What's new

Doigiaymoi, 31 ngày rong chơi miền đất Phật.

Doigiaymoi, 31 ngày rong chơi miền đất Phật.


Phần mở đầu

Chào các bạn,
Hôm nay tôi lại tái ngộ mọi người trong topic mới : “Doigiaymoi, 30 ngày rong chơi miền đất Phật”.
Trước tiên, có một số điều tôi xin phép được bày tỏ trong phần mở đầu:

1/Topic này đáng lẽ phải nằm trong mục “Hồi ức những chuyến đi nước ngoài”, nhưng tôi xin phép được mở đầu từ “Hồi ức những chuyến đi trong nước” trước, để một số các bạn đọc quen thuộc, đã từng đọc qua “Daehan 100cc và cuộc rong chơi ngàn dặm…” tiện theo dỏi, rồi sau đó sẽ chuyển sang “nước ngoài” cho đúng với “nguyên tắc” của phuot.vn. Hơn nửa, tôi sống tại Long Xuyên, thì mọi chuyến đi đều bắt đầu từ “trong nước”, dù là đi ra nước ngoài, đó cũng là điều hợp lý! Đây chỉ là suy nghĩ của Doigiaymoi, không biết BĐH trang nhà có đồng ý?

attachment.php


2/Như loạt bài “Daehan 100cc và cuộc rong chơi ngàn dặm của 2 kẻ thích lang thang” mà các bạn đã có dịp đọc trong mục “Hồi ức những chuyến đi trong nước”, tôi có nói “bóng gió” về việc ấp ủ một chuyến đi bụi bằng xe 2 bánh qua Myanmar… Đó là dự kiến, còn việc thực hiện thì …phải chờ thời cơ.

attachment.php

Một năm trước, khi rong chơi qua đất Phật Campuchia, Tp Kampong Cham.

3/Vào một ngày “đẹp trời” tháng 8, năm nay, 2013, tôi nhận được email của người bạn cũ hồi năm thứ nhất đại học :
“28/10 tôi sẽ đi qua Miến trong 3 tuần vi qua để lo lễ Dâng Y rồi sau đó sẽ dẫn mọi người đi thăm viếng những Phật tich . Đi một chuyến đi . Nếu tính được thì cho tôi hay đê tôi rủ thầy Dương nữa .
Cho ngay số phone vi hiện nay toi có thể gọi về VN chi có 2c cho ĐT bàn , 3c cho cell phone .”
Ô hô, thật là một “đề nghị khiếm nhả” đầy hấp dẫn! Nhưng đi Miến Điện chớ có phải đi Sài Gòn đâu, hể được rủ là OK ngay sao? Tôi bèn trả lời:
“ He he, bây giờ khó nói quá. Tính thì được nhưng sự đời thay đổi bất thường. Thôi thì nếu có "duyên", trò này sẽ hạnh ngộ 2 Thầy, Thầy chùa và Thầy dạy học!”

4/Bây giờ, hãy cho tôi dành một chút thì giờ để nói về người đã gửi “lời đề nghị khiếm nhả” kể trên. Là bạn cùng Khóa 1 CĐNN CT, nhưng anh chỉ học 1 năm thì nghĩ, vì trường lúc này không có ngành “Chăn nuôi thú y” mà anh thích khi còn học ở Nông lâm súc Bảo Lộc. Từ đó, anh ta “lặn” mất tiêu! Rồi, hơn 20 năm sau mới gặp lại, bấy giờ anh là Bác sĩ, đang dạy tại một Đại học Y bên xứ Hoa Kỳ.

attachment.php


Từ đó mỗi năm khi trở về Việt Nam, anh đều a lô thông báo. Tôi liền thu xếp ngay ngày hôm sau, lên nhà anh ở chợ Thị Nghè, bên hông sở thú. Gặp nhau, nói 3 điều, 4 chuyện, một đêm, để sáng sớm hôm kế tiếp, thức dậy nghe khỉ kêu, vượn hú( thảo cầm viên Sài gòn chỉ cách chưa đầy 200m đường chim bay) …ăn sáng chung rồi về! Thỉnh thoảng ở thêm 1 ngày, đi ra suối Cả, Long Thành thăm khu vườn của vợ chồng người em gái, cũng là bạn đồng môn(khóa 2). Cứ thế, hàng năm đều diễn ra y như vậy. Như một chương trình đã được set up và trở thành như 1 mặc định!
Ông bạn tôi, sau khi bôn ba xứ người, công thành danh toại, vậy mà vẫn nhất định ở vậy nuôi 2 con…chó cưng! Không thèm lập gia đình, lương bác sĩ “mênh mông” chỉ để đi chơi và làm từ thiện! Nhiều lần gửi quà cứu trợ lũ lụt miền biên giới, vì anh cũng từng là cựu học sinh Thủ Khoa Nghĩa, Châu Đốc.
Năm 2000, anh về Việt Nam mang gạo lên tặng cho đồng bào nghèo An Phú, An Giang.


attachment.php



attachment.php



Và từ lúc đó, hàng năm, anh dành 1 tháng nghĩ hè để qua Miến Điện tu Thiền.
Những tưởng, chỉ là một chọn lựa tạm thời hàng năm vào dịp nghĩ dưỡng, để thay đổi cái nhịp sống ồn ào của xã hội Hoa Kỳ nhiều máy móc, giống như các trí thức học giả phương Tây đang tìm đến xứ Thiền để khám phá thêm điều huyền nhiệm. Lúc đó, sau khi trút bỏ bộ đồ Jean, anh xuống tóc, khoát áo nâu, bưng bình bát, lang thang chân đất đi khất thực trên xứ sở Chùa Đá Vàng, với nhiều bạn bè khắp năm châu, hành thiền cùng các Sư Myanmar sở tại. Sau chừng 1 tháng lại quần Jean, áo pull, anh bay trở về Mỹ, tiếp tục công việc của một Gs đại học.
Ai dè, năm 2003, anh nghĩ hưu và xuống tóc đi tu! Dù đã biết trước, nhưng tôi cũng bất ngờ khi gặp lại anh bạn mình mĩm cười hiền hậu sau tấm áo nâu phong phanh mở cửa đón tôi vào nhà ở đường Nguyễn văn Phương, thị Nghè. Nhớ lại cái khó của tôi lúc đó là xưng hô, mới một năm trước còn mày mày, tao tao; bây giờ thì…thiệt khó quá, thôi thì gọi là Ông H. vậy. Anh thường tự xưng với tôi là “Sãi già” hoặc là “Sư không còn trẻ nửa”.
Năm 2005, Sãi già mua đất, lập Thiền viện tại vùng Kalaw, xứ Miến Điện xa xôi. Hàng năm đều về nhà ở Thị Nghè để thăm mẹ già và gia đình người em ruột đang sống tại đó. Dĩ nhiên, bạn bè hay tin Sãi già về, nếu thuận tiện thì ghé thăm hoặc gặp mặt thân mật. Lần gần nhất là tháng 4-2013.


attachment.php



attachment.php
 
Last edited:
Nghìn dặm rong chơi
Uyên ương có bạn
Óng ánh tóc tiên
Tình yêu bất tận
Ai mất niềm tin ở tình yêu thì nhìn vô cặp tình nhân này nghe hông! Dễ thương quá đi!
 
Ka ka ka,
Coi bộ tụi khoái Chú(Cô) em bốn mươi lăm kí này quá, chừng nào đi ngang Long xuyên nhớ ghé nhà tui uống nước nhé, uống nước dừa ấy, để có nhiều dưỡng chất, vượt thêm vài kí nửa nhá. Xin cảm ơn,
Doigiaymoi.
 
Điểm dừng thứ 5 này thuộc tỉnh Khamphaeng Phet, kéo dài thật lâu, giờ này cũng gần sáng, không thể ngủ được nữa, nhưng vẫn có thể tận dụng 1 trong những chiếc băng trống này để ngã lưng.
Bây giờ tôi miên man nhớ đến buổi chiều cuối cùng tại Bangkok, hôm nay. Sau 1 tuần bận rộn với những nhộn nhịp nơi phố phường xứ lạ, tôi thực sự chỉ có nhìn cho thật nhiều, thấy cho thật đủ những gì hiện diện trước mắt, cùng vài cảm nhận thoáng qua về cái được và không được của Bangkok, để làm phong phú thêm những trãi nghiệm của cuộc chơi. Và trong buổi chiều nhạt nắng ấy, tôi đã thấy rằng quê hương mới là đẹp nhất, có lúc sẽ quay về, rồi cũng thấy rằng, nẻo đường xa trước mặt, chắc sẽ còn những mời gọi đắm say…
………………..
Túi nặng sông hồ, chiều phố lạ.
Đường xa, chưa mõi cuộc rong chơi.
Một chút chợ hôm vừa thôi nắng,
Ngựa buồn chân nghĩ, thấy bâng khuâng!
Ngồi đây đợi nắng chiều nghiêng, tắt.
Phố cũng đợi chiều tắt nắng nghiêng.

Ta đợi đêm thâu, miền biên ải,
Chưa biết mai đây,tới bến nào?

Sương thấm đôi vai, trời chớm lạnh.
Đường xa còn ấm, chất men say!


attachment.php



Năm 1972, tôi đã bỏ một buổi trưa để ngồi trong rạp Casino, Cần thơ, xem bộ phim “Deliverance” do John Boorman làm đạo diễn, với 4 diễn viênJon Voight , Burt Reynolds , Ned Beatty , và Ronny Cox thủ vai 4 người đàn ông quyết dùng xuồng để chinh phục giòng sông Cahulawassee cuồng nộ, miền bắc bang Georgia hoang dã, trước khi người ta xây dựng một đập nước chắn ngang. Phim đã gây ấn tượng rất mạnh cho tôi,về những hung bạo của thiên nhiên, những hành vi hoang dại dã man của con người giữa chốn đại ngàn; nhưng với tôi, bộ phim còn làm tôi thích thú với ý tưởng của 4 người đàn ông, muốn trãi nghiệm cái dữ dội, hiểm nguy của giòng sông trước khi nó trở nên hiền từ vì con đập…
Đó là cái dữ dội trên phim, cái hoang-dã-muốn-tìm, được đạo diễn dàn dựng. Còn với tôi, hành trình qua Yangon từ biên giới Mae Sot, chắc chắn không thấm vào đâu so với “Deliverance”, nhưng về ý tưởng, nó chẳng khác mấy; nhất là kể từ lúc việc tìm mua vé qua Myanmar bằng đường bộ gặp trở ngại. Chắc chắn phải có lý do nào đó để cho đến lúc này, … “no bus for Yangon”. Thực tình, chúng tôi đang rất háo hức chờ đợi cái phút giây đặt chân lên đất Miến, đang ít nhiều hồi hộp trong thú vị khi nghĩ đến ngày mai, ngồi trên xe đi nốt 500km còn lại. Thôi, đó là chuyện ngày mai, còn bây giờ hãy…


attachment.php

…ngã lưng 1 chút cho đở đau.

Và quan sát chút hiện trường, trước mặt…

attachment.php

…một đôi vợ chồng trẻ đang bận bịu với đứa con thơ. Tiếc rằng tấm ảnh bị mất net, nhưng tôi vẫn thích khi chứng kiến cái hoạt cảnh dễ thương này.

attachment.php

Băng ghế lạnh lùng giữa trời đêm, xin chú ý chiếc xe có hình quảng cáo trên cửa sau…

05h50’ ngày 28-10-2013, tài xế giục mọi người lên xe để tiếp tục cuộc hành trình. Trời sáng dần nên lúc này hình ảnh có khá hơn, tôi chụp ngay bác tái có chiếc bông tai ngộ nghĩnh…

attachment.php



50 phút sau, xe dừng lại 1 trạm kiểm soát, đó là Huai Ya U Check point, thuộc tỉnh Tak, từ đây về tới Mae Sot khoảng 42 km. Tại các điểm giao thông gần biên giới ở Thái Lan, luôn có những điểm kiểm soát của quân đội (tôi nghĩ thế, qua quân phục), dường như để kiểm soát người dân Thái tới lui vùng “nhạy cảm” này.
Tôi thường không dám chụp hình những nơi này, nhưng cũng lén bấm 1, 2 tấm kỷ niệm.


attachment.php


5 hành khách trên xe, trừ cậu áo xanh dương, phải vào trạm kiểm soát, tất cả đều hợp lệ. Tôi lén chụp bên phía tay phải, chỗ có các quân nhân đang ngồi nghĩ ngơi, chắc chắn họ thuộc đơn vị của Check point này.


attachment.php



attachment.php

He he, con xe này cùng chờ trời sáng tại trạm dừng chân lần 5…

Qua khỏi Huai Ya U Check point, quốc lộ 1 dường như bắt đầu vượt lên vùng địa hình núi cao, như đường lên cao nguyên bên Việt Nam. Thật ra tỉnh Tak được xếp vào nhóm 17 tỉnh miền Bắc Thái Lan, nằm trong vùng địa hình núi non hiểm trở, nên bây giờ, xa lộ xuyên Á đang trên đà tăng dần cao độ. Và xe chúng tôi đang xuyên qua vùng núi đầy sương phủ.


attachment.php



attachment.php
 
Tak là 1trong 17 tỉnh miền Bắc Thái Lan, nhưng nằm ở phía Tây nước này, có đường biên giới chung với Myanmar. Đây là vùng núi cao hiểm trở, tuy nhiên, ngày nay lại là vùng phát triển kinh tế mạnh mẽ, nhờ có cửa khẩu thông qua Myanmar là Mae Sot. Năm rồi(2012), giá trị thương mại mậu biên thông qua Mae Sot đạt 30 tỷ baht(100 triệu Mỹ kim), cao nhất trong số các tỉnh miền Bắc. Ấy cũng bởi sự thay đổi chế độ chính trị tích cực ở Myanmar, Mae Sot trở thành cửa khẩu sôi động vì nằm gần thủ đô Naypyidaw, Yangon... là những thành phố cửa ngỏ của Miến Điện.
Xa lộ xuyên Á, AH1, đoạn này mang số hiệu 105, đang được nâng cấp nhanh chóng để đón chờ những cơ hội mới. Tôi không ngạc nhiên khi thấy nhiều xe tải lớn lưu thông trên đường.


attachment.php



attachment.php



attachment.php



attachment.php



Con đường 105 chạy xuyên qua vùng núi rừng hoang vắng, tương tự vùng Tây nguyên nước ta; nhưng tôi chưa thấy chỗ nào đẹp, chưa thấy chỗ nào mà cảnh quan ấn tượng như các đèo dốc xứ mình…


attachment.php



attachment.php



attachment.php



attachment.php



attachment.php



attachment.php
 
06h58’ xe bắt đầu vào cửa ngỏ Huyện Mae Sot, tôi nghĩ thế khi thấy bắt đầu có nhà cửa tập trung một số nơi trên đường…

attachment.php


…và đúng là như thê, bảng chỉ đường báo hiệu sắp đến nơi.

attachment.php


attachment.php


Xe chạy ngang 1 ngôi chùa, chùa thứ 54…

attachment.php


attachment.php


…rồi chùa thứ 55.

attachment.php


Mae Sot đây rồi, thị trấn đang đà phát triển, tôi thấy trên đường vào có nhiều khách sạn hay resort được quảng cáo. Điều đó cũng dễ hiểu bởi khi con đường xuyên Á hoàn thành, du khách không cần phải bay qua Yangon từ Bangkok, mà sẽ đi đường bộ nhiều thú vị hơn; khi đó, Mae Sot chắc chắn là điểm dừng lý tưởng bởi khí hậu mát mẻ của vùng cao cộng với cách làm du lịch nhiều kinh nghiệm của người Thái. Nghe đâu, chính phủ còn dự kiến nâng cấp thị trấn này và tách Mae Sot cùng vài huyện lân cận ra khỏi Tak để thành lập tỉnh mới.


attachment.php


…với nhiều xe tải đang chờ giờ qua biên giới.

attachment.php


attachment.php


Cuối cùng, trạm kiểm soát cửa khẩu Mae Sot cũng xuất hiện phía xa, lúc đó lả 07h05’ ngày 28-10-2013.

attachment.php
 
Trạm kiểm soát cửa khẩu Mae Sot nằm ngay dưới dốc cầu Hữu nghị Thái Lan-Myanmar. Xe chúng tôi chạy dọc theo con đường phía trước dãy phố bên tay trái cầu, ra tới bờ sông Moei, vòng dưới dạ cầu rồi quẹo ngược lại con đường bên tay phải, ra tới Trạm cửa khẩu thì dừng nơi bãi đỗ xe bên lề.


attachment.php

Xe chạy thẳng theo đường bên trái này.

attachment.php

Con đường giữa, chạy lên cầu, được bao bọc bởi rào lưới B40, chạy thẳng qua cầu Hữu nghị để vào đất Myanmar, chỉ dành cho ai đã hoàn tất thủ tục hải quan.

attachment.php

Xe chạy thẳng tới bờ sông Moei.

attachment.php

He he, qua Miến Điện nhớ trở lại chạy phía tay phải nghen!

attachment.php

Tới bờ sông Moei, thì quẹo ngược lại đường bên phải cầu này.

attachment.php

Trạm kiểm soát hải quan chỗ có lá quốc kỳ Thái lan.

Khi xe dừng hẳn, tôi vội bước xuống định hỏi tài xế xem tiếp tục sẽ là gì thì cậu hành khách áo xanh bảo tôi mang hộ chiếu vào văn phòng Vega Travel ngay trên phố.


attachment.php


Đây là văn phòng đại diện Vega Travel tại Mae Sot. He he, bên cạnh là cái Bưu Điện Thái, có treo quốc kỳ, chỉ là căn phố nhỏ, không thể nào bì kịp với cái “bề thế” của Bưu điện Việt Nam!!

Một cậu mắt kiếng từ trong bước ra chào…

attachment.php


…và mời tôi vào văn phòng Vega MaeSot, bây giờ tôi mới thấy miếng giấy biên nhận loăng quăn chữ Thái, trị giá 3400baht của Merry V. thật sự rất đàng hoàng!

attachment.php



attachment.php


Cũng chỉ là xem lại hộ chiếu, visa đồng thời điền 1 số thông tin cần thiết, rồi bảo chúng tôi qua làm thủ tục xuất cảnh bên trạm Hải quan cửa khẩu, cậu ta sẽ đón chúng tôi phía sau cửa khẩu Myawaddy(Myanmar).
 
Cách kể chuyện của bác đúng là quá tuyệt vời. Ngoài anh Polyme, người thứ hai cháu phục là bác. Cảm ơn bác vì sự nhiệt tình, sự uyên thâm, chi tiết và trí nhớ tuyệt vời. Cảm ơn hai bác vì tình yêu của hai bác dành cho nhau và cho phượt :).
Bác kể chuyện đến tỉnh Tak và Mae Sot làm cháu nhớ quá. Cách đây hơn 1 năm cháu cũng có dịp đến tỉnh này trong chuyến đi 13 ngày ở Thái. Lần đó cháu đi theo 1 đoàn bác sĩ làm từ thiện ở Mae Usu, cách trung tâm Mae Sot khoảng hơn 100 km về phía tây bắc. Từ Mae Usu là chỗ tập kết tụi cháu còn leo 5-6 quả núi đi từ sáng sớm đến trưa mới tới nơi. Mà chỗ đó cháu ko nhớ nổi tên luôn. Chỉ biết con đường đi dù khó khăn nhưng quá tuyệt vời. Ngày 5/12 này tụi cháu sẽ lại đi đến đó. Lần này sẽ theo dấu chân bác để đi luôn qua Myama bằng đường bộ. Cảm ơn bác và chúc hai bác khỏe, đi nhiều và kể chuyện, chia sẻ lại cho tụi cháu được học hỏi.
 
Tôi trở lại xe, bung nhanh 2 con bike rồi cột chặt hành lý như hồi ở Bangkok. Sau đó chụp một số ảnh kỷ niệm. Có mấy đứa bé người Myanmar nghèo thật tội nghiệp, bà xã lấy hết mấy bọc bánh Kinh đô mặn ra cho, rồi chúng tôi chuẩn bị giấy tờ vào trình Hải quan cửa khẩu Thái Lan.
Lúc này tôi thấy cậu hành khách “áo xanh” đang đứng trước cửa văn phòng Vega Travel như đang chờ đợi. Thì ra, cậu ta không phải là hành khách tình cờ đi chung xe như tôi tưởng, mà thật sự có “ công việc” đến Mae Sot là... hướng dẫn chúng tôi đến trạm Vega Travel này. Bây giờ tôi mới thật sự ấn tượng với cách làm ăn đàng hoàng và chu đáo này. Chỉ vỏn vẹn có 2 người khách, mà công ty cho 1 người theo suốt chặng đường 500km để bàn giao cho điểm tiếp theo.


attachment.php



attachment.php

Xuống xe chuẩn bị chất hành lý lên 2 con bike.

attachment.php



attachment.php

Hành lý sẳn sàng để ...“thồ” qua trạm.

attachment.php



attachment.php



attachment.php



Kế tiếp chúng tôi dẫn xe "thồ" hành lý vào trạm, làm thủ tục xuất cảnh qua Myanmar, lúc đó là 07h15’

attachment.php



Tôi chợt thấy gần trạm kiểm soát có 1 góc phố rất giống vài nơi nào đó ở quê, nên bổng dưng len lén trong tôi một chút nhớ nhà, nhất là khi mình sắp sửa vượt qua con sông Moei lạ quắc, để tiếp tục cuộc rong chơi chưa biết ngày về!


attachment.php



Mọi thủ tục diễn ra nhanh chóng, các nhân viên hải quan ở đây rất vui vẻ giải quyết cho 2 lãng tử già. Nhét cẩn thận hộ chiếu vào túi, chúng tôi dắt 2 con bike nhỏ rời khỏi văn phòng, đi về phía cầu Hữu Nghị. Nhưng bổng 1 cô nhân viên chận lại ngay khi tôi chưa ra khỏi trạm, bảo rằng không qua được. Tôi hỏi tại sao thì cô ấy nói chúng tôi không được dẫn xe đạp qua biên giới, vì đó là qui định. Tôi nói sao hồi qua cửa khẩu Poi Pet không thấy ai cản trở gì cả, phía Cambodia lẫn phía Thái lan. Cô ấy bảo đó là qui định ở cửa khẩu này, các cửa khẩu khác thì tôi không biết.
Thế là gặp rắc rối rồi... biết sao đây…?
Tôi chợt nhớ ra một điều, may ra có thể “cứu 1 bàn thua trông thấy”, tôi nói:
_Tôi có thể gấp 2 con bike, cho vào túi rồi mang như hành lý được không?
_OK.
Thiệt là quá xá mừng, chúng tôi bèn dắt ngược trở lại phía trước trạm, rồi xếp 2 con bike lại cho vào bị. Bây giờ phải tìm “cửu vạn” vác qua Miến Điện thôi. Và tức khắc có 2 lao động 1 nam, 1 nữ chắc là người Myanmar, tới hỏi xin được vác hành lý với giá 100baht/1 người. Với khoảng đường chừng 1000m giữa 2 cửa khẩu, phải tốn đến 140.000đ VN, cho tổng cộng chưa tới 40kg hành lý thì có hơi cao, nên tôi trả giá 100baht, họ OK.
Bây giờ mọi chuyện đều hanh thông, chúng tôi thẳng tiến lên cầu Hữu Nghị mà không ai cản trở, cô nhân viên lúc nãy còn vẫy tay chào theo. Có thể cô ấy muốn cho những người Miến nghèo có việc làm thôi. Nếu thế thì thật là hạnh phúc, hạnh phúc cho 2 cửu vạn, hạnh phúc cho cô hải quan nhân hậu, và hạnh phúc cho cả chúng tôi khi chứng kiến sự vui vẻ trong từng bước đi của họ, dù trên vai mỗi người mang gần 20kg hàng hóa. Và cũng nhờ thế, tôi rảnh tay để chụp ảnh chung quanh.


attachment.php
 
Chào cháu dungbuocgiangho,
Cảm ơn cháu đã khen. Thật ra, cứ bám theo sự thật mà viết, không thêu dệt, chém gió... thì dễ viết lắm và có lẽ nhờ thế người đọc cũng thích vì cảm thấy đi ...giống như mình. Hồi viết mấy topic đầu bác viết nhiều text, ít hình ảnh, vì chọn và sửa ảnh cho coi được rất mất thì giờ. Tuy nhiên,lần này mỗi ngày bác phải lên máy tinh làm việc 8 giờ, để cố gắng "tương" hình lên nhóc ké, đọc mà có hình minh họa thì chắc là bớt chán và quan trọng là hình ảnh sẽ nói lên sự thật không chối cãi, phải hông cháu. Nhiều khi cái bản mặt mình trông chán ngắc, nhưng cũng phải chường ra, để ...làm chứng. Hi hi, lên phuot.vn chớ có phải lên TV đâu mà ham!
Doigiaymoi
 
Sông Moei, phát nguyên từ huyện Phop Phra, tỉnh Tak, dài 327 km, chạy xuyên qua, lại lảnh thổ 2 nước Thái Lan và Myanmar, cho nên, có đoạn nó là biên giới tự nhiên của 2 quốc gia lân cận này. Cầu hữu nghị Thái-Miến chính là chiếc cầu bắc ngang qua đường ranh tự nhiên ấy của 2 quốc gia, bên này là thị trấn Mae Sot, tỉnh Tak, Thái lan, còn bên kia là Myawaddy, thuộc bang Kayin, Miến Điện.
Cầu dài 420m, do chính phủ Thái Lan tài trợ xây cất, với tổng kinh phí 79,2 triệu baht, thông xe ngày 15-8-1997, mở ra cơ hội lớn cho giao thương 2 nước, nhất là khi Myanmar bắt đầu đổi mới vào năm 2010.


attachment.php






Cộng với vài trăm thước đường dẫn ở 2 đầu cầu, đoạn quốc lộ xuyên Á, qua 2 check points, tròm trèm cả cây số; nếu không có anh chị người Miến này cưu mang hành lý, 2 phượt lão chắc phải “bỏ thây” giữa giòng sông Moei xa lạ này!
Bây giờ, chẳng những không phải vác nặng, mà còn thoải mái chụp những tấm hình mà cả đời chưa chắc gì có dịp chụp lại lần thứ 2.


attachment.php



attachment.php



attachment.php



Phía xa, trong sương sớm, thị trấn Myawaddy lộ diện với những khối nhà nhiều màu sắc, bên giòng sông Moei ngầu đục. Màn sương đến từ núi rừng miền biên giới, như đang che dấu những bất ngờ còn lẩn khuất bên kia sông. Thật sự, sau mấy mươi năm bị cai trị bởi 1 chế độ độc tài quân phiệt, đất nước Myanmar hầu như cắt đứt với thế giới bên ngoài. Khoảng 5, 10 năm trước, phóng viên báo T.T đã có 1 bài phóng sự khi thăm Yangon, tôi còn nhớ anh nói, du khách mà chụp ảnh bậy bạ là gặp rắc rối ngay, còn internet thì hầu như không có. Bây giờ, dù đã mở cửa hơn 3 năm, nhưng với tôi cũng như với nhiều người khác, Myanmar luôn có những bí ẩn khiến phải nôn nao tìm đến.
Rồi nắng sẽ lên và sương sẽ chóng tan, trước mắt tôi chắc chắn sẽ là một Myawaddy với nhiều điều mới lạ, mở đầu cho những mới lạ thú vị tiếp theo.


attachment.php



attachment.php



attachment.php



attachment.php



Và đây là những “cận cảnh” đầu tiên của thị trấn biên giới phía Đông Myanmar, Myawaddy, bang Kayin. Dù là 1 thị trấn nhỏ, nhưng trước mắt tôi đang hiện ra cái trù phú của địa phương qua nhà cửa và xe cộ…


attachment.php



attachment.php

Phía xa, công trình kiến trúc có mái đỏ là cửa khẩu Myawaddy.
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
59,360
Bài viết
1,175,379
Members
192,068
Latest member
shbet188us
Back
Top