bởi vì, có lẽ, mọi chuyến đi, xa và dài ngày, đều không thể thiếu chúng. Nhờ chúng cuộc đi trở nên thú vị và hấp dẫn. Chuyến đi của chúng tôi cũng sẽ qua những con đường và cũng sẽ dọc theo những dòng sông.
 
Last edited by a moderator:
Chào bác! Ý cháu nói là bác "hối hận" về việc đi xe đò hành xác mà tiếc là không chọn phương án đi xa máy, tiếc là không được vừa đi vừa khám phá . Hihi. Xe thì trên mui, giỏ xách thì bên cạnh - nếu ko thích cái ngột ngạt, bị nhồi nhét thì bác cứ... "Ê! Tao xuống đây!" rồi lại tiếp tục cái sung sướng "rong ruổi cùng Deahan" như bác đang mong ước lúc ngồi xe đò (hy sinh vé xe đò phần còn lại thôi)
 
Re: Daehan100cc và cuộc rong chơi ngàn dặm của 2 kẻ thích lang thang.

2.6.Ngày 17-4-2012.

Pakse -> Siphandon :130km.

2.6.1.Chợ Đào Hương ở Paksé.

Chúng tôi thức dậy lúc hơn 7 giờ sáng.Một giấc ngủ ngon ơ 5 giờ tuy không đủ giấc nhưng cũng phần nào giúp chúng tôi phục hồi sức khỏe.Đun ngay mấy lít nước cho vào chai nhựa,trụn 2 gói mì và pha 2 tách cà phê G7, chúng tôi ngon lành thưởng thức bửa điểm tâm tại phòng ngủ khách sạn Champa,mà không cần phải đi đâu vì thời gian của chúng tôi bây giờ rất quí.Thiệt tình,sau một ngày vất vả,đói khát,bửa ăn sáng với mì gói lại ngon hơn nắm cơm nếp trên xe hôm qua rất nhiều…

attachment.php

Nắm "xôi" Lào trên chuyến xe bão táp.

Sau khi ăn sáng,như thường lệ chúng tôi sắp xếp đồ đạc gọn ghẻ để sẳn sàng lên đường;nhưng trước hết,phải bỏ hành lý ở khách sạn để đi chợ Đào Hương.
10h10,rời khách sạn chúng tôi tìm đường đi ra chợ Đào Hương.Thấy một xưởng sửa xe có bảng chữ Việt,tôi ghé vào hỏi thăm.

attachment.php

Mở garage sửa xe là một trong những ngành nghề mau giàu ở Lào.

Paksé là tỉnh lỵ của tỉnh Champasak,đồng thời cũng là huyện lỵ của huyện Paksé,được xem là thủ phủ của Nam Lào.Paksé nằm trên hành lang Đông Tây,nối liền Việt Nam-Thái Lan,lại cách không xa biên giới Campuchia,nên từ lâu là một đầu mối giao lưu thương mại của 3 nước trên với Lào.

attachment.php


Đặc biệt ngôi chợ lớn nhất Pakse,cũng là lớn nhất vùng Nam Lào,lại do một người Việt Nam đầu tư hơn 5 triệu USD,xây dựng trên nền cũ của một ngôi chợ đã bị hỏa hoạn.Đó là chợ Đào Hương,vốn là biệt danh của một người phụ nữ Việt gốc Huế nhưng sinh trưởng tại đây(Tiếng Lào,Dao:Ngôi sao,Heuang:sáng,nên Dao Heuang có nghĩa là Ngôi sao sáng).

attachment.php


attachment.php


attachment.php


attachment.php
 
Last edited:
Re: Daehan100cc và cuộc rong chơi ngàn dặm của 2 kẻ thích lang thang.

Bà tên thật là Lê thị Lượng,đã trãi qua một thời thơ ấu gian khó,ít học,từng đi ở đợ,bán bánh;nhưng nhờ chịu khó,biết nắm bắt thời cơ nhờ một “trực giác kinh doanh”đặc biệt,sau những thành công nhỏ khi sản xuất và kinh doanh bánh gai,kẹo,mứt…bà chuyển sang kinh doanh đa ngành,mở rộng sang sản xuất và chế biến nông sản.Trên 90% diện tích và sản lượng cà phê Lào tập trung ở huyện Paksong,tỉnh Champasak,mà tập đoàn Dao Heuang, chiếm phần lớn.Đặc biệt thương hiệu cà phê “Dao” rất có uy tín trên thị trường Mỹ,EU và Nhật bản,do công ty của bà sản xuất.
Tuy là gốc Việt,nhưng sinh trưởng trên đất Lào,nên Bà Lượng cũng có bản chất thật thà nhân hậu như người Lào.Sự thành công của Bà vừa góp phần vào phát triển kinh tế Lào,làm giàu bản thân nhưng đồng thời cũng làm khá giả cho một số người Việt và Lào khác,nên người Lào ở Paksong gọi Bà là“Mẹ” để tỏ lòng tôn kính vì đã hết lòng giúp ích cho họ.
Trong khi người trồng cà phê Việt ở Tây nguyên luôn khốn đốn vì bị ép giá,thì nông dân trồng cà phê ở Lào luôn bán được giá cao.
Vào chợ Đào Hương,bạn không phải lo về ngôn ngữ,bởi vì đây là chợ mà tiểu thương Việt,Lào kinh doanh lẫn lộn nhau,nói tiếng Việt,người Lào không hiểu thì chắc chắn có người Việt kế bên thông dịch.Nhìn chung,Đào Hương rất giống như các chợ đầu mối lớn của ta,hàng hóa cũng chia thành nhiều khu vực,với số lượng dồi dào.Bây giờ tôi mới hiểu tại sao tiền Việt lại được sử dụng dễ dàng tại bến xe số 8 chiều hôm mới đến Pakse(đi tiểu 10.000đ,chai nước 30.000đ).

attachment.php

Khu vực giày dép,bóp,xách…

attachment.php

...thực phẩm...

attachment.php

...cũng là thực phẩm?

attachment.php

...và thợ bạc.


Bà xã vào chợ tìm mua thêm ít dầu gió,giá tại đây lại rẻ hơn trên Vientiane.Bà ấy còn mua thêm cà phê G7,ít mì gói,bánh ngọt và đặc biệt là mấy miếng gà nướng vừa lấy xuống từ trên bếp,nóng hổi.Tôi đi lòng vòng,xem chợ và mua một gói thuốc lá Ara,con két,he he,nửa thế kỷ rồi tôi mới gặp lại!Cuối cùng,một việc quan trọng nửa là đổi tiền,100USD,được 800.000kip.

attachment.php

Chị tiểu thương bán dép kiêm thu đổi ngoại tệ.


11h10’,chúng tôi rời chợ.
Trên đường trở về khách sạn,bổng “được” 2 CSGT Lào chận đường kiểm tra.Bà xã tui hoảng hồn,tui nói bình tĩnh,có gì đâu mà sợ.Ôi tội nghiệp,cái nỗi sợ hãi trước nhân viên công quyền ăn sâu trong đầu óc nhiều người từ lúc nào không biết, khiến nó trở thành như một nghịch-lý-có-thật,hể bị xét hỏi thì lại giật mình giật mẩy,dù biết chắc mình chẳng vi phạm điều gì.Bây giờ,trên xứ lạ,cũng thế,dù tự tin mình hợp lệ nhưng vẫn cứ lo âu.Bà xã xuất trình giấy tờ:hộ chiếu,giấy phép tạm nhập xe,bảo hiểm,bằng lái,…sau một hồi xem xét 2 vị trả lại giấy tờ,mặt vẫn lạnh như tiền.Tui tranh thủ xin “chộp” ảnh kỷ niệm nhưng 2 vị khoát tay bỏ đi,bà xã chỉ kịp chộp tui và 2 cái lưng áo vàng.

attachment.php

Phải công nhận đây là nụ cười sượng nhất trên đất Lào,không ngờ ảnh bà xã chộp thật...đúng lúc,xuất thần!
 
Last edited:
Chào phuongnam 1998,
Không có chi.Mà đúng là khó quên thiệt,tiếc là mình hơi lớn tuổi,không "máu" như tụi nhỏ,nếu các bạn trẻ mình đi vào dịp này thì tha hồ giao lưu,cứ nhào vô chơi đại,bảo đảm các bạn Lào sẽ thích nếu mình chơi đàng hoàng.
Doigiaymoi.
 
Này Lu-xa-bu ơi,
Cái lúc mà chảu biểu "Ê!Tao xuống đây!" thì mới chạy đâu chừng 150km thôi,khi đó chưa "phê" lắm,mới chỉ non 1/4 quãng đường mà đã "bỏ của chạy lấy người" rồi thì đau bụng lắm.Hơn nửa,mình có biết khoảng đường còn lại ra sao(chuyến lên mình đi trong đêm mà),nếu nó cứ "chán phèo thì quá uổng tiền,chừng ngồi mòn mõi ở trạm dừng thứ hai mới thấy phê,..thôi,được này mất kia,"ẹn dzoi" cái chuyến xe bão táp dẫu sao cũng là một trãi nghiệm...thú vị!Và khi tháy là thú vị thì cũng ...tốt thôi!
Doigiaymoi.
 
Re: Daehan100cc và cuộc rong chơi ngàn dặm của 2 kẻ thích lang thang.

khâm phục bác quá! mà hành trình của hai bác định đến đâu vậy?
*4/Buổi chiều,tôi qua nhà thi đấu Phú Thọ,để rước bà xã và chào từ giã mấy người quen.Đội Long xuyên giành được giải 3,một kết quả không tệ.

attachment.php


Nhà thi đấu nằm trên đường Lý Thường Kiệt,ngang với Trường Đại Học Bách Khoa,đã một thời tôi hay lui tới.Chàng sinh viên tỉnh lẽ vẫn còn những kỷ niệm khó quên khi lang thang qua các con đường im vắng giữa các Khoa,hoặc ngồi chờ “người bạn nhỏ” bên buội tre vàng trường Hóa học.Nghe nói bây giờ buội tre vẫn còn và biết đâu đang có một “gã khờ” nào đó,lặng lẽ ngồi chờ …để nhặt lá tre rơi!
Không còn thời gian,nên khi chạy ngang qua tôi chỉ ngoái nhìn ngôi trường cũ để mong “tìm lại dấu giày xưa”…
……..
Chợt một sáng bồi hồi đôi giày mọi
Đếm dấu chân từng đã bước một thời,
Giữa trường xưa nhè nhẹ lá khô rơi
Ta bỗng thấy ngập tràn hương ngày cũ.

Chợt một sáng bồi hồi qua lối nhỏ
Giữa sân trường rất lạ lại rất quen
Ta chậm đi qua mấy vạt cỏ xanh
Mong tìm lại dấu giày xưa đã bước.

Chợt một trưa nắng vàng sân ngày trước
Ta trở về như khách lạ lãng du.
Trong không gian âm ĩ những lo âu
Thèm một chút lặng yên trưa Hóa học,
Thèm một chút tiếng xe Lam chợt đến
Rồi chợt đi mang nỗi nhớ mênh mông,
Thèm một ổ bánh mì trưa,lót dạ.
Buội tre vàng cũng thèm chút …ngày xưa!
Gió thoảng qua rơi lá úa sân trưa,
Lòng chợt thấy bồi hồi,em,“blouse”trắng
Khoảng sân kia có còn nguyên vạt nắng?
Đợi buổi học chiều ngập cỏ lá tre.

Chiều Phú Thọ sân trường nghiêng bóng nhỏ
Áo ai bay trong gió nhẹ,lá bay
Phòng lab xưa có còn ai đứng đợi?
Ta trở về,tìm lại dấu giày xưa!

Phòng lab xưa có còn lưu dấu cũ?
Đợi một ngày,ta tìm lại bóng ta!
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
36,681
Bài viết
1,135,142
Members
192,382
Latest member
new88markets
Back
Top