Doigiaymoi
Phượt gia
Re: Daehan100cc và cuộc rong chơi ngàn dặm của 2 kẻ thích lang thang.
Tới đây,không muốn trở lại vùng chiến sự quen thuộc,chúng tôi rẻ vào những con đường nhánh,tình cờ bắt gặp.Nhờ thế,bà xã tôi chụp được một ảnh thật dễ thương và không kém phần cảm động,4 cha con cùng chơi Tết trên “xe kéo thùng”,một chiến sĩ “nhí” không ngần ngại nhả “đạn nước” vào nhóm “phóng viên đang tác nghiệp.
Thú thật,dù chỉ mới 4 ngày trên đất nước triệu voi,chúng tôi không thể ngờ rằng mình đã đi sâu đến thế trong hoạt cảnh đời thường của một xã hội Lào dễ mến.Dễ mến đến độ,chắc chắn sau này khi trở lại quê hương,tôi không thể nào quên được,cũng như không thể nào không tự hỏi sao có một dân tộc tuyệt vời như thế!
Lòng vòng một hồi chúng tôi lại cắt ngang đường PhonKeng,nơi có quán uông-nước-dừa-được-ăn-gỏi-cá,hôm qua.
Các nữ chiến sĩ “bán dừa”,lúc này, vẫn dũng mãnh như bửa trước,khiến chúng tôi lảnh đủ 1 gáo lúc tiếp cận săn hình,chẳng có sao vì mình cũng chộp được một ảnh thật động.
Chỉ cần bị ướt một lần là sẽ đón nhận những “ướt nhẹp” tiếp theo,dù tôi đang mặc chiếc áo thun có hình và chữ “Bảo Tàng Quang Trung” trước ngực,chắc hẳn họ cũng nghĩ mình chỉ…là “lính đánh thuê”.
Tạm dừng nghĩ sau một hồi “xung trận”.
Rời quán dừa,chúng tôi chạy ngược ra ngoại ô theo đường Q.lộ 13,để đến bến xe,vừa xem “mặt trận phía Nam” thế nào,vừa thăm dò chuyến “bus”trở về Pakse vào ngày mai.
Gặp lại anh bạn tài xế và bà chủ xe,mừng quá,tưởng sẽ cùng trở lại hạ Lào,nào ngờ xe anh ta chạy đêm,17h50’ sẽ khởi hành.Anh nói sáng mai sẽ có chuyến 07h,cô,chú cứ ra đây,anh còn cho số điện thoại để liên lạc nếu cần giúp đở.
Giã từ anh bạn trẻ mà trong lòng mình tự hỏi biết có còn gặp lại,nhưng với tấm hình này,chắc chắn sẽ mang theo để gửi cho anh khi có dịp trở lại Pakse hay Vientiane.
Khu vực này đúng là thật yên tĩnh,mọi sôi động đều dồn về hướng trung tâm.Chúng tôi chạy theo đường PhonKeng,trở về chỗ quán dừa,rồi quyết định rẻ sang con đường cặp quán,bên tay trái.Không ngờ chúng tôi đã đi đúng cái “mặt trận phía Tây” không yên tĩnh.Vừa “phụp” vào một đoạn ngắn đã thấy chiến trường đang “hừng hực”lửa binh!
Mặt trận phía Tây không yên tĩnh.
Bỗng đâu phía sau có tiếng còi lạ lùng kèm theo tiếng nhạc nền ầm ĩ,ngoái lại nhìn mới thấy cái hình ảnh có một không hai của “con bọ quái” màu cánh sen,ấn tượng đến… sững sờ!
Tới đây,không muốn trở lại vùng chiến sự quen thuộc,chúng tôi rẻ vào những con đường nhánh,tình cờ bắt gặp.Nhờ thế,bà xã tôi chụp được một ảnh thật dễ thương và không kém phần cảm động,4 cha con cùng chơi Tết trên “xe kéo thùng”,một chiến sĩ “nhí” không ngần ngại nhả “đạn nước” vào nhóm “phóng viên đang tác nghiệp.
Thú thật,dù chỉ mới 4 ngày trên đất nước triệu voi,chúng tôi không thể ngờ rằng mình đã đi sâu đến thế trong hoạt cảnh đời thường của một xã hội Lào dễ mến.Dễ mến đến độ,chắc chắn sau này khi trở lại quê hương,tôi không thể nào quên được,cũng như không thể nào không tự hỏi sao có một dân tộc tuyệt vời như thế!
Lòng vòng một hồi chúng tôi lại cắt ngang đường PhonKeng,nơi có quán uông-nước-dừa-được-ăn-gỏi-cá,hôm qua.
Các nữ chiến sĩ “bán dừa”,lúc này, vẫn dũng mãnh như bửa trước,khiến chúng tôi lảnh đủ 1 gáo lúc tiếp cận săn hình,chẳng có sao vì mình cũng chộp được một ảnh thật động.
Chỉ cần bị ướt một lần là sẽ đón nhận những “ướt nhẹp” tiếp theo,dù tôi đang mặc chiếc áo thun có hình và chữ “Bảo Tàng Quang Trung” trước ngực,chắc hẳn họ cũng nghĩ mình chỉ…là “lính đánh thuê”.
Tạm dừng nghĩ sau một hồi “xung trận”.
Rời quán dừa,chúng tôi chạy ngược ra ngoại ô theo đường Q.lộ 13,để đến bến xe,vừa xem “mặt trận phía Nam” thế nào,vừa thăm dò chuyến “bus”trở về Pakse vào ngày mai.
Gặp lại anh bạn tài xế và bà chủ xe,mừng quá,tưởng sẽ cùng trở lại hạ Lào,nào ngờ xe anh ta chạy đêm,17h50’ sẽ khởi hành.Anh nói sáng mai sẽ có chuyến 07h,cô,chú cứ ra đây,anh còn cho số điện thoại để liên lạc nếu cần giúp đở.
Giã từ anh bạn trẻ mà trong lòng mình tự hỏi biết có còn gặp lại,nhưng với tấm hình này,chắc chắn sẽ mang theo để gửi cho anh khi có dịp trở lại Pakse hay Vientiane.
Khu vực này đúng là thật yên tĩnh,mọi sôi động đều dồn về hướng trung tâm.Chúng tôi chạy theo đường PhonKeng,trở về chỗ quán dừa,rồi quyết định rẻ sang con đường cặp quán,bên tay trái.Không ngờ chúng tôi đã đi đúng cái “mặt trận phía Tây” không yên tĩnh.Vừa “phụp” vào một đoạn ngắn đã thấy chiến trường đang “hừng hực”lửa binh!
Mặt trận phía Tây không yên tĩnh.
Bỗng đâu phía sau có tiếng còi lạ lùng kèm theo tiếng nhạc nền ầm ĩ,ngoái lại nhìn mới thấy cái hình ảnh có một không hai của “con bọ quái” màu cánh sen,ấn tượng đến… sững sờ!