What's new

[Chia sẻ] Đi tìm Đế chế đã mất

P1: Từ giấc mơ tới hiện thực

Say mê với những miền đất lạ, đắm chìm trước những di sản mà loài người để lại. Kẻ phiêu bạt không muốn ngồi một chỗ hưởng thụ cuộc sống, khi đa số mọi người tính toán đổi nhà, mua xe.... Thì tôi lại đứng trước tấm bản đồ, đánh dấu những vùng đất chưa đến được và lập kế hoạch lên đường.
Nam Mỹ hay Mỹ la tinh, cái tên cũng đã đủ gợi lên trí tò mò của phượt thủ. Từ thánh địa Machu Picchu cho tới những con đường bụi bặm. Từ lối sống hoang dã của con người nơi đây cho tới những bộ ngực vừa đi vừa nhún nhảy như muốn bật ra khỏi chiếc áo pull của các cô gái bất kỳ lúc nào. Những điếu cigar được cuộn tròn trên ngón tay kẻ lãng tử hay ly rượu vang Chile sóng sánh như nước mắt của người Inca - khóc cho một đế chế đã mất. Tất cả những thứ đó thu hút trái tim và đôi chân tôi về nơi đây
Cái kế hoạch đi Nam Mỹ này đối với tôi cũng hết sức tình cờ. Trong thời gian đi phượt ở Nga bị gãy chân, ngồi ngắm tuyết rơi qua cửa kính chán chê. Tôi lôi đt ra tìm đọc một thứ gì đó. Vô tình đọc được cuốn "Lost city of the Incas" của Hiram Bingham (cũng là người tìm ra thánh địa này). Buổi tối tôi bàn với bạn đồng hành của tôi, thế là 2 thằng "Oh! Zee!" Bắt tay vào xây dựng kế hoạch cho đi Nam Mỹ vào năm tới.
Đối với một thằng đam mê văn hoá, lịch sử như tôi, trước khi đến một quốc gia nào, một công trình nào cũng phải tìm hiểu về nó trước. Thế nên khi về Vietnam việc đầu tiên là tìm những sách về Nam Mỹ để đọc. Nhưng tiếc thay, sách về Nam Mỹ cũng không có nhiều, ra hàng sách toàn thấy những tiểu thuyết mùi mẫn rồi cướp, hiếp giết.... Vậy là muốn đọc về nó, muốn tìm hiểu về nó phải đọc từ bản gốc. Lại cắn răng lên amazon.com ship mấy cuốn sách về đọc và tìm hiểu. Tránh trường hợp mình đến đó, đứng đó nhưng không biết nó là cái gì.
Cái chân què của tôi lành chậm hơn là tôi tưởng nên kế hoạch lại phải delay thêm gần 1 năm nữa. Sau khi trekking những con đường khó khăn tại Vietnam, cảm thấy cũng đã đủ sức khoẻ cho việc đi Nam Mỹ. Tôi bắt tay vào xây dựng kế hoạch
Việc đầu tiên là lập team đi, ngoài tôi và người bạn đồng hành đi cùng nhau từ Nga cần tuyển thêm vài người nữa. Khi chúng tôi bắn tin đi phượt Nam mỹ, có rất nhiều người muốn join cùng. Sau khi qua vài lần sát hạch chúng tôi cũng lập được 1 team gồm có 4 người toàn là những phượt thủ lão luyện. Nhưng có lẽ may mắn nhất cho chúng tôi là có được một người anh cả của nhóm. Bác này đã từng học ở Cuba 6 năm nên biết thông thạo cả 2 thứ tiếng Tây Ban Nha và Bồ Đào Nha. Như vậy là quá đủ cho chuyến đi rồi.
Hết online rồi offline họp bàn phân chia công việc. Ông anh cả được nhận nhiệm vụ book vé máy bay, người bạn đồng hành đi từ Nga với tôi nhận nhiệm vụ book khách sạn, tôi nhận nhiệm vụ xin Visa vào các nước. Còn 1 ông nữa thì lăng xăng hỗ trợ anh em.
Họp bàn xong cũng ra được cái kế hoạch 45 ngày và budget khoảng 10.000 USD cho chuyến đi. Lại phải thu xếp công việc và quan trọng là cày ra cho đủ số tiền đó.
Đi Nam Mỹ, một mảnh đất xa lạ, một nền văn hoá khác biệt. Cách VN mình đến nửa vòng trái đất. Và quan trọng nhất là cực kỳ nguy hiểm. Nên tất cả bạn bè và người thân ai nấy cũng đều can ngăn tôi đi. Nhưng một thằng đã ngồi uống rượu trên Golan, đã từng xẻ dọc bờ tây sông Jordan đi vào vùng cài răng lược giữa Palestine và Israel. Hay lên vĩ tuyến 38 biên giới giữa Triều Tiên và Hàn Quốc. Thì cái chuyện đối mặt với nguy hiểm ở Nam Mỹ ư? Quá nhỏ. Nghĩ vậy nên tôi quyết chí ra đi. Xét cho cùng cuộc sống luôn phải đối mặt với hiểm nguy. Khi tham gia giao thông ở VN mình mà mỗi năm còn chết tới hơn vạn người thì những hiểm nguy kia chỉ là chuyện nhỏ đúng không các bạn? Hơn nữa cái máu xê dịch nó cũng ngấm vào tôi, khi đọc những dòng của cụ Nguyễn Tuân mượn từ Paul Morand làm lời đề từ cho truyện " Thiếu quê hương" "Ta muốn sau khi ta chết, có người thuộc da ta làm chiếc vali".

Đấy các cụ còn như thế, con cháu làm sao có thể hèn kém được. Nhấc mông lên và phi thôi các bạn.


Ảnh ăn cắp trên mạng và tất nhiên chưa được sự đồng ý của tác giả :))​



 
Từ đây lên Machu Picchu chỉ có 2 options: Một là đi bộ, hai là cắn răng móc ví mỗi ông 24 USD để đi xe bus lên. Tất nhiên là tuy buốt ruột nhưng chúng tôi bắt buộc móc ví vì không có thời gian. Mà cái giá vé này rất buồn cười, Khách nước ngoài bị chém 24 USD, còn trong nước thì có 15 USD thôi. Hình như các điểm du lịch ở VN mình bỏ cái giá vé phân biệt đấy rồi thì phải. Ở Peru này vẫn còn hóa ra các ông này cũng biết cách cắt cổ khách du lịch phết
Mà chỉ có 1 công ty xe bus được độc quyền lên thôi, ở giữa đường họ còn làm hẳn cái mô hình xe bus của công ty được độc quyền lên chắc để khách đỡ bắt phải xe dù :))

Lúc chúng tôi đứng mua vé, có 1 em đến giới thiệu là tour guide và nói "Các anh có cần thuê không?"
Tính tôi rất hay nể nang phụ nữ và rất khó từ chối phụ nữ bất cứ cái gì. Nếu em này xinh đẹp thì thôi cũng cắn răng thuê em nó xem em nó luyên thuyên ra răng? Nhưng em này lại thuộc hàng cá "xấu" nên thôi tôi từ chối thẳng
"Chọn nhầm đối tượng rồi em ơi, ở đâu thì anh cần chứ ở Machu Picchu này anh đọc về nó rất nhiều rồi. Anh còn biết từng viên đá nó ở chỗ nào. Anh lên đây mục đích là kiểm chứng với những gì mình đã đọc và nếu có thể thì tự tay sờ vào đấy thôi"
Mà tôi từ chối phụ nữ hay dọa tự tử lắm, nên nhìn mặt em này chán đời, tôi đoán đi ra chỗ bờ sông Urubamba chắc nhẩy cầu tự tử :D


Giá vé đây, phân biệt vãi






Mô hình chiếc xe bus chở chúng tôi lên. 24 USD cho 20' tính ra mỗi phút mất cmn hơn 1 USD nhanh hơn cả đốt :(



 
Last edited:
Mua vé xong, chúng tôi lên xe. Lên bất cứ xe nào cũng được chứ không nhất thiết phải nhìn biển số. Càng chạy lên con sông Urubamba càng thu nhỏ lại trong mắt chúng tôi. Nói chung là cua cũng kinh phết và đường khá nhỏ. Trên đường có những bạn backpacker đi bộ tiết kiệm 24 USD. Thật sự là tôi nể phục các bạn ấy lắm






 
Chạy 20' thì đến trạm soát vé vào Machu Picchu, trước trạm soát vé có một nhà hàng có thể ăn uống lấy sức để thăm thú Machu Picchu. Và quan trọng là nó có nhà anh William Cường. Các bạn lên tới đây nhớ lái trước khi vào Machu Picchu nhé. Chứ không vào bên trong không có chỗ lái đâu, mà lái bậy ở đây rất khó. Khách du lịch lúc nào cũng nườm nượp cầm smart phone trên tay. Không cẩn thận nó chụp cho cái ảnh rồi đăng lên "Made in Vietnam" thì bỏ mẹ :))


 
Bước vào trong bạn phải leo thêm khoảng gần 200m bậc thang nữa mới bắt đầu đặt chân đến được Machu Picchu. Đến đâu sẽ có biển chỉ dẫn ở đó nên rất dễ đi. Tôi vòng lên núi Machu Picchu để view toàn bộ thành phố Machu Picchu trước sau đó vòng sang xem Cầu Inca rồi mới vào thành phố


Những bước chân đầu tiên trên vùng đất thánh






Biển chỉ dẫn khá cụ thể



 
Machu Picchu​


Vì đây là điểm đến quan trọng nhất trong hành trình của chúng tôi. Nên tôi lại xin phép các bạn dài dòng tý

Machu Picchu, cái tên đọc lên đã làm hưng phấn bao con tim của các phượt thủ. Chắc hẳn là những người yêu xê dịch ai cũng mong được đến đây một lần. Không phải nó là một trong bẩy kỳ quan của thế giới mà còn hơn thế nữa. Thế nên hôm nay được đứng ở đây chiêm ngưỡng nó cũng là một điều may mắn trong đời

Tôi cũng đã đi 4/7 kỳ quan của thế giới nhưng đến với Machu Picchu luôn có sự khác biệt vì có lẽ chỉ có Machu Picchu (có lẽ là cả Petra) mới bắt mình tốn nhiều công sức để chiêm ngưỡng nó. Phải bay nửa vòng trái đất, trải qua các loại phương tiện từ đi bộ, taxi, tàu... mới tới được. Ngoài ra chỉ duy nhất có Machu Picchu mang trong lòng của nó những điều huyền bí về một đế chế tự nhiên tan rã và gần như tự nhiên biến mất. Cho đến ngày nay những điều hiểu biết về đế chế này và chính Machu Picchu vẫn còn nhiều hạn chế. Trong một nền văn minh rực rỡ đó cũng chỉ có duy nhất Machu Picchu còn lại khá nguyên vẹn và nó là chìa khóa để mở vào một cánh cửa bí mật.

Thật may mắn cho nhân loại. Nếu như Machu Picchu bị người Tây Ban Nha phát hiện ra thì chắc chắn là ngày nay chúng ta sẽ không còn được nhìn thấy nó. Trong suốt bốn trăm năm, Machu Picchu được rừng già che chở và nó chỉ mở ra khi không còn mối nguy hại, khi nó biết được là sự hiện hữu của nó trên thế giới này sẽ trở lên vĩ đại.



Tôi phải đưa cái ảnh có mặt tôi vào không các bạn lại bảo tôi ăn cắp ảnh trên mạng :))



 
Last edited:
Hiram Bingham và sự phát hiện ra Machu Picchu


Vào đầu thế kỷ 20 có một ông Giáo sư của trường đại học Yale – Hoa kỳ, tên là Hiram Bingham. Ông này nhà rất giầu mà giầu có gốc chứ không phải như bọn bán đất mới nổi ngày nay.(Gia đình vợ ông là một trong những gia đình quý tộc của nước Mỹ). Mà bọn giầu thì nó hay khùng, chẳng được học gì về khảo cổ học. Nhưng hâm hâm đi say mê nền văn minh Inca nên ông này quyết tâm sang Peru ngó nghiêng xem sao. Với mục đích đi tìm Vilcabamba – Thành trì cuối cùng của người Inca.
Đấy là đài báo chính thống nói thế, chứ bọn xấu và đài địch nó bảo ông này mê vàng của người Inca. Sang tìm xem có gì sót lại không kiếm cái dây chuyền đi tặng nhân tình :D Thôi thì miệng lưỡi thế gian biết làm sao được. Đầy ông cũng hành động tốt mà chúng nó còn thay nhau đưa lên Facebook dìm hàng kia kìa. Ở đời ghen ăn tức ở là chuyện bình thường đúng không các bác?

Mà Vilcabamba là cái gì mà ông Hiram Bingham này phải mất công đi tìm? Theo các giáo sĩ chép sử: Sau khi Manco Capac đệ nhị thất bại trong cuộc vây hãm Cusco. Ông ta đem rất nhiều vàng bạc và đồ thờ còn giấu được chạy lên phía bắc đi sâu vào trong rừng nhiệt đới. Ở đó ông cho xây dựng lại các cung điện, đền đài và cùng hoàng tộc sống ở trong đó.....

Khổ nỗi ông này mặc dù học lên tới GS, TS rồi nhưng chắc cũng mua bằng nên đọc sách không tới nơi tới chốn :)) . Vilcabamba đã bị Toledo phá cmn mất từ năm 1572 rồi còn đâu. Thế mà cứ đi tìm cái không hiện hữu. Theo cuốn “Lost city of the Incas” của ông thì ông đi khó khăn lắm. Mấy lần chết hụt, có cả lính hỗ trợ đi cùng...Chắc ông này cũng có máu cướp biển hay thám hiểm còn sót lại nên mới chăn êm, nệm ấm, rượu ngon, gái đẹp không dùng mà đùng đùng đi dấn thân vào chỗ nguy hiểm như thế. May cho ông này là sinh ra ở Mỹ chứ ở Việt nam thì chắc vợ con nó cho mẹ nó vào Trâu Quỳ mà thám với chả hiểm trong đó.

Ấy nhưng ông này lại ăn rùa, trong lần chán đời vì đi mãi không ra được kết quả gì. Buổi tối đến vào làng mua rượu rồi ngồi uống với bọn thanh niên thất nghiệp và mấy lão già nát rượu người địa phương chém gió. Chắc hôm đó lão già nào đấy cũng trượt lô đề nên mới say rượu nói cmn ra là gần đây trên núi Machu Picchu có một thành phố bị bỏ hoang và nếu mày cho tao tiền thì tao sẽ chỉ chỗ.

Úi rời! Tưởng gì chứ ông này nhà chẳng có gì, có mỗi tiền. Mắt ông sáng quắc lên, tay chân run lập cập đánh rơi cmn chai rượu đang uống dở mà đứng lên móc tiền ra ném vào lão già nát rượu kia.
Ngay lập tức ông này đánh dấu bản đồ và đến nơi đó khám phá. Nhưng đến nơi ông thất vọng vì toàn thấy rừng già với những cây cổ thụ rồi dây leo, tầm gửi bò lên che đầy những ngôi nhà rêu phong đổ nát. Ông chụp mấy kiểu ảnh, cho người ở lại lập bản đồ rồi cùng đoàn tùy tùng tiếp tục đi tìm Vilcabamba. Chắc trong bụng cũng chửi lão già nát rượu hôm qua lừa mình.

Hiram Bingham đi đến được một vùng trên bản đồ ông đánh dấu dựa theo các ghi chép của các nhà chép sử được coi là Vilcabamba. Ông cho người chặt cây, đào xới nhưng rốt cuộc chẳng có gì ngoài mấy hòn đá và mấy bộ xương người còn sót lại. (Sau này người ta xác định được vị trsi của Vilcabamba cách chỗ Hiram Bingham đào có đúng 200m. Tuy nhiên cũng chẳng còn gì)

Thất vọng ông quay về Mỹ, xin lỗi vợ con vì đi tiêu mất số tiền khá nhiều mà không làm được gì. Cứ tưởng rằng mọi chuyện trôi qua và chúng ta cũng chẳng bao giờ biết tới Machu Picchu nữa. Thì đùng một cái trong một đêm khó ngủ Hiram Bingham dậy lục đống sách cũ và bản đồ so đi so lại đo đạc, tính toán... nhưng chắc do say rượu nên ông lại tin Machu Picchu chính là Vilcabamba

Lập tức ông quay lại nhưng tiền đâu mà đi? Lần trước đã lấy một đống tiền của vợ đi tiêu rồi. Lần này mà còn mở miệng ra xin nữa có mà nó xé xác. Nên ông phải kêu gọi nhà tài trợ đó là Đại học Yale và tạp chí National Geographic. Đến Peru ông còn chém gió làm cho Tổng thống Peru tin là thật nên cũng ủng hộ và cho cả quân đội đi dọn dẹp cùng

Họ khai quật, đào bới từ năm 1912 đến năm 1915 dần dần Machu Picchu cũng được hiện rõ. Và trong thời gian này Hiram Bingham cũng cho chuyển rất nhiều cổ vật về Đại học Yale để nghiên cứu.
Nhưng ông này quan hệ với báo chí cũng kém. Đáng lẽ phải bỏ tiền ra PR rằng “Tao là kẻ đi cứu nền văn minh Inca, tao là người cầm chìa khóa mở cánh cửa bí mật vào Đế chế đã mất....” Thì ông lại kệ cmn thế là bọn báo giới tức điên lên. Đăng bài cho rằng ông đánh cắp cổ vật và vàng của Peru về Mỹ....

Thấy tình hình rất chi là tình hình, ông dek dám quay lại Peru nữa mà về Mỹ gia nhập không quân lái máy bay chơi chơi. Sau này ông cũng lên được tới thống đốc rồi thượng nghị sĩ bang Connecticut. Về già chán đời ông ngồi viết cuốn “Lost of the Incas” và vẫn tin rằng Machu Picchu là thành trì cuối cùng của người Inca

Thế còn số phận của những cổ vật của Machu Picchu bị ông đưa về Mỹ ra sao? Chính phủ Peru năm lần bảy lượt đòi trường Đại học Yale số cổ vật này. Ông Yale bảo “Chúng mày không đủ trình độ nghiên cứu đâu, cứ để tao giữ tao nghiên cứu cho. Khi tao công bố trên các tạp chí lớn. Mày lại chẳng thu được bội tiền ấy chứ....” Giọng này nghe quen lắm :)) Và cho đến tận năm 2010 gần 100 năm sau trường Đại học Yale mới trả hết cho chính phủ Peru số hiện vật đó


Ảnh Hiram Bingham chụp ở lều khi khai quật Machu Picchu (ảnh này thì đi ăn cắp thật :)) )


 
Đến Machu Picchu không thể không bỏ quyển nhật ký trong balo ra để ghi lại vài dòng cảm xúc:

"Hôm nay, tôi đến đây. Đứng giữa một thành phố biểu tượng cho một nền văn minh, đế chế đã mất. Đế chế Inca đã từng là một đế chế lớn mạnh nhất trên toàn bộ lục địa nam Mỹ này. Vào thời cực thịnh Inca trail của họ dài bằng đúng đường xích đạo.
Thế nhưng hôm nay, mọi dấu tích về nền văn minh này gần như hoàn toàn bị xoá sổ. Trừ Machu Picchu này còn khá nguyên vẹn
Thế nên không có một đế chế nào dù mạnh đến đâu, văn minh đến mấy trường tồn mãi mãi"



 
Last edited:

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
59,439
Bài viết
1,175,922
Members
192,105
Latest member
TonyPhat
Back
Top