What's new

Độc hành Sài Gòn - Hà Nội - Hạ Long - Sapa

Khuya nay, tình cờ được một cô bạn mới quen có cái nickname paven khích lệ, tôi quyết định viết một bài hồi ức về chuyến đi bụi miền Bắc của mình. Chuyến đi cách đây đã 6 tháng, cũng khá lâu rồi nhưng ấn tượng về nó thì vẫn còn đọng lại rất nhiều. Có lẽ tôi sẽ viết bài này hơi chậm và trầm lắng một chút. Bởi bản chất của chuyến độc hành này mang hơi hướng của một kẻ đang tìm về lối “sống chậm”. Tôi nghe ở đâu đó rằng “Đôi khi bạn cần phải sống chậm lại để không hời hợt, chậm lại để nuôi chín cảm xúc, để lắng nghe nhịp chảy của cuộc sống...Và chậm lại để nhìn lại, chậm lại để… nhanh hơn...”

Tạm biệt Sài Gòn vài ngày nhé!
11.jpg
 
Last edited:
Mấy nay trang phượt cứ nghẽn mạch, phải tranh thủ post bài kẻo lại nghẽn luôn cảm tưởng mất.
_____________

Dạo vài vòng ở chợ Cốc Lếu, tôi phải ra ga Lào Cai, trong lúc chờ lên tàu, tôi trò chuyện với Nguyệt và một cặp vợ chồng trẻ cũng đang ở ga chờ chuyến tàu về Hà Nội. Trong chuyến Sapa này đã không dưới chục lần tôi phải trả lời cái câu hỏi “sao lại đi một mình?”. Ngẫm nghĩ, một mình có gì là lạ đâu, một mình là cái gì mà sao nó làm phiền tôi thế nhỉ?

Nhưng cái đáng lo nhất là tôi đi chuyến tàu lúc 19h30, tức là sẽ đến Hà Nội vào khoảng 4h sáng. Vào cái giờ đấy thì không biết khách sạn nào sẽ mở cửa, mà nhà bạn nơi tôi gửi đồ thì chẳng tiện. Tôi gọi điện cho khách sạn ở khu phố cổ thì họ hết phòng, phải đến trưa khách trả thì tôi mới check in được. Kiểu này tôi không biết phải lang thang nơi nào đây, Sài Gòn thì tôi còn rành rẽ, chứ Hà Nội thì tôi chưa biết phải xoay sở thế nào. Nguyệt nghe tôi gọi tứ tung chỗ để tìm nơi trú thân, cô ấy mời tôi về nhà chơi vì cô ấy cũng chỉ ở có một mình. Thật sự tôi rất ngại nên từ chối, bảo rằng tôi sẽ gọi cô bạn ở Hà Nội để khỏi phiền Nguyệt.

Ở gần ga Lào Cai có khá nhiều cửa hàng đồng giá 7.000 đồng, tôi cũng vào ngó nghiêng vài thứ.

SAM_2798.jpg


Tàu lăn bánh, may mắn là lúc về tôi lại chung khoang với Nguyệt, không còn phải chịu cảnh một mình xa lạ trong gian buồng nhỏ bé. Chẳng hiểu sao lúc này tôi cảm thấy lạnh khủng khiếp. Có lẽ vì thời tiết bên ngoài cũng khá rét, lại cộng thêm cái khoang 4 có máy lạnh nữa. Tôi loay hoay mãi mà vẫn không chỉnh được điều hòa, và cuối cùng đành nằm co ro chịu rét với cái chăn mỏng manh trên tàu. Nguyệt thấy tôi nằm như con tôm nên nhường cho tôi cái chăn của bạn ấy, còn bạn ấy thủ sẵn áo ấm nên đỡ lạnh hơn. Gặp được một người bạn đồng hành thế có phải là tuyệt không?

Vẫn cứ xình xịch và dằn xóc, tàu có lúc nhanh, có lúc chậm vì dừng ở ga nào đấy, nên giấc ngủ của tôi cũng chập chờn. Sapa với sương mờ đã ở lại phía sau. Và quả thật tôi về đến ga Hà Nội vào cái giờ khá quái chiêu: 4h sáng! Lúc này tôi thật tình là chẳng biết phải làm sao để tìm chỗ lang thang, Nguyệt lại một lần nữa rất nhiệt tình bảo tôi cùng về nhà chơi vì bạn ấy ở một mình cũng buồn lắm. Vậy là chúng tôi thẳng tiến vào khu Trần Duy Hưng.
 
Sau một vài cuộc trò chuyện, tôi mới biết Nguyệt từ Thái Nguyên lên Hà Nội, làm trong quán ăn Hàn Quốc ở khu Trần Duy Hưng. Lên Hà Nội một mình, thuê nhà ở cũng một mình, nên có lẽ cô ấy rất cởi mở. Nguyệt cũng đã từng vào Sài Gòn, và bảo “trong ấy mưa thì cứ mưa suốt, chẳng đi đâu được, còn nắng thì đen nhẻm”. Tôi cười bảo “đặc trưng của Sài Gòn là thế”

Thế nhưng sức khỏe của cô bạn mới quen của tôi lại khá trầm trọng. Vì Nguyệt bảo Sapa lạnh quá lại làm mấy chứng bệnh của cô ấy có dịp tái phát. Chúng tôi ra hiệu thuốc gần nhà nhưng không hiểu sao tôi chẳng mấy tin tưởng ông bán thuốc này. Tôi bảo phải đến bệnh viện khám thì yên tâm hơn, thế là Nguyệt giao cả cái xe máy cho tôi chở. Mà tay lái của tôi ở Sài Gòn thì “lụa” rồi, có điều giao thông ở Hà Nội vẫn là một nỗi ám ảnh với tôi từ ngày đầu tiên trên đường từ Nội Bài vào thành phố.

Đến đây tôi phải thú nhận một điều, rằng tôi rất sợ bệnh viện. Sợ cái không khí của bệnh viện, sợ cái mùi thuốc sát trùng của bệnh viện, sợ cả mấy ca cấp cứu máu me, tất nhiên là sợ cả bác sĩ. Tóm lại, những gì thuộc về bệnh viện tôi đều sợ! Vậy mà tôi lại có duyên đưa người khác đi khám bệnh (từ lúc ở Sài Gòn và bây giờ là Hà Nội). Nhưng nhờ vậy, tôi mới biết thêm được vài kiến thức về bệnh tật.

SAM_2862.jpg

Cô bạn ngồi sau chỉ đường cho tôi đến bệnh viện Giao thông vận tải. Nhưng ở đây lại không khám theo yêu cầu. Và tất nhiên là khám tổng quát như thế sẽ rất mất thời gian, Nguyệt nhất định không chịu nên chúng tôi chuyển qua bệnh viện Bạch Mai xem sao. Lúc này thì tôi tận mục sở thị cái cảm giác cầm tay lái chạy lòng vòng đường phố Hà Nội. Xe máy thì cứ thích là băng ra cái rụp, không xi nhan gì sất, mà cũng chẳng chạy đúng làn đường. Nguyệt ngồi sau cảnh báo tôi rất nhiều, rằng “giao thông ở đây nó như thế đấy, cậu phải cẩn thận, vì dù là nam điều khiển xe máy thì cũng chẳng nhường phụ nữ đâu, lại còn bấm kèn inh ỏi nữa. Ở Sài Gòn của cậu thì đỡ ồn ào vì tiếng kèn xe máy hơn”. Thấy không, Sài Gòn của tôi còn được người Hà Nội khen đấy nhé! Mà nếu bạn ấy qua Sing thì lại càng thích vì rất hiếm khi nào nghe được tiếng còi xe.
 
Một điều thú vị khác là tôi cũng “được băng băng” chạy xe trên con đường Giải Phóng, bắt gặp cảnh một chiếc xe máy không thèm dừng đèn đỏ để quay đầu mà anh ta rinh hẳn chiếc xe qua dải phân cách để cua lại luôn. Công nhận máu me quá! Tôi nhớ rõ tên con đường này bởi vì nó có quá nhiều các “Trung tâm nạo phá thai” mọc lên san sát, trưng bảng quảng cáo to đùng mà lại đối diện một bệnh viện lớn của Hà Thành nữa. Ngạc nhiên chưa? (Về sau tôi đặt tên nó là "con đường phá thai"). Mà liệu phá xong, các cô các chị có thực sự được giải phóng?


giaiphong.jpg

Tôi chạy vào bệnh viện gửi xe cho Nguyệt đi đóng tiền khám bệnh. Tôi phải công nhận cô bạn này mới quen mà tin tưởng tôi quá sức, giao cả chìa khóa xe cho tôi luôn.

SAM_2858.jpg


Hỏi thăm mới thấy nơi đóng viện phí (nơi này lúc nào cũng 24/24 nhỉ?)

SAM_2864.jpg

Trong lúc ngồi chờ Nguyệt vào khám, tôi rất nể phục cô hộ lý luôn miệng hướng dẫn bệnh nhân. Nào là "chụp X quang thì khu A1 bác nhé", "siêu âm thì đông quá rồi, chiều quay lại nhớ" hay là nội soi dạ dày thì "trưa nay không được ăn gì, kể cả sữa cũng không được uống, đói quá thì chỉ uống nước đường trắng thôi em nhớ"... Đúng là công việc của họ khá là vất vả vì số lượng người vào khám bệnh không phải là ít. Cô hộ lý luôn miệng lặp lại các hướng dẫn trên đến nỗi tôi cũng thuộc làu!
 
Last edited:
Cũng may cô bạn tôi sau khi khám xong thì kết quả cũng không quá tệ, chỉ cần mua thuốc uống đều đặn. Chúng tôi đi ăn trưa ở một quán cơm văn phòng gần khu Trung Yên. Tôi được cô bạn hướng dẫn rất tận tình về đường sá, về con người và văn hóa của xứ Hà Thành. Thậm chí chúng tôi còn đi ngang qua khu chung cư đã từng xảy ra vụ chặt đầu người yêu rồi ném xác lên sân thượng - vụ án một thời lừng lẫy.

Dù mới đi khám bệnh về nhưng cô bạn của tôi sung sức lắm, còn bảo tôi chở ra công viên Thủ Lệ để thăm thú cho biết.

SAM_2818.jpg


Ngày chủ nhật nên cũng có khá nhiều người dạo chơi

SAM_2848.jpg


SAM_2819.jpg


Con voi ở công viên Thủ Lệ bị xích chân nhìn rất tội nghiệp

SAM_2832.jpg
 
Hai chú voi ốm o gầy mòn này bị xích chân nên gầm rú thê lương.

SAM_2829.jpg


Nước mắt cá sấu!

SAM_2816.jpg


"Gặm một khối căm hờn trong cũi sắt"

SAM_2822.jpg


Hai chú khỉ bắt chí cho nhau.

SAM_2847.jpg


Cừu dê lẫn lộn.

SAM_2834.jpg


Nai nằm phơi nắng chiều!

SAM_2839.jpg


Hugo cưỡi đà điểu.

SAM_2850.jpg

Lang thang Thủ Lệ khiến tôi nhớ đến Thảo Cầm Viên Sài Gòn, cũng cây cối, chim muông, hoa lá, nhưng Thủ Lệ thì rộng và đẹp hơn nhờ cái hồ nước mênh mông có gờ đất chạy dài bao bọc.
 
Xem hoa lá muôn thú đã đời, chúng tôi lại tiếp tục rong ruổi trên các nẻo đường Hà Nội. Tay lái của tôi lúc này xem ra “cứng cựa” rồi đây, về lại Sài Gòn chắc trở thành “quái xế”. Chạy ngang bến xe Giáp Bát lớn nhất thủ đô với tin đồn kha khá tệ nạn, cô bạn Nguyệt của tôi bảo “nếu có ra Hà Nội bằng bến xe này thì cậu cẩn thận một chút nhé”

Buổi chiều, Nguyệt thết đãi tôi bằng lẩu gà tự nấu. Chúng tôi đi chợ, và tất nhiên là tôi không hó hé lời nào mặc sức để cô ấy mua hàng. Dường như người miền Bắc rất thích ăn lẩu gà, họ nấu kèm với khoai môn, dứa (thơm), đậu hũ… Khá lạ so với miền Nam nhưng khẩu vị thì rất ngon. Nồi lẩu này có rất nhiều ý nghĩa vì chúng tôi mời thêm hai chị khác ở cùng khu nhà Nguyệt nấu nướng và ăn chung cho vui. Tôi khá bất ngờ vì sau mấy câu “bà tám” thì biết được một chị ở Sài Gòn và một chị quê ở miền Tây sông nước. Vậy là tôi lại quen thêm được hai cô chị bạn đồng hương dễ thương nữa chứ. Chuyến đi này đúng là tôi "lời" thật đó!

Hàn huyên vài câu chuyện về hai miền Nam Bắc, Nguyệt chở tôi đến nhà cô bạn lấy hành lý để sáng mai tôi kịp chuyến bay sớm về Sài Gòn. Cô bạn làm dâu Hà Nội của tôi khá ngạc nhiên khi trông thấy Nguyệt chở tôi đến nhà “mày quen đâu một đứa tốt thế?”. Ừm, ở đâu mà chẳng có người tốt kẻ xấu? Có lẽ việc tôi chụp được cả một bụi cỏ 4 lá ở Sapa đã giúp tôi may mắn có thêm một người bạn phương xa tốt bụng? Chà, có lẽ, có lẽ là như thế lắm!

Bữa tráng miệng cuối cùng tại Hà Nội: sữa chua nếp cẩm khá nổi tiếng

SAM_2866.jpg


Kem trái dừa

SAM_2871.jpg

(À, bạn nào ra Hà Nội nhìn thấy bảng Caramen tức là bánh flan của Sài Gòn đấy nhé! Tôi vốn có tâm hồn ẩm thực với mấy món linh tinh này lắm!)
 
Buổi sáng cuối cùng ở Hà Nội, không khí trong lành và yên tĩnh hệt như lúc tôi vừa đến. Hy vọng rằng tôi sẽ có dịp trở lại thủ đô cổ kính này vào một ngày nào đấy không xa. Tạm biệt cô bạn tên Nguyệt mới quen, chúng tôi vẫn còn quyến luyến nhau lắm: “Cậu nhớ giữ gìn sức khỏe nhé”, “Ừ ừ, còn cậu chừng nào ra Hà Nội lại đến nhà tớ chơi nhé, tớ sẽ dẫn cậu đi Thái Nguyên quê tớ”.

Tôi lại có duyên chạy thục mạng với những chuyến bay về. Vì Nội Bài xa trung tâm quá. Nhỡ mà mai mốt Tân Sơn Nhất dời về Long Thành chắc một đứa thích "bay" như tôi phải luyện tập điền kinh liên tục mất. Khi tôi đến được sân bay thì dòng người xếp hàng đã khá dài.

SAM_2872.jpg


SAM_2873.jpg


Lần này thì không còn ngồi gần cửa sổ nữa, nhưng từ trên không trung tôi vẫn thấy được một Sài Gòn nhộn nhịp đang chờ đợi tôi trở về.

SAM_2882.jpg


SAM_2891.jpg


SAM_2893.jpg
 
Vậy đấy, chuyến độc hành của tôi khép lại. Tài khoản của tôi sụt đi mất 7 triệu đồng nhưng hành trang của tôi nặng hơn vì được bổ sung thêm nhiều kiến thức lịch sử, địa lý, văn hóa tại những nơi đã từng đi qua. Tình hữu nghị bạn bè mở rộng hơn với ông Finland, với Nguyệt, với hai chị quê tận miền Tây đang ở Hà Thành. Và hơn hết nữa, tôi đã tự tin hơn khi biết rằng mình có thể đi bất cứ nơi đâu.

Kết thúc hồi ức bằng một trích đoạn trong bài “Xê dịch” của chị LinhEvil
“Khi nào một bản năng trong bạn thức dậy, đỏi hỏi được hít thở, được nhìn một vạt rừng, được nhìn một cánh đồng bát ngát, được nắm trong tay một búi cỏ rối bời sương, được bao bọc bởi gió.... thì bạn hãy đi theo bản năng ấy và lên đường.”

Sài Gòn vẫn hối hả và cuộc sống vẫn tiếp diễn, vẫn có tôi là một người con không thể rời xa thành phố năng động này…


SAM_1149.jpg
 
hanahan:viết bài như thế hỏi sao mà không đọc cho được,ấn tượng với 2 con voi ở công viên THỦ LỆ quá,phải chi chúng mạnh khỏe thì tuyệt ha!
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
36,682
Bài viết
1,135,181
Members
192,392
Latest member
rip_indra2000d
Back
Top