Bài dự thi : Ba Bể - Tôi đi trong những cơn mưa
Nhóm Gà ĐI BỤI
Chiều nhạt mây, chúng tôi tập trung cho hành trình tìm về Ba Bể. Có lẽ, đây là một chuyến đi đặc biệt của những người vẫn gọi mình là “dân phượt”. Nó đặc biệt bởi chúng tôi không balo lều bạt chằng chịt lên những con chiến mã số, chúng tôi “phượt” Ba Bể bằng ô-tô của dự án 3PAD. Có lẽ vậy mà hành trình đi của chúng tôi có đôi phần chật vật. Có những ai luôn tự tin rằng lên rừng, đổ đèo là chuyện nhỏ thì ngồi chông chênh trong chiếc xe 16 chỗ trong 7 tiếng đồng hồ đều phải lắc đầu mà e sợ. Hành trình đi qua những đoạn đường còn đang tu sửa, những khúc cua hẹp của đoạn đường đèo ôm núi. Nó thức dậy chúng tôi khỏi giấc ngủ chập chờn mà ngó đầu ra để ngắm mây trời miền tây bắc. Nghỉ chân bên đường với cốc nước sấu uống vội, cái vị sấu giòn giòn, thơm, ngọt phần nào xua đi vẻ mệt mỏi trên gương mặt của mọi người. Bỏ xa thành phố Bắc Cạn, xe đi sâu vào theo đường rừng và cuối cùng dừng chân ở địa danh Hồ Ba Bể. Lúc xuống xe cũng đã là 7h tối. Thay vì vào check in khách sạn thì chúng tôi lại tìm tới nhà hàng ASIM để nạp năng lượng cho cái dạ dày đang cồn cào đói. Bữa ăn đầu tiên Ba Bể đón chúng tôi bằng chính những sản vật của nó. Quên sao được món măng rừng cuốn thịt mềm, ngọt và thơm. Sẽ nhớ cái cảm giác giòn giòn khi đưa thứ rau rừng xanh ngắt với cái tên rất kì quái “....” Tiệc rượu của những anh em cùng chung mái nhà phượt bấy lâu nay mới được hội ngộ cũng đã bắt đầu. Chén anh mời chú, mời đoàn...cười nói rôm rả. Phượt dễ quen, dễ thân vậy đó....Men rượu say ngà ngà, cái lành lạnh của Ba Bể, cái rã rời của một ngày ngồi xe khiến tôi đặt mình xuống giường và rồi ngủ luôn tới sáng.
....Mưa...
Thức dậy buổi sáng sớm, nhìn phía tay trái qua ban công là dãy nhà sàn sơn màu cánh gián. Những giọt mưa đêm vẫn còn rơi từng giọt trước mái, đôi bạn mặc đồng phục phượt màu cam đã thức dậy và đứng cạnh bên nhau. Họ như đang tình tự...Vươn vai, hít cho căng phồng ngực cái không khí trong lành của núi rừng vừa được tắm gội sau mưa. Bữa sáng với bát mì tôm bò, cơm lam chấm vừng đen vừa đủ làm ấm cái bụng. Chúng tôi đã sẵn sàng cho hành trình khám phá Ba Bể.
Đường vào Ba Bể cũng thật nhiều gian truân, băng qua nhiều bản làng và không ít lần xe phải dừng lại để đẩy những thanh chắn đường lên cao để oto lọt qua. Tôi luôn thắc mắc, tại sao đoàn 50 người mà không thuê một chiếc xe to cho đông vui, lại thuê cái ô tô 16 chỗ để phải tách đoàn. Nghĩ mãi, nghĩ hoài không ra. Để rồi, đi rồi mới biết. Những con đường vào rừng nho nhỏ, 2 ô tô phải nhường nhau từng chút một để đi qua. Đã có đoạn cả đoàn xe phải nhảy xuống hò zô để đẩy xe qua chỗ bánh lầy. Vất vả, khó khăn nhưng lại là lúc tôi nhìn thấy nụ cười rạng rỡ nhất trên khuôn mặt của mọi người. Họ không ngại khó. Tất cả những khó khăn đó chỉ là những việc cỏn con để họ đi tìm cái đẹp. Tôi trộm nghĩ, có đôi khi...đi đâu không quan trọng bằng việc đi với ai, đi với tinh thần như thế nào. Ba Bể chợt đẹp lung linh đến lạ. Chưa chạm được tới cảnh vật thiên nhiên, nhưng dường như tôi chạm thấy những nụ cười đẹp từ tâm hồn của anh em nhà phượt trên chuyến hành trình ấy. Chiếc ô tô băng qua những đoạn đường hẹp ôm núi, những cánh đồng hai bên, qua khúc đường có đàn trâu đang thảnh thơi phơi mình tắm nắng, những con lợn rừng ăn quẩn quanh gần nhà. Có những đoạn đường ngập nước, chiếc ô tô băng qua , nước hai bên xòe bắn tung bọt tựa như đôi cánh. Bàn tay chỉ chỏ, tiếng cười cười nói nói trong xe, tôi mỉm cười vì có thêm rất nhiều bạn trong chuyến đi này.
Xe dừng trước chân núi, phân phát nhau chai nước, chúng tôi bắt đầu hành trình leo lên hang động. Đứng ở lưng chừng núi, phóng tầm mắt xa xa, băng qua những mảnh ruộng mạ vừa mới xanh là những ngôi nhà mái ngói thấp thoáng, ẩn hiện vờn cùng mây trắng. Phía xa xa, những dãy núi chập chùng. Tiến tới cửa động là tấm đá khắc ghi lịch sử của Hang Hua-Mạ. Bước xuống động, một cảm giác mát lạnh lan đi khắp cơ thể, tan biến đi giọt mồ hôi của chặng đường leo núi. Tiếng nước giỏ từng giọt từng giọt trong khe đá, thiên nhiên vẫn như đang tu sửa ngôi nhà rộng lớn ấy. Những nhũ đá vẫn còn nguyên sơ, với những tạo hình đầy ấn tượng. Ai đó nhìn thấy là hình ảnh bác Hồ ngồi trong hang đá, là búp sen, là chú trâu đồng. Tôi lại nhìn ra chiếc giường công chúa ngủ, trắng tinh khôi với chiếc màn là một màu nước phủ, tôi nhìn thấy cả dáng con bạch tuộc lơ lửng trên trần động đang nhìn xuống...Động với những ánh điện vàng đủ sáng để cho tôi ngắm nhìn. Không cầu kì, trưng diện với áo xanh áo đỏ, thạch nhũ hang Hua Mạ hiện lên nguyên sơ, ẩn tình đầy. Đem so sánh Hua Mạ với Thiên Cung động thì thật là khập khiễng, nhưng ai đó đã xuống biển để ngắm Thiên Cung thì nên một lần tới Hua Mạ để xem nhà tiên trên núi.
[/IMG]
Rời hang Hua Mạ, chúng tôi tới con thác lớn. Nhìn từ xa, con thác đổ tung bọt trắng xóa giữa nền xanh trầm mặc của núi rừng. Có gì đó tươi mát, khuấy động tựa như chàng trai trẻ đang vươn mình thức dậy vào buổi sáng. Đôi chân trần bước từng bậc, từng bậc xuống những viên đá tảng được cái thứ nước suối man mát vuốt ve. Nươc từ trên cao đổ xuống gập ghềnh từng đoạn gấp khúc. Đứng ở chân thác và ngước thẳng lên cảm giác như nước đang được đổ từ trên trời thẳng xuống. Tôi đứng đó, mặc cho bọt nước bắn vào người. Những giọt nước trong, thanh, mát rượi. Thời gian như ngừng lại. Ở đây chỉ còn lại sự dịu hiền của rừng xanh, sự dữ dội của con thác và sự sục sôi trong tâm trí của ai kia...Bức tranh tình như vỡ òa với sự xuất hiện của những chàng trai, cô gái áo chàm đen. Họ địu trên vai những gùi ngô, giỏ chuối. Thiên nhiên, con người lúc ấy như quyện hòa đầy luyến ái. Sợ bản thân phá hỏng bức tranh tình, tôi vội rời chân thác, đứng trên bậc cao và phóng tầm măt nhìn. Ắt hẳn, lúc ấy ít nhiều người đều dâng lên cảm giác bâng khuâng đến khó tả.
Tạm xa con thác lớn, chúng tôi trở về nghỉ trưa và chuẩn bị cho hành trình tiếp theo. Mưa. Ba Bể mưa trong cả hành trình ấy. Giữa buổi chiều mát, từng tốp, từng tốp chạy vội xuống chiếc thuyền nhỏ đang đợi ở bến. Hội đua 4 thuyền của những tay săn ảnh, săn tình đã xuất phát. Chúng tôi đi trong màn mưa mỏng, chiếc thuyền vẫn chậm dãi xuôi theo dòng chảy của Ba Bể. Trời không rực nắng nên mặt hồ hiện rõ một màu xanh sậm của bóng cây rừng. Những chiếc máy ảnh chớp nháy lia lịa. Bức ảnh chộp vội như sợ khoảnh khắc đẹp sẽ nhanh chóng tan biến đi. Có những ai đã chụp được cho mình dáng đứng thẳng của người dân áo chàm, khoan thai, khua chiếc thuyền độc mộc? Có những ai chụp cho mình được bức ảnh cánh chim đại bàng núi ẩn hiện trong mây đáp xuống mặt hồ? Có ai chụp được nụ cười hiền của bà lão đang ngồi trên thuyền nhỏ vẫy tay chào du khách.
[/IMG]
Thuyền cập bến, leo lên cao vào sâu trong rừng, chúng tôi tò mò không biết con đường nhỏ ấy dẫn tới đâu. Và rồi, sững người lại. Một ao tiên trên núi. Giữa cái mênh mông bạt ngàn màu xanh ấy, giữa cái lòng hồ rộng lớn mang tên Ba Bể ấy lại còn có thêm một hồ nằm trọn bên trong. Lúc này đây, có lẽ chỉ thiếu những bóng hồng giáng trần để đủ đầy cho bức tranh tiên cảnh...tiếng í ới gọi trở về thuyền.. tiếng động cơ đẩy nước, thuyền nối thuyền rời Ao Tiên và đỗ lại ở đền An Mã. Ngôi đền nằm cao trên một hòn đảo, xung quanh đền được bao phủ bởi những cây mọc thẳng lên cao,phía dưới hàng cây là những khóm hoa tóc tiên vừa nở sau mưa. Tôi chợt thấy dịu mát và bình yên nơi đất lạ. Không mang màu sắc cổ kính, cũng không hoa lệ.. .Đền An Mã cứ oai linh, kì vĩ giữa nước mây trời.
...Mưa đã tạnh...
Thuyền cập bến,là lúc chúng tôi chọn cho mình những xiên cá suối vừa được nướng trên tro nóng. Vị cá suối thơm, giòn tan ra khi cho vào miệng khiến chúng tôi ăn một con, rồi lại chọn con thứ hai, thứ ba...và rồi không lưỡng lự, gói lớn gói bé món quà Ba Bể được mua mang về Hà Nội.
Nghỉ chân uống cốc nước chè, ăn con cá suối và giờ chúng tôi lại lên đường vào thăm bản. Chúng tôi ghé vào nhà những người dân trong bản và tìm hiểu cuộc sống của họ. Họ vẫn giữ cái nếp ở nhà sàn, vẫn có một bếp lửa giữa gian nhà. Họ rất thân thiện, dễ mến. Nói về Ba Bể họ say sưa kể...họ yêu mảnh đất họ sống biết bao...< còn tiếp>