What's new

Đường Mơ

Gần đây, có một con đường mà khi nói đến, kẻ đi rồi lại muốn đi tiếp; còn người chưa đi thì háo hức mong muốn một lần đặt chân đến. Có những bạn trẻ khi được thấy những bức hình cung đường này, dù biết là gian nan cũng quyết một lần xông pha để đạt được cái gọi là “để đời”. Con đường mà khi đăng lên facebook làm nó sôi lên sùng sục, bao kẻ ngưỡng mộ; đến nỗi báo chí phải thốt lên với bao lời tán dương, mê hoặc.

Tà Năng – Phan Dũng đúng là cung đường mơ.












 
Dạo bước chốn rừng xanh đâu phải là điều xa lạ với chúng tôi, ngoại trừ cặp vợ chồng “em tư”. Cái cảm giác lâng lâng giữa mây ngàn, gió núi, ngắm nhìn trời xanh bao la qua kẻ lá, để hồn bay bỗng chốn không gian tĩnh lặng và cảm nhận từng giây phút hạnh phúc, yên bình.


Sự háo hức mong chờ, cái cảm giác lâng lâng bay bỗng, cộng thêm nỗi khát khao khám phá và chinh phục bỏng cháy làm ai nấy vui vẻ, mạnh mẽ dấn thân trên con đường còn rất xa lạ với tất cả mọi người.






Đã qua bao mùa chinh chiến, nhưng đây là lần đầu khám phá rừng xanh, không biết vợ chồng em tư có cảm nghĩ gì?






Chút trục trặc nhỏ khi vừa xuất phát, như em ấy đã nói, do "cái áo khoác" hơi rộng.






Nhìn xem, đường khó mà xe còn chở đùm đề!

 
Re: Giấc mơ vẫy gọi

Những thước phim đầu tiên.










Những mắt cười rạng rỡ " Chào mừng các vị đến quê hương chúng tôi"






Và thoáng chút dọ hỏi " Rừng ư? Eo ôi!"






 
Last edited:
Sẵn chị haianh hỏi “…không biết vợ chồng em tư có cảm nghĩ gì?”, xin phát biểu cảm nghĩ:

Đúng như chị haianh nói, đây là lần đầu tiên mình đi offroad xuyên rừng dài ngày như thế này. Trước đây, nếu đi rừng thì chỉ đi bộ, còn nếu chạy xe thì chạy đường trường, chưa từng kết hợp hai môn đó vào một chổ. Với lại nếu có đi rừng thì cũng chỉ ngủ rừng 1 đêm thôi, không dám đi dài ngày, mình không phải là người có sức khỏe tốt, sợ chịu không nổi.

Trước chuyến đi mình nghĩ: offroad cũng chỉ là chạy xe thôi mà, có gì đâu mà ghê gớm. Thực tế vào trận thì mới biết, offroad là một dạng hành xác, theo mình là còn mệt hơn trekking. Vì ngoài việc phải lo cho bản thân như đồ ăn thức uống, chổ nghỉ ngơi…, mình còn phải lo cho chiếc xe: xăng, dụng cụ sửa xe,...hơn nửa sửa xe đâu phải dễ, đa phần vá xe này nọ thì được, chứ hư thì không phải ai cũng biết sửa. Trên đường đi, việc đẩy, kéo, lê lết với chiếc xe nặng nhọc hơn nhiều so với đi một thân một mình. Sức khỏe đòi hỏi với việc offroad cũng khác. Trekking đòi hỏi lực chân nhiều, thường mỏi nhất là ngón chân, gan bàn chân, bắp vế dưới... Ngược lại, offroad thì phải dùng lực tay nhiều, mà cái tay thường không khỏe bằng chân. Mỗi lần xuống một con dốc dài là hai cánh tay rã rời do chịu trọng lực của cơ thể và kiềm giữ tay lái. Rồi còn phải đẩy, kéo,….đều phải dùng tay. Vì vậy, với những người chuyên offroad thì không nói làm gì, còn với những người mới muốn offroad cung này thì nên tập luyện cơ tay trước khi đi.

Đây là cung vất vả nhất từ trước đến nay của bản thân mình, lần đầu tiên ofroad và ở trong rừng 3 ngày 3 đêm. Về nhà tưởng đâu sẽ bệnh. Ai dè không sao, hơi mệt chút nhưng vẫn ổn. Nếu trước chuyến đi mà biết Tà Năng – Phan Dũng vất vả như vậy, chưa chắc mình dám đi. Đi rồi mới biết hóa ra bản thân có thể chịu được, xem ra nhờ cung này đã mở rộng giới hạn của bản thân lên một tí.
 
Trước chuyến đi mình nghĩ: offroad cũng chỉ là chạy xe thôi mà, có gì đâu mà ghê gớm.

Đây là cung vất vả nhất từ trước đến nay của bản thân mình, lần đầu tiên ofroad và ở trong rừng 3 ngày 3 đêm. Về nhà tưởng đâu sẽ bệnh. Ai dè không sao, hơi mệt chút nhưng vẫn ổn. Nếu trước chuyến đi mà biết Tà Năng – Phan Dũng vất vả như vậy, chưa chắc mình dám đi. Đi rồi mới biết hóa ra bản thân có thể chịu được, xem ra nhờ cung này đã mở rộng giới hạn của bản thân lên một tí.


Vậy nên chị mới nói, đừng đánh giá thấp bản thân mình. Hãy cho mình một cơ hội để cọ xát, để nâng cao, để khám phá chính mình. Chỉ trong những hoàn cảnh gian nan, đặc biệt khó khăn, chúng ta mới thể hiện hết bản thân mình.

Đúng, offroad chỉ là chạy xe thôi mà:) Không phải cung offroad nào cũng ghê gớm như Tà Năng - Phan Dũng, hơn nữa lại đi đúng ba ngày mưa. Với dân bản xứ, vào rừng lúc trời mưa đã ngại; vậy mà mình còn vác cả bốn con ngựa sắt với đùm đề, lình kỉnh bao nhiêu là thứ thì khó khăn còn thêm bội phần.

Lần đầu tiên đi "hai môn phối hợp" mà tụi em vượt qua được là đáng nể lắm. (beer) Giờ thì chuẩn bị chiến cung khác nhé.
 
Re: Mơ về nơi xa lắm

Tôi đã mơ, mơ nhiều lắm về một cung đường khó lòng đặt chân đến, nghĩ rất nhiều về cung đường đã không thể biết gì ngoài trừ đó là rừng. Giấc mơ về những con suối, đèo cao, những sợi nắng ươm vàng trên tán lá, tiếng chim hót rộn ràng ttrong nắng ấm, hương lá hoa lan tỏa khắp rừng xanh. Giấc mộng hơn ngàn ngày cho một chuyến đi.

Những Yahoa , “Ma Nới”, “Pro”, Tà Năng”, “Phan Dũng” cứ lởn vởn trong đầu; như những nốt nhạc khi bỗng, khi trầm, như một điệp khúc cứ ngân nga mãi trong đầu. Những ngón tay cứ lướt dài trên bàn phím, những cánh rừng cứ qua đi rồi lùi lại… Phan Dũng - mãi vẫn là giấc mơ.

Hóng tiếp, cách viết của bà chị này rất hay và lôi cuốn.
 
Xem những tấm hình này để thấy sự dư dã thời gian của ngày đầu




Tèn tèn đi tiếp thôi




Dừng lại chụp hình






Đi tiếp
 
Last edited:
Đi qua khoảng 4 -5 cây cầu như thế này thì sẽ đến bìa rừng




Đến gần bìa rừng đường bắt đầu xuất hiện rảnh và dốc. Từ đây trở đi, ôm hầu như chỉ đi bộ. Xế bắt đầu thở



Xe phải đẩy mới lên dốc nổi




Hoa ăn thịt ngưởi :D




Gặp một nhóm bạn đi vào ngày hôm trước, cắm trại một đêm giờ quay ra. Đứng trao đổi về thông tin đường đi. Các bạn này nói đoạn sau khó đi lắm, phải tháo gác chân ra mới đi được. Mấy con dốc như nãy giờ chỉ là muỗi thôi, chưa vào trận đâu. Sau này khi đi qua rồi mới thấy là đúng thật.
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
59,143
Bài viết
1,173,961
Members
191,970
Latest member
intuikraftf
Back
Top